Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 3:




Chỉ là những mẩu tin thời sự của các vùng trên thế giới, được phát nối tiếp nhau.
Động đất, sóng thần, lũ lụt, những trận cháy rừng nghiêm trọng không thể dập tắt, núi lửa phun dữ dội nhấn chìm các thành phố, giết chết vô số người. Nơi nơi đổ nát hoang tàn, mặt đất nham nhở, xác người la liệt, người sống gào khóc thê thiết.
Tôi biết, những hình ảnh này không phải là ngụy tạo, đều là những sự việc đã thực sự xảy ra. Đặc biệt là trong mấy năm gần đây, những tin tức như thế này lại càng xuất hiện dày đặc.
Những hình ảnh trên màn hình lướt qua đáy mắt vô cảm của hắn. Hắn chỉ im lặng, rất lâu rất lâu sau mới quay đầu lại hỏi chúng tôi:
– Các người nhìn thấy những hình ảnh này, nhưng có nhìn thấy những thứ đằng sau chúng không?
Hắn bước tới trước mặt một người đàn ông phương Tây râu tóc hoa râm, mặc complet đi giày da, nhắm vào chính giữa tim ông ta, ngoắc ngoắc ngón tay. Một quả tim tươi sống vẫn còn đang đập ló ra khỏi cơ thể già nua, rơi vào lòng bàn tay hắn. Hắn bước tới trước chiếc cân, đặt quả tim lên đĩa cân bên phải, rồi lấy một cọng lông vũ đặt lên đĩa cân bên trái, kết quả vô cùng hiển nhiên, cán cân nghiên hẳn sang bên phải.
Hắn xoay chuyển bánh xe, chiếc kim chầm chậm dừng lại ở phía màu đen.
– Ha ha, quy tắc của thần Anubis là, người nào có trái tim nhẹ hơn cọng lông vũ, sau khi chết mới được phép lên thiên đường. Bánh xe vận mệnh cho thấy, kẻ này chỉ có thể xuống địa ngục! – Hắn phủi phủi tay, quăng quả tim sang một bên – Pan Stanley, người đứng đầu tập đoàn công nghiệp Stanley, nhà cung ứng vũ khí lớn nhất thế giới, cực kỳ hứng thú với việc buôn lậu vũ khí.
– Dừng tay!
Tôi nhảy ra định ngăn cản, nhưng bị Ngao Xí kéo lại:
– Cô không phải là đối thủ của hắn.
Lại thêm một quả tim nữa được đặt lên cán cân.
– Khalid Faisal, tỷ phủ hàng đầu Trung Đông, cũng là nhà tài trợ cho mấy chục cái gọi là Viện nghiên cứu hóa sinh học. Những loại virus đang hoành hành trên toàn cầu hiện nay, có đến một nửa là sản phẩm của hắn, bao gồm cả loại thành công lẫn không thành công.
Quả tim thứ ba, quả tim thứ tư, rồi thứ năm…
– Junichi Yamamoto, chuyên gia vật lý hạt nhân thiên tài, từng được vô số quốc gia vĩ đại yêu thích chiến tranh hạt nhân tuyển dụng. Cho tới một ngày trước khi ta tới nơi này, vẫn đang tiến hành thử nghiệm tại một khu vực không có dân cư. Thế nhưng, khu vực không có dân cư đó, trước đây từng là một thôn làng trù phú.
– Kim Vạn Phong, liên tiếp ba năm liền lọt vào top 3 bảng xếp hạng những người giàu nhất thế giới, sở hữu khối tài sản kếch xù, sở thích lúc rảnh rỗi là chặt phá những khu rừng rậm để xây dựng khu công nghiệp, lại còn nhân dịp mọi người không hay biết, đổ các loại phế thải công nghiệp vào rừng núi, hoặc xuống biển. À, hắn còn rất thích săn bắn một lượng lớn động vật hoang dã, coi đó là niềm vinh quang.
