Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 5:




Lúc này, bên cạnh tôi chợt vang lên mấy tiếng huỳnh huỵch trầm trầm, dường như có thứ gì đang rơi từ trên không trung xuống, trong mớ âm thanh hỗn loạn, có tiếng mèo gào rú, có tiếng xương cốt va chạm nứt vỡ răng rắc, còn có tiếng cánh bướm đập phần phật.
– Tôi đã bảo anh chạy nhanh chân lên, tới sớm hơn thì đã không bị nhốt ở ngoài cửa!
– Ngươi là mèo, còn ta chỉ là một bộ xương, làm sao mà nhanh bằng ngươi được!
– Tôi bảo để tôi chở anh, anh lại không chịu!
– Ai lại để một con bướm bé xíu cõng cơ chứ! Nói ra lại chẳng bị cười cho mất mặt!
Là… là bọn Thương Đồng Khải! Tôi đã ngửi thấy rõ mùi của bọn họ.
– Bọn họ đến muộn, bị nhốt ở ngoài cửa biệt thự không vào được. Thấy bọn họ nhiệt tình quá, không cho họ vào thì thật bất lịch sự. – Trong bóng tối, giọng nói bình thản của Mộ biến thành một con quái thú hung dữ, hùng hục cày xới trong trái tim hoảng loạn của tôi.
Nỗi đau đớn vẫn tiếp tục tăng lên, sau khi mấy vị khách không mời kia xuất hiện, lớp da của tôi dường như đã bị bóc rời khỏi máu thịt, tiêu biến mất tăm.
– Tại sao trên người anh lại phun ra quầng sáng?
– Anh cũng thế!
– Tôi… tôi hình như không thở nổi nữa…
– Chóng mặt quá, toàn thân dường như bốc lửa! Đau chết mất!
Chẳng mấy chốc, tôi nghe thấy tiếng bọn họ đổ vật xuống đất.
– Ngươi vẫn còn thời gian để lựa chọn. – Tiếng bước chân của Mộ tiến lại gần, mỗi một bước chân đều mang khí thế đắc thắng, dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay – Ngao Xí, dùng một quả tim của ngươi, đổi lấy người con gái mà ngươi yêu thương, còn cả bạn bè, và tất cả những yêu quái còn sống sót trong thiên hạ, ngươi không hề chịu thiệt. Không cần thiết phải vứt bỏ tính mạng của các ngươi để đánh đổi lấy thế giới của giống người ti tiện.
Ngao Xí im lặng.
Tôi không biết Ngao Thước và Mộ muốn giở trò gì với thế giới hiện tại, nhưng tôi biết, Ngao Xí không được phép đồng ý, cuộc giao dịch này không được phép thực hiện!
– Không được! – Tôi nắm chặt lấy tay Ngao Xí, sống chết không chịu buông ra.
– Ngươi hãy nhìn bộ dạng của Sa La mà xem, cô ta đau đớn khổ sở đến nhường nào. Trong vương quốc Chiểu Ảnh, đám yêu quái sẽ có cảm giác ra sao, hẳn ngươi biết rõ. – Lúc này, chắc chắn là Mộ đang dùng ánh mắt tràn đầy thương hại “thương cảm” cho tôi để lung lạc Ngao Xí.
Đúng vậy, tôi đang đau đớn đến sống không bằng chết, nhưng tôi không kêu rên lấy một tiếng. Tôi không muốn Ngao Xí nghe thấy.
– Nếu cô ấy có bề gì, ta sẽ bắt cô chết chung!
Câu trả lời của Ngao Xí, đơn giản dứt khoát.
Có tiếng gầm rú và một luồng khí mãnh liệt dị thường bùng phát bên cạnh tôi, có ánh lửa bừng bừng chiếu sáng đôi mắt tối sầm của tôi.
Tôi nghe thấy Mộ khẽ rên lên một tiếng, sau đó có tiếng vật nặng rơi phịch trên mặt đất, và thứ mùi cháy khét.
