Cầu Đạo

Chương 173: Mệnh Số






Vừa nhắc đến Trần Nguyên, Hạo Nguyệt Chân quân biểu tình có chút sững sờ, ngay sau đó liền thành thành thật thật trả lời: “Người này thời gian gần đây đều bế quan tu luyện.
Mỗi một năm, hắn đều đặn ra ngoài một đến hai lần.
Thời gian ra ngoài mỗi lần không dài, chỉ kéo dài vài ngày.
Hắn tiếp xúc nhiều nhất là Thiên Lan, cũng là Giao Châu yêu nữ, hai người bọn đi lại tương đối thân mật.
Ngoài ra, hắn mỗi một lần xuất quan đều sẽ ghé qua Nguyệt Vũ phong, nghe nói là đến thăm vị tên nữ đệ tử xuất thân từ Kính Nguyệt hồ.
Ngoài ra, thời gian còn lại, hắn đều đi dạo loanh quanh học viện, không có lộ tuyến cố định cũng không có mục đích nhất định.
Tất nhiên, thời gian là không dài, giao du cũng không đến bao nhiêu người...”
Trần Nguyên Bá yên lặng lắng nghe hết thảy.
Nàng gật gù, nói khẽ: “Lai lịch của vị Thiên Lan này, ngươi có tra xét rõ ràng?”
Hạo Nguyệt Chân quân hơi khom người, xấu hổ nói ra: “Hồi điện hạ, còn… chưa tra ra.”
Trần Nguyên Bá có chút ngạc nhiên: “Lấy bản lĩnh của ngươi mà cũng thúc thủ vô sách?”
“Là Hạo Nguyệt vô năng.” Hạo Nguyệt Chân quân cúi mình càng sâu hơn: “Mong điện hạ trách phạt.”
“Không cần thiết.” Trần Nguyên Bá phất tay, dứt khoát nói ra: “Chuyên trách của ngươi vốn cũng không phải là thu thập, xử lý tình báo.
Yêu cầu ngươi tra ra lai lịch của nàng bất quá chỉ là tiện tay mà thôi.
Mục tiêu duy nhất của ngươi lúc này đó là yên ổn ở bên trong học viện xây dựng lực lượng.
Lực lượng ngươi nắm trong tay càng lớn mạnh, đó là ngươi càng đối với ta có ích.”
Hạo Nguyệt Chân quân lúc này thẳng tắp sống lưng, hai con ngươi không có gì sánh được đấu chí và tự tin, nghiêm nghị nói ra: “Hạo Nguyệt tất không cô phụ điện hạ kỳ vọng.”
“Tiếp xuống, ngươi cũng không cần tra xét lai lịch của vị gọi Thiên Lan kia nữa.

Có thể tránh thoát ánh mắt của ngươi, chỉ e nàng lai lịch không chút nào tầm thường, thủ đoạn cũng không kém.
Ngươi không cần tiếp tục lãng phí thời gian trên người nàng.
Chuyển tất cả hồ sơ tư liệu của nàng cho Yêu Linh.
Còn nữa, bao quát cả vị nữ tử kia mà Trần Nguyên đi lại rất gần tại Nguyệt Vũ phong.
Trong thời gian ngắn nhất, ta muốn tất cả thông tin của hai nữ nhân này.”
“Vâng, thưa điện hạ, Hạo Nguyệt đi làm ngay.”
Nói rồi, Hạo Nguyệt Chân quân cung kính lui xuống, vận dụng bí pháp đặc thù, liên hệ vị Yêu Linh thuộc đơn vị tình báo kia.
Cả Yên Nhiên cung rộng rãi, huy hoàng và tráng lệ trong thoáng chốc chỉ còn lại duy nhất Trần Nguyên Ba một người.
Nàng đứng đó, dù không có bất kỳ biểu hiện hay động tác nào, một cỗ uy thế như có như không lan tràn ra, vô hình và tràn ngập bá khí, bễ nghễ thiên địa, như áp đảo phía trên vạn vật cùng sinh linh.
Đôi mắt sắc bén và đẹp không tưởng tượng nổi của nàng xuyên thấu qua không trung, đâm thủng chín tầng trời, hướng ra tận ngoài khoảng không hư vô, kéo dài cho đến tận thượng giới bao la, bát ngát phía trên.
