Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 2:




Tôi thấy xe cảnh sát chạy ra từ cửa tiệm Mộ Thanh, còn nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên mặt mày rầu rĩ, dìu nhau đi ra từ trong tiệm. Trong lúc bước đi, người vợ rõ ràng vẫn như có điều gì không cam lòng, lại muốn quay vào trong tiệm, nhưng bị người chồng giữ lấy, cuối cùng buồn bã lên xe, phóng vút đi rất nhanh.
Mộ là một cô gái thông minh. Khi tôi nhìn thấy cô ta lần đầu tiên, đôi mắt cô ta đã mách bảo cho tôi biết sự thật này.
Chưa một ai có đôi mắt xanh biếc đẹp tuyệt vời như vậy, không ngừng sóng sánh dưới hàng mi thật dài, không chỉ là cặp mắt của một con người sống, mà đó còn là một sắc xanh sống động mà chỉ có trời và đất mới có thể sinh thành, nhìn lâu vào đó, dường như nó có thể hòa tan vào trong thân thể và ý thức của bạn không một trở ngại.
Trí tuệ là thứ không thể làm giả, đôi mắt của Mộ đã khiến cái thứ trí tuệ này trở nên hữu hình.
Tôi thậm chí còn chưa hề mở miệng hỏi về chiếc xe cảnh sát và đôi vợ chồng kia, cô đã tươi cười rót cho tôi một ly nước trái cây, nhỏ nhẹ nói:
– Nghe nói dạo này xảy ra mấy vụ mất tích, cảnh sát đã tới mấy lần.
Giọng cô rất đỗi tự nhiên, tựa như đang thuật lại một mẩu tin dự báo thời tiết.
Tôi cầm ly nước cam vàng óng trong tay, lắc nhè nhẹ như lắc rượu vang, không định uống, chỉ cảm thấy màu sắc đẹp mắt, giống như cách trang trí trong cửa tiệm này, màu sắc nồng đậm và đơn nhất, xanh và đen là màu chủ đạo, đẹp mắt lại trang nhã, nhưng vẫn toát ra một vẻ ương bướng chắc nịch. Tới cả cách bày biện trong tiệm, bàn, ghế, tủ, đèn, tròn là tròn, vuông là vuông, không hề có một hình thù pha tạp kiểu cách. Nếu không có những chiếc khăn trải bàn tua rua điểm xuyết trông cũng hơi hơi sinh động, thì cửa tiệm nhỏ này không hề có chút gì thu hút được bọn trẻ.
Điều cốt yếu nhất là, ngăn tủ kính trưng bày vốn dĩ phải là thứ chủ đạo, lại chỉ chiếm một góc khuất nẻo trong tiệm. Mấy cây kẹo bông xanh xanh đỏ đỏ có phần lẻ loi khẽ lay động theo chút gió thi thoảng lọt vào bên trong. So với tiệm Không Dừng, nơi này quả thực nghèo nàn hơn nhiều.
Bị một đối thủ như thế này cướp khách, kiểu gì cũng không thể chấp nhận được.
– Nếu là người khác, đối mặt với mấy viên cảnh sát, ít nhiều cũng luống cuống chân tay. – Tôi đặt ly nước cam xuống, nhìn cô ta với vẻ khen ngợi – Cô rất điềm tĩnh!
– Những đứa trẻ bị mất tích kia, trước khi chúng biến mất, quả thực đều có tới cửa tiệm của tôi, nhưng chúng mua đồ xong liền đi ngay. Dù có đến thêm bao nhiêu cảnh sát đi nữa, tôi vẫn trả lời y như vậy. – Mộ chậm rãi nói, rồi lại nhìn ly nước cam tôi chưa hề động một giọt – Sao thế, ly nước này không hợp khẩu vị cô Sa La à?
– Tôi thích uống trà! – Tôi cười đáp, đặt ly nước xuống – Nhưng ly nước của cô màu sắc rất đẹp.
Đúng vậy, màu sắc của ly nước cam rất đẹp, nhưng tất cả mọi thứ ở nơi đây đều không thể đẹp bằng Mộ đang đứng trước mặt tôi. Tôi hiếm khi thực tâm thán phục vẻ đẹp của một người cùng giới, ngoài trừ tiên nữ Tuyết Thường năm xưa, thì Mộ là người thứ hai. Tôi thích những người phụ nữ có thể dùng lối ăn bận đơn giản nhất và kiểu tóc tự nhiên nhất để toát ra được vẻ lôi cuốn và quyến rũ say lòng nhất, nó cao siêu hơn nhiều so với cái vẻ đẹp trau chuốt từng ly được tạo ra một cách khiên cưỡng, cũng càng dễ khiến bạn phải nhớ mãi không quên.
