Cầu Đạo

Chương 171: Huyền Minh Tộc Tam Hoàng Tử






“Huyền Minh tộc…” Trần Nguyên nhìn về năm chiếc phi thuyền kinh khủng mà dữ tợn, ầm ầm lao nhanh qua không trung, tiến về nơi sâu xa của Thái Linh nội viện, trong miệng lẩm bẩm cái tên xa lạ.
Tại Nam Hoàng vực, hắn tương đối hiểu đến phân bố thế lực của con người ở hai mươi châu.
Tuy chưa nói đến nắm rõ lịch sử, văn hóa cùng tiến trình phát triển của từng cái Vương triều, Tông môn hay Thế gia, nhưng phân bố cơ bản hắn là nắm đến.
Thế nhưng, bên ngoài con người, Nam Hoàng vực còn có Yêu tộc, hung thú, hàng trăm các tộc khác cùng hàng tá cấm địa không có thông tin ghi chép cụ thể.
Những thứ này, tạm thời nằm ngoài phạm vi hiểu biết của hắn.
Huyền Linh tộc rõ ràng nằm trong số đó.
“Dám ở trước cửa Thái Linh học viện bạo phát khí thế khiêu khích, hẳn là quan hệ giữa bộ tộc này và Thái Linh học viện không thật sự thân thiết.” Trần Nguyên nói khẽ.
Một bên khác, Thiên Lan cũng gật đầu đồng tình.
Nếu như thân như anh em chí cốt, Thái Linh học viện hẳn nên bày ra tư thái chào đón mới đúng.
Cho dù không long trọng thì hai bên cũng hẳn là khách khí, một bộ hài hòa êm ấm mới đúng, nào có giống như hiện tại, sặc mùi thuốc súng như vậy, tình thế tựa như lúc nào cũng có thể khai chiến.
“Kỳ thức trước đây, Thái Linh học viện và Huyền Minh tộc quan hệ đến tương dối tốt.” Lữ Như Yên nhẹ giọng đáp: “Chỉ là sau này giữa hai bên nháo ra một số việc không vui, dẫn đến quan hệ giữa hai phe thẳng tắp đi xuống.”
Trần Nguyên ngạc nhiên: “Lữ cô nương biết Huyền Minh tộc?”
Lữ Như Yên không ngạc nhiên với việc Trần Nguyên mù thường thức, nàng êm tai giải thích: “Tại Nam Hoàng vực, Huyền Minh tộc có thể coi như là một phương thế lực đỉnh cấp Cương vực của bọn hắn tọa lạc tại phía Bắc Nam Hoàng vực, giáp ranh với lãnh thổ của Yêu tộc; khu vực đó không quá yên bình.
Thế nhưng là, bọn hắn bởi thực lực mạnh mẽ, nội tình thâm hậu, cho nên vẫn sừng sững trên Nam Hoàng vực hàng trăm vạn năm không ngã.

Cứ mặc cho sự thật là Huyền Minh tộc hiện nay đang xuống dốc, thế nhưng bọn hắn nội tình còn đó, địa vị luôn luôn vững chãi tại đỉnh cấp thế lực, chưa bao giờ gặp phải đe dọa.”
“Ồ, nguyên lai là một cái thế lực đỉnh cấp của Nam Hoàng vực.” Trần Nguyên khẽ ồ lên: “Chẳng trách, tùy tiện liền có thể phái ra mấy vị Lục phẩm Chân quân đến Thái Linh học viện.”
Đúng vậy, những cỗ khí thế khủng khiếp vừa mới bạo phát từ trên năm chiếc phi thuyền đều thuộc về Lục phẩm Chân quân tầng thứ.
Mặc dù mỗi một vị tu sĩ bạo phát ra cỗ khí thể ấy, tu vi đều chỉ thuộc về Lục phẩm sơ kỳ tầng thứ, đặt tại bên trong những vị Lục phẩm Chân quân Trần Nguyên quen biết, cũng chỉ là hạng chót tồn tại; thế nhưng, điều đó không có nghĩa là bọn hắn yếu.
Cho dù là Lục phẩm tầng một tu sĩ, bọn hắn ra một đòn toàn lực, đầy đủ sức mạnh để đánh băng liệt một địa vực ngang dọc mỗi chiều rộng vài trăm vạn dặm.
