Cầu Đạo

Chương 163: Tiếp Kiến






Trần Nguyên làm sao cũng không thể ngờ tới, hai vị sư phụ, sư nương của Lữ Như Yên sẽ làm sao lại xuất hiện ở nơi này, Thái Linh học viện nội viện.
Nếu hắn nhờ không nhầm, Kinh Nguyệt hồ hẳn ở tại Tô Châu ngoại vi đi? Từ đó đến đây, vùng Thanh Châu này cách nhau đến một phần ba các Nam Hoàng vực, đi ngang qua mấy trăm triệu dặm.
Như thế nào là mấy trăm triệu dặm?
Ngay cả lấy tốc độ của một con tàu vũ trụ đưa người lên mặt trăng như Apollo 11 muốn vượt ngang qua khoảng cách này cũng mất hơn mười năm thời gian.
Khoảng cách chính là khổng lồ như vậy.
Trần Nguyên không kịp suy nghĩ nhiều.
Hắn không dám thất lễ đối với hai vị này.
Hai người này là trưởng bối của Lữ Như Yên, hơn nữa còn tương đương như cha mẹ loại kia, địa vị như vậy, để Trần Nguyên không khỏi có chút hốt hoảng.
“Mời hai vị tiền bối dùng trà.” Trần Nguyên nói khẽ.
Cứ mặc cho trong lòng không có chút nào sẵn sàng, hắn động tác rất là nhanh gọn, dứt khoát.
Trần Nguyên lễ phép mời Thanh Minh Chân nhân cùng Yên Nguyệt Thượng nhân tiến vào đình các bên dưới gốc đào.
Trần Nguyên tận lực bảo trì thái độ cung kính, khiêm nhường nhã nhặn, nhiệt tình mà không sỗ sàng đối với hai người trước mắt.
Động tác của hắn nhanh nhẹn, gọn gàng mà vẫn giữ ý cảnh nhẹ nhàng, tựa như nước chảy mây trôi, một mạch mà thành, vô cùng thông thuận.
Thanh âm của hắn ấm áp, lời nói của hắn ôn nhuận, ngữ điệu của hắn nhịp nhàng dễ đi vào lòng người.
Yên Nguyệt Thượng nhân nhìn đây hết thảy, âm thầm gật đầu vừa lòng: “Dung mạo, khí chất, thái độ, cử chỉ, tính cách thể hiện,...! không chê vào đâu được.
Chẳng trách Yên nhi liền như vậy đối với hắn nảy sinh hảo cảm thật lớn.”
Đồng thời, nội tâm nàng cũng thật sâu rung động.
Đối phương tu vi, vậy mà thình lình đã là Tam phẩm tầng sáu, hơn nữa còn tại tầng sáu đi đến hậu kỳ bộ dáng.
Lấy nàng tu vi, tự nhiên là nhìn không ra đến hắn Liễm Linh thuật ẩn tàng, bất quá nàng được Khinh Vũ Chân quân trước thông báo, liền đã bí mật chuẩn bị bí bảo quan trắc.
Một nhìn không thôi, hai nhìn chính là khó nén khỏi chấn kinh.

Được người nói đến là một chuyện, lại tự bản thân chứng thực lại là chuyện khác.
Hai mươi tư tuổi, Tam phẩm tầng sáu tu vi.
Đây là cái gì khái niệm tốc độ tu luyện?
Thông thường mà nói, lấy nàng cùng phu quân tâm cảnh, tư chất tu luyện đã không phải thứ bọn hắn hoàn toàn để ý.
Cho dù lại có là thiên tài, ba mươi tuổi thành tựu Tam phẩm thì có làm sao? Con đường tu hành, là so người đi được càng xa chứ không phải đi nhanh.
Con đường nàng từng đi qua, đã thấy có không biết bao nhiêu thiên tài mạnh hơn nàng vẫn lạc.
Yên Nguyệt Thượng nhân và phu quân nàng niên kỷ đã tiếp cận bốn trăm, tu vi cũng không phải đứng ở tầng lớp thiên tài.
Lấy tiêu chuẩn thiên tài như Khinh Vũ Chân quân tới so, người kia ở niên kỷ bọn hắn đã là Ngũ phẩm hậu kỳ tầng thứ.