Từng cái tên được hắn xướng lên, từng quả tim bị hắn khinh miệt quăng sang một xó, từng tội ác khiến người ta phải toát mồ hôi lạnh lần lượt được hắn xướng lên.
Hắn phủi tay:
– Thật đáng tiếc, không một quả tim nào nhẹ hơn cọng lông vũ. – Hắn cầm cọng lông vũ lên, thổi nó bay lên không trung – Bọn chúng muốn quá nhiều thứ, dục vọng quá lớn, thì trái tim sao có thể nhẹ nhàng? Loài người lúc nào cũng xấu xa như vậy.
– Việc nào ra việc đấy. Cho dù anh có giết hết toàn bộ người ở đây, ta cũng sẽ không để cho mong muốn của anh được thành hiện thực. – Ngao Xí bước tới trước mặt hắn, một thanh trường đao lóe ánh hào quang trắng lóa xuất hiện trong tay hắn – Nếu anh nhất định muốn ép ta, ta sẽ cho lịch sử tái diễn.
– Ta chỉ muốn ngươi mặt đối mặt với ta mà thôi. Ta sẽ không động thủ với ngươi, giống như năm xưa, ta hoàn toàn không phản kháng. – Trên mặt hắn, quả thực không nhìn thấy sát khí – Ngao Xí, ngươi là người em trai duy nhất của ta, còn nhớ năm xưa ngươi ham chơi, bị hòn đá thiêng trấn sơn của Sơn thần đè lên, là ta đã dùng móng vuốt cào bới suốt ba ngày ba đêm, xé cả tảng đá cứng rắn ấy thành mảnh vụn. Còn nhớ không, máu tươi của ta chảy ướt đẫm khắp người ngươi. Ta không muốn động thủ với ngươi, ngươi cũng chưa bao giờ muốn vậy, đúng không? Nếu không, thì ngươi đã không tránh mặt, không chịu gặp ta.
Giọng nói của hắn dịu dàng hệt như một khúc hát ru.
Bàn tay cầm đao của Ngao Xí đã run lên bần bật.
– Một ngàn năm trước, ta chẳng qua chỉ muốn lấy được chìa khóa ở chỗ anh họ Ngao Không. Ngươi biết đấy, muốn thay đổi, đương nhiên phải có hy sinh. Anh họ Ngao Không tốt bụng là thế, nên anh ấy sẽ không nề hà bỏ đi tính mạng. Tộc rồng Đông Hải chúng ta xưa nay luôn canh giữ bánh xe thời gian, chúng ta sở hữu được sức mạnh thay đổi cái thế giới rác rưởi này hơn bất cứ kẻ nào. Nhưng chúng ta lại không biết cách vận dụng nó. – Trên vầng trán hắn thoáng qua một tia bất lực – Ông nội vì cái chết của Ngao Không mà bắt ngươi chấp hành quy tắc của dòng tộc với ta. Tầm mắt của ông đúng là không được cao viễn cho lắm, nhìn nhận sự việc cũng thiếu sáng suốt, uổng cho ta luôn coi ông là thần tượng, còn tưởng rằng ông sẽ ủng hộ ta.
– Ăn nói hồ đồ! Anh thậm chí không hề có một mảy may hối hận? – Ngao Xí hiển nhiên đã nổi giận trước những lời nói của hắn, mũi đao thình lình chỉ thẳng vào giữa trán hắn, song đối phương thậm chí không hề chớp mắt lấy một cái.