Tiếp đó là tiếng kêu thét kinh hoàng của tôi. Một hàm răng cứng ngắc lạnh lẽo ngậm vào thắt lưng tôi, quăng tôi bay vọt lên, rơi xuống một cơ thể phủ đầy những vảy. Tôi nhắm chặt mắt, bên cạnh tôi liên tiếp rơi xuống những thứ kỳ dị, có thứ mềm mềm lông lá, có thứ rắn đanh lạnh toát, có thứ tỏa ra hương thơm rượu dìu dịu. Đây là…
Có một vật nhỏ xíu phấp phới hạ xuống vai tôi. Giọng nói quen thuộc nhưng yếu ớt của Khô Nguyệt vang lên:
– Là chúng tôi…
Còn chưa kịp phản ứng, tôi bỗng cảm thấy cơ thể chợt nhẹ bẫng, cả người bay vọt lên không trung với một tốc độ chưa từng có, lao thẳng lên trời.
– Nắm chắc! – Bên dưới thân người tôi vang lên giọng nói của Ngao Xí, vọng lên qua lớp vảy dày cộm, tôi cảm nhận thấy một mạch máu đầy sức sống đang đập dồn dập.
Đôi mắt mờ nhòa của tôi dường như lại nhìn thấy con rồng dữ ẩn hiện trong mây, ngang ngược bất trị như lần đầu tiên chúng tôi gặp gỡ.
Tôi ôm chặt lấy gã rồng dữ đó, tì sát gò má nóng bừng bừng lên lớp vảy của hắn, cảm thấy dễ chịu vô chừng, ngay cả cơn đau đớn giày vò cũng giảm bớt đi rất nhiều, cảm giác nhẹ nhõm trong khoảng khắc lại khiến tôi thấy buồn ngủ.
Tôi mơ màng hỏi:
– Đi đâu…
– Đi tìm mặt trời! – Giọng nói của hắn chưa bao giờ dịu dàng đến thế – Không được ngủ, nói chuyện với tôi!
– Mặt trời… sẽ nướng chín tôi thành heo quay. – Tôi cười – Thế nào là vương quốc Chiểu Ảnh… Mộ hình như rất đắc ý.
– Cứ mỗi một ngàn năm, ba ngôi sao Diêm Vương, Hải Vương, và Thiên Vương sẽ xếp thành một đường thẳng trong vòng một tiếng đồng hồ. Từ trường đặc biệt mà chúng tạo ra sẽ tạm thời ngăn cản ánh sáng mặt trời chiếu xuống thế giới của con người. Nếu trong một tiếng đồng hồ này, có kẻ nào đó tôi luyện cô đặc nguyên linh của tất cả các loài yêu quái đã thu nhập được từ trước, rồi tìm một nơi mang nặng từ trường âm tính, đồng loạt thả những sức mạnh này ra, kết hợp với ba ngôi sao Diêm Vương, Hải Vương, và Thiên Vương trong vũ trụ, thì thế giới của chúng ta liền biến thành thứ mà cô đang nhìn thấy bây giờ, không chỉ mất đi ánh sáng, mà còn phá hủy hoàn toàn sự cân bằng và quy luật sinh tồn vốn có của thế giới. Cô cũng có thể coi nó là một loại virus, bao trùm toàn thế giới, nhưng đối tượng lây nhiễm là yêu quái. Trong cái “vương quốc virus” này, yêu quái sẽ dần dần mất đi pháp lực, cuối cùng sẽ bị sức mạnh của vương quốc Chiểu Ảnh thiêu đốt thành tro bụi. – Hắn càng nói càng giận dữ – Thứ phép thuật tạo thành vương quốc Chiểu Ảnh là thứ cấm kỵ. Ba ngàn năm trước từng có một kẻ tu đạo muốn dùng phương pháp này để giết hết yêu quái trong thiên hạ, kết quả là không thể thành công, ngược lại còn bị yêu quái và thiên giới liên minh tiêu diệt, nghe nói đến xương cốt cũng không còn. – Hắn ngừng lại một lát, chợt cười thành tiếng – Rất thú vị phải không? Kỳ thực cái gọi là cân bằng sinh thái, không chỉ nói về con người và động vật. Nếu yêu quái chết sạch không còn một mống, thì thế giới này cũng sẽ không được yên ổn. Người thông minh đều hiểu rõ điều này, cũng sẽ nổ lực đến cùng để duy trì sự cân bằng đó. Cho nên, bất cứ kẻ nào tạo ra vương quốc Chiểu Ảnh, đều rất đáng chết.
