Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 4:




Ngày hôm sau, Tiểu Khương, anh bạn đồng nghiệp ngồi bàn đối diện với Đào Ngang, cầm hộp cơm lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi Đào Ngang, hỏi:
– Dạo này cậu đang làm cái trò gì thế? Đi muộn về sớm, lại còn trốn trực cuối tuần? – Nói rồi, lại hạ thấp giọng xuống – Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, nếu cậu không sửa đổi, chủ nhiệm sẽ nổi giận thật đấy!
– Ừ! – Đào Ngang vẫn chậm rãi nhai cơm, mắt dán vào tờ báo chẳng buồn ngước lên.
– Này, tôi nói nghiêm túc đấy! Cậu đừng có tưởng chủ nhiệm chỉ là con hổ giấy, hồi trước có một tay mới tới… – Tiểu Khương thấy ý tốt của mình chẳng được đoái hoài, lại càng sốt ruột, nhưng chưa nói hết câu, đã bị tiếng bấm còi inh ỏi ngoài cửa sổ cắt ngang.
Bãi đậu xe nằm ở cổng bệnh viện. Bệnh viện quy định rõ, xe đi vào không được bấm còi trong khuôn viên bệnh viện, để tránh làm ồn ảnh hưởng tới bệnh nhân. Thế mà lúc này lại có những mấy hồi còi liên tiếp, ngang ngược không coi quy định của bệnh viện ra gì, phá vỡ tan tành bầu không khí yên tĩnh nơi đây.
Đào Ngang và Tiểu Khương cùng ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ – ba chiếc Mercedes Benz màu đen nối đuôi nhau xuất hiện bên dưới tòa nhà. Chiếc xe đi đầu nôn nóng bóp còi, thúc giục một chiếc Volkswagen Polo đằng trước mau chóng nhường đường.
– Nhân vật lớn cuối cùng cũng đã xuất viện… – Trên mặt Tiểu Khương lộ vẻ khinh bỉ.
– Nhân vật lớn? – Đào Ngang nhìn đoàn xe đã đi xa – Ai vậy?
– Thì tổng giám đốc Tào Minh Huy của tập đoàn Minh Huy chứ ai, gầy đét như con khỉ. Mấy hôm trước còn cờ giong trống mở xuất hiện trên báo chí, hô hào mọi người cùng đi xét nghiệm máu để quyên tặng tủy sống. – Tiểu Khương cúi xuống nhét miếng thịt viên vào miệng, nói tiếp – Nói là bị ung thư dạ dày, đã từng khám chữa ở rất nhiều bệnh viện danh tiếng, chẳng giải quyết được gì, đại khái là còn nước còn tát, mới tới cái bệnh viện nhỏ của chúng ta, lại còn chỉ định đích danh viện trưởng làm bác sĩ điều trị chính, nói cái gì mà nếu chữa khỏi bệnh, thì mỗi năm ông ta sẽ tặng cho bệnh viện mười triệu tệ để làm quỹ nghiên cứu. Nếu chữa không khỏi, thì bệnh viện Vĩnh Phục đừng hòng có cơ hội tiếp tục tồn tại.
Đào Ngang khẽ cười:
– Thế thì có vẻ ông ta đã hồi phục rồi?
Tổng giám đốc Tào… Đào Ngang lập tức chắp nối lai lịch của kẻ này với người đàn ông trung niên giận dữ cự tuyệt quyên tặng tủy sống trong vườn hoa trưa hôm ấy.
– Có lẽ là vậy. Tôi nghe cậu đồng nghiệp phụ trách về ca đó nói rằng hôm nay hắn xuất viện. Viện trưởng đích thân làm bác sĩ mổ chính, thuận lợi cắt bỏ bộ phận bị ung thư, không phát hiện thấy di căn. – Tiểu Khương nói – Coi như thằng cha này mạng lớn. Nghe nói tất cả những bệnh viện hắn từng tới trước đây đều có chung một kết luận là ung thư giai đoạn cuối, chỉ có thể điều trị cầm chừng. Tới chỗ chúng ta, lại nhặt về được cái mạng.
