Thời gian như thoi đưa.
Trong chớp mắt, bốn tháng qua đi.
Một chiếc phi thuyền khổng lồ, khí thế bàng bạc, sóng linh lực lan tỏa cuồn cuộn trong phạm vi trăm dặm, vạch phá qua tầng mây, xuyên qua không gian, tiến về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Chiếc phi thuyền này lớn lắm, thân dài một trăm lẻ tám trượng tròn, cao bảy mươi hai trượng, tính từ đáy tới đỉnh cột buồm trung tâm, boong tàu rộng ba mươi sáu trượng, hoạt động nhờ tổ hợp kết thành từ bảy trăm hai chín tòa Tứ phẩm, Ngũ phẩm trận pháp kết thành một hệ thống hoàn chỉnh, thống nhất và phức tạp kinh người.
Mỗi hơi thở, số lượng Linh Thạch con tàu hao tổn có thể dùng nghìn để tính.
Mà cho đến hiện tại, con tàu đã vận hành liên tiếp hơn ba tháng không ngừng nghỉ.
“Graooo…”
Đột ngột, một tiếng quái khiếu xé rách bầu trời mà tới.
Thanh âm này cao vút, ẩn chứa bên trong uy thế kinh khủng chấn nhiếp tâm hồn người ta, để cho để giai tu sĩ không tự chủ run lẩy bẩy, mồ hôi đầm đìa.
Đây là uy hiếp chí mạng, sức mạnh vô hình từ thượng vị giả chèn ép hạ vị giả.
Lại qua không đến mười hơi thở, cỗ lực lượng khổng lồ, bàng bạc cuộn trào như một cơn đại hồng thủy cuốn tới, bao trùm lên hết thảy, nghiền ép hết thảy, phô bày ra những gì kinh khủng nhất của một phương chúa tể giả.
Ngàn dặm dãy núi run lên lẩy bẩy, trăm dặm nước sông bắt đầu chảy ngược, vô cùng vô tận cánh rừng nhấc lên từng đợt phong bạo, mây trời không ngừng cuộn lại, xé rách, nhào trộn trước cỗ sức mạnh khủng khiếp vừa giáng lâm.
Rốt cuộc, áng mây dày đặc cuối chân trời bị cỗ lực lượng kia xé nát, con quái vật lộ ra chân diện mục của mình.
Sải cánh dài đến năm dặm bao phủ thương khung, toàn thân lông vũ đen nhánh, bóng mượt dưới ánh tà dương tựa như đúc từ thép đen, thân hình khổng lồ, thon dài như cả một khối núi nguy nga tạo thành, cái cổ to, tròn và ngắn, chống đỡ lấy chiếc đầu cao đến trăm trượng, ánh mắt đỏ tươi tràn đầy huyết khí, lạnh lùng cùng hung ác.
Con quái vật này, thình lình lại là một đầu Tứ giai đỉnh phong hung cầm.
Nó bị kích thích bởi sự tồn tại của chiếc phi thuyền.
Cỗ linh lực ba động kinh khủng không che giấu chút nào mà con tàu tạo ra khiến cho con hung cầm lầm coi thành kẻ địch xâm phạm lãnh địa.
Đối với hung thú, hung cầm hay bất cứ sinh vật săn mồi nào, bản năng về ý thức lãnh địa mãnh liệt hơn bất cứ nhận thức nguyên thủy nào khác.
Mặc cho con tàu bạo phát ra lực lượng mạnh hơn con hung cầm, để cho nó cảm nhận được uy hiếp chí mạng, nó không có quá nhiều do dự, bạo phát công kích.
Công kích toàn lực đến từ một đầu Tứ giai đỉnh phong hung cầm là khái niệm bực nào?
Tứ phẩm tu sĩ phổ thông, tùy tiện một đòn tung ra đều tương đương với một quả bom nhiệt hạch theo đúng nghĩa đen, một đòn toàn lực càng mạnh hơn thế gấp vạn lần, chục vạn lần trở lên.