Hắn mỉm cười nhìn lưỡi đao sắc bén của Ngao Xí, tiếp tục cất giọng đều đều như gió thoảng mưa bay:
– Lưỡi đao của ngươi đã biến ta từ một con rồng của tộc rồng Đông Hải thành một u hồn lang thang phiêu bạt. Khi đó, ta thực sự rất hoang mang bế tắc. Ta trôi dạt tới núi Phù Lung, ở lại đó rất lâu, suy ngẫm về phương hướng sau này. Ta đã chết, không thể quay trở về thế giới trước kia, biết làm thế nào đây? Ha ha, ngươi nói xem có trùng hợp không, hôm đó ta nhìn thấy thủ hạ của Diêm Vương truy sát một con quái vật mình người đầu sói, ta vốn dĩ rất sẵn lòng giúp đỡ người khác, nên đã giúp hắn che giấu hành tung. Hóa ra hắn là thuộc hạ của thần Anubis, từ chốn lưu đày xa xôi ngàn dặm lén lút trở về do thám động tĩnh của Âm phủ. Ta đã cùng hắn tới Ai Cập, gặp được vị “phiên vương” xui xẻo ấy. Hắn đã bị Diêm Vương đày ải tới chốn hoang vu kia đã quá lâu, hắn đã già rồi, nhưng điều đáng sợ hơn cả, là đã không còn ý chí chiến đấu nữa. Nhưng ta thì khác. Tuy ta đã chết, nhưng trong ta vẫn lưu giữ được sức mạnh của tộc rồng Đông Hải, tuy rằng đã khác với trước đây. Ta đã biến tên Anubis đấy thành một đống cát vụn dưới chân, rồi thay hắn cai quản vùng đất đó. Ta rất thích sự thay đổi, bao gồm cả việc biến bản thân từ hậu duệ vương thất của tộc rồng Đông Hải trở thành vị tử thần Ai Cập mà các người thường nhắc tới. Công việc này ta đã hoàn thành xuất sắc, các Pharaon rất tôn trọng ta. Và ta cũng sẵn lòng mang họ tới chốn cực lạc vĩnh hằng.
Tôi cảm thấy, nhà văn có sức tưởng tượng phong phú nhất trên thế giới cũng chưa chắc đã có thể hư cấu ra được một câu chuyện điên rồ đến vậy. Hắn quả nhiên là thần Anubis! Khi nhìn thấy hàng đàn chim đầu lâu, bánh xe vận mệnh và cán cân công lý, cùng những nam nữ thanh niên hòa thành cát đen, tôi đã từng nghĩ rằng, tất thảy những thứ này đều là biểu tượng của tử thần Anubis. Hắn có thể điều khiển những con chim đầu lâu sinh ra từ thi thể của người chết, đội quân của hắn đều do cát đen biến thành, và cả bánh xe cùng cán cân do hắn thao túng, lấy việc cân quả tim người bằng cọng lông vũ để quyết định tương lai của người chết, toàn bộ những việc này đều là thương hiệu độc quyền của tử thần Anubis.
Những chuyện liên quan tới Anubis, tôi cũng không biết được nhiều, chỉ nghe nói rằng đó là một con quái vật mình người đầu sói, ngay từ khi thế giới này vẫn chưa hoàn toàn thành hình, đã được Diêm Vương thời đó thu nạp làm thuộc hạ, chịu trách nhiệm dẫn dắt các linh hồn. Nhưng sau này, dã tâm lang sói của hắn mỗi ngày một lớn, thậm chí muốn cướp lấy chức vị của Diêm Vương, kết quả đã bị Diêm Vương tước đi quá nửa pháp lực, đày tới vùng sa mạc xa xôi, cũng chính là vùng Ai Cập ngày nay. Từ đó về sau, Anubis trở thành tử thần của Ai Cập, xuất hiện trong đủ loại truyền thuyết khác nhau. Không ai biết được rằng, Anubis chỉ là một phản thần của Diêm Vương.
Nhưng việc khiến tôi càng bất ngờ hơn nữa, đó là năm xưa gã này mưu phản bất thành, kết quả lại bị gã đàn ông đang đứng trước mặt tôi đây thay thế. Và gã đàn ông này, lại còn tự xưng là anh em song sinh cùng cha mẹ với Ngao Xí. Thật không thể tưởng tượng được!
– Vốn dĩ anh đã có cơ hội quay trở lại. – Thanh đao của Ngao Xí không hề có ý muốn hạ xuống – Nếu anh chịu yên ổn ở lại Ai Cập làm thần Anubis. Ngao Thước, tại sao anh vẫn không chịu an phận? Tại sao vẫn cố chấp với những ý nghĩ điên rồ của anh?
