Cầu Đạo

Chương 120: Thập Đại Sơn Phong Phần 3






Ngự Thú phong rất tốt.
Bất quá, đó là với tu sĩ phổ thông.
Trong mắt Trần Nguyên mà nói, Ngự Thú phong không có bao nhiêu lực hấp dẫn, nhiều nhất chỉ sánh ngang với Chân Võ phong mà thôi.
Hơn nữa, ba chỉ Linh thú và hắn không có bất kỳ ký kết khế ước nào, hắn cũng không định sử dụng lên Linh thú ước thúc.
Trần Nguyên một lần nữa làm ra nhã nhặn từ chối.
Lữ Như Yên không ngạc nhiên.
Lấy nàng âm thầm đánh giá Trần Nguyên, nàng đã sớm có dự đoán này.
Đối phương từ trước đến nay chưa một lần vận dụng Linh thú hay điều khiển chúng.
Hiển nhiên là với lợi ích từ Ngự Thú phong không hấp dẫn được hắn.
Lữ Như Yên tiếp tục giới thiệu.
Để Trần Nguyên chân chính chú ý tới sơn phong thì chỉ có hai cái: Huyền phong và Lôi Âm phong.
Tương tự như Quân Tử phong là sơn phong nhận truyền thừa lâu đời nhất của Nho gia tại Thái Linh học viện nội viện thì Huyền phong chính là Đạo giáo truyền thừa cổ xưa nhất trong nội viện.
Thời gian mà Huyền phong được thành lập cho đến nay đã không có bao nhiêu người nhớ rõ.
Theo như một số lời truyền miệng thì quãng thời gian đó cơ hồ là không xê xích bao nhiêu so với Quân Tử phong.
Thân là Đạo gia kẻ cầm đầu, Huyền phong danh khí trong nội viện cực kỳ thịnh, bài danh tại Thập Đại sơn phong đứng hàng thứ hai, còn cao hơn Quân Tử phong một bậc.
Một mực tồn tại lâu như vậy trong dòng thời gian, Huyền phong nội tình là sâu không lường được.
Không tính đến những pháp khí cất giấu tại sâu trong sơn phong, tạm không đề cập đến vô số bảo vật trân tàng, cũng không để ý đến lượng tài nguyên khổng lồ cung cấp hàng năm cho hàng vạn học sinh, chỉ tính đến kinh thư, bí tịch, công pháp truyền thừa, Huyền phong không hề kém cạnh chút nào so với Quân Tử phong.

Bọn họ không thiếu bí pháp đã thất lạc từ ngoại giới, cũng không thiếu công pháp huyền diệu đến từ thượng giới, lại càng chẳng thiếu tu hành cảm ngộ tâm đắc đến từ vô số đời tiền bối tích lũy ra đến.
Chỉ riêng những điểm này, đầy đủ làm Trần Nguyên tâm động không thôi.
Tình huống của Lôi Âm phong không khác biệt so với Huyền phong cùng Quân Tử phong.
Khác biệt duy nhất chính là, Quân Tử phong truyền thừa thuộc về Nho gia, Huyền phong truyền thừa thuộc về Đạo tông, còn Lôi Âm phong truyền thừa thuộc về Phật môn.
Lôi Âm phong bài danh trong Thập Đại sơn phong đứng hàng đệ nhất, thời gian thành lập còn tại Huyền phong cùng Quân Tử phong phía trước.
Phong chủ Lôi Âm phong tại mấy trăm năm trước thành công đột phá Lục phẩm, tấn thăng Thất phẩm Tôn giả, trở thành vị phong chủ duy nhất thành tựu Thất phẩm.
Chí ít, tại trên mặt nổi là như vậy.
Tất nhiên, mặc kệ mặt nổi có đúng sự thật hay không, Lôi Âm phong cường đại là không thể nghi ngờ.
Lục phẩm Chân quân cấp bậc nhân vật tại Lôi Âm phong có trên hai mươi vị; Ngũ phẩm Chân nhân cũng có quá trăm vị; đến mức Tứ phẩm Thượng nhân, con số đã vượt qua một nghìn.
