Có nhiều lý do để Trần Nguyên suy xét đến việc mua sắm Lục giai Ngưng Linh Hồ Lô.
Thứ nhất và cũng là trực quan nhất, giá trị của Linh Thủy thực sự là cao lắm.
Trước đó, Trần Nguyên không ý thức được điểm này là vì hắn không cần sử dụng Linh Thủy để tu luyện, lại cũng không dùng đến Linh Thủy làm hàng hóa trao đổi.
Thời điểm đó, Linh Thủy đối với hắn chỉ là vật tồn kho xếp xó, không đáng một đồng.
Linh Thạch từ đợt cướp đoạt tại Thần Hà sơn còn đang dư thừa đâu, không đến mức cần dùng Linh Thủy đi đổi.
Bất quá, tại cùng Sơ Ninh Lan đổi Linh Thủy thu về một viên Lục phẩm Thượng cấp Phật Môn Xá Lợi tử về sau, hắn mới chân chính ý thức đến, giá trị của Linh Thủy là to lớn đến nhường nào.
Mô tả một cách dễ hình dung, trong nhẫn trữ vật của hắn còn tồn lưu mấy trăm vạn Linh Thạch từ lần đánh cướp bảo khố Viên Minh thành Hoàng gia, hết thảy gộp lại chỉ đủ mua nhiều nhất là mấy trăm cân Tứ phẩm Linh Thủy.
Đúng, không nhầm.
Một cân Tứ phẩm Linh Thủy không ít hơn một vạn Linh thạch.
Tứ phẩm Linh Thủy đều đã như vậy, cái kia, đến Lục phẩm Linh Thủy lại như thế nào? Giá trị tuyệt đối không phải là trăm lần, ngàn lần như thế.
Một vấn đề khác trọng yếu không kém, đó là theo hắn tu vi tăng cao, mỗi lúc tu luyện, Linh khí từ trên thân hắn phản hồi lại cho thiên địa càng ngày càng nhiều, càng lúc càng dày đặc.
Mấy tháng trước đó, thân thể hắn sản sinh ra Linh khí đã không kém hơn một đầu Ngũ giai Linh mạch, mười cái Tứ phẩm Ngưng Linh Hồ Lô hoạt động hết công suất, ngay cả trong lúc hắn ngừng tu luyện, mới miễn cưỡng hấp thu hết số lượng Linh khí sản sinh ấy.
Có thể, từ thời điểm hắn tu vi bước vào đệ Lục trọng đến này, mười cái Tứ phẩm Ngưng Linh Hồ Lô liền lộ ra không đủ dùng.
Tương lai, tu vi của hắn còn tiếp tục tăng cao.
Đừng nói là mười cái Tứ phẩm Ngưng Linh Hồ Lô, cho dù trăm cái, ngàn cái, vạn cái cũng không có tác dụng.
Đây không phải là vấn đề số lượng, mà là vấn đề phẩm cấp, chất lượng.
Tứ phẩm Ngưng Linh Hồ Lô đã sắp vô dụng.
Cho nên, đã quyết định nâng cấp, Trần Nguyên ngần ngại làm đến tận cùng.
Đúng là như vậy.
Một là không làm, hai là làm cho chót.
Hắn đặt tầm mắt tại mười cái Lục phẩm Ngưng Linh Hồ Lô trở lên mà không thèm nhìn Ngũ phẩm Ngưng Linh Hồ Lô.
Có như vậy, thời gian sử dụng sẽ được lâu dài.
Kỳ thực, dự tính ban đầu của Trần Nguyên là tìm kiếm Thất phẩm Ngưng Linh Hồ Lô.
Thế nhưng, Thất phẩm Ngưng Linh Hồ Lô sao mà hiếm hoi.
Nên biết, Thất phẩm đã là phẩm giai đỉnh tiêm tại Minh Nguyệt giới, đặt tại nơi nào cũng là chí bảo cần cẩn thận trông coi, nào có dễ dàng bán ra.
Cuối cùng, hắn đành lui lại một bước mà cầu toàn.
Đáng tiếc là, mua sắm Lục phẩm Ngưng Linh Hồ lô vẫn còn là kế hoạch, chưa thể thực hiện được.