Thế nhưng, các nàng vẫn đi được rất vững vàng, tương lai thành tựu Lục phẩm Chân quân, thậm chí bước vào Thất phẩm Tôn giả đều không có vấn đề.
Các nàng đi được so với rất nhiều người đều xa hơn.
Chỉ là… thiên phú Trần Nguyên bộc lộ ra quá kinh dị, phá vỡ thế giới quan mà nàng nhận biết.
Này mới để nàng lưu tâm đến.
Mà Thanh Minh Chân nhân từ đầu đến cuối chỉ một bộ lạnh nhạt, quan sát hắn chằm chằm, tựa như một vị giám khảo khó tính đánh giá một tên thí sinh đến muộn giờ thi.
Hắn không nói một lời, toàn bộ bảo trì tĩnh lặng, lạnh lùng quan sát.
Cử chỉ, thái độ không một chút dư thừa.
Trần Nguyên không gấp.
Nên làm việc vẫn cứ làm.
Nên nói lời nói, vẫn là phải nói.
Thái độ kính trọng, vẫn cần kính trọng.
Suốt hành trình dường như không nhìn thái độ thờ ơ của Thanh Minh Chân nhân, hoàn toàn nhiệt tình và lễ phép không đổi.
Không qua bao lâu, nước trà sôi.
Trần Nguyên thận trọng tiến hành từng bước pha trà.
Hắn không quá hiểu trà đạo.
Một thế trước, hắn quen thuộc vị cà phê hơn.
Chỉ một thế này, hắn mới phát hiện ra thú vui thưởng trà.
Chiêu đãi hai vị tiền bối trước mặt, Trần Nguyên tất nhiên là dùng đồ tốt nhất mà hắn có.
Lá trà là Ngũ giai Linh trà, là hắn hao tốn giá cao mua được từ Vân Lý Thương đội khi còn ở tại Đại Ngu Vương triều, Tô Châu.
Vị kia Vân Nam Sơn, Chưởng quỹ Vân Lý thương đội, thế nhưng nói là trà này tương tự như ngộ đạo trà, lại còn là Ngũ giai Ngộ đạo trà.
Nước pha trà cũng là dùng đến Linh Thủy.
Trần Nguyên không keo kiệt chút nào dùng đến hắn chân quý nhất Thất phẩm Linh Thủy, thứ mà hắn vừa mới lợi dụng ba cái Thất giai Ngưng Linh hồ lô, ngưng tụ ra không được bao nhiêu sau khi bước vào cảnh giới thứ năm.
Mà bản thân nguyên liệu đốt lửa cũng là Linh mộc, cháy lên không khói, nhiệt đồ vừa chuẩn, đồng thời lại phát ra mùi đàn hương thơm ngát, khiến cho người ngồi gần không khỏi buông lỏng tinh thần, thần trí thư giãn.
Hương trà thơm ngát chẳng mấy chốc lan tỏa khắp toàn bộ sân nhỏ, chỉ một hơi hít vào cũng đầy đủ đê giai tu sĩ tâm thần đại động, không tự chủ rơi vào trạng thái không minh, tốc độ đốn ngộ công pháp, kinh thư, pháp thuật tăng lên đến mấy lần.
Ngay cả đã đạt Tứ phẩm tu vi như Yên Nguyệt Thượng nhân, vừa một hơi hương trà đi qua mũi ngọc, liền để cho nàng tinh thần giật mình, đầu óc trong nháy mắt thanh tỉnh, hiệu suất vận chuyển tăng lên mấy thành.
“Ngộ đạo trà?” Không hẹn mà cùng gặp, Thanh Minh Chân nhân và Yên Nguyệt Thượng nhân kinh ngạc đưa mắt liếc nhìn nhau.
Hơn nữa, từ phẩm giai đến xem, chỉ sợ không thấm hơn Tứ phẩm.
Hai người không biết bối cảnh của Trần Nguyên cụ thể tình huống là như thế nào, thế nhưng lấy ra như vậy bảo vật tới tiếp đón bọn họ, chí ít nói rõ, hắn không có qua loa hai người.
Hai chén trà đặt trước mặt.
