Trong một chớp mắt, một cái bóng mờ, có dáng dấp của nữ nhân, cực kỳ quyến rũ đã xuất hiện phía sau Trần Nguyên, trong tay cầm một thanh đoản kiếm sáng loáng.
Hai mặt của lưỡi kiếm có những đường cong kéo dài, vặn vẹo, màu xanh tím, tựa như những sợi dây leo mang theo đầy gai độc.
Lại là một kiện Tam giai Thượng đẳng pháp khí đoản kiếm.
Trần Nguyên phản ứng cực nhanh.
Hắn còn không quay đầu trở lại nhìn, hạo nhiên chính khí quanh thân hắn đã tự động dâng lên, hóa thành hàng chục, hàng trăm thanh hạo nhiên kiếm, hướng về chiếc bóng kia mà đánh tới.
Một dòng lũ hạo nhiên kiếm mới là cách mô tả chính xác nhất.
Một khoảnh khắc, thanh Tam giai Thượng đẳng pháp khí đoản kiếm gặp phải dòng lũ kiếm khí.
Nó dễ dàng chém nát thanh kiếm khí đầu tiên, thanh kiếm khí thứ hai, thanh kiếm khí thứ ba,...!một mực cứ như vậy mà lên.
Thế nhưng, kể từ lúc đục phải thanh kiếm khí thứ mười, tốc độ của nó đã giảm xuống không còn một nửa lúc ban đầu.
Đụng phải thanh kiếm khí thứ hai mươi, cây đoản kiếm đã lung lay, quang mang trên thân giảm mạnh, linh tính mất đi rõ rệt.
Thanh kiếm khí thứ ba mươi đã triệt để khiến nó mất đi khống chế, bị dư lực của dòng lũ kiếm khí hất văng đi vài dặm có hơn, triệt để đánh tan trận pháp khắc họa phía trên bề mặt kiếm, trực tiếp phế đi một cây Tam giai Thượng đẳng pháp khí.
“Phốc…” Nữ tử yêu diễm gặp phải phản phệ, nôn ra một ngụm máu tươi, bản thân thụ thương nhẹ.
Bất quá, nàng nào có thì giờ buông lỏng.
Hàng trăm thanh hạo nhiên kiếm khí vẫn còn như dòng lũ hướng nàng tuôn trào tới.
Nữ tử yêu diễm vội vã lấy ra một kiện Tam giai Trung Đẳng pháp khí phòng ngự, Kim Mai Hoa.
Một kiện pháp khí có hình dạng hoa mai, tám cánh vàng lóng lánh ánh kim.
Thế nhưng, nàng vẫn là trễ một nhịp.
Kim Mai Hoa chỉ kịp ngăn cản đại bộ phận hạo nhiên kiếm khí, vẫn là để lọt mười mấy cây xuyên qua phía đằng sau, năm thanh trong đó càng là đánh trúng bả vai cùng phần eo của nàng, máu thịt be bét, xương cốt trắng rã hoàn toàn lộ ra.
Nữ tử yêu diễm cỗ gắng nén đau nhức khủng khiếp trong người, linh lực bao trùm lên vết thương, cầm lại máu, thúc giục thịt mới tăng tốc mọc ra, khôi phục lại thương thế.
Đồng thời, mượn nhờ Kim Mai Hoa kiềm hãm thế công khủng khiếp từ hàng trăm thanh kiếm khí, thân nàng gắng gượng di chuyển, một cái nháy mắt chạy ra khỏi phạm vi hơn ba ngàn trượng bên ngoài, tránh đi nguy hiểm.
“Kẻ này phản ứng…” Nàng vốn còn đang cảm thán đối phương phản ứng nhanh nhạy quá mức, tuy nhiên, lời nói đến đây im bặt mà dừng.
Lúc này, nàng chỉ cảm thấy bộ ngực to lớn, như muốn phá vỡ lớp váy áo mà ra, thứ mà nàng vẫn luôn lấy làm tự hào về ngoại hình của mình, chợt đau nhức đến cùng cực, cứ như bị một vật cứng rắn, nhọn hoắt, đánh xuyên thủng, tan rã hết thảy xác thịt từ bên trong.
