Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 12: Kết




Ba ngày sau, tiệm Mộ Thanh của “tôi” đã mở cửa trở lại.
Vẫn là bán kẹo bông, thế nhưng, tôi không biết làm. Tôi tới con phố bên cạnh, tìm một người bán hàng rong biết làm kẹo bông tới tiệm làm thêm. Cũng may là vị nhân viên mới không đòi hỏi nhiều tiền công, kẹo bông làm ra mùi vị cũng tàm tạm, tuy so với thứ kẹo bông được Mộ làm bằng yêu thuật, còn thiếu chút sáng tạo, nhưng vẫn có thể bán được.
Tuy nhiên, khoản thu thực sự không thể chỉ dựa vào bán kẹo bông, đừng quên rằng tôi cũng biết bói bài Tarot. Trình độ bói bài Tarot của tôi đã điêu luyện tới mức không cần phải dựa vào bất cứ pháp thuật gì. Dùng lá bài trong tay, giúp cho những kẻ lú lẫn đãng trí tìm được chó mèo bị lạc, hoặc đưa ra một vài lời khuyên hữu ích cho những người đang băn khoăn rối trí, sau đó tiện thể nhận lấy vài ba cái phong bao, cuộc sống như vậy vẫn khá ổn.
Tôi đặt lá tử thần Mộ để lại tại vị trí nổi bật nhất trên bàn trang điểm trong phòng ngủ.
Đương nhiên là tôi cũng đặt nó theo chiều ngược, bởi vì lần này nó cũng xuất hiện trong trạng thái ấy.
Tử thần ngược – ở vào chỗ chết mà hồi sinh.
Từ trước đến nay, tôi đều giải thích về lá bài này cho người ta như vậy.
Tôi cảm thấy đúng là tôi có tài buôn bán bẩm sinh. Chí ít là trong một tháng sau đó, thu nhập của tiệm Mộ Thanh vẫn rất ổn. Người tới tìm tôi xem bói nhiều hơn nhiều so với người tới mua kẹo bông.
Rất nhiều khách hàng bị tiệm Mộ Thanh cướp mất lại quay về với tiệm Không Dừng. Họ nói, bánh ngọt của tiệm Không Dừng vẫn ngon hơn. Tuy tiệm Không Dừng bây giờ có vẻ chẳng còn liên quan gì tới tôi, nhưng nghe được những lời bình phẩm này, tôi vẫn thấy như được an ủi.
Đám Nhậm Hiểu Thần và cậu béo thi thoảng vẫn tới tiệm Mộ Thanh, nhưng, tôi tin rằng Mộ thực sự đã xóa sạch ký ức của bọn chúng.
Tuy rằng suốt cuộc đời này, bọn chúng sẽ không thể nhớ lại được đoạn hồi ức kinh tâm táng đởm đã từng trải qua, cũng không thể nhớ được rằng có một con yêu quái là tôi đã liều cả tính mạng để cứu thoát bọn chúng, nhưng chỉ cần nhìn thấy những khuôn mặt thơ ngây trong sáng của bọn chúng, nhìn thấy chúng vẫn bình an sống trong thế giới này, liền cảm thấy trong phi vụ lần này, tôi cũng không đến nỗi quá lỗ vốn.
Có một hôm, gã béo và gã gầy cũng tới. Hai gã này vẫn thô bỉ như cũ, mượn cớ mua kẹo bông, hỏi số điện thoại của tôi. Đương nhiên, cuối cùng đã bị tôi lấy chổi đuổi thẳng cổ.
Tôi nghe rõ tiếng gã béo đang bỏ chạy trối chết nói với gã gầy:
– Sao mà cô chủ này lại còn dữ dằn hơn cả cô chủ nhà mình thế nhỉ?
Tôi cười thầm, phủi tay vào nhau, người dữ dằn được hơn cô chủ nhà bọn bay, trên đời này liệu có mấy?
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Tuy tôi có bài Tarot, nhưng tôi chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ tự bói cho mình một quẻ.
Tôi không dám? Sao lại thế được, trong từ điển của yêu cây thuộc chòm sao Nhân Mã là tôi đây, chưa bao giờ xuất hiện khái niệm này.
Tôi chỉ cảm thấy rằng, chính vì tương lai luôn đầy rẫy đủ loại biến số, cuộc sống mới trở nên giàu ý nghĩa. Chỉ cần bản tính chân thành của chúng ta không thay đổi, mục tiêu mà chúng ta nỗ lực hướng tới không thay đổi, những ước mơ mà chúng ta tràn đầy hy vọng không thay đổi.
Bên trong tiệm Mộ Thanh, tôi treo lên một câu đối do tôi tự viết… Ờ, thôi được, chúng ta cứ tạm gọi nó là câu đối cái đã.
Vế trên là: Trời sinh ra ta ắt hữu dụng.
Vế dưới là: Ngàn vàng tiêu hết rồi lại có[5].
[5] Hai câu trong bài thơ “Tương tiến tửu” của Lý Bạch, nguyên văn là: “Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tận hoàn phục lai”. (Nd)
Hoành phi: Theo cảnh mà an
Cho dù tôi là cô chủ của Không Dừng, hay là cô chủ của Mộ Thanh, cho dù tôi giờ đây biến thành bộ dạng thế nào, tôi, vẫn cứ là tôi, yêu cây Sa La, chòm sao Nhân Mã, sinh ra vào một ngày tháng chạp rợp trời hoa tuyết, trên đỉnh Phù Lung.
Đương nhiên, tôi vẫn vững tin rằng, cuộc chiến với một kẻ kia, chỉ mới mở màn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.