Đến mức Lục phẩm tầng chín tu vi như Khinh Vũ Chân quân, các nàng còn mạnh hơn thế hàng chục vạn lần.
Mỗi một vị Lục phẩm Chân quân, đặt chân tại Nam Hoàng vực đều là sừng sững quân chủ, đứng trên vô số sinh linh.
Càng quan trọng hơn, tại các thế lực lớn xưng bá một phương, bọn hắn có một nhận thức chúng, đó là tu sĩ mạnh mẽ nhất thường rất hiếm khi rời khỏi lãnh địa.
Một nguyên do là, mỗi một vị tu sĩ tu vi cao nhất đều đảm nhận trấn thủ lãnh địa.
Làm một cái thế lực xưng bá một phương, cái nào mà không có lấy kẻ thù.
Một khi kẻ thù của bọn hắn biết đến định hải thần châm của đối phương rời khỏi lãnh địa, bọn hắn hoặc có thể lựa chọn đánh úp căn cứ đối phương, hoặc có thể lựa chọn xuất ra cao cấp pháp khí, mượn nhờ người vây giết tu sĩ cao cấp đối phương.
Tình huống lâm vào bị động vô cùng.
Một lý do khác lại là vi, tu sĩ cao cấp nhất mỗi một phương thế lực đại biểu quyền hành tối cao, lời nói chuyện phân lượng nặng nhất cũng là ý chí tối quyết định cho một phương thế lực đó.
Tu sĩ cao cấp nhất xuất hành, điều đó đại biểu cho quyết định tối cao và long trọng nhất của thế lực đó.
Một khi sự việc đã hạ xuống, nhất định không có điểm quay đầu.
Cho nên, có thể phái ra mấy tôn Lục phẩm sơ kỳ Chân quân, điều đó nói lên rằng, Huyền Minh tộc nội tình cất giấu đi những lão quái vật, mạnh hơn Lục phẩm sơ kỳ tu vi nhiều lắm.
Lữ Như Yên lúc này nói tiếp: “Kỳ thực trước đó, Huyền Minh tộc và Thái Linh học viện quan hệ là không tệ.
Nghiêm ngặt nói đến, bọn hắn còn có thể coi như là đồng minh.
Ở trong quá khứ, hai bên từng hợp tác, tương trợ lẫn nhau khá tấp nập.
Hiện nay, ngay cả Tam Hoàng tử của Huyền Linh tộc cũng được gửi đến giáo dục bên trong nội viện.”
“Lại còn có cả chuyện này?” Trần Nguyên ngạc nhiên.
“Xác thực là như thế.” Lữ Như Yên gật đầu khẳng định: “Khinh Vũ Chân quân từng nói qua, vị kia Tam Hoàng tử của Huyền Linh tộc tương đối nổi danh, thiên phú tu luyện xuất chúng, cho nên thụ rất nhiều người chú ý.” Nói đến đây, nàng hơi dừng lại một chút mới bổ sung: “Chỉ bất quá, Khinh Vũ Chân quân cũng từng đề cập, tại mười năm trước, Huyền Minh tộc khai chiến cùng một thế lực mới nổi của nhân tộc ở phương Bắc.
Bọn hắn tự xưng là Nguyên Ma tông, tu hành thuộc về Ma tu.
Huyền Minh tộc nhiều lần yêu cầu Thái Linh học viện chi viện, trợ giúp bọn hắn, thế nhưng học viện đối với yêu cầu này trực tiếp phủ nhận, bởi vì điều đó trái với tôn chỉ ‘không được can thiệp vào tranh đấu giữa các thế lực, luôn luôn đứng trung lập’.
Cũng bởi vậy, quan hệ giữa Thái Linh học viện và Huyền Linh tộc từ đây trở nên xấu đi.”
Trần Nguyên khẽ gật đầu.
Đối với quyết định không viện trợ của học viện, Trần Nguyên không có tư cách phán xét.
Mỗi một thế lực đều có tôn chỉ làm việc riêng của mình.
Huống chi, Ma tu ở thế giới này cũng không phải là loại người yêu thích giết chóc, việc ác bất tận như các tiểu thuyết huyền huyễn ưa thích lấy ra làm mô bản nhân vật phản diện như vậy.