Lý do rất đơn giản, Trần Nguyên thiếu nhân mạch, hắn không quen biết với người sở hữu Lục phẩm Ngưng Linh Hồ lô.
“Trước không vội.
Nhìn tình huống, thời gian còn khoảng chừng năm đến bảy năm, trước khi Linh khí hoàn toàn bộ phát gây ra dị thường.” Trần Nguyên tự trấn an bản thân.
Kỳ thực, Linh khí phản hồi lại thiên địa không phải là chuyện xấu.
Cải biến hoàn cảnh, kích thích linh mộc, linh thảo phát triển.
Đây tới nói là chuyện hoàn toàn tốt đẹp.
Có thể, những dị thường này diễn ra quá đột ngột sẽ gây nên cao tầng Thái Linh học viện chú ý.
Tới lúc đó, tìm tới Trần Nguyên rắc rối sẽ nhiều lắm.
Đây không phải là điều hắn muốn nhìn thấy.
May mắn là, trước mắt động phủ được bao lại bởi một tòa Lục phẩm Tụ Linh trận, bên dưới Thần Luyện phong còn có một tòa Thất giai Linh mạch.
Trong thời gian ngắn, Linh khí có dư thừa ra cũng không thể nào làm người ta chú ý.
“Trước mắt vẫn là tu luyện, nâng cao đạo hạnh.” Trần Nguyên làm ra quyết định.
Hắn vẫn chưa quên, mục tiêu gốc gác của hắn chính là tu vi mà không phải Linh Thủy hay kinh doanh Linh thạch.
Đạo hạnh đầy đủ cao, làm việc liền dễ dàng rất nhiều.
Trần Nguyên lại một lần nữa kiểm tra hết thảy động phủ, đảm bảo không có gì thất thường, cầm lấy trận bàn, dựng lên trận pháp, đóng lại cửa động.
Làm đây hết thảy ổn thỏa, hắn mới chuẩn bị tiến vào trạng thái tu luyện.
Có Lục phẩm trận pháp che đậy được cả thần thức của Lục phẩm đỉnh phong tu sĩ, Trần Nguyên cảm thấy yên tâm rất nhiều.
Trần Nguyên lấy ra Phật Môn Xá Lợi tử đổi được từ tay Sơ Ninh Lan.
“Bắt đầu từ cái này.” Hắn nói khẽ.
Ấn lấy lẽ thông thường, Phật Môn Xá Lợi giá trị khổng lồ nằm ở hai thứ: Phật pháp truyền thừa cùng nguồn Phật lực kinh khủng ẩn chứa bên trong.
Tiêu hóa một viên Phật Môn Xá Lợi là đồng thời hấp thu cả Phật pháp lẫn Phật lực.
Phật pháp trợ giúp tăng lên cảm ngộ đối với thiên địa, hiểu rõ chân lý, gia tăng đạo hạnh.
Phật lực trực tiếp đi vào thể nội, chuyển hóa thành thể nội Linh lực, đột phá bình cảnh, tăng trưởng tu vi.
Bởi vậy, hấp thu một viên Phật Môn Xá Lợi, tu vi chẳng những tăng lên một đoạn dài không tưởng, mà căn cỡ vững chắc, hùng hậu vô cùng, không hề có tai họa ngầm.
Phật Môn Xá Lợi cũng từ đó trở thành chí bảo.
Tuy nhiên, làm như thế đối với Trần Nguyên mà nói, quả thực là lãng phí không chịu được.
Phật pháp trợ giúp cho hắn rất lớn, thế nhưng Phật lực hắn hấp thu không được, trong quá trình này chắc chắn sẽ tiêu tán giữa thiên địa.
Trần Nguyên tìm cách khai thác Phật pháp lưu lại bên trong Xá Lợi mà không làm tổn hại đến bản thân viên xá lợi đó.
Đối với tu sĩ khác, đây có lẽ là việc khó, nhưng với hắn mà nói, này còn không phải là chuyện dễ dàng? Khởi Nguyên nhãn cho hắn nhìn thấy hết thảy sự vật thông tin.
Không.
