Cầu Đạo

Chương 191: Khế Ước Linh Quỷ






Một tòa sơn cốc vô danh, đâu đo cách chiến trường cũ hơn bảy dặm, mười ngày sau.
Trong hang động đá vôi, Trần Nguyên tọa hạ, tư thế xếp bằng, ngũ tâm hướng đỉnh, quảng nạp công tại thể nội không ngừng vận chuyển linh lực ở tốc độ cao không tưởng tượng nổi.
Quanh thân hắn, từng gợn, từng gợn sóng linh lực không ngừng khuếch tán mà ra, khiến cho cả không gian khẽ run lên nhè nhẹ bởi cỗ sức mạnh kinh khủng.
Lấy mi tâm hắn làm trung tâm, cỗ đạo vận khổng lồ, đa dạng và phong phú, bao trùm lên hết thảy lĩnh vực theo đó mà tuôn ra, uẩn dưỡng phiến đá trơn bóng, phẳng lỳ qua vô số năm hứng nước ngầm.
Đúng lúc này, thể nội linh lực của Trần Nguyên bỗng nhiên dâng trào.
Trên đầu hắn, lượng linh khí khổng lồ bị một cỗ lực vô hình, mạnh mẽ hấp dẫn lấy, mỗi lúc một nhiều hơn, mỗi lúc một cô đặc hơn, hình thành nên một vòng xoáy linh khí nồng đậm, rộng đến mười trượng, phần đáy phễu trực tiếp thông qua đỉnh đầu hắn, rót cổ lực lượng khủng bố vào trong thể nội.
Cảnh tượng này thật giống như vài năm trước đó, Lữ Như Yên hấp thu linh khí, thức tỉnh thể chất.
Vòng xoáy linh khí còn tiếp tục xoay tròn phía trên Trần Nguyên trọn vẹn một ngày.
Cho đến lúc này, thể nội của hắn dường như phá vỡ một bức tường vô hình.
Oanh.
Thanh âm trầm đục khiến cả thân thể Trần Nguyên khẽ chấn động.
Thể nội ẩn chứa linh lực của hắn mở rộng ra ba lần có thừa so với trước đó.
Đồng thời, tu vi của hắn cũng thuận lợi tiến vào Tam phẩm tầng tám.
Cho đến lúc này, vòng xoáy linh khí phía trên mới chậm rãi thu nhỏ lại: chín trượng, tám trượng, sáu trượng,...!ba trượng, hai trượng, một trượng… rồi hoàn toàn biến mất sau chừng nửa canh giờ.
Trần Nguyên không có dừng vận chuyển công pháp mà tiếp tục củng cố cảnh giới.
Rốt cuộc chỉ là tiến một bước nhỏ bên trong cảnh giới Tam phẩm hậu kỳ, không cần mất bao nhiêu thời gian vững chắc.

Đúng lúc này, một bóng người yểu điệu, thướt tha, thân mặc váy đỏ tươi, rực rỡ, nhẹ nhàng như cánh bướm, uyển chuyển như nhảy múa, từ bên trong thể nội của hắn bay ra.
"Chúc mừng chủ nhân đột phá." Nữ tử váy đỏ duyên dáng yêu kiều khẽ khom người, giọng nói dịu dàng vô cùng.
Trần Nguyên nhìn qua gương mặt xinh đẹp đến cực điểm, cơ hồ là bên ngoài Lữ Như Yên, chẳng thua bất kỳ nữ nhân nào trong thiên hạ.
Hắn khẽ gật đầu, bình thản nói: "Nguyệt Nhi, ta có thể đột phá cũng là nhờ có ngươi.
Điều này, ta còn phải cảm ơn Nguyệt Nhi."
Đúng vậy, người ở trước mặt hắn chính là Nguyệt Nhi.
Mười ngày trước, khi bọn hắn vội vội vàng vàng chạy đến sơn mạch này, Thiên Lan đã bỏ ra ba ngày, thực hiện bí pháp biến Nguyệt Nhi từ Oán Linh trở thành chân chính Linh Quỷ.
Hơn thế nữa, không biết là do bọn hắn may mắn hay là Thiên Lan nhìn ở trên mặt hai bộ Hoàng kinh, Huyền kinh để ra sức, Nguyệt Nhi thế mà chân chính trở thành một Linh Quỷ cao cấp, còn là loại nổi bật bên trong tầng lớp cao cấp loại kia.