Ma tu bất quá cũng chỉ là một trường phái tu hành mà thôi.
Không giống như Phật tu làm thiện tích đức, giới luật chặt chẽ nghiêm minh, không giống như Nho tu đầy ngực chính khí, chú trọng tới khiêm tốn, cần kiệm; lại càng không giống như Đạo tu, thuận theo ý trời mà làm’; Ma tu quan tâm nhất chính là tùy tâm sở dục, thuận theo bản năng tự nhiên, đặt cái tôi lên cao nhất.
Nghiêm chỉnh xem xét đến, lý niệm này trái ngược hoàn toàn với Phật tu, đề cao hành thiện tích đức, quy củ sâm nghiêm, lấy từ bi chúng sinh làm gốc.
Cũng bởi tình huống công pháp đặc thù, tu sĩ theo Ma tu, tính cách thường cổ quái trong mắt tu sĩ thông thường, không nhận cộng đồng tu sĩ chào đón.
Thế nhưng, chỉ cần bọn hắn không làm việc ác bất tận, tựa như đồ thành diệt tộc, giới tu hành cũng không đến mức đuổi tận giết tuyệt, Thái Linh học viện cũng sẽ không vì thế mà tham gia vào cái gọi là ‘Trừ Ma Vệ Đạo.’
Bỗng nhiên, Trần Nguyên nghĩ đến điều gì đó.
Mười năm trước, quãng thời gian tương đối gần.
Nguyên Ma tông… Thiên Ma Thánh địa… Thế rồi, hắn không khỏi nhìn về phía Thiên Lan.
Ngươi sau đón lấy ánh mắt của hắn, lạnh nhạt truyền âm trả lời: “Đừng nhìn ta.
Lại không liên quan đến ta.”
Trần Nguyên khẽ gật đầu.
Hắn cảm giác bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Ma tu cũng không chỉ có một cái Thiên Ma Thánh địa như vậy.
Lại nói, Thiên Ma Thánh địa như mặt trời giữa ban trưa.
Một cái Huyền Linh tộc dám tuyên chiến với bọn hắn, chỉ e ngay ngày hôm sau liền bị san bằng, làm sao còn dây dưa đến mười năm chưa dứt.
“Khoan đã…” Trần Nguyên khẽ thì thầm: “Không liền quan đến nàng.
Nàng cũng chưa từng nhận bản thân là Ma Môn Thánh nữa, chưa từng xưng hô La Sát Đại Thánh là sư tôn.”
Hắn nhớ tới Huyết Thần Phân Thân thuật.
Trần Nguyên híp mắt lại, nhìn Thiên Lan, truyền âm: “Ngươi là bản tôn… hay là Huyết Thần phân thân?”
Thiên Lan đáp lại ánh mắt của hắn, hai con ngươi huyết hồng, tựa như vô tận biển máu bao trùm hết thảy thế gian vạn vật, đầy đủ để Trần Nguyên kiêng kỵ không thôi.
Không gian như ngưng kết lại, thời gian như dừng chảy.
Thật lâu về sau, nàng mới nhả ra hai chữ: “Bản tôn.”
Trần Nguyên nghe xong, nội tâm chấn động mạnh, cả người theo bản năng rung mình một cái.
Nếu như nàng là phân thân còn tốt.
Thế nhưng, nàng lại là bản tôn.
Điều này không khỏi để hắn suy nghĩ sâu xa.
Chỉ là một bộ phân thân mà thôi, liền trở thành Ma Môn Thánh nữ, đạt được La Sát Đại Thánh hết sức quan tâm.
Vậy bản tôn nàng… rốt cuộc là ai?
- ------------------
Cùng lúc đó, trên đỉnh phong chủ Nguyệt Vũ phong, hai vị nữ tử dung mạo xinh đẹp tuyệt trần sóng vai ngang nhau mà đứng.

Một vị trong đó tóc đen dài, bóng mượt,buông tới quá hông; nàng mặc váy áo trắng tinh như tuyết, tung bay trong gió, tiên khí bồng bềnh vờn quanh, khí chất siêu trần thoát tục, tựa như một tôn tiên nữ đứng từ trên chín tầng trời, nhìn xuống nhân gian.