Nàng thấp giọng nói:
“Trần gia… Trần gia… Ta tìm về cho các ngươi đứa con thất lạc hai mươi mấy năm trước.
Các ngươi lại nên như thế nào cảm tạ ta đâu? Còn có Chu gia nha, các ngươi chẳng phải luôn sốt sắng cọc hôn sự này với Trần gia hơn bất cứ ai? Năm xưa đứa nhỏ đó mất tích, các ngươi so với Trần gia còn cuống quýt hơn.
Giờ đứa nhỏ đó trở về, tâm nguyện của các ngươi coi như hoàn thành; các ngươi lại nên cảm tạ ta như thế nào đâu?”
---------------------
Bên trong động phủ, cùng lúc đó.
Trần Nguyên đang chuyên tâm luyện hóa linh lực, trợ giúp chín cỗ Huyết Thần Phân Thân còn lại tăng lên tu vi, hắn bỗng cảm ứng được cái gì.
Ánh mắt của hắn hướng lên trời, nhìn về nơi xa xăm, hai hàng lông mày nghiêm nghị cau lại, khẽ lẩm bẩm:
“Chuyện gì xảy ra? Vì sao tâm thần của ta lại có dự cảm bất thường? Là có kẻ xen vào mệnh số của ta?”
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, cũng rất huyền ảo, như khó như không, rất khó nắm bắt lấy.
Nếu như phải rành rọt miêu tả rõ ràng, Trần Nguyên không biết phải dùng từ ngữ như thế nào để mô tả.
Nếu có thể hiểu, vậy liền hiểu.
Hắn xem qua nhiều thư tịch, hắn biết rằng, tu sĩ tu vi càng cao, đối với thiên cơ, mệnh số cảm giác càng nhạy bén.
Đến một cảnh giới nhất định, bất kỳ một tác động nhỏ nhất nào liên quan đến tu sĩ, dù chỉ là niệm tên hay đạo hiệu của hắn, đều có thể bị tu sĩ đó phát giác ra.
Biết cái này, Trần Nguyên không có bao nhiêu bất ngờ.
Cảnh giới của hắn hiện tại không tính là thấp, có một chút cảm ứng cũng là điều bình thường.
Hắn không học qua thôi diễn thiên cơ, thế nhưng hắn dám khẳng định chắc chắn, biến số này không gây chút nào nguy hiểm cho hắn, cũng không phải là điềm hung.
“Đã như vậy, liền xem như thế nào đi.”
Trần Nguyên khẽ lắc đầu, hắn cũng lười can thiệp.
Không gây hại cho hắn, hắn mới lười nhác quản sớm.
Hắn không phải loại kia nhân vật, ngày ngày tính kế, đêm đêm bày mưu.
Có thời gian như vậy, tăng cao lên đạo hạnh không tốt sao? Hắn lại không phải phế vật lưu; thiên tài lưu đều không đủ để miêu tả hắn, chỉ cần có thời gian, hắn vẫn đều đặn mạnh lên.
Ba ngày sau đó, Trần Nguyên phân thân dành phần lớn thời gian để bồi tiếp Lữ Như Yên dạo quanh Thái Linh nội viện.
Thiên Lan lần này học thông minh, không có tiếp tục làm cái bóng đèn.
Nàng chỉ buông xuống một câu: “Khi nào tiếp nhận nhiệm vụ thì thông báo ta.” Sau đó phiên nhiên rời đi.

Đoán chừng liền là vội vã trở lại động phủ tiếp nhận gần trăm cuốn kinh thư đi.
Bồi tiếp Lữ Như Yên là việc làm mà Trần Nguyên sẽ không bao giờ biết chán.
Đừng nói là đi dạo quanh một cái nội viện, linh khí tràn ngập, sơn thủy hữu tình, quang cảnh không khác biệt là ba một chốn bồng lai tiên cảnh thực thụ; cho dù là cùng nàng đi đến tận cùng giới, đến đây biển hay hoang mạc, hắn cũng cảm thấy nơi đó bỗng nở rộ sức sống, trở nên đẹp đẽ nhiều.