Nguyệt m Linh thể của nàng tiến hóa, trở thành Huyền m Vương thể, thực lực của nàng thuận theo tiến thêm một bước, trở thành Tứ giai hậu kỳ Linh Quỷ.
Ý nguyện ban đầu của nàng là trở thành Linh Quỷ của Lữ Như Yên.
Trần Nguyên cực kỳ tán đồng điều này.
Chỉ là một cái máy luyện hóa linh khí, hắn không thiếu.
Hơn thế nữa, hắn tại đây chỉ là một bộ phân thân, không cần thiết để Nguyệt Nhi lãng phí tinh lực lên bộ Huyết Thần phân thân này.
Đến nỗi bản thể? Vậy thì càng không cần phải bàn, nàng thêm vào chính là vô dụng.
Thế nhưng là, quá trình thương ;lượng dài dằng dặc sau đó lại cho ra kết luận trái ngược.
Cũng không hiểu Nguyệt Nhi nghĩ đến cái gì, vậy mà lựa chọn trở thành Linh Quỷ của Trần Nguyên.
Đối với kết quả này, Lữ Như Yên có chút ấm ức.
Không phải là nàng ham muốn một cái Linh Quỷ, nàng chỉ cảm thấy không vừa lòng vì bên hắn, không, trong người hắn tự nhiên lại thêm ra một nữ nhân xinh đẹp đến như thế, dịu dàng đến như thế.
Trần Nguyên khi đó cũng là hốt hoảng.
Đổi lại là hắn, nếu như có một con Linh Quỷ nam muốn trở thành Linh Quỷ của Lữ Như Yên, hắn cũng khó mà chấp nhận.
Thế là hắn thề thốt không muốn khế ước với Nguyệt Nhi.
Lúc này, Lữ Như Yên lại xụ mặt nhìn hắn, nói hắn có cơ duyên cần phải biết quý trọng, nói hắn không nên tự tiện làm bậy, nên chuyên tâm hoàn thành khế ước với Nguyệt Nhi.
Trần Nguyên lúc này chân chính kiến thức đến, cái gì gọi là nữ nhân, nói phải cũng không được, nói trái cũng không xong.
Kỳ thật, hắn không phải là không hiểu suy nghĩ của Lữ Như Yên.
Nàng là người hiểu lý lẽ, muốn tốt cho hắn, cho nên đến tận cùng, nàng vẫn chấp nhận việc Nguyệt Nhi trở thành Linh Quỷ của hắn.
Chỉ là, trong lúc nhất thời, nàng còn không thoải mái vì chưa thể ngay lập tức tiếp thu chuyện này.
Trần Nguyên sau đó liền bỏ ra hai ngày bồi tiếp nàng, dỗ dành nàng đến vui vẻ hắn mới tiến hành khế ước với Nguyệt Nhi.
Quá trình tiến hành khế ước diễn ra vô cùng thuận lợi.
Cùng lúc này, Trần Nguyên mới hiểu vì sao mà trước đó, Thiên Lan yêu cầu Nguyệt Nhi cần tự nguyện trở thành Linh Quỷ của hắn.
Bởi vì, cảnh giới của nàng quá cao.
Trong quá trình tiến hành khế ước, bởi vì cả tu sĩ và Linh Quỷ thể nội sẽ tiến hành câu thông để chuẩn bị cho quá trình cộng hưởng thể nội sau đó.
Trong suốt thời gian này, thể nội của cả hai sẽ hoàn toàn giải khai, không có bất kỳ phòng ngự nào.

Nếu như một trong hai bên nổi lên ý đồ xấu, trực tiếp công kích đối phương, như vậy thương tổn là không thể tưởng tượng nổi, thậm chí thân tử đạo tiêu.
May mắn, Nguyệt Nhi bản chất lương thiện, ôn nhu, không làm ra loại chuyện âm hiểm kia.
Nếu không… nàng hiện tại đã không có.
Cũng bởi hai bên thể nội linh lực tiến hành cộng hưởng, cho nên một phần bản nguyên của Nguyệt Nhi bị chuyển hóa thành tu vi của Trần Nguyên.
Cảnh giới của nàng lại rơi trở lại Tứ giai trung kỳ cao đoạn, cũng là tương đương với tu sĩ Tứ phẩm tầng sáu.
