Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 4:




Ánh trăng đêm thu luôn vàng rực rỡ hơn bất cứ thời điểm nào trong năm. Tuy nhiên, màu sắc càng sáng trong, lại càng thêm cô quạnh.
Đã gần sáng sớm, trong tiệm Mộ Thanh, ngoài tiếng nói chuyện rầm rì của tôi và cô ta, chỉ còn lại hương hoa hồng phảng phất.
Cô ta vẫn lấy cho tôi một ly nước cam, không pha trà.
Một bộ bài Tarot không còn quá mới úp ngược trên tấm vải đen trải rộng. Ánh đèn lờ mờ chiếu xuống mặt lưng những quân bài, tựa như đổ xuống một vệt nước sóng sánh.
– Tôi biết cô không phải là con người, cô là yêu quái. – Ngón tay của Mộ nhẹ nhàng xoay tròn trên lá bài, dưới hàng mi rủ, đôi mắt xanh lục lóe lên những tia li ti sáng rực.
– Cô biết tôi sẽ lại tới tìm cô? – Tôi không hề bất ngờ, nhìn vào những lá bài của cô ta.
Mộ cười cười, không hề ngẩng đầu, nói:
– Những người tới tìm tôi, đều là muốn được giúp đỡ.
– Tôi cũng là người cần được cô giúp đỡ ư? – Đột nhiên tôi nhìn thấy một chút gì đó thân quen nơi Mộ, tôi nhớ tới những người đã tới tiệm Không Dừng tìm tôi, những kẻ khát khao được tôi giúp đỡ.
– Có lẽ cô cần! – Mộ chợt nhìn lên, đôi mắt xanh lục giống như cơn ác mộng muốn khóa chặt người ta lại – Lá bài của tôi sẽ nói ra tất cả những chuyện mà chúng ta muốn biết.
– Tôi không phải những đứa trẻ đến đây vì kẹo bông – Tôi lịch sự nhắc nhở cô ta.
Cô ta không nói gì nữa, cầm lấy một xấp bài, xào bài mấy cái qua loa, rồi lật lá thứ nhất ra, như tự nhủ một mình:
– Lá tám cốc… Vào một khoảng thời gian nào đó, trong quá khứ, thậm chí là hiện tại, cô cảm thấy mình là một người bị bỏ rơi.
– Tôi không định trả tiền xem bói cho cô đâu! – Tôi nhún vai.
Cô không đáp lời tôi, lật lá bài thứ hai:
– Tôi nhìn thấy cô đã vô số lần tỉnh dậy từ cơn ác mộng, bàng hoàng thảng thốt, đau đớn cô độc. Lá chín kiếm.
Tôi cười, lắc lắc đầu:
– Tiếp tục đi!
Cô ta tiếp tục lật bài, chậm rãi nói:
– Cô đã từng muốn thử vượt qua dòng sông đau thương trong lòng cô, tới bờ bên kia ngập tràn ánh sáng, cô luôn tìm kiếm… người mà cô đã để vuột mất. Anh ta có trái tim dũng cảm như sư tử, kiêu ngạo như quân vương. Thế nhưng, chặng đường tìm kiếm của cô, đầy rẫy chông gai, nguy hiểm trùng trùng.
Lá bài thứ ba được lật lên, tiếp theo là lá bốn kiếm, lá sức mạnh, lá tháp.
– Ừm… – Tôi gật đầu – Sau đó thì sao, cho tôi một lời tổng kết đi!
Khóe miệng cô ta hiện lên một nụ cười ma quái, rồi lật lá bài cuối cùng – lá bài tử thần được đẩy tới trước mặt tôi.
Trên lá bài, bộ hài cốt ngạo nghễ cưỡi trên lưng ngựa, giễu võ giương oai giày xéo lên những sinh linh.
– Nếu tôi là cô, tôi sẽ tranh thủ từng giây phút còn lại. – Mỗi con chữ thốt ra khỏi miệng cô ta, đều như bị phong bế dưới lớp băng dày vạn năm.
Từng giây phút còn lại… Tôi thầm cười nhạt trong lòng.
Lúc này, ánh đèn trong phòng thình lình vụt tắt, một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi tới thốc thẳng vào tôi và cô ta. Trong bóng tối, tôi chỉ nghe thấy tiếng những lá bài Tarot trên mặt bàn rơi rào rào xuống đất.
Vài ba giây sau, ánh đèn vụt sáng, ngoài những lá bài Tarot vương vãi trên sàn nhà, bốn bề không có gì khác lạ. Chỉ có khung cửa sổ đã mở toang, cánh cửa còn khẽ lắc lư.
– Ban đêm gió lớn, cô nhớ đóng cửa sổ! – Tôi nháy mắt với cô ta, lịch sự cúi xuống nhặt giúp những lá bài rơi vãi.
Một lá, hai lá… Khi ngón tay tôi chạm vào lá bài Tarot rơi ở bên chân, tim tôi chợt thắt lại trong giây lát.
Ngồi thẳng lên, tôi trả lại cho Mộ đống bài nhặt được, đứng dậy nói:
– Làm phiền cô lâu quá, thật ngại. Đã muộn rồi, chào cô!
Mộ đứng dậy tiễn tôi ra cửa, bước chân nhẹ tênh không tiếng động, song trên mặt lại mang một thứ biểu cảm khó hiểu của người chiến thắng.
– Rảnh rỗi lại tới chơi! – Cô vẫy tay chào tôi.
Tôi đang định bước đi, đột nhiên lại quay người lại, tặng cho cô một nụ cười vô cùng rạng rỡ:
– À, lời phán đoán tổng kết của cô, lá bài tử thần ấy, hình như cô đã bỏ sót một chi tiết nhỏ.
– Gì cơ? – Cô ta nhướng mày.
– Lá bài tử thần ấy, nhìn từ vị trí của cô là xuôi, ẩn dụ về sự chết chóc và kết thúc. Nhưng nhìn từ vị trí của tôi lại là ngược đấy. – Tôi khẽ đặng hắng – Nếu lá tử thần xuôi là chết chóc, thì lá tử thần ngược nghĩa là… ở vào chỗ chết mà hồi sinh.
Tôi nhìn thấy nụ cười của Mộ bỗng cứng đờ trong chốc lát, vì một sự tức giận hoặc không cam chịu. Thứ biểu cảm này thực không nên xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ của cô ta.
– Nói tới bài Tarot… – Tôi nháy mắt với cô ta – Tài nghệ bói bài Tarot của tôi có lẽ không thua kém cô đâu.
Tôi quay người rời khỏi tiệm Mộ Thanh, chiếc vòng bình an vàng ròng trên cổ tay tôi lúc lắc theo chuyển động lên xuống của cổ tay, phát ra những âm thanh trong trẻo giữa buổi đêm tĩnh mịch…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.