Cầu Đạo

Chương 131: Huyền Kinh Tới Tay






Trần Nguyên nhìn chằm chằm Giao Châu Yêu nữ thật lâu không chớp mắt.
Cái nhìn của hắn sắc bén, tựa như một lưỡi kiếm lạnh lùng găm thẳng lên thân thể nàng, thu lấy vào trong mắt hắn hết thảy mọi cử chỉ, động tác, biểu cảm của nàng.
Hắn không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Hắn hy vọng, từ trên người nàng có thể nhìn ra điều gì đó.
Đáng tiếc.
Hy vọng mỏng manh của hắn chẳng mấy chốc tan vỡ.
Giao Châu Yêu nữ một mực không để ý tới ánh mắt giết người của hắn.
Nàng vẫn như cũ, lạnh nhạt không thèm phản ứng.
Hạo Nguyệt Chân quân sau một hồi trầm tư, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn Thiên Lan.
Trần Nguyên không thể không thu hồi ánh mắt của mình, tạm bỏ xuống mục đích thăm dò.
“Ngươi tu luyện công pháp tương đối có ý tứ.” Hạo Nguyệt Chân quân nhẹ nhàng nói: “Trong tay bản tọa ngược lại là có không ít kinh thư sưu tập từ Minh Nguyệt giới chín vực.
Bất quá, bản kinh thư này, hẳn là phù hợp với ngươi.”
Nói xong, nàng lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một bản kinh thư dày chừng hai tấc, bìa sách có chút ố vàng xen lẫn những vết tích từ vô tận năm tháng để lại.
Hạo Nguyệt Chân quân khẽ gảy ngón tay, thể nội linh lực từ trong thân thể nàng hóa thành cỗ lực lượng mềm mại, cẩn thận nâng đỡ cuốn sách ấy bay về trước mặt Giao Châu Yêu nữ, khoảng cách trước mặt nàng chỉ có một sải tay.
Đám người Trần Nguyên cũng hiếu kỳ giương mắt nhìn theo.
Chỉ thấy, cuốn sách đó tuy xưa cũ mục nát, nhưng ẩn chứa bên trên đếm không hết được đạo uẩn không ngừng vờn quanh, tầng tầng đan xen, không ngừng xâu chuỗi hàng trăm trang sách, liên tục vận chuyển, huyền diệu vô cùng.
Đặc biệt là ba chữ lớn, đề tại góc bên phải, hàm chứa trong đó vận vị để cho người ta nhìn vào mà mê say.
“Kinh Xuân Thu?” Hàn Tường Minh khẽ hô.
Hạo Nguyệt Chân quân gật đầu, đối với Giao Châu Yêu nữ nói ra: “Kinh này gọi là Xuân Thu, thuộc về Nho Gia truyền thừa, đã từng xuất hiện cách đây rất nhiều kỷ nguyên.
Thời điểm đó từng gây nên một trận oanh động không nhỏ.

Hiện giờ tại Nam Hoàng vực, đoán chừng còn có lưu trữ kinh thư này, ngoại trừ Quân Tử phong và tầng cao của tàng kinh các, có lẽ không ra ba nơi.
Ta cũng là trong cơ duyên xảo hợp mới đạt đến bản kinh này.
Kinh Xuân Thu ghi chép chủ yếu liên quan đến các tư tưởng, quan niệm cùng lý luận chính trị.
Bất quá, Thiên Lan ngươi không nên thất vọng.
Chính trị ngược lại là một bộ môn học vấn uyên thâm, xoay quanh mối quan hệ không chỉ giữa con người với con người, mà còn hàm chứa tương tác giữa hết thảy các sinh vật sinh ra linh trí.
Có một vị Đại Học giả đã từng nói: Có sinh linh cấp cao, ắt có linh trí.
Điều đó nói rõ, chính trị là điều tất yếu, cũng là một phần không thể thiếu của thế giới này.
Ngươi nghiên cứu kinh thư này, cũng có cơ hội tìm hiểu đến một khía cạnh của chân lý.”
Dừng tạm, Hạo Nguyệt Chân quân hơi đắn đo, tiếp tục bổ sung: “Kinh Xuân Thu dù không nổi danh, thế nhưng công bằng mà nói, địa vị của nó tại trong Nho gia, không hề thua kém bất cứ quyển nào trong ba quyển Minh kinh, Huyền kinh và Hoàng kinh tại Đạo tông.”
Đám người Hàn Tường Minh nghe nói, liền là một trận kinh ngạc, đồng thời cũng là hâm mộ.
Một quyển kinh thư có thể so sánh với Minh, Huyền, Hoàng kinh, đầy đủ để thấy phân lượng của nó nặng đến bao nhiêu.