– Em trai thân mến, ta tin rằng làm việc thiện sẽ được báo đáp. – Hắn đột nhiên cười thành tiếng, kéo phắt Mộ nãy giờ vẫn bị hắn coi như người thừa vào trong lòng – Năm trăm năm trước, ta quay trở lại núi Phù Lung. Hắn liếc nhìn tôi – Ta tới đó là để tìm cô. Nhưng cô đã không còn ở đó. Ta nghỉ chân ở thung lũng dưới chân núi, nghe thấy tiếng khóc của cây hòe nhỏ đáng thương này, hóa ra nó vẫn luôn gọi chị Sa La là cô đấy. Nó đã kể cho ta nghe rất nhiều chuyện của cô, xem ra, nó quả thực đã cô đơn rất lâu rồi, không có lấy một người để trò chuyện. Điều quan trọng nhất là, ta biết được nó muốn được giống như cô – Hắn khẽ hôn lên má Mộ – Điều này đã khiến ta động lòng. Tuy rằng ta rất mong muốn người con gái ở bên cạnh là cô, nhưng chúng ta đã bỏ lỡ mất nhau rồi, thì méo mó có hơn không, mang theo cô bé này bên ta, giống như Tử Miễu đã làm với cô, thì nỗi tiếc nuối của ta cũng giảm bớt được phần nào.
Nghe thấy hắn cứ mở miệng là Tử Miễu này Tử Miễu nọ, tôi không thể kiềm chế nổi sự khó chịu trong lòng, quát lớn:
– Đừng có lôi Tử Miễu ra so sánh với ngươi! Thứ mà người “đào tạo” ra, chỉ là một con quái vật y hệt như ngươi! Các ngươi quả nhiên xứng đôi vừa lứa.
– Không, không. Cô quá võ đoán rồi! – Hắn ta xua xua ngón tay với tôi, điềm tĩnh nói – Mộ không phải là quái vật, cô ấy vô cùng lương thiện, đặc biệt là đối với ta. Cô có biết hai trăm năm trước, ta chẳng may bị Diêm Vương tiền nhiệm phong ấn dưới tượng Nhân Sư, chính Mộ đã không nghỉ ngơi lấy một phút giây, liên tục thu thập linh hồn từ khắp nơi trên thế giới về cho ta, bỏ ra những một trăm tám mươi năm ròng rã mới có thể dùng sức mạnh của những linh hồn này mở phong ấn cho ta, khiến ta lại có được tự do. Cô có thể gọi một cô gái tốt như vậy là quái vật ư?
Nếu hắn quả thực là anh em song sinh với Ngao Xí, thì tôi không thể không khâm phục tài ăn nói của hắn, đúng là cao cường hơn Ngao Xí rất nhiều. Càng khiến tôi thán phục hơn nữa, chính là hắn lại có thể miêu tả về những lỗi lầm và tội ác của mình mà giống như đang ca ngợi những hành vi cao thượng bậc nhất trên thế gian, hơn nữa mặt không đổi sắc, bộ dạng rất đỗi chân thành.
Hắn đích xác là quái vật, từ thủ đoạn cho tới linh hồn.
– Ta đã nói với cô từ lâu rồi, ở lại núi Phù Lung mới là tốt nhất cho cô. – Tôi thất vọng nhìn Mộ đang vô cảm đứng đó, cảm nhận một cách sâu sắc rằng cô gái này thật quá ư bi thảm, ý nghĩ muốn dạy dỗ cho cô ta một bài học ra trò, dần dần biến mất trong tôi.
– Mộ, cô không phải là tôi. Tính tình, suy nghĩ của chúng ta, và cả cảnh ngộ của mỗi chúng ta đều không thể giống nhau, cô không thể trở thành tôi. – Tôi thở dài, thắc mắc – Tại sao nhất định phải trở thành tôi? Làm chính mình lại khiến cô khó chịu đến thế ư?