Luận chiến lực cao tầng, Lôi Âm phong là sẽ không thua bất cứ phong nào.
Đệ tử gia nhập Lôi Âm phong không cần cạo đầu đi tu.
Chung quy, đây là Thái Linh học viện chứ không phải chùa chiền.
Để gia nhập Lôi Âm phong, bọn hắn có thể dùng hình thức tu hành tại gia, cũng không cần tuân thủ các quy tắc, giới luật nghiêm ngặt.
Thời điểm rời khỏi học viện, buông bỏ tư cách là đệ tử Lôi Âm phong, học sinh hoàn toàn có thể trở về thân phận trước đây mà không phải chịu bất cứ trách phạt nào.
Bản thân là một trong những sơn phong cổ xưa nhất Thái Linh học viện, Lôi Âm phong truyền thừa phong phú là không thể nghi ngờ.
Có người nói rằng, Huyền phong có thể lấy ra bao nhiêu Đạo tông bí tịch, Quân Tử phong có thể lấy ra bao nhiêu Nho gia kinh thư thì Lôi Âm phong có thể lấy ra nhiều gấp đôi Phật môn phật pháp.
Lại có người khác nói rằng, Lôi Âm phong sở hữu đến chín thành phật pháp còn đang lưu truyền hay đã thất lạc trên toàn bộ Nam Hoàng vực.
Những lời đồn này có thể đúng, có thể sai, thế nhưng Lôi Âm phong truyền thừa là không thể nghi ngờ.
Đã không thiếu cơ hội, Phật Môn đỉnh cấp tông môn tìm tới Lôi Âm phong cùng bàn luận phật pháp, nghiên cứu, biện giải phật kinh.
Chỉ riêng điểm này, Phật pháp truyền thừa tại Lôi Âm phong, đứng riêng một mình đã đầy đủ vốn liếng để sừng sững Nam Hoàng vực.
— QUẢNG CÁO —
Bên cạnh Huyền phong cùng Lôi Âm phong, Lữ Như Yên cũng giới thiệu với hắn bốn phong còn lại trong Thập Đại sơn phong.
Bài danh đệ tứ, Thanh Linh phong.
Thanh Linh phong chủ tu Mộc hệ công pháp, thiện về chăm sóc Linh dược, trồng Linh thảo, Linh mộc, nuôi cấy Linh thực,...!Bất quá, điều kiện tiên quyết nhập phong là phải sở hữu Mộc hệ thuộc tính.
Thủy sinh Mộc, nếu như sở hữu Thủy hệ thuộc tính thì có thể miễn cưỡng gia nhập, nhưng càng tu hành sẽ càng phát ra không thuận.
Thủy thuộc tính tu sĩ gia nhập Thanh Linh phong không phải là lựa chọn sáng suốt nhất.
Sơ Ninh Lan ý định vẫn luôn đặt tại sơn phong này.
Bài danh đệ lục trong Thập Đại sơn phong, Ngọc Nữ phong.
Tương tự như Nguyệt Vũ phong, Ngọc Nữ phong, vì chủ tu công pháp nguyên nhân, chỉ thu nhận nữ đệ tử.
Khác biệt là Ngọc Nữ phong lập phong đã có hơn năm vạn năm lâu, đời đời truyền thừa không dứt, tu sĩ cao giai đi ra vô số, uy danh tại trong nội viện không thua kém bất kỳ sơn phong nào.
Đặc biệt, Ngọc Nữ phong còn truyền thừa một môn bí pháp cực mạnh mà chỉ nữ tử vẫn còn giữ được hoàn bích chi thân mới có thể thi triển được.
Bí pháp này vừa ra, chiến lực của tu sĩ lập tức tăng lên mấy cái tiểu cảnh giới mà sau đó không chịu bất cứ tổn hại căn cơ nào.
Duy nhất điểm yếu là bí pháp này tiêu hao linh lực tốc độ cực nhanh.