Ngao Xí thao thao tràng dài, nhưng tôi chỉ hiểu vài đoạn ngắt quãng, rằng Ngao Thước và Mộ lùng bắt yêu quái chính là nhằm xây dựng một vương quốc chết chóc khiến toàn bộ yêu quái phải đồng thời tuyệt diệt. Thế nhưng, mục đích của Ngao Thước hiển nhiên không phải là tiêu diệt yêu quái.
– Anh trai của anh muốn tiêu diệt toàn bộ yêu quái trong thiên hạ? – Tôi nghe theo lời hắn, cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo, không để bản thân ngủ thiếp đi, dẫu rằng tôi đã mệt rũ rượi.
– Thứ hắn muốn tiêu diệt không phải là yêu quái, mà là loài người, toàn bộ loài người. – Ngao Xí trầm ngâm một lát – Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ được rằng, hắn vẫn kiên trì trong suốt một thời gian dài đến vậy, hơn nữa còn đặt cược một ván bạc quá lớn. Tính toán đủ đường, tất cả chỉ là để ép tôi phục tùng.
– Tôi nghe hắn nhắc tới chìa khóa của… bánh xe thời gian… đó là cái gì? – Cái từ khóa được Ngao Thước nhắc tới không chỉ một lần kia chính là mối nghi hoặc lớn nhất của tôi.
– Bánh xe thời gian ẩn giấu ở tầng sâu nhất trong lòng trái đất, khống chế sự vận hành của thời gian trên toàn bộ thế giới. Đây là một thiết bị quan trọng mà từ xưa tới nay luôn được tộc rồng Đông Hải chúng tôi canh giữ, không cho phép bất cứ kẻ nào thay đổi. – Giọng nói của Ngao Xí trở nên trầm nặng – Kẻ đó, từ nhỏ đã khác người. Hắn đọc rất nhiều sách, rất nhiều, rất nhiều, còn thường xuyên đi ra thế giới bên ngoài, đã đi là đi bặt nhiều ngày. Mỗi lần trở về, sắc mặt hắn đều rất đỗi khó coi, nói rằng thế giới ấy quá ư bẩn thỉu, nói rằng loài người là thứ rác rưởi cực kỳ ti tiện và ghê tởm. Hắn nói, nếu như dùng thời gian để thanh lọc triệt để thế giới này, khiến cho giống sinh vật con người kia tiêu biến triệt để, chắc chắn hắn sẽ xây dựng nên được một vương quốc hoàn hảo, giống như Đông Hải của chúng tôi, cao quý phồn vinh, sạch sẽ thanh khiết. – Hắn thở dài, nói tiếp – Bánh xe thời gian được phong kín trong chín tầng kết giới, chỉ có một chiếc chìa khóa duy nhất có thể mở được. Và chìa khóa này được đặt ở trong tim của các thế hệ người canh giữ; cũng chỉ có người được lựa chọn làm người canh giữ mới có thể đi qua con đường dẫn tới bánh xe thời gian. Ngoài người canh giữ ra, nếu có kẻ nào liều lĩnh xông vào, cho dù có cướp được chìa khóa, cũng không còn tính mạng để sử dụng. Bởi vì trước khi hắn tới được kết giới, đã bị những sức mạnh đối lập giữa ánh sáng và bóng tối, cực âm và cực dương tràn ngập trong đường hầm nghiền nát như tương. Thế nhưng, cho dù là như vậy, năm xưa hắn vẫn bất chấp tất cả để đoạt lấy chìa khóa trong tim rồng.