– Ha ha, chứng tỏ nơi càng nhỏ lại càng là ngọa hổ tàng long! – Đào Ngang nghĩ tới viện trưởng, một con người từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ thông thái như ông ấy, đương nhiên sẽ khác hẳn những bác sĩ tầm thường, có thể giúp người ta cải tử hoàn sinh cũng không phải chuyện lạ. Chỉ có điều, nếu một doanh nhân lớn mang trên mình vô số hào quang được đông đảo mọi người trọng vọng như hắn, sau lưng lại làm ra cái chuyện thấy chết không cứu, vậy mà vẫn nhặt về được cái mạng, thì ông trời quả là hậu đãi hắn quá lắm.
– Viện trưởng của chúng ta không chỉ là người nhân hậu, mà y thuật cũng giỏi hết chỗ chê! – Nói tới đây, Tiểu Khương càng thêm hào hứng – Cậu có biết một họa sĩ tên là Hà Vạn Niên không?
Đào Ngang gật đầu:
– Họa sĩ vẽ tranh sơn dầu rất nổi tiếng, nghe nói tranh của ông ấy mỗi bức có giá thị trường lên tới hàng triệu tệ.
– Không chỉ có vậy, ông ta còn sở hữu công ty quảng cáo và bất động sản, xét về tài sản, có lẽ không hề thua kém lão Tào kia. – Tiểu Khương nhớ lại – Còn nhớ hơn hai năm trước, khi đó tôi cũng vừa mới tới, đã nghe nói con người nổi tiếng này đang ở trong bệnh viện chúng ta. Lúc đó tôi còn không chịu tin, bèn cầm theo tờ tạp chí có đăng bài phỏng vấn Hà Vạn Niên tới phòng bệnh của ông ta ngó nghiêng, kết quả là người ta còn tưởng tôi tới xin chữ ký kia đấy. Sau đó nghe nói ông ấy mắc bệnh ung thư xương, lúc nhập viện tình hình đã rất xấu, nhưng không ngờ chỉ một tháng sau khi làm phẫu thuật ở viện ta, ông ấy đã hoàn toàn bình phục.
– Thật à? – Đào Ngang có phần kinh ngạc – Ai mổ chính? Lại là viện trưởng?
– Còn ai vào đây nữa! – Trong mắt Tiểu Khương ánh lên vẻ ngưỡng mộ – Sau khi phẫu thuật, viện trưởng đích thân vạch ra toàn bộ phác đồ điều trị cho Hà Vạn Niên, nói chung là chỉ trong vòng một tháng, Hà Vạn Niên đã khoẻ mạnh xuất viện. Sau này, viện trưởng của chúng ta và Hà Vạn Niên đã trở thành bạn bè. Ông ấy thường mời viện trưởng tới tham gia triển lãm tranh, hay ăn cơm… Nghe nói ông ấy còn muốn tặng một căn biệt thự cho viện trưởng để báo đáp ơn cứu mạng, nhưng đã bị viện trưởng từ chối, và yêu cầu ông ấy quyên góp số tiền ngang với trị giá của cả biệt thự cho Hội chữ thập đỏ.
– Ồ… – Sự kính trọng của Đào Ngang đối với viện trưởng lại tăng thêm vài phần, rồi anh lại nói – Nhưng, tôi nhớ là khoảng nửa năm trước, trên báo đăng hẳn một bài trên trang nhất, viết là Hà Vạn Niên đã bị chết đuối trong bể bơi tại nhà riêng khi bơi vào buổi sáng.
– Đúng vậy, khi đó, đây cũng được coi là một tin chấn động. Bởi vì ông ta chết quá đột ngột, người nhà họ Hà vì phân chia tài sản mà tranh chấp ầm ĩ. – Tiểu Khương thở dài có phần tiếc nuối – Xem ra số mệnh thực vô thường, cứ tưởng rằng Hà Vạn Niên đã thoát khỏi tai kiếp, không ngờ vẫn cứ phải mất mạng.
Đào Ngang cười khẽ, trong lòng bất chợt dấy lên chút cảm giác bất thường.