– Cô đã bao giờ ghen tỵ với những con chim bay trên trời chưa? Cô đã bao giờ ngưỡng mộ những con người có thể tự do đi lại chưa? Cô đã bao giờ khiếp sợ nỗi cô đơn vô cùng vô tận chưa? – Mộ ngước hàng mi dài cong vút lên – Nếu có, thì cô không có tư cách để dạy đời tôi. Cô chẳng hề sáng suốt hơn tôi là mấy.
Sự thù địch và oán hận mà cô ta dành cho tôi hằn sâu trong từng từ từng chữ mà cô ta thốt ra.
Được thôi, tôi cố gắng khiến tôi không trách cứ cô ta nữa. Đạo hạnh của cô ta thấp kém hơn tôi, và người mang cô ta đến với thế giới này lại là một gã đàn ông có linh hồn chẳng khác nào ác quỷ, một tử thần bị lưu đày. Gần mực thì đen.
Tôi bỗng sực nhớ tới cuốn sách “Bàn về mối nguy của cát cứ địa phương” mà tôi nhìn thấy trong tiệm Mộ Thanh trong lần đầu gặp cô ta, và cuối cùng tôi đã hiểu ra, tại sao cô ta lại có phản ứng quá khích đối với những sự thực lịch sử kiểu này. Đúng là đồ ngốc nghếch, lại toàn tâm toàn ý bất bình thay cho tên Anubis mạo danh kia, còn cam tâm tình nguyện sống dưới đôi cánh bịt bùng tăm tối của hắn.
Người ngoài cuộc có lẽ không thể hiểu nổi, nhưng tôi có thể.
Cô ta cũng chỉ là một cô gái, trong tim khắc sâu một chữ “tình”, cam tâm bị thứ bùa chú có tên gọi là “tình yêu” thao túng. Giống hệt như tôi đối với Tử Miễu năm xưa, nếu như Tử Miễu bị kẻ nào hãm hại, có lẽ phản ứng của tôi còn điên cuồng hơn cả Mộ.
Đích xác là, tôi cũng chẳng sáng suốt hơn cô ta bao nhiêu, chỉ may mắn hơn một chút mà thôi. Vận mệnh đã cho tôi cơ hội để thể nghiệm sự điên cuồng, nhưng cũng ban cho tôi những người ngăn cản tôi đi thể nghiệm – Tử Miễu, Ngao Xí và tất cả những kẻ sau này được tôi coi là bạn.
Tôi không thể tưởng tượng, nếu cuộc đời tôi không có sự xuất hiện của những người này, thì tôi có còn là tôi bây giờ không?
Còn Mộ, thế giới của cô ta từ đầu tới cuối chỉ có một gã điên rồ kia, núp dưới cái danh nghĩa tình yêu.
Thế nhưng, cô bé ngốc nghếch, giữa cô và hắn, quả thực có “tình yêu” chăng?
Cô bất chấp tất cả vì hắn, nhưng trong ánh mắt của gã đàn ông này, tôi không hề nhận ra một thứ gì có liên quan tới tình yêu. Cho dù là nụ hôn hắn dành cho cô, chẳng qua cũng chỉ là phần thưởng của chủ nhân dành cho món đồ chơi mà thôi.
Chỉ vì ngưỡng mộ duyên phận giữa tôi và Tử Miễu, chỉ vì muốn trở thành một tôi khác, mà nhất định ở bên cạnh gã đàn ông này một cách hèn mạt đến vậy ư?