Để duy trì loại cấp bậc này tu sĩ tu hành, người ta cần lượng linh khí dồi dào tương đương như công suất của một lò phản ứng hạt nhân hiện đại nhất đầu thế kỷ hai mươi mốt.
Mà Tứ phẩm tu sĩ phổ thông, ấy là được ngầm hiểu chính là loại Tứ phẩm Thượng nhân cấp thấp nhất loại kia, cũng chính là tu sĩ mới bước vào Tứ phẩm không lâu, tu vi còn là Tứ phẩm tầng một.
Mà Tứ giai đỉnh phong hung cầm đã không yếu hơn Tứ phẩm tầng chín tu sĩ.
Loại này Tứ phẩm Thượng nhân, ngay cả duy trì tu hành cũng cần tốc độ cung cấp Linh khí nhiều hơn Tứ phẩm tầng một đến trăm lần.
Cần một trăm cái lò phản ứng hạt nhân hiện đại nhất chỉ để duy trì tu hành?
Đây là kinh khủng cỡ nào độ hao tổn.
Thời gian tu hành càng dài lâu hơn quá nhiều so với kẻ mới bước vào Tứ phẩm Thượng nhân.
Thể nội linh lực bọn hắn khống chế, nhiều hơn đâu chỉ trăm lần.
Con số chênh lệch này chỉ e càng là lên đến hàng nghìn, thậm chí hàng vạn.
Tứ phẩm tầng chín tùy tiện ra một chiêu mạnh hơn Tứ phẩm tầng một hàng vạn lần; mỗi một cái giơ tay, nhấc chân chính là hàng vạn quả bom nhiệt hạch đồng thời cùng bị kích nổ.
Một đòn toàn lực của bọn hắn càng là khủng khiếp không đong đếm nổi.
Mà bây giờ, toàn bộ cỗ lực lượng khổng lồ của một chỉ Tứ giai đỉnh phong hung cầm bộc phát không giữ lại chút nào bên trong thân thể khổng lồ che kín trời xanh.
Không phải nhiệt lượng, không phải bức xạ, không phải sóng xung kích, cỗ lực lượng khổng lồ ấy giải phóng hoàn toàn dưới dạng man lực đơn thuần và kinh khủng.
Thân thể lớn hơn một ngọn núi lao đi nhanh hơn cả tia chớp, mang theo cỗ động lực không thể cản phá.
Khi khoảng cách giữa chỉ hung cầm và phi thuyền còn chưa đầy trăm dặm, thân thể nó bỗng đảo ngược một cái, phần bụng ngả về phía trước, lộ ra hai cặp chân và móng vuốt lớn như cây đại thụ ngàn năm, sắc bén như bảo đao, cắt qua gió phát ra những thanh âm vun vút.
ẦM…
Cú va chạm khủng bố diễn ra.
Sóng xung kích kinh khủng đánh vỡ không khí, xé nát mây trời, lật tung đất đá trong phạm vi mấy ngàn dặm, san phẳng vô số đỉnh núi, cuốn nát cả một cánh rừng, nhấc bổng chúng lên, thổi bay mất hút trên tít trời cao.
Kỳ lạ là, thân thể con hung cầm to lớn, nặng nề bắn ngược ra phía sau mấy ngàn dặm bằng thứ tốc độ còn nhanh gấp đôi lúc lao đến.
Trái ngược lại, con tàu nhỏ bé hơn nhiều thì bình ổn giữa không trung, không mảy may một chút dao động, linh lực trong nội bộ con tàu từ đầu đến cuối càng chẳng có bao nhiêu dao động.
Nếu như nhìn kỹ hơn, người ta sẽ thấy bên ngoài còn tàu có một lớp kết giới lờ mờ, mỏng tang, tựa như màng bong bóng xà phòng bao bọc lấy con tàu, kín kẽ theo mọi phương hướng.
Một kết giới bảo vệ.
