Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 4:




– Hãy mở to mắt nhìn cho kỹ xung quanh các ngươi đi! – Mộ giơ cánh tay lên, vạch vào không trung.
Sàn nhà, trần nhà, bị bàn tay cô ta “xóa” sạch hoàn toàn. Bàn ghế, đèn nến, những con người nằm la liệt trên đất, bao gồm cả chúng tôi, bỗng chốc trôi bồng bềnh giữa không trung trong trạng thái không trọng lượng.
Ngẩng đầu lên, mây đen từ bốn phía ùn ùn kéo tới, lớp này xô lớp khác, liên tục không ngừng, che lấp cả bầu trời thành một bức tường bất tận không có lấy một kẻ hở, không cho bất cứ tia sáng nào lọt qua. Hóa ra, thứ mà tôi nhìn thấy trên bầu trời trước đó hoàn toàn không phải là ảo giác.
Cúi xuống, toàn cảnh núi Phù Lung thu trọn trong tầm mắt. Núi non trùng điệp, đá lạ suối tuôn. Chỉ có điều, tất cả những chi tiết tạo nên bức tranh này đều chỉ có một màu duy nhất – đen, chỗ đậm chỗ nhạt, sáng tối đan xen, lúc phân lúc hợp, khiến ngọn núi Phù Lung rất đỗi thân thuộc với tôi giờ hiện ra trước mắt với một diện mạo hoàn toàn xa lạ.
Đứng trong cái thế giới này, tôi khác nào một hành tinh bé nhỏ lọt thỏm trong hố đen, yếu ớt và bất lực. Nếu không phải bên cạnh tôi có Ngao Xí ôm chặt ngang lưng, tôi đã sắp rơi vụt xuống từ cái nơi trên không chạm trời dưới không bén đất này. Cảm giác chèn ép không thể nào khắc chế, giống như một sợi thừng thít chặt lấy chân tôi, liên tục kéo tôi xuống vực sâu vô hạn.
– Đẹp đấy chứ? – Mộ rất đỗi tự hào với mọi thứ trước mắt – Không chỉ có nơi này, mà toàn bộ thế giới, trong giờ phút này đều giống như vậy. Một sự thống nhất hài hòa chưa từng có! Chủ nhân khá là hài lòng về sức mạnh mà các người đã cống hiến ra.
– Chúng tôi?
Tôi choàng tỉnh từ trong cơn kinh tâm động phách. “Các người” mà Mộ vừa nói tới, phải chăng là những yêu quái bị bọn chúng bắt bớ, cùng với nguyên linh mà Cửu Quyết mất đi? Sáng nay trên đỉnh núi, cả tôi và Cửu Quyết đã phán đoán nhầm thời gian… Hóa ra, ánh sáng mặt trời đã bị cái “thế giới” này hoàn toàn chặn lại ở bên ngoài.
Vừa mới nghĩ tới đây, một cơn váng vất lại tấn công tôi, dữ dội hơn hẳn khi nãy. Trước ánh nhìn mịt mờ xây xẩm, có những bóng đen rơi như mưa từ trên không xuống, thấm lên mái tóc, gò má, tứ chi của tôi. Bỏng rát, từ thoáng qua đến dữ dội, bùng phát trên từng centimet da thịt, tựa như vô số những lưỡi dao mỏng dính đang cứa đứt thịt da tôi từng chút một. Đầu tôi nặng trịch, trong đầu dường như có một bàn tay đang ra sức đào bới ra phía ngoài, nhất quyết muốn tách đôi đầu tôi ra.
Mồ hôi lạnh tuôn chảy như mưa, tôi không thể đứng vững, đến cánh tay của Ngao Xí cũng không giữ được tôi đang trượt ngã một cách mất kiểm soát. Những đốm sáng lọt ra từ trong cơ thể mỗi lúc một dày đặc, hoàn toàn không còn khống chế nổi.
– Sa La! Sa La! – Hắn khuỵu gối xuống đất, ôm chặt lấy tôi đang toàn thân run rẩy, nghiến răng nghiến lợi lay lắc tôi thật mạnh.