– Cô sẽ hại chết chính mình! – Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Tôi càng tỏ ý phủ định việc Mộ ở bên Ngao Thước, thì Mộ lại càng nép sát vào hắn, cười nhạt:
– Cô thật giả tạo. Năm xưa tôi cầu xin cô dẫn tôi đi, cô không thèm đếm xỉa, bỏ mặc tôi một mình ở lại nơi quỷ quái kia, tự sinh tự diệt, bây giờ lại đi lo lắng cho sự sống chết của tôi. Nếu tôi là cô, thì bây giờ đáng lẽ phải lo lắng cho bản thân trước đã. – Cô ta ngừng lời, đưa mắt liếc nhìn Ngao Xí – Nếu không phải là không ngờ được rằng Ngao Xí lại hạ tiện tới mức đó, chia mình làm hai trốn vào trong vỏ bọc của hai con giun đất, lừa gạt tất cả mọi người, thì làm sao tôi có thể sơ suất nhất thời, để cô thoát khỏi cơn kiếp nạn khi nãy? – Cô ta cười mỗi lúc một lớn – Cô có biết thứ chất lỏng màu hổ phách đó là gì không? Là chất độc được luyện thành từ những oan hồn lang thang trên nhân gian, không thể xuống địa ngục, cũng không thể lên thiên đường. Nó đủ sức biến một kẻ không có pháp lực như cô thành một vũng máu, giúp tôi sau này không còn phải nhìn thấy, không còn phải nghe thấy tiếng nói của đứa con gái giả tạo kinh tởm như cô nữa. Cô…
– Suỵt… – Ngón tay của Ngao Thước khẽ khàng đặt lên đôi môi kích động của Mộ. Hắn lắc đầu với cô ta:
– Chính là điểm này, đã khiến ta thất vọng.
Mộ sững người, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp đầy hoảng loạn, giống như một chú mèo bé bỏng sợ hãi bị bỏ rơi.
– Đã nói rồi, chỉ là diễn kịch mà thôi. Bọn họ không phải là kẻ thù, mà là những người bạn có thể giúp đỡ chúng ta. Thế mà cô lại giấu giếm, âm thầm muốn hủy diệt những người bạn của chúng ta. – Ngón tay hắn ta chầm chậm lướt trên gò má cô ta, thái độ không ra vui cũng chẳng ra giận – Ta không thích bị người khác phản bội, dù chỉ một lần. Mộ, trước đây cô rất nghe lời!
“Bịch”
Giữa nắm đấm của tôi và mặt Ngao Thước có một sự va chạm cực lớn, khiến gã đàn ông này ngã chúi xuống đất.
Hắn dám định nghĩa chúng tôi là “bạn bè”?
– Vô liêm sỉ! – Những lời nói, và cả thái độ của hắn đối với cô gái cận kề bên hắn đã khiến tôi giận dữ đến phát run, hoàn toàn không để ý rằng bộ váy cưới đang mặc trên mình đã rách toạc một mảng lớn bên vai phải vì cú đấm vừa rồi quá mạnh.
Miệng Ngao Xí hơi há hốc, rồi hắn lôi tôi sang một bên, nói:
– Việc đánh đấm cứ để cho tôi. Cô đang mặc váy cưới, đánh nhau trông khó coi lắm!
Cảm xúc của hắn lúc nào cũng sôi nổi như vậy, lúc nào cũng thích nói những lời không thích hợp trong những tình cảnh không thích hợp, vừa rồi còn mới thâm trầm điềm tĩnh đối thoại với anh trai, bây giờ đã quay sang chê bai tôi đánh nhau trông khó coi.
Đúng là anh em một nhà, hai con quái vật giống hệt nhau.
Ngao Thước lồm cồm bò dậy, day day cằm, cười nói:
– Đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi. Em trai thân mến, hãy giao thứ mà ta cần cho ta. Ta làm bao nhiêu việc thế này cũng chính là để đợi ngươi. Tim rồng, thân cây, ta đã có được một thứ, chỉ còn chờ chìa khóa của người thôi.
Hắn tiến từng bước về phía chúng tôi, sắc mặt vẫn ôn hòa như cũ, nhưng trong mỗi bước chân hắn tiến lại gần, tôi lại nhìn thấy một dục vọng đã chôn giấu suốt cả ngàn năm. Nó giống như một bàn tay, từng bước phá hủy mọi chướng ngại theo tính toán, cuối cùng sẽ bóp chặt lấy yết hầu của tất cả mọi người.