Nàng khó có thể tin cúi đầu nhìn thân thể mình, phát hiện, quả nhiên trước ngực đã trúng đòn; chỉ là không có bị ngạnh sinh sinh khoét thủng như trong tưởng tượng dã man đến như vậy.
Bất quá, đau nhức cùng thương thế là không hề nhẹ chút nào.
Nàng lại nhìn lên kẻ địch.
Ung dung thong thả, phong độ nhẹ nhàng, bên tay cầm một thanh trưởng kiếm, ánh mắt chăm chú nhìn về phía nàng.
Nếu như gương mặt không có phổ thông như thế, chỉ cần tuấn tú hơn một chút, lại kết hợp thêm khí chất của hắn lúc này, nàng sẽ liền muốn nghĩ, đối phương hẳn là trích tiên giáng lâm.
Một đôi con ngươi của hắn lóe lên kim sắc tựa như đúc từ vàng nguyên chất để người ta nhìn vào đó như trực diện đôi mắt của Phật.
Kim Cương Nộ Mục.
Tốc độ công kích nhanh đến cực hạn.
Cứ mặc cho khoảng cách giữa Trần Nguyên và đối phương đã là hơn ba ngàn trượng, cũng chính là hai mươi dặm có thừa, có thể tốc độ tấn công của Kim Cương Nộ Mục nhanh lắm, gần như là tức thời.
Cộng thêm nữ tử yêu diễm thân mang thương thế, vừa mới đào thoát khỏi công kích, tinh thần chưa định hình lại.
Nàng chắc chắn là không thể tránh thoát.
Chỉ đáng tiếc, Kim Cương Nộ Mục sức sát thương không phải thực sự mạnh.
Đối phương cũng là Tam phẩm tầng tám tầng thứ tu vi, nào có dễ dàng như vậy bị hắn đánh bại.
Trần Nguyên không có suy nghĩ nhiều, tiếp tục phát động công kích.
Đối phương còn đang thương thế tại thân, hắn không muốn cho nàng có cơ hội thở dốc.
Trường kiếm trong tay khẽ động.
Linh lực trong thân thể tuôn trào mà ra, kiếm khí tung hoành, vạch phá không gian mà đi, lực lượng lôi đình hung hăng tàn phá bừa bãi vạn vật.
Liên tiếp ba đạo Lôi Đình kiếm hình thành những lưỡi kiếm khí hình nguyệt nha, chỉ rộng chừng mười trượng nhưng nhanh đến cực hạn, xuyên phá hết thảy, công kích trực diện nữ tử yêu diễm.
“Chết tiệt.” Nữ tử yêu diễm cắn chặt hàm răng, kiềm chế thương thế.
Trong tay nàng không biết từ khi nào xuất ra một cây roi gai, lại là một kiện Tam phẩm Thượng đẳng pháp khí khác.
Hai tay thon, trắng không ngừng khiêu động.
Đầu roi gai nhanh đến không tưởng, liên tục phá vỡ bức tường âm thanh, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Ầm… Ầm… Ầm…
Ba tiếng nổ dội vang khắp vùng sơn mạch mấy ngàn dặm.
Ba đạo Lôi Đình kiếm khí miễn cưỡng bị đánh tan.
Tuy nhiên, mỗi một lần đánh tan một đạo kiếm khí, cánh tay của nữ tử run lên một lần, nắm trong tay pháp khí lại một lần không vững chắc, thể nội thương thế nặng thêm một chút.
Trần Nguyên không có nương tay.
Hắn tiếp cận đối phương, liên tiếp đánh ra Lôi Đình kiếm khí.
Lôi đình sức phá hoại vốn là kinh khủng, Bạo Lôi Đình kiếm càng là loại kiếm pháp khai thác sức công phá ấy lên tới đỉnh điểm.
Lấy tình trạng thương thế của đối phương hiện tại, ra tày càng mạnh, tạo áp lực lên đối phương càng lớn, chính là càng nhanh chóng dứt điểm cuộc chiến này.