Từng ngày qua đi, tiếng ve vang vang trong những tán ngô đồng xanh mướt, nhắc nhở mọi người rằng mùa hè nóng bức đã tới. Phòng trọ mà Đào Ngang thuê chỉ cách bệnh viện một con phố. Từ trên ban công tầng bảy nhìn sang, tòa nhà bệnh viện quét sơn trắng toát được hắt lên lớp màu đỏ nhạt dưới ánh hoàng hôn tháng sáu.
– Đã chết rồi?
Đào Ngang gác hai tay lên thành lan can, dáng vẻ thảnh thơi nhàn nhã, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Một con chim mình trắng đuôi xanh chấp chới đôi cánh, đậu xuống trước mặt anh. Nhìn vào đầu chim, không thấy mỏ chim, mắt chim, mà là một khuôn mặt người ngũ quan ngay ngắn!
Con quái vật mình chim mặt người vẻ tiếc nuối lắc đầu với Đào Ngang, cất tiếng nói rất sõi:
– Chính xác! Suốt mấy tuần liền, ngày nào ngài cũng dùng sức mạnh của thần chú để gọi tôi, sai khiến tôi, tôi có thể không liều cái mạng già này đi điều tra cho ngài được ư? Mẹ của Lưu Vũ mười năm trước đã mắc bệnh qua đời, còn tung tích của bố cô bé, tôi quả thực không điều tra ra được. Ngài cũng biết đấy, tóc của nữ giới trong loài người chỉ lưu giữ thông tin của người mẹ, trên tóc của nam giới mới có thông tin của người bố. Tôi cũng bó tay rồi. Dù sao thì theo trực giác của tôi, bọn họ không có mấy khả năng là những người giàu có đến mức tháng nào cũng đều đặn gửi một khoản tiền lớn cho con gái chữa bệnh.
– Nếu như vậy, thì kẻ năm xưa đã đưa Lưu Vũ nhập viện là ai? – Đào Ngang chau tít đôi mày, nhìn con quái điểu – Ngươi hãy tìm cách điều tra rõ cho ta!
– Tôi chẳng có cách nào cả! – Con quái điểu bối rối đập đập cánh, giống như một người đang dang tay bất lực – Tuy loài chim Mất Tích chúng tôi có biệt hiệu là nhân viên tình báo hàng đầu trong giới yêu quái, nhưng ngài cũng biết đấy, yêu lực của chúng tôi có hạn. Lần này giúp ngài điều tra được tung tích mẹ của Lưu Vũ, đã tổn hại nghiêm trọng tới nguyên khí của tôi. Manh mối ngài cung cấp cho tôi quá ít ỏi, tôi chỉ có thể giúp ngài tới đây thôi!
– Thôi được, ta biết ngươi đã tận lực. – Đào Ngang thở dài, móc từ trong túi áo ra một chiếc túi vải tỏa ánh hào quang màu vàng nhạt, ném trúng giữa lưng con chim Mất Tích – Tiền của ngươi, thù lao gấp đôi!
Quái điểu cười toe toét như hoa, rối rít:
– Trong tất cả những khách hàng tôi gặp, ngài là người hào phóng nhất! Nhưng tôi chỉ sợ sau này không có cơ hội kiếm được tiền từ ngài nữa. Bây giờ, đám thợ săn kia kẻ nào kẻ nấy đều vô cùng tàn bạo, bất kể là yêu quái tốt hay xấu, nhất loạt đuổi cùng giết tận. Ngày mai tôi phải dẫn vợ con di cư tới một nơi rất xa, ngài cũng hãy tự bảo trọng.
– Thợ săn… – Đào Ngang cười nhạt, rồi nhìn thẳng vào con chim Mất Tích, nói – Ta phải cảm ơn ngươi đã tích cực giúp đỡ ta mới đúng. Nếu không có tin tình báo mà ngươi cung cấp, ta đã không thể tìm được cô ấy nhanh đến vậy. Từ giờ về sau, ngươi phải hết sức cẩn thận đấy! Mau đi đi!