Khí thế của hắn, đúng là không hề thua kém Ngao Xí.
– Chẳng trách… “khí” của tộc rồng ở Đông Hải… trên người gã này là thứ khí chết… – Cửu Quyết há to miệng thở hổn hển như bị thiếu dưỡng khí, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lời còn chưa dứt, thân hình gã đã chao đảo, ngã gục xuống đất.
– Cửu Quyết! – Tôi kinh hãi, lao tới đỡ lấy gã, đột nhiên trước mắt tôi bừng lên vô số quầng sáng lớn nhỏ màu xanh lam, giống hệt như đám bong bóng xà phòng thổi ra trong tay một đứa trẻ tinh nghịch, ồ ạt bay về phía vật thể phát sáng ở bên trong bánh xe, vừa bay vừa rắc xuống những đốm sáng li ti tựa ánh sao. Nhưng, đây không phải là bong bóng xà phòng, mà là nguyên linh phát tán ra từ trong cơ thể của Cửu Quyết, là tính mạng của một yêu quái.
Tại sao đột nhiên lại thành ra thế này? Lẽ nào thương thế của gã lại nghiêm trọng đến mức đó? Không thể nào, gã Cửu Quyết này đã kinh qua trăm trận, cho dù có mất đi linh lực không thể vận ra phép thuật, thì thân thể cũng không đến nỗi yếu ớt đến độ này.
– Các người lại giở trò quỷ gì vậy? – Tôi gầm lên với Ngao Thước, vội vã đặt bàn tay lên trán Cửu Quyết, cấp tốc truyền linh lực của bản thân vào cơ thể gã, hy vọng có thể ngăn chặn quá trình sinh mệnh tiêu biến.
Vô dụng, hoàn toàn vô dụng. Cho dù tôi làm thế nào, những quầng sáng kia vẫn tiếp tục bay lên, vỡ tung, tốc độ chỉ tăng mà không giảm. Còn cơ thể của Cửu Quyết cũng đã dần dần trở nên trong suốt.
– Đến chết cũng không hối cải!
Lưỡi đao cuồng nộ trong tay Ngao Xí quét lên một luồng sáng trắng lóa như tuyết, chém thẳng xuống đỉnh đầu Ngao Thước.
Xoạt! Vết chém từ đỉnh đầu kéo dài xuống tận dưới chân hắn, chỗ hắn đứng sạt xuống thành một cái hố lớn.
– Ta đã nói sẽ không động thủ với ngươi, mặc cho ngươi đối xử với ta như thế nào.
Cơ thể Ngao Thước giống như hai mảnh ghép bị giật đứt thành hai nửa, rã rời đổ sập xuống. Trên khuôn mặt vụn vỡ, nụ cười quái đản không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để hình dung, ngưng đọng không nhúc nhích.
Tôi thấy gã đàn ông này biến thành một đống cát đen, xoáy tròn trên sàn nhà, không tháo chạy hay rời rã, mà là ung dung bay tản ra bốn phương tám hướng, rồi tan biến mất.
Mộ lách người vụt tới trước bánh xe, ngồi xuống, ngả đầu lên bánh xe, sắc mặt thanh thản, mái tóc dài bay tung, bộ váy áo nhuốm đẫm máu đỏ cùng với đám cát bụi đen đặc đang bay mù mịt xung quanh hợp thành một bức tranh diễm lệ.
– Cuối cùng thì ngươi vẫn ra tay! – Cô ta cười khúc khích chế giễu Ngao Xí – Thế nhưng, ngay cả anh trai mình ở đâu ngươi cũng không tìm thấy, thì biết làm thế nào đây?
Ngao Xí chau tít đôi mày, cánh tay cầm đao nặng nề rơi phịch xuống, khiến thanh trường đao cắm phập xuống nền đá rắn câng.
Hắn đã nổi giận thực sự.
Tôi biết hắn không hề nổi giận với Ngao Thước đã tàng hình, mà là nổi giận với chính mình.