“Tim rồng, thân cây, ta đã có được một thứ.” – Tôi đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của câu nói này.
Thực thân của tôi được máu của Diêm Vương bảo vệ, có thể biến thân cây thành thuyền, an toàn đi tới bất cứ không gian nào. Ngao Thước không phải là người canh giữ bánh xe thời gian, nếu hắn không muốn bị biến thành thịt xay trước khi tiếp cận được bánh xe thời gian, thì trước hết phải tìm được một “phương tiện giao thông” có thể bảo vệ hắn bình an đi qua con đường đó. Chẳng trách hắn đã phải dốc hết tâm lực nhằm cướp lấy thực thân của tôi. Trên thế gian này, duy chỉ Diêm Vương là không bị bất cứ không gian nào cản trở, song hắn đương nhiên không dám động tới Diêm Vương, chỉ có thể ra tay với tôi. Kẻ này quả đúng là đã đê tiện lại to gan lớn mật, cả đời chỉ biết lập mưu tính kế, chỉ vì cái bánh xe thời gian mà chúng tôi thậm chí chưa từng nhìn thấy.
– Để lấy được chìa khóa, hắn đã giết người, đúng không? – Tôi nhớ đến người anh họ mà hai anh em đã nhắc tới. Và chuyện này có lẽ chính là nguồn căn gây ra tâm bệnh của Ngao Xí.
– Năm đó, người thừa kế chìa khóa là anh họ Ngao Không của chúng tôi. Còn kẻ kia đến nằm mơ cũng muốn đi tới chỗ cất giữ bánh xe thời gian, cho nên hắn đã nhân cơ hội ông nội tôi dẫn thân tín ra ngoài tuần tra, đã nhẫn tâm giết chết Ngao Không vì mắc bệnh mà không thể lên đường. Trước khi hắn kịp moi tim anh ấy, đã bị tôi giữa đường trở về bắt gặp – Ngao Xí im lặng hồi lâu, dường như vết sẹo lâu năm vừa bị từ từ cậy vảy đau đớn thấm thía – Việc này đã khiến toàn bộ Đông Hải trên dưới đều phẫn nộ. Ông nội tôi hạ lệnh, giết không tha…
Câu chuyện của hắn đột nhiên bị cắt ngang bởi một tiếng thở dài sườn sượt.
Không phải tôi, cũng không phải bất cứ người nào bên cạnh tôi.
Tiếng của Ngao Thước.
Tên rồng dữ thực thụ trong tộc rồng Đông Hải, tên Anubis xuất quỷ nhập thần, bước tới từ một nơi chúng tôi không nhìn thấy. Tiếng bước chân của hắn không có phương hướng, lúc thì vọng từ trên không trung xuống, lúc lại vòng quanh bên cạnh.
– Ta vẫn luôn ngỡ rằng người sẽ ra tay với ta là người khác. Thế nhưng, không phải ai khác, mà chính là ngươi.
Cái bóng của Ngao Thước, từ xa tiến lại gần, dần dần hiện rõ trước mắt tôi. Cái gã có ngoại hình giống hệt như Ngao Xí, bọn họ đã từng là tình thân máu thịt, thiên hạ vô song, mà giờ đây lại phải đối đầu sinh tử, một mất một còn. Tôi nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, thực sự không nhận ra một mảy may oán hận, mặc dù ngoài miệng hắn không ngừng nhắc lại tấn bi kịch nhiều năm về trước.
Đáng lẽ tôi không thể nhìn thấy Ngao Thước, nhưng sự xuất hiện của hắn, căn bản không cần phải chứng thực bằng mắt. Rõ ràng hắn đã dung hòa bản thân vào trong toàn bộ vương quốc Chiểu Ảnh, thẩm thấu vào trong ý thức của chúng tôi. Mỗi một tấc bóng tối đang lan tỏa ở nơi này, mỗi một luồng khí lướt qua, đều là hóa thân của hắn.