Trang phục của Mộ chỉ là chiếc váy thun màu lục nhạt đơn giản, thắt sợi dây lưng mảnh mai, đôi giày đế bằng màu trắng thấp thoáng lộ ra bàn chân trắng như tuyết, bên trên buộc một sợi dây nhỏ màu đỏ, đầu mút có đính một mặt trang sức màu xanh lục nhỏ xíu không có gì nổi bật, song được làn da hoàn hảo của cô tôn lên, thành ra rất xinh xắn đáng yêu. Mái tóc dài của Mộ được búi hững hờ sau gáy, trông không rõ hình dạng, giống như một đóa hoa hồng hé nở, được gài bằng một chiếc kẹp tóc đính hoa khô rất độc đáo, mỗi cử động đều toát ra hơi hướng thanh khiết linh động của chốn núi rừng.
Một cô gái như vậy, nở nụ cười đượm chút lãnh đạm, ngồi trước mặt bạn, thật khó lòng không hút hồn bạn.
Nếu tôi là nam giới, có lẽ sẽ yêu cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Với cô, tôi có một cảm giác thân quen khó diễn tả bằng lời, và niềm mong muốn được thân thiết với cô. Việc này, đối với người đã quen đối xử lạnh lùng với những người gặp mặt lần đầu như tôi, là một sự đổi thay kỳ lạ.
Cô gái này, lại là đối thủ cướp mất mối làm ăn của tôi ư? Tôi không định đối đầu với cô ta.
Chúng tôi tiếp tục chuyện phiếm. Cô nói, khi cô mới tới đây cũng đã từng đi qua tiệm Không Dừng của tôi, còn mua cả bánh ngọt trong tiệm, cũng nghe nói tiệm Không Dừng có một cô chủ xinh đẹp. Đáng tiếc là lúc cô tới, tôi không có mặt, chỉ có một gã gầy như cây sậy và một gã béo tròn như quả bóng đang làm việc trong tiệm. Hai gã đã giành nhau gói bánh ngọt cho cô, gã gầy còn mặt dày xin cô số điện thoại.
– À… hai gã người làm của tôi luôn rất nhiệt tình với khách hàng. Tôi cười đáp, nhưng trong lòng lại toan tính thâm độc rắp tâm trừ tiền công của hai gã với lý do bồi thường tổn thất hình tượng cho cửa tiệm.
– Chắc là nhiệt tình đối với khách hàng nữ? – Cô che miệng cười, xinh tươi rạng rỡ – Nhưng bánh ngọt của tiệm cô rất ngon, cho nên tôi mới nảy ra ý muốn cũng mở một tiệm bán đồ ngọt. Tuy còn rất nhiều loại bánh tôi vẫn chưa biết làm, nhưng món kẹo bông của tôi xem ra rất được bọn trẻ ưa thích!
– Ha ha, còn chẳng không? Khách hàng của tôi đều đã bị tiệm kẹo bông của cô kéo đi hết rồi. – Tôi cố tình ra vẻ đùa cợt, ánh mắt làm như lơ đãng như khắp cửa tiệm cô.
Đương nhiên tôi biết rằng đây không thể nào là một cửa tiệm đồ ngọt thông thường, lại càng biết rõ cô gái xinh đẹp tên là Mộ ngồi trước mặt tôi cũng chẳng thể nào là một cô gái bình thường, tuy rằng cô ta đang cố gắng khiến mình trông có vẻ rất bình thường.
Tôi không nhìn thấu được suy nghĩ của Mộ. Có lẽ cô không phải là yêu quái. Yêu quái dù có đạo hạnh lâu năm đến đâu, dựa vào công lực của tôi, lập tức có thể nhận ra được thứ mùi đặc trưng trên người họ ngay từ khoảng khắc đầu tiên. Yêu khí, chính là thứ dấu ấn mà yêu quái suốt đời không thể nào loại bỏ được. Nhưng, tôi không hề phát hiện ra thứ mùi khả nghi tương tự từ trên người Mộ. Tuy nhiên, dựa vào trực giác, tôi biết cô khó lòng là một con người bình thường.