Đây chính là cái mà người ta gọi là: thừa dịp hắn bệnh, đòi hắn mệnh.
Nói Trần Nguyên không nói võ đức? Đây không phải là lôi đài tỷ thí, lại càng chẳng phải là thi đấu thể thao.
Tinh thần thượng võ không áp dụng tại đây.
Nơi này là sinh tử giao giao chiến, thắng thua đều có thể xoay chuyển tại bất kỳ một khoảnh khắc nào, bất cứ chiêu số, thủ đoạn, không một ai ngại áp dụng nhiều để mang lại, dù chỉ là một chút lợi thế nhỏ nhoi.
Nói Trần Nguyên không thương hoa tiếc ngọc? Điều này ngược lại là đúng.
Nữ tử yêu diễm có đẹp hay không? Đẹp.
Nếu phải đánh giá, nàng nên xứng đáng với tám điểm rưỡi, dù cho có kém hơn vị kia tông chủ Hoa Vận tông một khoảng, thế nhưng dư sức đứng hàng chim sa cá lặn.
Ngay cả trong tu hành giới, mỹ nhân nhiều vô số kể, nữ tử này cũng đầy đủ đứng hàng đầu một nhóm, phối với nam Đại Khí Vận giả đều không có vấn đề gì.
Nàng, hẳn là tu luyện một loại công pháp nào đó liên quan đến mị công và dưỡng nhan.
Nhất là gương mặt dụ hoặc chúng sinh và đôi mắt câu hồn đoạt phách kia, chắc chắn không thể nào nhầm.
Đáng tiếc, nàng gặp phải Trần Nguyên.
Kể từ khi hắn gặp được Lữ Như Yên, hắn cảm giác trên đời liền không còn nữ tử có thể khiến hắn động dung thêm nữa.
Cứ như vậy, một thân thực lực của nữ tử yêu diễm liền bị gọt đi phân nửa.
Rốt cuộc, sau chừng ba mươi hơi thở hoàn toàn áp đảo nữ tử yêu diễm, Trần Nguyên tìm được thời cơ.
Hạo Nhiên Phán Định kiếm mạnh mẽ đánh nát liên tiếp ba kiện phòng ngự pháp khí của nàng, mở toang hết thảy phòng ngự, thuận thế còn vạch phá một vết thương lớn từ trên ngực trái xuống cho tới bụng phải.
Hắn ngay lập tức sử dụng Tung Địa Kim Quang, thuấn di đến trước mặt nữ tử, không chút chần chừ, đâm thanh kiếm dài đến bốn thước khủng bố, dữ tợn xuyên thủng qua thân thể nàng.
Bạo Lôi Đình kiếm toàn bộ triển khai.
Kiếm khí tung hoanh thoát lưỡi kiếm mà ra, trong chớp mắt xoắn nát thân thể của nữ tử thành từng mảnh nhỏ.
Cùng lúc, lực lượng lôi đình kinh khủng, thuận theo kinh mạch, tàn phá bừa bãi hết thảy mọi ngóc ngách bên trong thân thể đối phương, đốt thành tro bụi hết thảy từng đạo huyệt vị, từng đoạn kinh mạch cho đến từng mảnh thịt vụn, xương nát.
Sau cùng, một vụ nổ dữ dội, lấy thân thể nữ tử yêu diễm làm trung tâm, oanh tạc khu vực bán kính bảy mươi dặm, lật tung hết thảy đất đai, cây cối, dãy núi, thiêu trụi hết thảy cương thạch, bốc hơi cả những mạch nước ngầm sâu nhất, vét cạn những lòng sông, hồ, bên trong phạm vi.
Ngay cả tầng mây dày đặc trên đỉnh đầu cũng bị xé toạc thành một lỗ hổng lớn, hình tròn, xuyên thẳng đến tinh không.
May mắn, Tờ Tuyết Nguyệt bởi vì khí quỷ dị ăn mòn, đã mất đi ý thức.