Không thể nói là hết thảy sự vật, bất quá, phẩm chất sự vật không quá cao, hắn đều có thể nhìn ra.
Một viên Thượng đẳng Lục phẩm là không thể nào thoát khỏi con mắt của hắn.
Từ đây, Trần Nguyên mới chính thức tiến vào giai đoạn bế quan.
Một lần bế quan này chính là kéo dài nửa năm liên tục.
--------------
Nửa năm sau, trong Trần Nguyên động phủ, linh khí dư giả, nồng nặc đến mờ mịt không nhìn rõ hình ảnh bên ngoài một trượng.
Tại trung tâm động phủ, bên trên bồ đoàn, Trần Nguyên ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm hờ, quanh thân tản mát ra ánh sáng kim quang mờ nhạt, nhàn nhạt xuyên qua đám linh khí kết thành sương, nhìn qua huyền diệu vô cùng.
Không chỉ có thế, từ thể nội thân thể hắn, từng đợt, từng đợt sóng năng lượng rung động, nhỏ bé vô cùng, đều theo nhịp điệu khuếch trương ra bốn phía, cộng hưởng với hết thảy đồ vật trong phạm vi ba trượng, cho dù là tu sĩ, nếu không chú tâm quan sát, chưa chắc đã nhận ra được.
Đúng lúc này, kim quang quanh thân thể bỗng nở rộ, sóng năng lượng cũng trở nên bạo phát, sương mù linh khi trong phạm vi động phủ cũng bởi vậy mà trở nên nhốn nháo, bị dồn ép, bị cuốn lại, bị nhào nặn bởi cỗ lực lượng hùng hậu mà vô hình.
Hai mắt Trần Nguyên đột ngột mở ra, hai con ngươi lóng lánh tựa được đúc bởi hoàng kim, phóng ra hai chùm sáng xuyên thấu động phủ.
Một cái nháy mắt.
Hết thảy dị thường biến mất.
Kim quang quanh thân thể cũng vụt tắt.
Thể nội sóng năng lượng triệt tiêu.Sương mù linh khí trong động phủ trở lại trạng thái bình thường vốn có.
Trần Nguyên xuất quan.
Hắn cảm nhận thể nội năng lượng khủng bố bạo tác, mênh mông như vũ trụ ẩn chứa trong cơ thể, gương mặt không khỏi lộ ra hài lòng, nụ cười trên miệng đến càng rạng rỡ.
Hắn khẽ thì thầm: “Cảnh giới vậy mà tăng lên đến Đệ Bát trọng sơ kỳ.
Tiến bộ thật là thần tốc.”
Không trách Trần Nguyên kinh ngạc như vậy.
Trong vòng nửa năm, hắn vượt qua liền mấy cái tiểu cảnh giới, một đường phá cảnh từ Đệ Lục trọng đỉnh phong, đánh xuyên qua Đệ Thất trọng, trực tiếp tiến vào Đệ Bát trọng.
Dạng tiến bộ nhanh như vậy, hắn chỉ trải nghiệm qua duy nhất một lần trước đây, ấy là khi cảm ngộ bản tàn khuyết Bồ Đề kinh.
Thế nhưng, Phật pháp của vị cao tăng này, hiển nhiên so với Bồ Đề kinh, sự huyền diệu kém đến nhiều lắm.
Đây không phải là Trần Nguyên đánh giá thấp vị Lục phẩm hậu kỳ cao tăng nọ.
Trên thực tế, Phật pháp của vị này đã là tinh thâm hiếm có, cả đời Phật pháp của vị cao tăng kết tinh trong viên Xá Lợi kia còn đáng giá hơn một trăm quyển Lục phẩm Phật kinh.
Chỉ là, Bồ Đề kinh là thứ đã siêu thoát thế giới này phạm trù.
Vị cao tăng kia lại thế nào so sánh?
Tất nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, Trần Nguyên hắn có thể đạt được tiến bộ nhanh như vậy, ấy là nhờ cảm ngộ Phật pháp từ viên Xá Lợi trực tiếp rót vào trong đầu, tốc độ tiếp thu nhanh không tưởng tượng được.