Nên biết, ngay cả Thái Linh học viện con quái vật khổng lồ sừng sững Nam Hoàng vực như thế, Minh kinh, Huyền kinh, Hoàng kinh cũng được xếp vào hàng ngũ kinh thư trụ cột.
Sở hữu một quyển kinh thư tầm cỡ đó, vận dụng thích đáng, người ta thậm chí có thể sáng lập ra truyền thừa không thua kém Tông môn, Vương triều bọn hắn.
Bất quá, hâm mộ về hâm mộ, đám người ngược lại không có bao nhiêu ghen tỵ với Giao Châu Yêu nữ.
Bọn hắn vẫn có chút tự hiểu lấy.
Lấy ngộ tính của bọn hắn, còn xa xa chưa đủ để cảm ngộ tầm cỡ này kinh thư.
Điểm này càng để bọn hắn kính nể tư chất và ngộ tính của đối phương.
Trần Nguyên ngược lại nhìn Giao Châu Yêu nữ, ánh mắt sáng lên: “Muốn hay không tìm cơ hội trao đổi Hoàng kinh với Kinh Xuân Thu của nàng?”
Có thể lắm chứ.
Cả hai đều có lợi.
Vì cớ gì không làm?
Hạo Nguyệt Chân quân nhìn Thiên Lan thu cất Kinh Xuân Thu về sau mới hướng tới Trần Nguyên, tọa hạ ngay sát bên cạnh người kia, hỏi thăm: “Vậy còn ngươi, Trần Nguyên, ngươi có yêu cầu gì sao?”
Người sau đắn đo trong chốc lát, mở miệng nói ra: “Học sinh thỉnh cầu cũng tương tự như Thiên Lan vậy.”
Lời của hắn nói ra, chẳng những để cho ba người Hàn Tường Minh kinh ngạc, ngay cả Hạo Nguyệt Chân quân cũng có chút ngoài ý muốn.
Nàng hoài nghi hỏi: “Ngươi tu hành công pháp là cùng một dạng với Thiên Lan?”
Câu hỏi này, hắn nên trả lời ra làm sao? Bản thân Trần Nguyên hắn cũng muốn biết câu trả lời.
Hắn thật muốn biết, nữ nhân kia tu hành phương pháp cùng với hắn có gì liên quan.
Bất quá, hắn khẳng định không thể trả lời như vậy, bèn hàm hồ nói: “Học trò không rõ ràng, nhưng từ tình huống, có lẽ là vậy đi?”
Hạo Nguyệt Chân quân chưa hết hồ nghi, hết nhìn hắn lại chuyển mắt nhìn tới Giao Châu Yêu nữ.
Ngoài ý muốn là, người sau từ đầu đến cuối không lộ chút biểu cảm nào, cứ như thể hết thảy mọi chuyện nên là như vậy.
Gặp biểu cảm của Thiên Lan không có chút nào ngạc nhiên, Hạo Nguyệt Chân quân lắc đầu cảm thán: “Các ngươi hai người, tu hành công pháp đặc thù giống nhau, niên kỷ tương tự, đến tu vi cũng là không sai biệt lắm.
Bản tọa thật hoài nghi, hai ngươi các ngươi là…”
Lời này tại Hạo Nguyệt Chân quân chỉ là cảm thán..
Thế nhưng, tại trong tai bọn người Hàn Tường Minh lại là nhấc lên muôn vàn sóng lớn.
Công pháp giống nhau, niên kỷ tương tự, cái này không đáng để ý.
Tuy nhiên, tu vi không sai biệt lắm là thế nào? Giao Châu Yêu nữ không phải là Tam phẩm tầng năm sao? Trần Nguyên không phải là Tam phẩm tầng hai sao? Như thế nào biến thành tương tự rồi?
Trừ khi…
Đột nhiên, ba người nghĩ đến một khả năng đáng sợ.
Ngay lập tức, Hàn Tường Minh bọn người dùng ánh mắt khiếp đảm nhìn về phía Trần Nguyên, miệng há lớn, không nói nên lời.
Người sau hướng về Hạo Nguyệt Chân quân, nói ra: “Chỉ là trùng hợp, trùng hợp thôi, thưa đạo sư.”
Hạo Nguyệt Chân quân lắc đầu: “Hai người các ngươi có quan hệ gì, lai lịch ra sao, đối với bản tọa mà nói, không quan hệ.
Nếu ngươi đã yêu cầu kinh thư, vậy bản tọa sẽ đáp ứng ngươi.

Trước bản tọa đã đưa cho Thiên Lan bản Kinh Xuân Thu, hiện tại nếu tiếp tục sử dụng kinh này, lộ ra bản tọa người đạo sư này lòng dạ quá hẹp hòi.”
“Đạo sư nói đùa.