Nếu như không có đan dược phụ trợ hồi phục linh lực, tu sĩ thông thường e rằng không kiên trì được bao lâu.
Bài danh đệ thất trong Thập Đại sơn phong, U Hồn phong.
U Hồn phong lấy hồn tu làm chủ, thông qua thủ đoạn đặc biệt, ngưng tụ tinh thần lực thành hồn vật.
Hồn vật có thể mang hình dạng là hồn thú, cũng có thể là hồn binh, lại cũng có thể là hồn khí hay bất cứ thứ gì tu sĩ thân thuộc nhất.
Công pháp của U Hồn phong cho phép tu sĩ mượn nhờ hồn vật trợ giúp tu luyện, tăng nhanh tốc độ luyện hóa linh khí hơn trước đó mấy thành.

Đồng thời, linh lực được luyện hóa cũng sẽ có một bộ phận chuyển đổi thành hồn lực, đi ngược lại, tẩm bổ cho hồn vật, làm lớn mạnh hồn vật.
Kết quả, trong quá trình tu luyện, không chỉ tu sĩ tu vi tăng cao mà hồn vật cũng lớn mạnh theo cấp độ tương ứng.
U Hồn phong đệ tử ngưng tụ ra hồn vật, không chỉ để phụ trợ tu luyện mà còn có thể sử dụng trợ giúp công kích, phòng thủ hay hỗ trợ.
Tinh thần lực xưa nay luôn vô hình, vô ảnh, thủ đoạn vận dụng tinh thần lực càng là khó phát giác ra được.
Nếu như bản thân tu sĩ không có tinh thần lực hùng mạnh, rất khó phát giác ra được kẻ địch đối với mình bất lợi.
Bởi vậy, các phong khác đệ tử, khi đối mặt với U Hồn phong đệ tử, nội tâm kiêng kỵ vô cùng.
Tất nhiên, gia nhập U Hồn phong không phải là dễ dàng.
Điều kiện tiên quyết và cũng là điều kiện duy nhất là phải có tiên thiên tinh thần lực hùng mạnh.
Loại này hùng mạnh, không phải chỉ là hơn một tia, thắng một bậc so với tu sĩ đồng trang lứa mà phải là hồn lực nghìn năm hiếm có loại kia.
Nếu hồn lực không đủ mạnh, tinh tu công pháp U Hồn phong chỉ e không chịu nổi áp lực, đến lúc đó gánh chịu phản phệ, hậu quả nghiêm trọng vô cùng.
Cuối cùng là sơn phong bài danh đệ thập trong Thập Đại sơn phong, Ẩn Tiên phong.
Trong số mười tòa sơn phong nổi danh, Ẩn Tiên phong là tòa sơn phong non trẻ nhất, đồng thời mang màu sắc ly kỳ nhất.
Không như chín tòa sơn phong còn lại, truyền thừa qua vô số năm tháng, Ẩn Tiên sơn thành lập cho đến nay vẫn chưa đầy một vạn năm.
Ngoại trừ vị phong chủ thần bí sáng lập ra Ẩn Tiên sơn gần vạn năm trước, toàn bộ sơn phong chỉ còn lại tám vị đạo sư khác.
Không nên nhìn nhân số khiêm nhường của họ mà đánh giá thấp thực lực của những người này.
Tám vị đạo sư Ẩn Tiên sơn, từng cái đều mạnh phi thường, từng cái đều đã đã bước vào hàng ngũ Lục phẩm Chân quân.
Thậm chí có hai người trong số đó đã thành tựu Lục phẩm Chân quân hậu kỳ, đẩy thực lực cao tầng của Ẩn Tiên sơn lên tuyến đầu giữa các sơn phong.
Điểm kỳ lạ là Ẩn Tiên phong rất ít thu nạp đệ tử.
Cơ hồ là ba mươi, năm mươi năm chưa chắc đã thấy Ẩn Tiên sơn tham dự chiêu mộ tân sinh.
Không những thế, cho dù là tham dự chiêu mộ, bọn hắn mỗi lần đều lấy không quá năm người.