Thanh Minh Chân nhân dù lòng biết rõ ràng, bất quá biểu hiện lạnh lùng trên gương mặt chưa từng biến mất.
Ngay cả việc dùng trà, hắn cũng làm rất nhanh gọn.
Một hơi uống đến cạn sạch, tựa như uống nước lã một dạng, nào có chút nào bộ dáng để tâm đến vị đạo và ý cảnh bên trong.
Chỉ là, vị Chân nhân này nào có thể ngờ, tên bại gia trước mặt hắn vậy mà dùng đến đường đường Thất phẩm Linh Thủy để pha trà.
Một chén nước thôi, đầy đủ ẩn chứa bên trong lượng linh khí khổng lồ đến khó mà hình dung, lại dung nhập thêm tác dụng hỗ trợ cảm ngộ của Linh trà, hết thảy tạo thành một cỗ linh lực khổng lồ, không kiểm soát tràn vào thể nội của hắn.
“Khốn nạn.” Thanh Minh Chân nhân khẽ mắng thầm.
Nơi này sao có thể xếp bằng vận công.
Hắn chỉ có thể duy trì bình thản, âm thầm vận chuyển công pháp, tiêu hóa phần linh lực khổng lồ kia mà thôi.
Thế nhưng là, không tọa hạ, ngũ tâm không hướng đỉnh, như thế nào vận chuyển công pháp có hiệu quả.
Thanh Minh Chân nhân có thể tiêu hóa, bất quá là một phần nhỏ trong số linh lực đó mà thôi.
Kết quả, phần linh lực dư thừa còn lại chạy loạn khắp thân thể, một chút còn không tự chủ thoát ra ngoài theo thất khiếu.
Thương thế thì không có đến, bất quá cảm giác khó chịu đến cực điểm là không thể tránh khỏi.
Không thấy, vị Chân nhân này mặt nín đến đỏ bừng sao? Người không biết còn nghĩ rằng hắn đang bị táo bón đâu.
Ở đây đều là người tu luyện, tự nhiên một cái khẽ liếc nhìn qua đều hiểu có chuyện gì xảy ra với Thanh Minh Chân nhân.
Trần Nguyên cố nén cười, gắng gượng để cho biểu cảm của bản thân hắn chấn định tự nhiên nhất.
Hắn tin rằng, hiện tại hắn chỉ cần khẽ hé môi một chút thôi, chuyện của hắn và Lữ Như Yên liền xong rồi.
Mà Thanh Minh Chân nhân tự nhiên nhìn ra chút diễn xuất dở dở ương ương ấy của hắn.
Người trước thẹn quá thành giận, trợn trừng mắt với người sau, biểu lộ như muốn nói: ta nhớ kỹ bút trướng này.
Yên Nguyệt Thượng nhân khẽ lườm nguýt phu quân nàng một cái.
Nàng chỉ nếm thử trà một chút, dáng vẻ ung dung hoa quý, lại nho nhã đoan trang, tự nhiên là sẽ không xuất hiện tình huống xấu hổ.
Trần Nguyên rốt cuộc hiểu rõ, phong thái uyển chuyển yểu điệu lại không kém phần nhã nhặn của Lữ Như Yên từ đâu mà tới.
Yên Nguyệt liếc nhìn qua phu quân vẫn còn nén đến đỏ bừng cả mặt, khe khẽ thở dài nói ra: “Trần tiểu hữu, hai phu phụ chúng ta đường đột ghé thăm, không có làm phiền tiểu hữu chứ?”
Trần Nguyên ngay lập tức thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp: “Tiền bối tiện sát vãn bối, vãn bối có thể được hai vị tiền bối nhớ đến, chính là may mắn cầu còn không được, nào nói đến phiền phức.”
Yên Nguyệt Thương nhân khẽ cười, lắc đầu nói: “Tiểu hữu quá khách khí, tiểu hữu nhiều lần có ân với đệ tử của chúng ta; đáng lẽ chúng ta phải sớm hơn đến bái phỏng.
Để lâu đến như vậy, đây chính là chúng ta không đúng.”
Kế tiếp, Trần Nguyên cùng với Yên Nguyệt Thượng nhân lẫn nhau khách khí hàn huyên.