– Vâng! – Con chim Mất Tích gật đầu lia lịa, rồi lại như sực nhớ ra điều gì, bèn gọi với theo Đào Ngang đang chuẩn bị quay vào trong nhà – À đúng rồi, trong lúc điều tra tung tích của cha mẹ Lưu Vũ, tôi đã vô tình phát hiện ra một số sự việc kỳ quặc liên quan tới bệnh viện của ngài.
– Ồ? – Đào Ngang dừng bước – Chuyện gì?
– Trong kho chứa đồ trên tầng áp mái của bệnh viện, tôi nhìn thấy một vài tư liệu liên quan tới Lưu Vũ.
– Ngươi chui vào kho chứa đồ của bệnh viện để làm gì? – Đào Ngang ngờ vực hỏi – Cụ thể là ngươi đã phát hiện ra cái gì?
– Chà, chỉ trách tôi xui xẻo, hôm đó lại đụng đầu một tên thợ săn khốn kiếp, truy sát tôi suốt dọc đường, may mà lúc đó đang bay qua trên bệnh viện của ngài, nên tiện thể chui vào ẩn nấp luôn. Ngài biết đấy, mùi thuốc sát trùng có thể che lấp yêu khí của chúng tôi. – Con chim Mất Tích vẫn chưa hết sợ hãi, nói tiếp – Tôi vừa hay chui vào đúng kho chứa đồ trên tầng áp mái, nhưng tư thế hạ cánh hơi kém, đâm đổ một dãy giá để đồ, khiến đám hộp giấy chất trên giá rơi xuống đất, bung ra rất nhiều tài liệu. Tôi nhìn thấy có một tờ dán ảnh của Lưu Vũ, còn có một vài tài liệu dán ảnh của các danh nhân, phú hào nổi tiếng. Ngài bảo có kỳ quặc không, sao tài liệu lại cất ở trong kho chứa đồ kia chứ! Tiếc là tôi một chữ bẻ đôi không biết, chẳng hiểu những tư liệu đó viết cái gì.
Đào Ngang ngẫm nghĩ một lúc, rồi gật gù:
– Ta biết rồi, yên tâm, ta sẽ xử lý việc này. Ngươi hãy mau đi đi, nếu lại bị bọn thợ săn phát hiện thì phiền phức đấy!
Nói rồi, anh vẫy tay với nó, sau đó đi thẳng một mạch vào trong nhà.
Trong bầu không bên ngoài ban công lóe lên một quầng sáng xanh biêng biếc, cuốn thành một vòng tròn tuyệt đẹp, bao bọc lấy con chim Mất Tích. Cặp cánh của nó vừa dang ra, quầng sáng liền thu hẹp lại, nhanh chóng co thành một đốm sáng nhỏ xíu rồi biến mất.
Đầu giờ chiều ngày hôm sau, Đào Ngang như thường lệ mang một bó hoa phấn tới phòng Lưu Vũ.
Sau sự kiện con ong mật, thái độ của Lưu Vũ đối với anh đã dần dần đổi khác. Mỗi khi anh mang hoa tới phòng bệnh thăm cô bé, khuôn mặt vốn dĩ lúc nào cũng như chìm trong lòng biển thẳm sâu nhất chợt vụt lên một sắc màu tươi tắn trong khoảnh khắc. Chỉ có Đào Ngang mới có thể hiểu được, cái sắc màu tươi tắn đó gọi là hy vọng.
Tuy rằng Lưu Vũ vẫn kiệm lời như trước, nhưng khoảng cách như bức tường băng ngăn cách giữa hai người những buổi đầu đang dần dần tan chảy.
Vừa bước vào phòng, Đào Ngang đã nhìn thấy Lưu Vũ đứng trước cửa sổ, ngón tay nhẹ nhè di trên lớp kính, đôi mắt xanh thẳm hút hồn đang thẫn thờ nhìn những con chim bay qua bên ngoài khung cửa.
– Lưu Vũ! – Đào Ngang vui vẻ chìa bó hoa phấn ra trước mặt cô bé – Em xem này, hôm nay màu hoa tuyệt đẹp hơn hẳn!
Màu đỏ sống động của hoa phấn phản chiếu lên khuôn mặt trắng mịn của Lưu Vũ, khiến vẻ bệnh tật của cô bé cũng bớt đi vài phần. Nhìn những đóa hoa, trong mắt cô bé có một thoáng mừng rỡ, song chớp mắt lại vụt biến mất.