Bất quá, mỗi một học sinh được chọn vào Ẩn Tiên sơn, tu vi đều thuộc về hạng đỉnh phong, đứng đầu nhất trong mỗi lứa tân sinh của học viện.
— QUẢNG CÁO —
Nhân số ít, không có quá nhiều giao thiệp với bên ngoài, ít lộ mặt trước công chúng, thế nhưng từng người, từng người, từ học sinh cho đến đạo sư, đều là hàng ngũ tinh anh trong tinh anh, thiên phú là trăm vạn người không tìm ra một.
Những điều này đã khiến Ẩn Tiên phong, tại trong mắt rất nhiều học sinh trở nên ly kỳ, thần bí.
Nghe xong giới thiệu về sáu sơn phong còn lại, Trần Nguyên lâm vào đắn đo lựa chọn.
Ngọc Nữ phong có thể loại bỏ trước tiên.
Sơn phong này chỉ nhận nữ tu, hắn điều kiện nhập môn đầu tiên đã không thỏa mãn.
Thiên Kiếm phong, Chân Võ phong, Ngự Thú phong, Thanh Linh phong, U Hồn phong, năm tòa sơn phong này sức hấp dẫn đối với Trần Nguyên không cao.
Mỗi tòa sơn phong mặc dù đều mang nét đặc sắc tu luyện riêng, nhưng chúng chắc chắn không phù hợp với con đường tu luyện của hắn.
Ngược lại Ẩn Tiên phong mang sắc thái kỳ bí, hiểu biết đến quá ít, Trần Nguyên không có quá nhiều thông tin để kết luận nơi này liệu có phù hợp với hắn.
Có thể giáo dục cho mỗi người đệ tử nhập môn trở thành hạng người xuất chúng nhất trong thế hệ, bọn hắn chắc chắn có nội tình riêng của bản thân.
Vấn đề là, nội tình này chưa chắc đã thích hợp cho phương thức tu luyện của Trần Nguyên.
Tại tình huống trước mắt xem ra, Quân Tử phong, Huyền phong cùng Lôi Âm phong là lựa chọn tốt nhất.
Bất kỳ tòa nào trong ba sơn phong trên đều là thánh địa cung cấp cho hắn nguồn tài nguyên tu hành vô hạn.
Để Trần Nguyên lựa chọn một nơi từ trong ba tòa sơn phong đứng đầu, đây quả thực là làm khó hắn.
Sơ Ninh Lan khuyên Trần Nguyên gia nhập quân tử phong.
Tại góc nhìn của nàng, hắn là Phật, Nho kiêm tu, bên cạnh hắn lại có một Lữ Như Yên tuyệt đẹp vô song, nhìn như thế cũng thấy, trở thành một tên thư sinh là dễ nhìn hơn một gã hòa thượng.

Bọn người Lưu Thái Hòa không cho ra ý kiến.
Một cái trừng mắt trước đó của Lữ Như Yên khiến cho bọn hắn cẩn thận hơn rất nhiều với miệng lưỡi của mình.
Trần Nguyên vẫn còn đang đắn đo suy nghĩ thì bên tai hắn bỗng vang lên thanh âm thanh thúy: “A, Lữ sư muội, thì ra ngươi cũng ở đây?”
Bọn người Trần Nguyên theo bản năng nhìn lại thì phát hiện, người lên tiếng là một nữ tử trẻ tuổi, dung nhan xinh đẹp, làn da trắng như trứng gà bóc, hai con ngươi to, tròn, sống mũi cao, môi đỏ son.
Dáng người nàng cao, thân hình quyến rũ với chiếc eo thon, nổi bật trong chiếc váy màu lam nhạt.
Nếu như nhìn kỹ, người ta sẽ thấy trên vai trái váy áo nàng có tiêu ký hình mặt trăng lưỡi liềm bên cạnh một giọt nước, tương tự với tiêu ký trên đạo báo của Lữ Như Yên.