Không nên bị vẻ ngoài của kết giới này đánh lừa.
Chỉ là đối với thị giác, lố kết giới ấy không có bao nhiêu ấn tượng mà thôi, trên thực tế, nó đủ mạnh để ngăn cản được cả công kích của nhân vật Lục phẩm Chân quân.
Thậm chí, ngay cả khi kết giới, bằng một lý do nào đó, bị vô hiệu hóa thì một con hung cầm thực lực Tứ giai đỉnh phong cũng chẳng thể làm gì nổi chiếc phi thuyền.
Tài liệu luyện chế lên thân tàu được lấy từ Linh Mộc trăm vạn năm trở nên, kết hợp với kim loại quý, Huyền thạch cũng hơn năm mươi loại Ngũ phẩm tài liệu luyện khí khác.
Dẫu cho không có lớp phòng vệ bên ngoài, chỉ bằng cường độ cứng rắn của con tàu cũng để cứng đối cứng với một tôn Ngũ giai hung thú.
Lúc này, tài mấy ngàn dặm phía xa, con hung cầm điên cuồng lắc lư cái đầu khổng lồ vẫn còn đang choáng váng, ánh mắt đỏ tươi màu máu nhìn chằm chằm con tàu, tận sâu bên trong con ngươi tràn đầy kiêng kỵ.
Một cú van chạm bất ngờ vừa rồi để nó hoảng sợ nhận ra, khoảng cách to lớn không thể san bằng giữa nó và vật thể bé nhỏ kia.
Nó sinh ra thoái ý.
Đáng tiếc,cho tới thời điểm này, lùi bước hay không, đã hoàn toàn không phải nó có thể quyết định.
Bên mạn tàu, một thứ vật thể, đen xì, thon dài, nhô ra.
Ba hơi thở.
Thời gian ngủi ba hơi thở, cỗ linh lực khổng lồ tương đương với một vị Ngũ phẩm Chân nhân phổ thông một kích toàn lực hội tụ tại phía trước vật thon dài kia.
Không chút trần chờ, cỗ lực lượng ấy giải phóng, tựa như tia sáng vạch phá không gian, vắt ngang trời xanh cùng sông núi, cắt qua hết thảy, ầm ầm đổ sập lên thân thể to lớn của con hung cầm.
Quá nhanh.
Con hung cầm không có lấy một tia thời gian phản ứng.
Kể từ khi vật thể kia khai hỏa cho đến thời điểm nó trúng đòn, thời gian còn ngắn hơn một phần vạn của một cái nháy mắt.
Thân thể to lớn của nó trở thành bất lợi.
Nó tránh không nổi.
Con hung cầm càng không có thời gian hối hận.
Cỗ lực lượng khổng lồ kia ngay lập tức tàn phá thân thể của nó: da cùng lông vũ bốc hơi trong tức khắc, máu tươi vẩy khắp phạm vi nghìn dặm, thịt cùng cơ bắp bị đốt thành tro, xương cốt phá toái, độ sụp, thậm chí thần hồn chẳng kịp thoát ly thân thể, theo đó mà cùng nhau chôn vùi.
Hết thảy kết thúc trong một khoảnh khắc.
Một sinh linh cường đại, thực lực xưng vương, xưng bá tại một phương cứ như vậy vẫn lạc.
Đứng tại trên boong tàu, Trần Nguyên bình tĩnh quan sát quá trình từ đầu đến cuối không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Bên cạnh hắn còn có một nhóm lớn tân sinh tại Tô Châu Thái Linh học viện.
Những người này ban đầu còn e ngại, còn bị động trước cỗ uy áp như trời sập mà sinh vật kia tạo ra, nhưng ngay sau đó, bọn hắn buông lỏng bởi bọn hắn nhớ đến, sinh vật kia còn thật xa không đủ phá vỡ phòng ngự của con tàu.
Bao quát Trần Nguyên, các tân sinh học viện nhìn cảnh này đã quen mắt lắm rồi.