Mà bên cạnh nàng, vị kia dáng vẻ bề ngoài có phần non nớt hơn một chút, thiếu đi phần kia thành thục lãnh diễm, lại nhiều hơn mấy phần sức sống tuổi trẻ; nàng khoác lên mình chiếc váy xanh nhạt, gót sen để trần, đạp lên không trung, nhìn qua cực kỳ yêu kiều.
Hai người này, bất thình lình lại là Khinh Vũ Chân quân cùng Liên Tuyết Chân quân.
Cả hai nàng đứng yên lặng hồi lâu, ánh mắt dõi theo năm chiếc phi thuyền màu đen, hùng hổ dọa người tiến vào sâu trong nội viện.
Qua thật lâu, Liên Tuyết Chân quân mới lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười, giọng nói châm chọc nói ra: “Đám Huyền Minh tộc đó, lúc nào cũng ưa thích phô trương thanh thế.
Bọn hắn chẳng lẽ không nhận ra, bọn hắn hiện nay đã không còn là Huyền Minh tộc xưng hùng xưng bá Nam Hoàng vực chín trăm vạn năm trước.”
“Bọn hắn xác thực không còn thực lực như chín trăm vạn năm trước.” Khinh Vũ Chân quân nhẹ gật đầu, thanh âm nhẹ nhàng như gió: “Thế nhưng là, tại Thái Linh học viện, bọn hắn có thể ngang ngược.”
Liên Tuyết Chân quân thu hồi ý cười, trầm tư một hồi mới nói: “Như vậy, tin đồn kia là sự thật? Huyền Minh tộc Tam Hoàng tử thực sự đạt được truyền thừa của Huyền Nguyên tiền bối rồi?”
Khinh Vũ Chân quân biểu cảm chưa từng thay đổi, chỉ nhẹ gật đầu một cái.
Huyền Nguyên tiền bối, cũng chính là chỉ Huyền Nguyên Tôn giả trước đây của Thái Linh học viện, một đời truyền kỳ tại nội viện.
Tương truyền, Huyền Nguyên Tôn giả trước khi phi thăng lên thượng giới, liền để lại một kho tàng truyền thừa cho học sinh tại bên trong nội viện.
Chỉ cần vượt qua khảo hạch của hắn, liền có thể đạt đến chân chính truyền thừa của một vị Thất phẩm Tôn giả đỉnh phong.
Rất nhiều đời học sinh vì điều này mà nỗ lực qua.
Suốt hàng vạn năm, hàng triệu học sinh thay nhau cố gắng.
Chưa từng có một cái thành công… cho đến bảy năm trước, Huyền Minh tộc Tam Hoàng tử, trở thành kẻ đầu tiên, cũng là duy nhất xông qua thí luyện, trở thành chấn chính chủ nhân của Huyền Nguyên Tôn giả truyền thừa.
Trở thành Huyền Nguyên Tôn giả truyền nhân, Huyền Minh tộc Tam Hoàng tử thu hoạch không thể nói là ít.
Công pháp, kinh thư, bí tịch, tài nguyên, thân một đời sở học của vị kia Tôn giả đỉnh phong, hết thảy đều thu về tay hắn.
Thậm chí, nhờ vào truyền thừa quán thâu, hắn trong vòng ba tháng, tu vi thẳng một mạch tăng từ Tứ phẩm tầng một lên đến Tứ phẩm tầng ba.
Bất quá, đây không phải là thứ mà người ta chú ý đến nhiều nhất.
Lời đồn nói rằng, đạt được Huyền Nguyên giới truyền thừa, liền đạt được bí pháp, kiểm soát cổng ra vào Huyền Nguyên giới, cũng chính là Huyền Nguyên bí cảnh.
Hơn thế nữa, dựa vào bí pháp này, chủ nhân của truyền thừa có thể gia tăng tần suất mở ra Huyền Nguyên bí cảnh, từ năm mươi năm một lần lên thành mười năm một lần.
Thái Linh học viện đối với bí pháp này, chính là nhu cầu tất cần.
Mà Huyền Minh tộc, cũng chính bởi nắm trong tay con át chủ bài này, mới dám tại Thái Linh học viện hung hăng càn rỡ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.