Đổi lại Trần Nguyên thì thuận lợi mượn nhờ cỗ bản nguyên này, tu vi tăng đến Tam phẩm tầng bảy cực hạn, sau đó thuận lợi tiến vào tầng tám.
Nguyệt Nhi cao hứng đi lại bên trong động phủ.
Trở thành Linh Quỷ của hắn, cả hai tâm lý tương thông, cứ mặc cho Trần Nguyên bản thể sử dụng lực lượng tinh thần hùng hồn, che giấu rất nhiều bí mật không nên lộ ra, có thể, Nguyệt Nhi vẫn là biết đến tương đối nhiều chuyện về hắn.
Nàng là biết đến, hắn tương đối dễ ở chung, cũng rất dễ nói chuyện, càng không phải là loại người kia đưa ra những yêu cầu vô duyên vô cớ.
Lần đầu tiên, nàng phát hiện ra, trở thành Linh Quỷ của hắn không phải là chuyện gì rất xấu.
Lúc này, Nguyệt Nhi hiếu kỳ nhìn về phía Trần Nguyên, hỏi thăm: “Chủ nhân, người rốt cuộc tu hành như thế nào vậy? Căn cơ của chủ nhân vững chắc đến không gì sánh nổi.
Còn nữa, thể nội linh lực của chủ nhân, đây nào có phải là của Tam phẩm tu sĩ, người nói nó là của Tứ phẩm hậu kỳ, Nguyệt Nhi cũng nguyện ý tin tưởng.”
Nguyệt Nhi nói lời này không có chút nào khoa trương.
Nàng thực lực nguyên bản đã đạt đến Tứ giai hậu kỳ trình độ, thân lại phụ thể chất cấp bậc Vương thể, thực lực đã không yếu hơn Ngũ phẩm sơ kỳ Chân nhân.
Nàng bỏ ra một tiểu cảnh giới, nguồn lực lượng này sao mà khổng lồ.
Trần Nguyên không cho ý kiến.
Chính bản thân hắn cũng không biết lực lượng chân chính của bộ phân thân này.
Đạo Cực hạn là rất mạnh, điều này là không thể phủ nhận.
Dựa vào Nguyệt Nhi để suy đoán, lực lượng hắn sở hữu đã không thua kém gì một tôn Tứ phẩm hậu kỳ tầng thứ.
Thế nhưng, thực lực đâu chỉ dựa vào so bì ai sở hữu linh lực dồi dào hơn? Tứ phẩm và Tam phẩm, cách biệt về cảnh giới không phải chỉ để gọi chơi vui như vậy.
Cảnh giới khác biệt, tự nhiên có khác biệt năng lực.
Tứ phẩm có thể đạp không mà đi, so với Tam phẩm tu sĩ cần ngự kiếm, tự nhiên tốc độ, sự linh hoạt và khả năng ổn định tại trên không trung mạnh hơn nhiều lắm.
Hơn thế nữa, mỗi một tôn tu sĩ có thể tu luyện đến Tứ phẩm hậu kỳ, kẻ nào không phải trải qua vài trăm năm gian khổ tu hành, ma luyện không ngừng nghỉ.
Luận đến đâu pháp, bọn hắn có thể không sở hữu pháp thuật hủy thiên diệt địa, thế nhưng kinh nghiệm, kỹ xảo và thủ đoạn bảo mệnh có thể lấy ra lại là nhiều đến không tưởng tượng được.
Điểm này, Trần Nguyên thua quá xa bọn hắn.
Trần Nguyên suy đoán, nếu như hắn chân chính gặp phải một tôn Tứ phẩm hậu kỳ Thượng nhân, vậy bộ phân thân này của hắn rất có khả năng đánh không lại.
Hắn ước tính, thực lực của bộ phân thân này liền đánh ngang tay với một tôn Tứ phẩm tầng sáu phổ thông.
Nguyệt Nhi gặp hắn lắc đầu, không nói.
Nàng lại tiến thêm một bước tới gần.
Tâm lý tương thông để cho nàng biết, Trần Nguyên lúc nào giận dữ, lúc nào dễ tính, lúc nào buồn, lúc nào vui, thứ gì có thể làm, thứ gì thì không nên.
Nàng hỏi: “Chủ nhân, người rốt cuộc tu hành công pháp là gì vậy? Thật huyền diệu nha, Nguyệt Nhi đã xem qua nhiều lần nhưng không thể lĩnh hội nổi.