Tôi không muốn khiến hắn lo lắng, nhưng tôi không thể nói nên lời. Nỗi đau đớn như ngàn mũi tên xuyên thấu qua tim đang dần dần đóng chặt mọi dấu hiệu của sự sống trong tôi.
Những bóng đen ấy vẫn đang rơi xuống, giống như những con trùng chui rúc vào từng lỗ chân lông, thời gian càng dài, đau đớn càng khủng khiếp.
Mộ vuốt ve vật thể phát sáng trong bánh xe, cười nói:
– Sức mạnh của thần Anubis, cộng thêm “chất dinh dưỡng” tinh khiết đậm đặc được luyện từ nguyên linh của vô số yêu quái, đã tạo thành vương quốc Chiểu Ảnh, là mồ chôn của ánh mặt trời, là miền cực lạc của vong linh. Tất cả mọi yêu quái ở trong vương quốc Chiểu Ảnh đều sẽ bị cảm nhiễm sức mạnh của nơi này, khiến nguyên linh tiêu tán, không thể trốn thoát, giống như những kẻ đáng thương bị rơi xuống đầm lầy. Để chờ đợi thời khắc ba ngôi sao Diêm Vương, Hải Vương, và Thiên Vương che khuất mặt trời, bọn ta đã chuẩn bị mất hai mươi năm. Trên thế gian có chín nghìn tám trăm tám mươi ba loài yêu quái, mỗi loài đều phải bắt lấy một số, hơn nữa còn phải âm thầm tiến hành không được để người khác phát hiện, đúng là phức tạp vô cùng. Đấy là chưa kể có những tiểu yêu công lực quá thấp, sản phẩm luyện được từ chúng quá ít ỏi. Nhưng những yêu quái pháp lực cao như các người thì lại khác, chỉ cần một con, đã rất hiệu quả. Ha ha!
Trong giọng nói của Mộ tràn đầy một niềm thống khoái đã bị kìm hãm quá lâu, nay mới được giải tỏa. Tuy phần lớn nội dung, tôi nghe không hiểu lắm, nào là vương quốc Chiểu Ảnh, nào là ba ngôi sao che khuất mặt trời, tôi còn chưa bao giờ nghe nói tới.
– Vương quốc Chiểu Ảnh? – Tiếng gầm của Ngao Xí khiến màng nhĩ tôi lùng bùng – Cô nói các người đã tạo ra vương quốc Chiểu Ảnh?
– Đúng thế, dẫu rằng chỉ có một tiếng đồng hồ, cũng đủ để khiến lũ yêu quái đáng ghét và giả tạo kia vĩnh viễn tiêu biến.
Tôi không nhìn thấy bộ dạng của Mộ, nhưng có thể tưởng tượng được cái vẻ “sung sướng” của cô ta trong lúc này.
– Nếu ngươi chịu nghe lời, bằng lòng giao trái tim của ngươi ra, vương quốc Chiểu Ảnh sẽ lập tức biến mất. Đây là lời hứa mà chủ nhân dành cho ngươi. – Cô ta thần thái ngạo nghễ, giống như một nữ vương khinh thường tất thảy – Nhưng nếu ngươi đồng ý, thì hãy chuẩn bị đưa ma cho Sa La của ngươi, và cả đám bạn yêu quái ngu xuẩn của các ngươi, thậm chí là toàn bộ yêu quái trong thiên hạ.
Giao ra… trái tim của Ngao Xí?
Bánh xe thời gian… Chìa khóa… Tim rồng thân cây…
Những lời Ngao Thước vừa nói, những từ ngữ rời rạc hỗn loạn, vang lên ù ù bên tai tôi.
Hắn sai Mộ lừa lấy mất thực thân của tôi, bây giờ lại ép Ngao Xí giao nộp trái tim?
Cảm giác đau đớn mỗi lúc càng thêm kịch liệt, nhưng ngược lại, lại khiến đầu óc của tôi bỗng trở nên thông suốt.
– Ngao Xí! Không được đưa! Không được phép đầu hàng! – Tay tôi giữ thật chặt lấy Ngao Xí, móng tay gần như cắm ngật vào da thịt hắn.
Mắt tôi rõ ràng đang mở, nhưng tại sao tôi lại không nhìn thấy mặt hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.