Đổi lại là Phật kinh, hắn còn cần trải qua giai đoạn phân tích, lý giải, lập luận triết lý ghi lại bên trên kinh thư, sau đó mới có thể tiếp nhận.
Thời gian tự nhiên là chậm chạp hơn nhiều.
Chuyến này bế quan nửa năm tiếp thu Phật pháp, Trần Nguyên đạt đến một môn Phật môn pháp thuật, gọi Bất Hoại Kim Cương thân.
Pháp thuật như tên gọi, tác dụng của môn pháp thuật này khiến cho thân thể hắn cứng rắn như kim cương, đao thương bất nhập, thủ hỏa bất xâm, luyện đến đại thành còn kháng cự độc tính, ăn mòn, chân chính đạt tới bất hủ, bất hoại trình độ.
Chỉ bất quá, Bất Hoại Kim Cương thân đối với hắn chính là món đồ gân gà.
Thân thể hắn vốn đã được thối luyện bởi Hỗn Loạn chi lực cùng Trật tự chi lực, được cường hóa đến tối đa có thể.
Môn pháp thuật này đối với hắn mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao.
Chuyện đạt đến pháp thuật gân gà này lại không phải là lần thứ nhất.
Trước đó mấy tháng, Trần Nguyên cảm ngộ trên bảy mươi cuốn đạo gia kinh thư, thu hoạch đến Đạo tông pháp thuật: Cửu Tức Phục Khí.
Pháp thuật này cho phép hắn tập hợp linh khí trong trời đất, chữa lành vết thương trong chín hơi thở.
Lại một lần nữa, vô dụng.
Thân thể của hắn vốn cường đại vô song, đâu có dễ dàng chịu thương tổn, cho dù có thương tổn, cũng không cần thi triển pháp thuật, cơ thể hắn có năng lực tự hồi phục trong nháy mắt.
Tạm không đề cập đến vấn đề pháp thuật, Trần Nguyên đứng dậy khỏi bồ đoàn, hơi vận động tay chân, nhìn qua căn động phủ dày đặc sương mù Linh khí, có nơi đã kết tinh thành giọt nước, không khỏi cau mày, nói thầm: “Quả nhiên là mười cái Tứ phẩm Ngưng Linh Hồ Lô đã bắt đầu theo không kịp.”
Nói rồi, hắn khẽ phất tay, cỗ lực lượng vô hình mạnh mẽ quét ngang qua động phủ, cuốn lấy số lượng linh khí khổng lồ, ép chúng vào ao Linh Thủy nằm tĩnh lặng trong góc.
Không qua mấy giây, căn động phủ trở lại quang cảnh vốn có lúc đầu.
Bất quá Trần Nguyên biết, đây là kế sách tạm thời mà thôi.
Theo sau hắn tu vi tăng lên, thời gian bế quan dài hơn, Lục phẩm Tụ Linh trận chưa chắc đã giữ được cỗ Linh Khí khổng lồ đến vậy.
Trần Nguyên khẽ lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Bế quan nửa năm, chí ít mặt ngoài phải có thu hoạch.
Hắn điều chỉnh tu vi mặt ngoài tăng lên đến Tam phẩm tầng hai đỉnh phong, tu vi mặt trong là Tam phẩm tầng năm đỉnh phong.
Chờ đến khi cảm thấy bản thân hết thảy không còn chỗ sơ hở, hắn mới lấy ra trận bàn, tháo xuống trận pháp phong ngự cùng trận pháp che đậy, mở ra cửa động, đón ánh nắng mặt trời sau nửa năm bế quan.
Tu chân giới thời gian như thoi đưa.
Đối với tu sĩ mà nói, nửa năm chỉ một cái chớp mắt.
Quang cảnh bên ngoài động phủ của hắn không có bao nhiêu thay đổi.
Vốn có ý định đi dạo một vòng quanh Thần Luyện phong rồi hướng các bằng hữu cũ trong nội viện thăm hỏi, thuận tiện lại tìm kiếm đầu mối bán Lục phẩm Ngưng Linh Hồ lô, Trần Nguyên đứng sững lại khi phát hiện một bóng hình, váy áo đỏ tươi, bóng lưng thướt tha yêu kiều, đưa mắt nhìn về phương xa.