Trong khi tôi và cô tiếp tục trò chuyện, tôi không hề phát hiện ra bất cứ thứ gì bất thường trong tiệm, chỉ có cuốn sách “Bàn về mối nguy của cát cứ địa phương” đặt trên mặt bàn bên cạnh là khiến tôi thấy hứng thú.
– Cô thích đọc loại sách nghiên cứu sử học khô khan này à? – Tôi chỉ vào cuốn sách bìa thường đã bị lật giở nhiều tới mức cũ sờn – Tôi cứ tưởng cô sẽ thích kiểu sách đại loại như Trương Ái Linh hay Trương Tiểu Nhàn[1] hơn chứ?
[1] Trương Ái Linh, Trương Tiểu Nhàn là những nữ tác giả nổi tiếng chuyên viết tiểu thuyết tình cảm lãng mạn của Trung Quốc. (Nd)
– Phiên vương, chẳng qua chỉ là loạn thần, cần phải tiêu diệt để trừ hậu họa. Cô cảm thấy, điều đó có đúng không?
Không ngờ cô lại hỏi tôi một câu như vậy.
Tuy tôi là một yêu quái đã sống rất lâu năm, cảnh tượng phiên trấn cát cứ sau loạn An Sử[2], tôi cũng từng tận mắt chứng kiến, nhưng khi đó tôi lại không hề có ý quan tâm tới việc quốc gia đại sự. Nên câu hỏi của Mộ, tôi không thể trả lời.
[2] Cuộc bạo loạn lớn do An Lộc Sơn và Sử Tư Minh khuấy động, nổ ra vào thời Đường ở Trung Quốc. (Nd)
– Tại sao bọn họ không nói rằng, phiên vương đã trấn giữ đất đai biên cương, chia sẻ gánh nặng cho hoàng đế? Nếu hôn quân vô đạo, phiên vương lên thay thế hắn, thì có gì không được? – Giọng điệu của Mộ rõ ràng đã gấp gáp hơn nhiều, giống như đang tranh luận.
Đúng là một cô gái quá đỗi kỳ quái, chốc lát đã kéo cuộc chuyện phiếm nhẹ tênh sang vấn đề lịch sử nặng nề.
Chẳng lẽ đây lại là một nữ văn sĩ kiêm nữ nghệ sĩ kiêm thanh niên cấp tiến học hành quá nhiều đến nỗi đã đẩy bản thân siêu thoát ra ngoài phạm vi tư duy bình thường?
– Có thể hay không, đều là chuyện của cả ngàn năm về trước. – Tôi không định bàn luận với cô về những chuyện cũ kỹ đã phủ đầy bụi bặm.
Cô khẽ cười, nhưng nụ cười nguội ngắt:
– Chưa hẳn đều đã qua đâu!
Tôi nghĩ tôi đã đến lúc ra về.
Không khó nhận ra, lần đầu tiên gặp mặt, cô đang thăm dò, tôi cũng đang thăm dò.
Hai quân đối trận, ngày tháng còn dài.
– Cô thật xinh đẹp! – Khi tôi đang định đứng dậy đi về, Mộ bất ngờ lên tiếng, đôi mắt nghiêm túc nhìn vào khuôn mặt tôi.
Mắt đối mắt, ánh nhìn của tôi vượt qua đôi mắt tuyệt mỹ vô song của cô, ánh mắt của cô di chuyển từ khuôn mặt xuống cổ tay tôi. Hồi lâu, Mộ cười lạnh nhạt, nói:
– Vòng bình an[3] vàng ròng chạm vân rồng… Nghe nói cô chủ tiệm Không Dừng yêu vàng như tính mạng, lời đồn quả thực không sai.
[3] Vòng bình an, hay nút bình an, là một loại trang sức thường được làm từ ngọc, được tạo hình thành một vòng tròn nhẵn bóng, ở giữa có lỗ, để lồng vào dây chuyền hoặc gắn lên vòng tay, tương truyền có thể đem lại bình an may mắn cho người đeo. (Nd)
Tôi đưa mắt nhìn xuống món trang sức làm bằng vàng mười trên cổ tay mình, cố ý lắc cho nó kêu lên leng keng:
– Tiền mặt tôi cũng thích!
– Ha ha, đi về cẩn thận nhé! – Mộ vẫy tay với tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.