Đạo sư ban thưởng bất cứ kinh thư nào, học sinh đều cảm kích vô cùng.” Trần Nguyên khiêm tốn đáp.
“Cảm kích là chuyện của ngươi.
Đưa gì lại là sự tình của ta.” Hạo Nguyệt Chân quân chậm rãi nói.
Sau đó, nàng hỏi: “Nghe nói mấy tháng trước, tại Tô Châu ngoại viện, ngươi đạt tới tay bản Hoàng kinh?”
“Đúng là có sự tình này, thưa đạo sư.” Trần Nguyê cung kính đáp.
Bất quá, trong lòng hắn nổi lên cảnh giác: Vị này điều tra qua hắn?
Việc mượn nhờ Tử Kim Lệnh bài để thu hoạch Hoàng kinh, hắn làm tương đối điệu thấp, không nhiều người biết mới là, hẳn cũng không có ai nói ra nói vào.
Vị này biết đến, duy chỉ có một lời giải thích duy nhất: nàng, điều tra qua hắn.
Lại kết hợp với trước đó, Hạo Nguyệt Chân quân từng nói qua, tân sinh Tứ Đại quái vật không cần thông qua kiểm tra, có thể trực tiếp nhập phong.
Cho nên, điều tra không chỉ mình hắn mà bao quát cả ba người còn lại?
Trong lúc âm thầm, Trần Nguyên đối với Hạo Nguyệt Chân quân nâng lên một tầng cảnh giác.
Đến mức ba người Hàn Tường Minh, Liễu Viễn Duệ và Thanh Uyển tiên tử vẫn còn nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường, hắn trực tiếp bỏ qua.
Những người này, đối với hắn không tạo thành được uy hiếp.
Hạo Nguyệt Chân quân nào có biết Trần Nguyên trong lòng tính toán.
Nàng nói tiếp: “Nếu ngươi đã thu hoạch được Hoàng kinh, như vậy, ta mang Huyền kinh cũng truyền cho ngươi đi.
Ngược lại là cùng một bộ, đối với ngươi tiếp thu cảm ngộ cũng là nhẹ đi rất nhiều.”
Nói rồi, nàng lấy ra từ nhẫn trữ vật một quyển kinh thư đưa cho Trần Nguyên, so với Kinh Xuân Thu thì mỏng và mới hơn rất nhiều, nhưng luận về mức độ đạo vận uẩn dưỡng cùng sự huyền diệu thì không hề thua kém.
“Học sinh cảm tạ đạo sư.” Trần Nguyên thu hồi Huyền kinh, chắp tay cung kính đáp.
Mặc kệ Hạo Nguyệt Chân quân có tính toán gì đến hắn, trước mắt nàng đối với hắn có ân truyền thụ, này là không thể giả.
Hắn là người mang ân, không biết sau này có thể trả lại ân tình của nàng như thế nào, chí ít trước mắt thái độ là không thể thiếu.
“Ừm, cố gắng cảm ngộ.
Ngươi và Thiên Lan có thể bổ sung, trợ giúp lẫn nhau.” Hạo Nguyệt Chân quân khẽ gật đầu, nói ra.
Lời này của nàng cũng có nghĩa là Trần Nguyên và Thiên Lan có thể sử dụng hai quyển kinh thư này trao đổi lẫn nhau.
Một chuyến này thu hoạch, đối với cả hai tới nói, chính là gấp đôi bình thường.
“Đa tạ đạo sư.” Trần Nguyên và Thiên Lan chắp tay đáp lại.
Kế tiếp đến phiên Hàn Tường Minh nói ra yêu cầu.
Công pháp truyền thừa hắn không thiếu.
Pháp thuật, đạo pháp Tông môn cũng cung cấp cho hắn đầy đủ sử dụng.
Điều kiện Linh khí tại Thần Luyện phong đã cực kỳ nồng nặc, xưng là Động Thiên Phúc Địa cũng không sai.
Đan dược hắn nhận được từ tông môn trước khi gia nhập học viện cũng đầy đủ hắn tu hành tám năm, mười năm.
Cẩn thận ngẫm lại, Hàn Tường Minh hắn không thiếu tài nguyên cùng điều kiện tu hành.
Ôm lấy mục đích ban đầu đến học viện, hắn dứt khoát nhờ vả Hạo Nguyệt Chân quân tự mình ra mặt, giới thiệu cho hắn nhận biết tầng lớp tinh anh của Thái Linh nội viện.
Việc này, hắn vốn là có thể tự mình làm.
Lấy tư chất của hắn, gia nhập vào tầng lớp tinh anh là không khó.
Có thể, hắn còn quá trẻ, tu vi không cao, như vậy phân lượng của hắn trong vòng tròn này là không lớn.
