Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 2:




Bị cướp đoạt mất “thân phận” mà vẫn có thể nhơn nhơn sống tiếp, có lẽ cũng chỉ có tôi.
Trước đây tôi là cô chủ của tiệm Không Dừng, bây giờ là cô chủ của tiệm Mộ Thanh. Trước đây tôi là yêu cây Sa La, đạo hạnh ngàn năm, bản lĩnh cao cường. Bây giờ tôi chỉ là một con người bình thường ở trong một cơ thể bằng xương bằng thịt, tuổi thọ còn lại không đầy một năm, nếu như trong thời gian này tôi không thể “tìm lại chính mình”. Trước đây, tôi luôn được vô số yêu quái vây quanh, nhận những khoản thù lao cả vốc vàng ròng. Còn bây giờ, bên cạnh tôi, ngoài một người thợ làm việc bán thời gian chuyên chế biến kẹo bông, thì chỉ còn đám khách hàng là con người thi thoảng tới tìm tôi xem bói.
Đúng vậy, bây giờ tôi sống nhờ vào việc bán kẹo bông và xem bói bài Tarot. Hoàn toàn là vất vả lập nghiệp, tự làm tự ăn. Đồng loại của tôi, cô ả yêu cây tên là Mộ kia, đã dùng một chiêu trò thực sự không được cao siêu cho lắm, lừa gạt cướp mất thực thân và hình người của tôi. Nói một cách đơn giản, bây giờ cô ta là cô chủ của tiệm Không Dừng, là yêu cây Sa La. Cô ta tiếp quản mọi thứ của tôi.
Nói ra vẫn thấy bực mình, tôi tiếc hùi hụi những thỏi vàng đã rơi vào túi kẻ khác, thi thoảng còn thấy hơi nhơ nhớ gã béo và gã gầy. Không có hai gã đần độn đó cho tôi sai vặt và nạt nộ, cuộc sống quả là nhạt nhẽo.
Tôi từng thử phân tích tâm lý của Mộ. Bây giờ, cô ta hoàn toàn có thể lấy mạng tôi chỉ bằng một ngón tay, nhưng cô ta lại không làm thế, vẫn nhất quyết dùng một cách khác để “bảo quản” tôi lại. Tôi nghĩ, chắc chắn là cô ta đã đọc quá nhiều những ngôn từ phản động kiểu như “để cho một người chết đi nhẹ nhàng, không bằng khiến kẻ đó sống tiếp trong đau khổ”, rồi áp dụng với cái thân tôi.
Tuy nhiên, giữa tôi và cô ta, đúng là có mối thâm thù lớn đến vậy ư?
Tôi chỉ dẹp bỏ một vọng tưởng trẻ con của một con yêu cây non nớt thôi mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.