Trần Nguyên kính đối phương, bởi vì hai người trước mặt hắn là trưởng bối, tôn ti lễ phép là phải có.
Mà Yên Nguyệt Thượng nhân đối với hắn khách sáo, trước là vì hắn đã nhiều lần giúp đỡ các đồ nhi của nàng, sau lại là muốn một lần nữa thăm dò kỹ lưỡng tính cách, nhân phẩm cùng biểu hiện của đối phương.
Rất nhiều các chi tiết, đặc điểm của một con người sẽ biểu lộ ra trong lúc lơ đãng mà chủ nhân của nó không ý thức được.Nữ nhân trời sinh nhạy bén, Yên Nguyệt Thượng nhân có thể thông qua các chi tiết này, khai thác một hai về tính tình của đối phương.
Thanh Minh Chân nhân trong suốt thời gian đó không nói một lời, nhiều nhất chỉ ậm ừ cho qua câu chuyện.
Không phải hắn bị nghẹn.
Hắn vẫn đóng vai một vị trưởng bối khó tính.
Không đúng.
Hắn đang đích thực ôm một bụng khó chịu.
Nữ nhi hắn tân tân khổ khổ dưỡng lớn đến như vậy, đẹp đến như vậy, giờ lại sắp bị một tên tiểu tử không biết ở đâu chui ra ôm đi mất.
Cảm giác thua lỗ này quá khó chịu đi.
Thời gian chừng hai nén nhang trôi qua.
Cảm thấy bầu không khí không sai biệt lắm, Yên Nguyệt Thượng nhân mới nói: “Lấy Trần tiểu hữu trí tuệ, mục đích chúng ta chuyến này tới đây, tiểu hữu hẳn phải đoán được một, hai.
Chúng ta chuyến này đến, chính là vì cảm tạ tiểu hữu ba lần bốn lượt trợ giúp Như Yên đồ nhi của chúng ta,chẳng những tặng Bảo đan, Bảo vật, lại còn trợ tiểu nữ thức tỉnh thể chất, bỏ ra không ít thiên địa Linh Thủy.
Này ân tình, chúng ta không thể làm ngơ như không thấy.”
Trần Nguyên cười, nói: “Tiền bối quá khách khí.
Vãn bối và Lữ cô nương có giao tình, cũng không phải là vãn bối không công giúp đỡ nàng ấy.

Lữ cô nương ngược lại tặng cho vãn bối không ít cơ duyên, trợ giúp vãn bối thật lớn.”
Trần Nguyên nói lời này ngược lại là thật lòng.
Không tính đến Minh kinh, hai viên đạo chủng kết tinh: Hỗn Mang Thần Lôi và Vô Cực Thần Lực; mặc kệ chúng lại là cái gì xuất sứ, Trần Nguyên có cảm giác, chỉ cần hắn giải mã được hai thứ này, thu hoạch tuyệt đối là lớn lắm, xa xa hơn nhiều những cái kia Minh, Huyền, Hoàng kinh; thậm chí, sánh ngang một bản Bồ Đề kinh hoàn chỉnh cũng không biết chừng.
Hai thứ này giá trị, so với hết thảy những gì hắn bỏ ra, đều lớn hơn quá nhiều.
Tất nhiên, loại trừ tình cảm của hắn và nàng.
Trái ngược, Thanh Minh Chân nhân nghe đến đây, không hiểu thấu giận dữ cùng biệt khuất tràn đầy trong lòng.
Nói đến cơ duyên, hắn liền nghĩ ngay đến hai bộ kinh thư bị Lữ Như Yên mượn đi.
Hai bộ kinh thư ấy chính là giá trị mười hai vạn điểm cống hiến nha.
Khinh Vũ Chân quân và sư tôn hắn có khúc mắc, đối phương tất nhiên không từ bỏ cơ hội, muốn làm khó sư tôn hắn một phen, bắt sư tôn hắn đến làm công để trả.
Mà sư tôn hắn, Liên Tuyết Chân quân tính cách gì? Chỉ ăn mềm không ăn cứng, tuyệt đối không chịu khom lưng uốn gối.
Cho nên, nàng không trả, vậy đến ai? Tất nhiên là đến hắn cái này công cụ người trở thành vật chịu chết thay.