Con ong mật ngoài cửa sổ đã bay đi. Lưu Vũ buông tay xuống ôm gối ngồi trước bệ cửa sổ.
Đào Ngang đặt bó hoa trước mặt cô bé, cẩn thận rút lấy vòi nhụy của một đóa hoa, rồi nhẹ nhàng đung đưa quả cầu nhỏ xinh xắn, khẽ nói:
– Trước đây, em gái anh rất thích lấy nhụy hoa phấn làm bông tai. Ha ha, các cô bé đều thích làm đẹp.
Lưu Vũ cầm một bông hoa phấn lên, khẽ xoay xoay trên các ngón tay, trong đôi mắt xanh lam dường như có một màn sương mờ mịt, ngăn cản ánh mắt thăm dò của người ngoài.
– Hái nó xuống, nó sẽ chết rất nhanh! – Hồi lâu, giọng nói thơ ngây của Lưu Vũ chầm chậm thốt ra từ đôi môi non nớt – Tôi yêu chúng, không muốn chúng phải chết.
– Cô bé ngốc! – Đào Ngang xoa đầu Lưu Vũ theo thói quen – Chúng sẽ không chết đâu. Mùa này năm sau, lại sẽ nở ra những bông hoa y hệt thế này. Sinh mệnh luôn tuần hoàn như vậy đó.
– Chẳng phải sinh mệnh chỉ có một lần thôi ư? – Lưu Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Đào Ngang. Nói xong, ánh mắt của cô bé lại hướng ra ngoài cửa sổ, dừng lại ở vườn hoa bên dưới, nơi đó một bé gái mặc quần áo bệnh nhân đang chơi đùa vui vẻ với bố mẹ. Khóe miệng cô bé hơi nhếch lên, nụ cười thấp thoáng như làn nước suối băng qua – Bên ngoài, thật tuyệt!
– Em cũng có thể giống như họ. Đợi em bình phục, anh sẽ lập tức dẫn em đi khỏi đây! – Đào Ngang nắm lấy bàn tay bé nhỏ lạnh ngắt của cô bé, đưa mắt nhìn những người đi qua đi lại bên ngoài cửa sổ, cùng với tất cả những phong cảnh chân thực mà Lưu Vũ khó lòng chạm tới – Em sẽ trở về với thế giới thực sự thuộc về em. Hãy tin anh!
– Thật không? – Lưu Vũ nhìn anh, ánh mắt hai người đã giao nhau một cách thực sự đúng nghĩa.
– Anh xin thề! – Thái độ của Đào Ngang chưa bao giờ trang trọng như vậy – Anh sẽ dẫn em tới nơi vui vẻ nhất để chơi cho thỏa thích. Nơi đó không có những bức tường và trần nhà đáng ghét, chỉ có sự khoáng đạt vô cùng tận. Nơi đó có rất nhiều chim chóc và hoa cỏ, em muốn chạy xa bao nhiêu, bay cao bao nhiêu, tùy thích!
Im lặng nhìn nhau chốc lát, trong đáy mắt Lưu Vũ chợt dâng đầy những tia hy vọng, trở nên long lanh hơn bao giờ hết, dẫu rằng chỉ trong một giây ngắn ngủi.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này, cô bé lại rụt tay về, rồi giấu bàn tay phải ra sau lưng một cách vô thức, dường như e sợ Đào Ngang lại chạm vào mình.
Đào Ngang cứ ngỡ rằng giữa họ đã gây dựng được lòng tin hiếm hoi, lúc này không khỏi ngỡ ngàng trước hành động của cô bé.
– Không được… động vào tay tôi! – Lưu Vũ mấp máy môi, khó nhọc thốt ra mấy từ, trong vẻ không vui còn có chút gì như bất đắc dĩ.