Gần bốn tháng trước, một trăm sáu mươi tân sinh của Tô Châu Thái Linh học viện bước chân lên con tàu này, được hộ tống tiến về Thái Linh học viện nội viện.
Không có nhiều người biết chính xác vị trí của nội viện.
Chỉ có thể thông qua đặc thù pháp khí mới có thể xác định đến địa điểm nơi này tọa lạc.
Bởi vì khoảng cách xa xôi, quá trình đi lại hung hiểm dị thường, Tô Châu Thái Linh học viện không ngần ngại phái ra ngoài tới năm vị Ngũ phẩm Chân nhân, ba mươi hai vị Tứ phẩm Thượng nhân một đường hộ tống.
Đội hình này, đặt tại Tô Châu đã đủ để sánh ngang với một Vương triều thực lực hơi chếch xuống một chút.
Tuy nhiên, dù đội hình có mạnh đến đâu, bị hung thú tập kích là sự kiện không thể nào tránh khỏi.
Bởi vì sự kiện thông đạo hướng thế giới khác làm cho quá trình khảo thí nội viện trì hoãn hai tháng, Tô Châu Thái Linh học viện không khỏi gấp gáp lên đường.
Để tiết kiệm thời gian hành trình, bọn hắn không đi theo lộ tuyến cũ mà lựa chọn mạnh mẽ đâm xuyên qua lãnh địa của không ít Tam giai, Tứ giai cấp bậc hung thú.
Cũng là nguyên do như vậy, hung thú hùng mạnh tập kích phi thuyền đã trở thành thói quen đối với đại đa số tân sinh.
Đỉnh điểm là tại nửa tháng trước, một đầu Ngũ giai trung kỳ hung thú mạnh mẽ chắn ngang quỹ đạo di chuyển của con tàu.
Lúc đó, các vị đạo sư cũng là hao tổn một phen công sức mới đánh lui được đối phương.
Trong quá trình này, Trần Nguyên học hỏi được không ít kiến thức liên quan đến hung thú, bao quát thực lực, đặc tính, thói quen, ưu nhược điểm của một số loại hung thú nổi bật.
Đồng thời, hắn khắc sâu ý thức được lực lượng phá hoại kinh khủng của Tứ giai hung thú và Tứ phẩm tu sĩ trở lên.
Tại Thần Hà sơn trước đó, hắn nhìn qua không ít cấp bậc Tứ phẩm tu sĩ giao chiến, bất quá lực phá hoại xa xa không lộ ra kinh khủng như bây giờ.
Hắn nghĩ mãi vì sao lại khác nhau lớn đến như vậy, sau cùng chỉ có thể quy cho những Tứ phẩm Thượng nhân tại Thần Hà sơn không muốn bại lộ chính mình.
Bọn hắn mọi hành động đều đang che giấu trong bóng tối, ẩn mình khỏi cặp mắt của các thế lực khác, cho nên đấu pháp cũng tận lực thu liễm.
Đối với Tứ phẩm Thượng nhân, lực lương tinh thần khổng lồ, thì đây không phải là chuyện khó.
Hơn nữa, lực lượng hội tụ lại trong không gian càng nhỏ, uy lực thời điểm bộc phát lại càng kinh khủng.
Một đầu Hỏa Long dài trăm trượng do một vị Tứ phẩm trung kỳ thi triển, chỉ e có thể dễ dàng nung chảy phạm vi mấy ngàn dặm đất đá.
Trần Nguyên thu hồi tầm mắt khỏi con hung thú xấu số, không còn suy nghĩ nhiều nữa.
Dạng này hung thú, mấy tháng qua đã chết nhiều lắm rồi.
Các đạo sư còn lười biếng đi thu hoạch nguyên liệu từ trên thân thể chúng.
So sánh với nhiệm vụ cấp tốc hộ tống các tân sinh, vì chút nguyên liệu ấy làm chậm chễ hành trình là không đáng chút nào.