– Ngươi muốn mang theo bọn chúng liều mạng xông ra khỏi chốn này ư? – Hắn “bước” tới một chỗ gần chúng tôi nhất – Việc gì phải hành hạ bản thân như vậy, ngươi thừa biết cách này là không thể. Đây là vương quốc Chiểu Ảnh của ta, sức mạnh của nó, ngay cả bản thân ta cũng thấy kinh ngạc.
– Chẳng có gì đáng kinh ngạc. Anh chỉ đang lợi dụng sinh mạng của người khác một cách hèn hạ mà thôi, bao gồm cả sinh mạng của Mộ, kẻ vốn coi anh là người quan trọng duy nhất. – Ngao Xí bay lên với tốc độ mỗi lúc một nhanh – Anh đã hy sinh một lượng lớn những tiểu yêu tầm thường, để giúp anh xây dựng nên cái thế giới khiến ta căm ghét này, rồi lại dẫn dụ lũ ngốc đang ngồi trên lưng ta tới đây, để cái vương quốc bẩn thỉu này có thể hấp thụ được linh lực của đám yêu quái công lực cao cuờng, giúp anh duy trì và củng cố cái thế giới bóng đêm này. Quả đúng là anh đã tận dụng rất triệt để. Thế nhưng ngay cả một cô gái trung thành nhất mực với anh, mà anh cũng không chịu buông tha.
– Mộ? Cô ta làm sao rồi? – Lời nói của Ngao Xí khiến tôi bất giác cảm thấy lo lắng cho cô gái vừa độc ác vừa ngu ngốc kia.
– Thân thể cô tan biến, bởi vì nguyên linh của yêu quái sẽ bị vương quốc Chiểu Ảnh hấp thụ như một thứ thức ăn. Nó càng hấp thụ được nhiều nguyên linh, thì càng duy trì được lâu, càng không thể bị đột phá. Cùng với sự bành trướng của vương quốc này, số yêu quái chết đi sẽ càng thêm đông đảo. Mộ cũng là một yêu cây giống như cô, cô bị tổn thương như thế nào, thì cô ta cũng y như vậy. Cô ta cũng giống hệt như cô, đang dùng nguyên linh của bản thân để nuôi dưỡng cho một nấm mồ yêu quái hắc ám.
Không thể nào!
Tôi không thể tin rằng cơ thể cô ta cũng đang phải chịu đựng nỗi đau đớn kịch liệt như tôi. Bởi vì tôi hoàn toàn không cảm nhận thấy cô ta có bất cứ dấu hiệu suy sụp nào, ngược lại, cô ta vẫn “tràn trề sức sống” đến thế kia mà.
Trừ phi… cũng giống như tôi không muốn để cho Ngao Xí phát giác ra nỗi đau đớn của tôi, cô ta cũng đang vận ra một sự kiên nghị quá mức tưởng tượng, để giả vờ bản thân hoàn toàn bình thường.
– Ta rất thích nghe hai người trò chuyện. Nó khiến ta nhớ lại những ngày tháng trước đây. Mỗi khi ngươi bị cha đánh đòn, đều kể lể đủ điều với ta cả nửa ngày trời, giống như bây giờ. – Hình bóng của Ngao Thước bồng bềnh trong không trung, từ một cái bóng biến thành rất nhiều cái bóng, bao vây bốn xung quanh – Thế nhưng, khi ngươi ra tay giết ta, ngươi lại im lặng từ đầu đến cuối.
Tôi cảm giác rõ rệt cơ thể Ngao Xí co rút kịch liệt, một vài hình ảnh nhạt nhòa như những bức ảnh cũ kỹ xuyên qua mạch máu, xuyên qua lớp vảy dày, lọt vào trong trí não tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.