Chỉ đáng tiếc, thái sư phụ, sư phụ và sư nương của nàng tại.
Mỗi ngày thời gian mà Lữ Như Yên có thể ra ngoài liền là giới hạn.
Hơn thế nữa, Thanh Minh Chân nhân dường như cực kỳ có ý kiến với việc mỗi ngày Lữ Như Yên dành ra năm, sáu canh giờ đi gặp mặt hắn.
Hắn thật không thể nào hiểu nổi cách suy nghĩ của Thanh Minh Chân nhân.
Chỉ bất quá có năm, sáu canh giờ mà thôi, liền là chút thời gian này, vị kia cũng có thể để ý.
Thế nhưng, người ta bối phận cao, hắn cũng không thể bắt Thanh Minh Chân nhân ra làm sao.
Thời gian còn lại trong ngày, Trần Nguyên ngược lại không trở về động phủ.
Hắn muốn vì Lữ Như Yên thành công thức tỉnh thể chất mà chuẩn bị cho nàng một món quà nhỏ.
Lúc này, hắn mới giật mình phát hiện ra, bản thân hắn chẳng tìm được thứ gì thích hợp dành cho nàng.
Đồ tốt, hắn ngược lại là còn có một số món.
Thế nhưng là, một phần trong số đó không thích hợp cho nàng sử dụng.
Hắn không thể sao chép Vạn Ma Tâm kinh rồi chưa cho nàng chứ? Vĩnh Hằng thạch thì liền hắn cũng không nhìn ra đầu mối gì, Lữ Như Yên chỉ e không có cách nào phá giải mê hoặc trong đó.
Đến nỗi Đào Tiên, Tỵ Thiên Ngọc? Đây đều là đồ mà sư phụ, sư nương nàng đưa cho hắn, hắn lại không có ý tứ trả ngược lại cho nàng.
Bảo vật mà Lữ Như Yên có thể sử dụng, Trần Nguyên đích thực là có thể lấy ra, tỷ như: Linh Thủy, lại tỷ như Ngộ Đạo trà, Ngộ Đạo đan các loại hình.
Thế nhưng, hắn cũng không muốn tiễn qua cho nàng những đồ vật này.
Thứ nhất là vì những vật này hắn đều đưa qua trong quá khứ.
Thứ hai và quan trọng hơn, Khinh Vũ Chân quân tại mấy năm trước từng nói qua với hắn, nàng e ngại Lữ Như Yên tu vi tinh tiến quá nhanh, tâm cảnh không theo kịp, rất dễ dàng ấp ủ thành mầm họa lớn sau này.
Trần Nguyên lúc này mới giật mình nhận ra, Lữ Như Yên quả thực tiến cảnh quá nhanh, so với đám người Công Tôn Hoằng những kẻ được xưng là Tân sinh quái vật kia còn nhanh hơn nhiều.
Trước đây, tầm mắt của hắn đều đặt lên người bản thân cùng Thiên Lan làm tiêu chuẩn, cho nên một mực bỏ qua điều này.
Hiện tại nghĩ lại, hắn mới phát giác ra đây rất có thể không phải là dấu hiệu tốt lành gì với Lữ Như Yên.
Nói tóm lại hết thảy, vấn đề lễ vật cho Lữ Như Yên để cho Trần Nguyên hắn đau đầu thật lâu.
Hắn đã nghĩ qua, nếu như thật sự không thể tìm được đồ vật ưng ý, vậy liền tiếp tục lấy kinh thư theo Thiên Lan nơi đó trao đổi.
Hắn dần tin tưởng, nàng không có đồ tốt gì là không lấy ra được.
Bất quá, vạn không phải bất đắc dĩ, hắn không muốn quá ỷ lại vào nữ tử này.
Theo bản năng, Trần Nguyên một lần nữa đi tới quảng trường giao dịch.
Nếu như có ánh mắt, nơi này thực sự là bảo tàng, đồ tốt có nhiều lắm.
Học sinh của Thái Linh học viện phạm vi hoạt động rộng đến đâu, đồ vật ở quảng trường giao dịch rộng đến đó.
“Lưu Tinh thương đây.