“Thế mà lại là Giao Châu Yêu nữ.” Trần Nguyên thầm kinh hô, nội tâm cũng tràn đầy kinh ngạc, không hiểu nàng tời chỗ hắn có việc gì.
Phát giác ra cửa động phủ mở ra, Thiên Lan quay đầu lại, để lộ ra một trương gương mặt phổ thông đến không thể phổ thông hơn.
Nàng lạnh nhạt mở miệng: “Ngươi đã xuất quan.” Còn chưa chờ hắn kịp đáp lại, nàng đã nói tiếp: “Thể nội năng lượng nội liễm, hùng hồn mà thâm trầm hơn trước, ngươi chuyến này bế quan hẳn là thu hoạch không nhỏ.
Không chỉ có thế, quanh thân Phật môn khí tức như ẩn như hiện, phật quang nội liễm không triệt để thu hồi.
Lần này bế quan, hẳn là Phật môn truyền thừa đi.”
Trần Nguyên không để ý tới nàng phân tích.
Trên thực tế, nàng nói đến quá chính xác, đến nỗi hắn không biết đáp lại như thế nào.
Thế là, hắn chủ động đá sang chuyện khác: “Ngươi đến đây vì cái gì? Ngươi hẳn là không thích làm loại chuyện vô ích.”
Quả nhiên, đối phương gật đầu, lạnh nhạt nói ra: “Là có chuyện.”
Nói xong, nàng lặng lẽ lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một cuốn kinh thư, dày chừng hai tấc, bìa sách màu xanh lam, đạo vận vờn quanh, huyền ảo khôn lường.
Chỉ cần một cái liếc mắt, người ta liền lập tức nhận ra, cuốn sách này bất phàm.
Thiên Lan không nói hai lời, trực tiếp phong cuốn kinh thư tới trước mặt Trần Nguyên.
Người sau bắt lại, giật mình phát hiện bên trên đề hai chữ:
Minh Kinh.
Thế mà lại là cuốn kinh thư này.
Trần Nguyên kinh ngạc không thôi.
Cuốn kinh thư cuối cùng trong bộ ba cuốn kinh thư Minh Kknh, Huyền kinh và Hoàng kinh, cũng là cuốn duy nhất hắn còn thiếu.
Trần Nguyên kinh nghi bất định nhìn lấy nữ nhân trước mặt, suy đoán đủ mọi tình huống.
Ai ngờ, đối phương thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra: “Đừng có nhìn ta, cuốn kinh này không phải của ta.”
“Vậy tại sao nó lại nằm trong tay ngươi? Và tại sao ngươi lại đưa ta?” Trần Nguyên nhịn không được truy vấn.
“Bởi vì nó vốn là của ngươi.” Thiên Lan đáp: “Nói chính xác hơn thì nó là của cô bạn gái nhỏ của ngươi.
Nàng vốn đến tìm ngươi là để đưa nó cho ngươi.
Thế nhưng, gặp ngươi đang bế quan tu luyện, lại không biết khi nào xuất quan, nàng đành tới tìm ta tại động phủ gần đây, nhờ ta giao nó cho ngươi.”
Trần Nguyên sững sờ, tiêu hóa lời nói của đối phương.
Phải mất đến hai hơi thở sau, hắn mới nhận ra, người mà đối phương nói tới: “Là Lữ Như Yên, nàng đến đây?”
Thiên Lan gật đầu: “Chính là nha đầu xinh đẹp đến không tưởng tượng nổi tại Nguyệt Vũ phong đó.” Trầm tư suy nghĩ chốc lát, nàng nói ra: “Nha đầu kia vì ngươi, có thể nói là không tiếc bất cứ giá nào, tốt với ngươi đến móc tim móc phổi.”
Trần Nguyên nghe được lời này, nội tâm hiển nhiên là vui mừng cực kỳ.
Lữ Như Yên tốt với hắn, đã không phải ngày một ngày hai.
Bất quá…
“Móc tim móc phổi? Ý của ngươi là sao? Nàng xảy ra sự tình gì?” Trần Nguyên gấp gáp hỏi, nội tâm lại là lo lắng không thôi.