Trước khi ném cục nợ cho hắn, sư tôn còn bổ sung thêm một câu: “Đồ nhi của ngươi,ngươi trả thay nàng chẳng phải là thiên kinh địa nghĩa?”
Hắn lúc đó thật muốn nói một câu: “Vậy ta không phải đồ nhi của ngài sao?”
Bất quá, hắn vẫn là không dám.
Hắn dám nói ra, ngày hôm sau, hắn thật không còn là môn hạ đệ tử của Liên Tuyết Chân quân nữa.
Tất nhiên, hết thảy không thể thay đổi sự thật rằng, người hắn cưng chiều như nữ nhi, để hắn cõng nợ không ít để nuôi tiểu tử kia.
Này còn có thể nhịn sao được?
Yên Nguyệt Thượng nhân nhẹ nhàng không một tiếng động đá vào chân phu quân nàng một cái.
Nàng nghiêm túc nhìn về phía Trần Nguyên, nói ra: “Trần tiểu hữu nói không sai.
Chuyện giữa tiểu hữu và Yên nhi, chúng ta đã nghe Khinh Vũ Chân quân nói qua.
Khinh Vũ tiền bối nói, đó bất quá là giao dịch giữa tiểu hữu và Yên nhi mà thôi, đối với chúng ta lại không có liên quan.”
Dừng một chút, nhấp một ngụm trà cho dịu giọng, nàng mới khoan thai nói tiếp: “Yên nhi thức tỉnh thể chất, tình huống không rõ ràng, phu phụ chúng ta lại cách nàng trăm triệu dặm, không thể trợ giúp đến nàng, đây là chúng ta hổ thẹn với người làm thầy.
Phu phụ chúng ta coi Như Yên không chỉ là đồ đệ mà còn là như người nhà, tình cảm so với thân sinh nữ nhi còn thân thiết hơn, tiểu hữu giúp đỡ nàng, không chỉ là đối với nàng có ân, mà ngay cả tất chúng ta cũng là đại ân như vậy.
Cho nên, ân tình này, chúng ta nhớ lấy.
Ngược lại, nếu như tiểu hữu không nhận ân tình này, đối với chúng ta mà nói chính là tâm khảm, dễ dàng khiến tâm cảnh không viên mãn, trở ngại con đường tu hành tương lai.”
Yên Nguyệt Thượng nhân nói đến chân thành tha thiết.
Lời cũng đã đến phân thượng này, Trần Nguyên biết hắn cũng không thể chối từ thêm nữa.
Hắn còn tiếp tục, ấy là lộ ra ngu ngốc cứng đầu chứ không phải là khiêm tốn.
"Tiền bối lời đã đến đây, vãn bối nếu còn chối từ, vậy thì không hiểu chuyện." Trần Nguyên cũng là thần sắc nghiêm túc nói ra.
Yên Nguyệt Chân quân hài lòng, nói khẽ: "Đa tạ tiểu hữu thông cảm cho phu phụ chúng ta."
Nói rồi, nàng khẽ gật đầu ra hiệu cho phu quân.
Thanh Minh Chân nhân hiểu ý, lấy ra một chiếc hộp ngọc cùng một mảnh ngọc bội cổ lão, bé bằng nửa bàn tay, màu ngà sữa, phía trên có lít nha lít nhít thần văn khắc sâu đi vào, đạo vận vờn quanh dày đặc, vừa nhìn liền là biết bảo vật khó lường.
Trần Nguyên thấy hai món đồ, thần sắc hơi giật mình.
Hắn nhìn qua hai người đối diện, lại nhìn qua hai món bảo vật, biểu cảm như muốn nói gì đó.
Thanh Minh Chân nhân gặp hắn biểu lộ, tưởng hắn còn muốn chối từ, không khỏi xụ mặt mắng: "Thế nào? Tiểu hữu chẳng lẽ cảm thấy, tiểu hữu cùng Như Yên còn so với chúng ta, bậc này sư phụ, sư nương dưỡng nàng từ bé, còn thân mật gần gũi hơn? Tiểu hữu vẫn là cảm thấy là nên từ tiểu hữu đến cảm tạ chúng ta?"
Trần Nguyên: " Ây…"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.