Tam phẩm hạ đẳng pháp khí… cương mãnh vô song, xuất thủ từ Tứ phẩm Luyện khí đại sư nổi danh Đại Ung Vương triều.”
“Tuyết Linh thảo đau.
Nhị giai Thưởng đẳng Linh thảo.
Một trong ba vị chủ dược của Tuyết Linh đan, chuyên chữa trị nội thương, điều dưỡng hỏa độc.”

“Năm ngàn năm Tử Linh Trúc, Tam phẩm trung đẳng vật liệu luyện khí.
Thu hoạch từ vạn độc xà xa xôi tại phía Tây Thanh Châu.
Chớ có bỏ qua.”
“Tam giai thượng phẩm Hung thú đan, Huyền Ngạc Thanh Bì Ngạc, tài liệu hiếm có luyện khí, luyện đan.
Tuyệt đối không thể bỏ qua.”
Vẫn như thường lệ, quảng trường giao dịch luôn luôn sôi trào náo động.
Hàng trăm tiếng hò hét lớn nhỏ đan xen vào nhau, quyện lại thành một thứ nhịp điệu rất riêng, rất khác lạ, bác bỏ đi thứ tiên gia phong phạm thường thấy tại chốn tu hành mà thêm vào sự náo động của chốn phàm nhân thành trì.
Bất quá, mọi người không quá ghét điều này.
Đặc biệt là tầng lớp tân sinh mới nhập học.
Không phải ai trong số bọn hắn cũng có địa vị cao cao tại thượng, những kẻ xuất thân bình dân hơn nhìn thấy cảnh này, cảm giác tương đối quen thuộc.
Trần Nguyên đi dạo chừng một canh giờ vẫn không tìm được món đồ ưng ý.
Có tìm đến đồ tốt hay không tại chốn này, vận khí chiếm thành phần rất lớn, bởi vì ngay cả những học sinh bày hàng ở đây, nguồn hàng cũng không có định.
Có đồ tốt hay không, bản thân cũng dựa vào vận khí của bọn hắn.
Lại nói, đa phần đồ vật bày bán trên quảng trường, phẩm giai đều không vượt quá Tam phẩm.
Lữ Như Yên hiện tại tu vi đã là Tam phẩm tầng bảy,chỉ e qua không được mười năm, nàng liền thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân.
Tam phẩm đồ vật đối với nàng sử dụng không được lâu dài.
Nói đến đồ tốt tại quảng trường giao dịch, Trần Nguyên không khỏi nhớ đến vị kia sư huynh bất lương.
Hắn là chân chính có nhiều đồ tốt.
Chỉ đáng tiếc, hắn năm đó rời đi chiến trường vực ngoại, cho đến nay một mực chưa từng có tin tức.
Trần Nguyên phát hiện ra, hắn vậy mà nhớ mong vị này sư huynh bất lương.
Đang tại Trần Nguyên thả dòng suy nghĩ miên man thời điểm, hắn chợt thấy được người quen.
Tại phía xa ngoài ba mươi trượng, ba vị nữ tử thân mặc váy hồng, dài quá mắt cá chân, dung nhan đẹp như vẽ, khí chất đẹp xuất thần, tựa như tiên tử trên thiên cung.
Ba người dạo bước mà đi, cước bộ thong dong bình thản, tại giữa nhóm người trên quảng trường huyên náo mà dường như không nhiễm chút trần khí thô tục.
Thực sự là một cảnh đẹp ý vui, để cho không ít người bên ngoài si ngốc ghé mắt vào nhìn, quên cả việc trên tay.
Đáng tiếc, thứ cảnh đẹp ấy lại bị phá hỏng bởi năm, sáu tên nam tử, mặt dày mày dạn, không nhìn sắc mặt phiền chán của ba vị nữ tử, trơ mặt bám theo.
Trần Nguyên nhìn thấy ba nữ tử, ba nữ tử tự nhiên cũng chú ý tới hắn.
Vị nữ tử đi ở giữa, dung mạo cũng là nổi bật nhất vị kia, thanh thuần mà rực rỡ, tựa như đóa hoa kiều diễm giữa ban mai, chủ động tiến lên trước một bước, đối với hắn chào hỏi:
“Trần công tử, đã lâu không gặp.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.