Nếu như nàng mà nhìn thấy cảnh này, nàng sẽ phải thốt lên: “Đây nào có phải Tam phẩm tầng bốn đánh ra thực lực; chí ít cũng phải Tam phẩm tầng tám đại chiến mới có uy thế.”
Trước khi nổ tung thành từng mảnh nhỏ, nữ tử lộ ra vẻ mặt không thể tin được nhìn xem gương mặt bình bình phàm phàm của nam nhân trước mắt.
Trong con người của nàng hiện lên đau đớn đến tột cùng, loại cảm giác khi thân thể bị xé nát đến từng tế báo, sau đó lại bị thiêu trụi ra tro.
Như không phải tinh thần lực của Tam phẩm hậu kỳ tu sĩ mạnh mẽ cùng cực, chỉ đau đớn này đã đầy đủ để nàng hoàn toàn mất đi ý chí, đoạt tuyệt sinh cơ tại đây.
Trần Nguyên sử dụng Tung Địa Kim Quang di chuyển ra ngoài trăm dặm, tránh đi phong bạo cùng khí nóng còn lưu chuyển không ngừng bên trong phạm vi công kích.
Thần thức của hắn mở rộng, cẩn thận quan sát một vòng hết thảy tràng cảnh.
Nét mặt buông lỏng của hắn hắn chưa từng hiện ra.
Sau chừng ba hơi thở, ánh mắt của hắn ghim chặt lấy một phương hướng, là sườn một một ngọn núi nhỏ, cằn cỗi tại phương đông, cách đó chừng hai trăm dặm.
“Tìm được.” Trần Nguyên khẽ nói.
Tại nơi ánh mắt hắn hướng về, một thân hình đang dần ngưng thực, vóc dáng, gương mặt, khí tức, khí chất, thậm chí ngay cả quần áo cũng cùng vị kia yêu diễm nữ tử mặc lúc trước cũng là giống nhau như đúc.
Không phải giống, mà đơn giản, đây chính là nàng.
“Thủ đoạn bảo mệnh thật là nhiều.” Trần Nguyên tán thán.
Càng đánh, hắn càng phát giác ra đối phương lai lịch không đơn giản.
Nào có tán tu mà cùng giai pháp khí dùng hết cái này đến cái khác, lại có nhiều đến như vậy; nàng lại không phải là Đại Khí Vận gia thân.
Trần Nguyên thống kê, từ đầu đến cuối, nữ tử yêu diễm đã sử dụng đến tám kiện Tam giai pháp khí.
Mặt khác,thủ đoạn bảo mệnh của nàng cũng không ít.
Đồng thời, Trần Nguyên cũng âm thầm buồn bực.
Đánh gần năm mươi hơi thở, hắn mới bức nàng đến tuyệt lộ.
Đều là do hắn hoàn toàn chưa quen thuộc với lực lượng của cỗ phân thân này.
Nếu như hắn có thể tùy ý thao túng như bản tôn, không đến mười hơi thở, nữ tử yên diễm chắc chắn đã thân tử đạo tiêu với chỉ bằng chừng này thủ đoạn.
Tất nhiên, nữ tử yêu diễm cũng không dễ chịu chút nào.
Thủ đoạn bảo mệnh, không phải dễ dàng như vậy, cứ vung ra một cái là nhẹ như bẫng thành công mà không phải chịu bất cứ đại giới nào.
Ngược lại, đại giới chắc chắn là phải có,hơn thế nữa, không nhẹ chút nào.
Nữ tử yêu diễm ngưng tụ thành công lại nhục thân, tu vi cũng ngã xuống hai cái tiểu cảnh giới, chỉ còn lại Tam phẩm tầng sáu tu vi.
Đừng nhìn chỉ có hai cái tiểu cảnh giới.
Một cái phổ thông Tam phẩm tầng tám tu sĩ, đơn thuần luận lực lượng, so với một cái phổ thông Tam phẩm tầng sáu phải mạnh hơn mười đến mười hai lần.
Chênh lệch lớn đến như vậy, cơ bản là không ở cùng một đẳng cấp.