Đứng tại bên cạnh nữ tử vừa lên tiếng còn có hai thiếu nữ khác.
Dung mạo các nàng đều thuộc hàn xuất chúng, khí chất phiêu miểu tựa tiên tử bay trên chín tầng trời, và dù rằng nhan sắc của hai nàng không thể đánh đồng với cấp bậc của Sơ Ninh Lan nhưng cũng là mỹ nhân hiếm có.
Càng quan trọng hơn, áo bào các nàng mang có cùng tiêu ký với Lữ Như Yên.
Mà giờ đây, cả ba nữ nhân đều đang nhìn về phía Trần Nguyên ánh mắt dò xét không kiêng nể chút nào.
Tận sâu trong con ngươi các nàng hừng hực cháy lên hỏa diễm bát quái cùng với sự hiếu kỳ.
Nguyên lai, bọn người Trần Nguyên tại trong lúc đi bộ, vô thức đã tiến đến gần bệ đá của Nguyệt Vũ phong.
Từ trang phục có thể thấy, cả ba vị nữ tử này thuộc về tầng lớp đệ tử hạch tâm, đại diện cho Nguyệt Vũ phong tham gia chiêu sinh.
— QUẢNG CÁO —
“Nguyên lai là Hi Lam, Vân Nguyệt, Linh Khê ba vị sư tỷ.
Như Yên gặp qua ba vị sư tỷ.
Thật không nghĩ tới, lại là ba vị sư tỷ thay mặt Nguyệt Vũ phong, tọa trấn nơi này.” Lữ Như Yên nhìn thấy ba vị nữ tử, không khỏi cười vui vẻ.
Vị nữ tử vừa lên tiếng chào hỏi là Hi Lam tiên tử.
Tại trong ba người, khí tức trên người nàng mạnh nhất, vừa vặn đạt đến Tam phẩm tầng chín.
Hai vị còn lại, Vân Nguyệt tiên tử cùng Linh Khê tiên tử yếu hơn một chút, nhưng cũng là Tam phẩm tầng tám.
Ba vị Tam phẩm hậu kỳ Đại tu sĩ tọa trấn, đội hình này dù so ra kém hơn Thập Đại sơn phong những vẫn là rất có mặt bài, so với đại đa số sơn phong khác đều mạnh hơn một mảng lớn.
Nên biết, có thể tham gia tọa trấn chiêu sinh tại đây, cho dù là đệ tử thân truyền hay đệ tử hạch tâm, niên kỷ không thể vượt quá một trăm.
Tại chưa đến một trăm tuổi mà đạt đến tu vi như ba vị tiên tử này, thiên tư của mỗi người, không thể phủ nhận là xuất chúng.
Vân Nguyệt tiên tử thì lại phất phất tay, thái độ tùy ý, có chút chán nản nói ra: “Ai.
Cũng là ba chúng ta tại tháng này tu luyện Tuyết Vũ thuật không đạt đến tiểu thành, Nhược Tĩnh đạo sư mới phạt chúng ta đến làm cái công việc nhàm chán này.
Nếu không, chúng ta cũng chẳng muốn đứng tại đây.”
Từ thái độ của nàng cho thấy, các nàng không quá nguyện ý tham gia chiêu sinh.
Bất quá, tại một mặt khác xem ra, có thể tùy ý như vậy nói chuyện phiếm mà không cố kỵ, quan hệ của các nàng với Lữ Như Yên không tệ chút nào.
Linh Khê tiên tử thì biểu lộ tràn đầy hứng thú, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa rời khỏi Trần Nguyên.
Nàng vân vê ngón tay trắng như bạch ngọc trên cằm, giọng nói mang theo mang theo trêu chọc: “Ồ, vị công tử này lại là ai vậy? Từ trước đến nay chưa từng thấy qua Lữ sư muội đi lại gần như vậy với nam nhân.
Đây sẽ không phải là vị kia Trần công tử mà sư muội ngày nhớ đêm mong đó chứ?”
Lữ Như Yên vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức đỏ bừng một mảnh, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.