Tôi không sợ bất cứ điều gì, chỉ sợ Ngao Xí tự suy sụp.
Ngao Thước toan tính quái đản, luôn tỏ nhường nhịn, nhưng kỳ thực, lại luôn dùng lời nói để đâm trúng vào chỗ hiểm của Ngao Xí. Giết người không dao mới là cảnh giới tối cao. Chỉ cần Ngao Xí tự mình rối loạn, Ngao Thước sẽ có cơ hội để tranh thủ sơ hở. Thật đáng căm hận!
Cửu Quyết hơi thở chỉ còn thoi thóp. Trước khi gã này tắt thở, tôi phải tìm ra cách cứu lấy gã.
Nguyên linh của gã vẫn đang liên tục bị hút vào trong bánh xe.
Tôi đứng dậy, nhưng lại thấy xây xẩm mặt mày, tất cả cảnh tượng trước mắt không ngừng chao đảo. Tôi ra sức chớp mắt, lắc đầu, điều hòa hơi thở, mới hơi đứng vững lại được, cơn chóng mặt cũng đỡ dần. Một cảm giác không an lành lại vụt thoáng qua trong tâm trí.
Tôi len lén nhìn xuống tay phải của mình, chợt phát hiện có những đốm sáng bé xíu đang lọt ra ngoài, bay về phía chiếc bánh xe, giống như nguyên linh của Cửu Quyết.
Tôi vội nắm chặt lấy cánh tay, giả bộ như không có chuyện gì, bước tới trước mặt Ngao Xí, cầm lấy bàn tay vẫn luôn nắm chặt của hắn. Chỉ một động tác nắm tay rất đỗi bình thường giữa nam và nữ, nhưng tôi chưa bao giờ chủ động với hắn. Đây là lần đầu tiên.
Hắn quay đầu lại, nhìn thẳng vào tôi với một biểu cảm phức tạp.
– Tôi không hiểu rõ những chuyện quá khứ giữa anh với gã anh trai khốn nạn kia. – Tôi chưa bao giờ mỉm cười một cách rất đỗi tự nhiên với hắn như lúc này – nhưng tôi tin những việc anh làm đều rất là đúng.
Đôi mắt vốn dĩ luôn kiêu ngạo và ngang ngạnh kia, dường như phản chiếu cả một khoảng trời vụt sáng.
Trong ánh mắt chúng tôi nhìn nhau, lần đầu tiên không còn là sự đối đầu sấm sét, mà là sự đồng lòng cùng chung hoạn nạn.
Mà dịu dàng một lần thì đã sao? Chẳng ai mất đi miếng thịt nào, đúng không?
Chúng tôi trước đây, không ai hiểu được điều này. Hy vọng bây giờ hiểu ra vẫn chưa quá muộn.
– Cô… – Ngao Xí nín nhịn rất rất lâu, cuối cùng đã mở miệng – Cô… giẫm lên chân tôi rồi!
Tôi liền cúi xuống, chân trái của tôi đang ngang ngược bá chiếm quá nửa mu bàn chân của hắn.
A… Tôi vội vàng rụt chân lại, cái gã này, đúng là chỉ làm người ta cụt hứng, chẳng mấy khi có được không khí lãng mạn như vừa rồi.
– Hẳn ở đâu? Ánh mắt Ngao Xí lập tức biến đổi, hệt như tia chớp tóm chặt lấy Mộ – Hãy trả lời tôi, tôi sẽ không làm hại cô!
– Ngươi có ối thời gian để tìm ra anh ấy! – Mộ không hề sợ hãi trước sự thúc bách của Ngao Xí, vừa cười vừa liếc nhìn tôi – Nhưng ta nhắc nhở ngươi, tuy ngươi có thời gian, nhưng cô ta thì không còn mấy nữa. Cả cái gã tóc xanh lam đang nằm trên mặt đất, cùng với đám bạn chồn cáo của các ngươi.
Cả tôi và Ngao Xí cùng kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.