Huống chi, nữ tử yêu diễm lại rơi vào thời kỳ suy yếu, thực lực so với Tam phẩm tầng năm cũng không sánh kịp nữa là.
Giờ đây, ánh mắt của nàng nhìn về phía Trần Nguyên chỉ mang theo vô cùng kiêng kỵ và sợ hãi mà thôi.
Trần Nguyên không quá để ý nàng.
Dạng này địch thủ, hắn có thể trấn áp bất cứ lúc nào.
Ánh mắt hắn quét về phía chiến trường nơi xa, tại Lữ Như Yên đang cùng kẻ địch đôi đầu.
Trong tay nàng cầm là Hàn Thủy kiếm, một thanh Tam giai đỉnh cấp pháp khí, thậm chí có thể coi là Chuẩn Tứ giai pháp khí.
Thân kiếm dài đúng ba thước ba tấc, bản kiếm rộng bằng ba ngón tay, mặt kiếm trắng như bạch ngọc, toát ra hơi lạnh như hàn băng vạn năm, lưỡi kiếm mỏng, sắc bén vô song.
Lữ Như Yên tay cầm trường kiếm, nhẹ nhàng khiêu động trong gió, thật giống như là đang khiêu vũ chứ không phải đấu pháp.
Lại kết hợp thêm bộ váy trắng tinh khôi không nhiễm bụi trần; mặc cho nàng dung mạo bị dịch dung hóa thành bình phàm, tư thái của nàng hiện tại thật không khác biệt với Cửu Thiên Huyền nữ trên chín tầng trời.
Đối thủ của nàng thì thảm rồi.
Kẻ địch chỉ bất quá tu vi Tam phẩm tầng năm.
Lữ Như Yên trước đó vì thấy Từ Tuyết Nguyệt còn tại, cho nên suy nghĩ chốc lát, vẫn là vận dụng lực lượng tu vi Tam phẩm tầng bốn.
Thế nhưng, Nhược Thủy Thần thể há có phải phàm thể có thể so sánh.
Dù cho thiệt thòi một tầng về tu vi, thực lực của Lữ Như Yên đơn giản nghiền ép đối phương.
Đối thủ của Lữ Như Yên năng lực mạnh nhất liền là tốc độ và sự linh hoạt.
Thế nhưng, tốc độ và sự linh hoạt của nàng hoàn toàn bị khắc chế bởi Băng hệ pháp thuật.
Lấy Lữ Như Yên tu luyện Thủy hệ thuộc tính công pháp, lại thức tỉnh Thủy hệ thể chất, thi triển Băng hệ pháp thuật liền thuận lợi như hạ bút thành văn.
Đối thủ của Lữ Như Yên hiện giờ chỉ còn lại một cánh tay trái.
Bờ vai bên phải bị gọt đi một góc phẳng lỳ, bên trên vẫn còn hàn khí chưa tan.
Không chỉ có thế, một phần ba thân thể của nàng cũng bị hàn khí đông cứng.
Qua các vết rách trên y phục có thể thấy da thịt đã tím ngắt, dường như sắp hủ bại.
Ngay cả kinh mạch, xương cốt cũng chịu đựng hàn khí đóng băng, không thể lưu chuyển.
Toàn thân đã có đến một nửa bộ phận mất đi tri giác.
Trần Nguyên nhìn về phía Thiên Lan.
Sự thật là, trong những người có mặt tại đây, Thiên Lan chính là mạnh nhất.
Nếu như bản tôn Trần Nguyên không giáng lâm, nàng có thể tùy ý đồ sát tất cả những người có mặt, dễ dàng như ấn chết một con kiến vậy.
Trần Nguyên kiểm tra tình huống của nàng chỉ là vì cập nhật tình thế mà thôi.
Quả nhiên, đúng như hắn dự liệu.
Thiên Lan ở đó, tùy ý mà đứng, tóc đen và mép áo bay phất phơ trong gió.
Bàn tay trắng, thon dài như ngọc chắp tại sau lưng, bộ dáng cực kỳ nhẹ nhõm, thong dong.