– Được, anh sẽ không chạm vào nữa. – Đào Ngang thần ra một thoáng, rồi cười bình thản như không có chuyện gì. Nhìn vào khuôn mặt kém vui của cô bé, anh lại lấy từ trong túi áo ra một cuốn sổ tay bìa nhựa có in hình chú cún con, mở nó ra, để lộ ra những trang giấy đã hơi ố vàng bên trong, vừa xem vừa nói – Cuốn sổ này là của em gái anh. Trước đây, nó rất thích vẽ nguệch ngoạc vào đây.
Đào Ngang nghiêng nghiêng mặt, trong đôi mắt ngập tràn yêu thương và hoài niệm. Những ngón tay anh chầm chậm lật giở cuốn sổ, cười mà nói:
– Đây là chú cún mà con bé vẽ… Đây là bươm bướm này… Ha ha… – Ngón tay anh dừng lại trên một trang giấy – Còn đây, là bông hoa phấn do nó vẽ.
Anh chìa cuốn sổ tay ra trước mặt Lưu Vũ, chỉ vào bông hoa phấn được vẽ bằng bút dạ màu hồng, nét vẽ non nớt ngây ngô, nói:
– Em xem này, ở trong đây, đóa hoa mãi mãi không bao giờ khô héo.
Lưu Vũ chăm chú nhìn vào bông hoa trên tờ giấy, vẻ mặt dịu dàng như một sợi lông vũ mềm mại nhất.
– Em gái anh… – Cô bé ngước mắt lên, muốn nói song lại ngập ngừng.
Sắc mặt Đào Ngang đờ đẫn trong phút chốc, rồi chậm rãi nói:
– Nó đã rời xa anh mười bảy năm rồi. Bố của anh vì bận công việc nên khi con bé sốt cao vẫn bỏ nó mà đi. Buổi tối hôm đó, trời mưa gió sấm chớp, anh khi ấy vẫn còn rất nhỏ, đã cõng nó tới bệnh viện… – Anh gắng gượng hết sức để giữ cho mình bình tĩnh, giống như đang kể câu chuyện của một người khác – Nhưng đã quá muộn, anh đã không cứu được con bé. Bác sĩ nói, trong lúc nó mê sảng vẫn còn gọi tên bố và tên anh.
Đào Ngang sắc mặt lạnh băng, đấm mạnh lên bệ cửa sổ.
Lưu Vũ không có mấy phản ứng trước lời kể và thái độ của anh. Cô bé chỉ cầm lấy cuốn sổ, chỉ vào một trang trong đó, nói:
– Cô ấy giống như hoa phấn, vẫn sống trong này!
Ngón tay trắng bệch dừng lại trên một trang giấy, trên đó vẽ một cô gái đáng yêu với bím tóc đuôi gà, một tay cầm tay một người đàn ông cao lớn để râu, một tay cầm tay một chú bé. Bên dưới bức tranh còn có dòng chữ nguệch ngoạc: “Bố, anh, Tiểu Hy mãi mãi bên nhau”.
Trái tim Đào Ngang tựa như được một bàn tay ấm áp dịu dàng khẽ vuốt qua. Anh vừa cười vừa đưa tay lên sờ gáy, nói:
– Vốn dĩ đưa cuốn sổ này ra là muốn làm cho em vui, kết quả lại là em an ủi anh. Em quả là một cô bé thú vị.
Lưu Vũ trả cuốn sổ tay cho anh, nói:
– Anh, là người tốt!
Đào Ngang ngẩn người, rồi cười mà nói:
– Em quen anh chưa bao lâu, mà đã chắc chắn thế à?
Lưu Vũ không trả lời thẳng vào câu hỏi của anh, chỉ nói:
– Anh không giống bọn họ!
– Bọn họ? – Tim Đào Ngang chợt thắt lại – Bọn họ là ai?
Lưu Vũ chau mày, đôi môi càng mím chặt hơn.
Đúng vào lúc đó, Lưu Vũ bỗng bật ra một tiếng rên đau đớn, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu nhanh chóng vã ra đầy trán, hai cánh tay ôm chặt lấy cơ thể run lẩy bẩy.
– Sao thế? – Đào Ngang cuống quýt hỏi.
– Không… không sao… – Lưu Vũ khẽ lắc đầu, đôi môi cắn chặt tới bật máu – Một chốc… sẽ khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.