Đạt được một vị Lục phẩm Chân quân đỉnh phong, hơn nữa còn là phong chủ một phong, ra mặt giới thiệu, như vậy tính chất liền khác biệt hoàn toàn.
Liễu Viễn Duệ suy nghĩ liền đơn giản hơn nhiều.

Hắn thể chất thuộc về loại đặc thù, mặc dù mỏng manh, như mang tính thôn phệ rất mạnh.
Hắn có thể thông qua thôn phệ hung thú, tiêu hóa huyết nhục của chúng, gia tăng tu vi.
Liễu gia Hoàng thất càng là chuẩn bị cho hắn một bộ công pháp có thể dựa vào ăn uống mà tu luyện.
Nói cách khác, Liễu Viễn Duệ chính là hiện thân của cụm từ ‘ăn là mạnh lên’ theo đúng nghĩa đen.
Điều này chính là hợp ý hắn.
Hắn ưa thích ăn uống, lại bởi vì tu hành công pháp đặc thù nguyên nhân mà thân hình ra nông nỗi kia, tựa như một quả bóng thịt ngàn cân, đầy đủ dọa sợ bất cứ vị tiên tử nào.
Hơn nữa, theo tu vi hắn càng cao, sức ăn càng nhiều, thân thể lại phát ra càng lớn.
Bất quá, Liễu Viễn Duệ dường như không để tâm đến điều này.
Với hắn, ăn uống quan trọng hơn hết thảy.
Yêu cầu của hắn đối với Hạo Nguyệt Chân quân cũng thật đơn giản: hắn muốn một bữa ăn thật thịnh soạn gồm thịt của Tam giai hung thú.
Hạo Nguyệt Chân quân cũng rất hào phóng.
nàng trực tiếp cấp cho đối phương một con Tam giai đỉnh phong hung thú, lại yêu cầu tiên trù có danh tiếng chuẩn bị xong rồi chuyển đến cho đối phương.
Một con tam giai đỉnh phong hung thú, thân thể to lớn như một tòa núi nhỏ, giá trị đắt đỏ cực kỳ.
Dù là huyết mạch thôn phệ của Liễu Viễn Duệ có mạnh hơn nữa, một chuyến này cũng đầy đủ hắn ăn no nửa năm trời.
Cuối cùng là Thanh Uyển tiên tử.
Nàng so sánh với Liễu Viễn Duệ thực dụng không kém, trực tiếp yêu cầu một bình Thiên Linh đan.
Thiên Linh đan là Tứ phẩm đan dược, có tác dụng trợ giúp Nhị phẩm, Tam phẩm tu sĩ tăng cao tu vi, tăng trưởng linh lực, giá trị quý cực kỳ, một Tam phẩm tu sĩ thông thường, cả đời chưa chắc đã có cơ hội phục dụng loại Tứ phẩm đan dược này.
Đây cũng là loại đan dược mà Đại Khí Vận giả Thượng Quan Hà Dung tới được tay trong lần trao đổi hội tại Thái :Linh thành.
Mục đích của Thanh Uyển tiên tử rất đơn giản, tận lực nhanh chóng tăng lên tu vi.
Nàng hai mươi tư tuổi thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ, thiên phú tu luyện của nàng vốn là cực kỳ mạnh mẽ.
Thế nhưng, gặp được Trần Nguyên cũng Giao Châu Yêu nữ hai tôn quái vật này để nàng cảm giác được nồng đậm thất bại.
Nàng kỳ vọng, có thể đạt tới một bình Thiên Linh đan, mục tiêu tại trước năm ba mươi tuổi, có thể thành công bước vào Tam phẩm tầng hai.
Hạo Nguyệt Chân quân không keo kiệt, trực tiếp đưa cho nàng ba bình Thiên Linh đan.
Nàng nói: “Bản tọa kỳ vọng cao vào ngươi.
Bản tọa hy vọng, với ba bình Thiên Linh đan, ngươi có thể tại trước khi thời gian ban năm trù bị kết thúc, thành công đột phá.”
Mục tiêu này không dễ dàng chút nào.
Nàng năm nay niên kỷ mới là hai mươi lăm, đột phá thời gian chưa đầy một năm.
Nàng hiện tại chỉ vừa kết thúc quá trình vững chắc cảnh giới mà thôi.
Muốn tiếp tục đột phá trong vòng ba năm tới? Áp lực rất nặng nề.
Tuy nhiên, Thanh Uyển tiên tử cũng không phải hạng người dễ lùi bước.
Nàng cẩn trọng tiếp nhận ba bình đan dược, kiên định nói: “Học sinh sẽ không để cho Chân quân thất vọng.”
Hạo Nguyệt Chân quân lúc này mới hài lòng gật đầu: “Tốt.
Ta tin tưởng ngươi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.