Gần bốn tháng quá, Trần Nguyên không có chút nào bỏ xuống tu luyện.
Đều đặn và chăm chỉ.
Hắn vẫn luôn là như vậy.
Hắn phát hiện ra, hắn có không ít cơ duyên, cần một quãng thời gian dài mới có thể tiêu hóa hoàn toàn.
Không nói những thứ khác, chỉ là một đợt thu hoạch từ Thần Hà sơn, cho đến nay Trần Nguyên vẫn chưa hoàn toàn tận dụng.
Từ Hoàng gia vơ vét kinh thư, hắn tại bốn tháng trước vẫn còn dư lại trên dưới năm mươi cuốn Nho gia kinh thư, Đạo tông kinh thư còn nhiều gấp rưỡi như vậy.
Những kinh thư này phẩm cấp không cao, bất quá lấy số lượng to lớn, đầy đủ chống lên cho hắn một đoạn đạo hạnh tăng trưởng.
Sau đó, hắn lại từ Dương Ly Tình trong tay đạt được một mảnh lá Bồ Đề mang theo nồng đậm Phật Môn khí tức.
Thứ này, hắn cũng chưa có cơ hội cảm ngộ.
Bốn tháng trước hắn cũng thu hoạch được một món Phật Môn bảo bối khác, Xá Lợi, hơn nữa còn là Lục phẩm Xá Lợi, ẩn chứa một vị Lục phẩm Chân quân cao tăng cả đời phật pháp.
Thứ này cũng chưa có cơ hội sử dụng.
Hắn phát hiện, Tử Kim lệnh bài đổi được từ trong tay Hỏa Linh Vân là cái hố hàng.
Lệnh bài này chỉ có thể sử dụng tại ngoại viện, đối với nội viện vô dụng.
Mà thời gian bọn hắn ở lại ngoại viện chẳng còn bao nhiêu ngày.
Không còn lựa chọn nào khác, Trần Nguyên đành phải ngay lập tức đổi tới cuốn Hoàng kinh hắn vẫn mơ ước.
Không vào không biết, Hoàng kinh vẫn thật là rất được trân trọng tại Tàng Kinh các.
Cùng với Huyền kinh và Minh kinh, nó được đặt tại vị trí cao nhất mà học sinh học viện có thể chạm đến.
Nếu như không có Tử Kim lệnh bài, hắn đúng thật là không lấy được bản kinh thư này.
Bên cạnh những cơ duyên trên, trong tay Trần Nguyên quả thật có không ít đồ tốt khác.
Tuy nhiên, vì lý do này hay lý do khác, hắn chưa thể sử dụng.
Tỷ như, Vĩnh Hằng thạch.
Hắn biết chắc chắn thừ này cực kỳ bất phàm, chỉ e so với Bồ Đề kinh còn có lai lịch kinh khủng hơn nhiều.
Bất quá, mặc cho hắn bỏ ra bao nhiêu công sức nghiên cứu, dò xét, hắn đều chẳng thu hoạch được gì.
Chẳng những thế, viên đá này còn thật cứng.
Dù hắn có dùng toàn lực công kích cũng không làm cho viên đá sứt mẻ lấy một mảnh.
Lại tỷ như Vạn Ma Tâm kinh.
Kinh thư này rất tốt, áo nghĩa rất huyền ảo.
Thế nhưng, hắn là không dám lấy ra tu luyện.
Hắn cảm ngộ Phật môn kinh thư, người ta có thể nhận ra trên người hắn có Phật môn khí tức.
Hắn cảm ngộ Nho gia kinh thư, có người cho rằng hắn là Nho tu.
Nếu như hắn cảm ngộ Ma môn kinh thư ngay giữa học viện, chỉ e hắn bị ngộ nhận là ma tu trà trộn vào phá quấy.
Đến lúc đó, công sức vượt qua khảo thí tiến vào Thái Linh học viện chẳng phải đổ sông đổ bể?