Nguyệt Nhi có thể nhận ra trong có có một chút Phật Môn lai lịch, một chút Đao Tông đặc điểm, lại có một chút Nho Gia chân nghĩa.
Còn lại, phần lớn Nguyệt Nhi đều xem không hiểu.”
Lúc này, Trần Nguyên đối với nàng khẽ nói: “Nguyệt Nhi, bộ công pháp này gọi là Quảng Nạp Công.
Ý nghĩa của nó chính là có thể quảng nạp cảm ngộ chân nghĩa của vạn vật, không ngừng hấp thu áo nghĩa, tiến hóa tự thân, biến bản thân càng thêm toàn diện, càng thêm hoàn thiện.
Ta đã từng nghiên cứu qua Phật Môn Phật Pháp, Nho Gia inh thư và Đạo Tông kinh điển, cho nên ngươi có thể tại bên trong công pháp, cảm nhận được chân nghĩa từ cả ba trường phái tu hành đó.”
Hắn không che giấu sự tồn tại của Quảng Nạp công đối với Nguyệt Nhi.
Chung quy, nàng hiện tại đã là ‘người mình’, nàng sớm muộn cũng sẽ tu luyện công pháp này, cho cả nàng và cũng thay cả hắn.
Giấu diếm là không có tất yếu.
Mặt khác, đối với việc Nguyệt Nhi xem không hiểu Quảng Nạp Công, Trần Nguyên không có bao nhiêu ngoài ý muốn.
Thật sớm trước đó, bản tôn quán thâu vào Quảng Nạp công cảm ngộ của Bồ Đề kinh và Hoàng kinh mà hắn đã từng cảm ngộ.
Như vậy, cả mười bộ phân thân tu luyện Quảng Nạp công, phẩm giai đã không thua kém gì bản thân hai bộ kinh thư này.
Nếu như tùy tiện một cái Tứ giai Linh Quỷ như Nguyệt Nhi có thể xem hiểu, vậy Phật Môn và Đạo Tông đã sớm không còn.
Mà đổi lại Nguyệt Nhi, nghe được lời của Trần Nguyên nói, hai con ngươi không khỏi trừng to hết mức, khó có thể tin vào những gì vừa nghe được.
Nàng biết, Nho gia có rất nhiều công pháp, có thể tu luyện thông qua đọc sách, cảm ngộ kinh thư.
Thế nhưng, bản thân công pháp có thể tiến hóa, nàng chưa từng nghe, cũng chưa bao giờ dám tin… cho đến ngày hôm nay.
Trần Nguyên nhìn nàng biểu lộ tựa như tận mắt thấy trời sập, không khỏi nghiêm túc nhắc nhở: “Nguyệt Nhi, chuyện quan hệ trọng đại, ngươi tuyệt đối không nên cùng bất cứ một người nào khác nói ra.
Đã biết chưa?”
Nguyệt Nhi gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, xấu hổ vì biểu lộ thất thố khi nãy.
Nàng nghiêm túc gật đầu: “Nguyệt Nhi biết rõ.
Cho dù có đánh đổi bất cứ giá nào, Nguyệt Nhi cũng không tiết lộ ra một câu nửa chữ về công pháp thần kỳ này.”
Mấy trăm năm làm Oán Linh, cho dù thần thí của nàng luôn mơ mơ màng màng, làm việc không rõ ràng, nhưng chút quy tắc cơ bản, nàng là phàm nhân cũng có tự giác hiểu lấy.
Mang ngọc có tội.
Công pháp có thể tiến hóa thần kỳ như vậy, tuyệt đối không phải là thứ công pháp Nho gia mà các đạo sư Thái Linh học viện hiểu nhầm hắn có thể so sánh.
Một khi Quảng Nạp công lộ ra, tất sẽ gây nên một trận tranh đoạt thảm khốc.
Lúc này, Nguyệt Nhi lại có chút do dự hỏi: “Chủ nhân, sự tình liên quan đến Quảng Nạp công không thể tiết lộ cho bất cứ ai.
Như vậy, chủ mẫu có tính vào trong đó hay không?”
Trần Nguyên sững sờ, ngạc nhiên cực độ nhìn qua thiếu nữ xinh đẹp tuyệt thế trước mắt, ngơ ngác hỏi: “Nguyệt Nhi, ngươi nói lại lần nữa? Ai là chủ mẫu của ngươi?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.