Mà đối diện nàng, hai tên địch thủ, ánh mắt bên trong lộ ra không gì sánh được sợ hãi, tuyệt vọng cùng đắng chát.
Tên thể tu Tam phẩm tầng sáu đã mất hoàn toàn nửa dưới thân thể.
Trần Nguyên nhìn qua còn có thể thấy được xương cột sống và những gì còn lại của nội tạng chảy nhễu nhệt xuống dưới, đỏ lòm và nát bét tựa như một thước phim kinh di.
Tên tu sĩ cầm đầu mất đi một mảng lớn da đầu, nửa vai trái, lộ ra cả vai và xương sườn, một góc phổi đang đều nhịp co giãn theo mỗi lần hô hấp.
Chân phải cũng chỉ còn tới nửa đùi, quần áo tả tơi lộ ra trước bụng một lỗ hổng lớn.
Cả hai tên này vẫn còn gắng gượng chống cự là nhờ sinh mệnh lực dồi dào không tưởng của Tam phẩm tu sĩ.
Trần Nguyên quay mặt đi.
Đã cả hai mặt chiến trường đều đánh kẻ địch đến nửa tàn nửa phế, hắn bên này cũng không thể chậm trễ, trực tiếp trấn sát kẻ địch mới được.
Thế nhưng là, tại thời khắc hắn vừa định ra tay, một cỗ khí thế khủng bố tuyệt luân từ phía Lữ Như Yên bạo phát mà lên, quét ngang khu vực bán kính mấy ngàn dặm, nhấc lên chấn động kinh thiên động địa, sơn mạch vỡ nát, dòng sông chảy ngược, rừng rậm khô héo, hết thảy tựa như tận thế hàng lâm.
Trần Nguyên cau chặt lông mày nhìn lại.
Hắn phát giác, tại phía trước nữ tử bị Lữ Như Yên đóng băng một phần ba thân thể kia, chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một bóng người.
Người này khoác lên mình bộ váy đỏ rực, rộng thùng thình, che kín hết hai chân, thậm chí còn thừa ra một đoạn dài khi bay lơ lững giữa không trung.
Tóc người này rất rối, xù ra, che lấp cả khuôn mặt, buông xuống đến tận trước bụng.
Hai tay kẻ này buông thõng, dưới ống tay áo để lộ ra bàn tay trắng bệch, thế nhưng lớp da lại mịn màng đến không tưởng.
Từ dáng người đến xem, người này là nữ tử, hơn nữa còn là nữ tử cực kỳ trẻ tuổi, niên kỷ chỉ e không qua hai mươi.
Thế nhưng, khi nhìn vào người này lại để cho người ta có loại cảm giác sởn cả gai ốc, sống lưng lạnh toát, toàn thân nổi da gà.
Đặc biệt là hai con mắt đen kịt, lộ ra qua kẽ tóc dày đặc hướng về người ta mà nhìn, không khác biệt so với thứ gì tà ác, kinh khủng đang nhắm vào bạn từ nơi sâu xa nhất của thâm uyên.
Và thứ làm cho Trần Nguyên lo ngại nhất là khí tức khủng bố mà nữ tử kia tản mát ra, tựa như áp sập mấy ngàn dặm sơn mạch cùng trời mây.
Tứ phẩm, đây tuyệt đối thuộc về tầng thứ Tứ phẩm tu sĩ mới có sức mạnh, thậm chí, đã hơn xa vị kia Từ Tuyết Nguyệt.
Nếu phải phán đoán, nữ tử này chí ít phải đạt đến Tứ phẩm trung kỳ tầng thứ.
Nơi xa, nữ tử yêu diễm cũng nhìn thấy một màn này.
Hai hàng lông mi của nàng nhíu chặt lại.
Nét mặt vui mừng chưa bao giờ lộ ra, ngược lại là hoảng sợ, so với đối mặt Trần Nguyên còn sợ hãi hơn.
Bờ môi đỏ mọng của nàng khẽ mấp máy:
“Oán Linh.
Nàng thế mà triệu hoán ra oán linh con quái vật báng bổ này.”.