Câu Chuyện Nhỏ Chốn Thần Tiên

Chương 2:




Lần này ta thành thành thật thật thi pháp đưa xương sườn trước ngực hắn về chỗ cũ, nhưng hắn bị nội thương rất nặng, ngay cả ta cũng không có cách nào, chỉ có thể nhóm một đống lửa bên cạnh hắn, đảm bảo rằng ban đêm hắn sẽ không vì quá yếu mà chết rét......
Về phần ta, đương nhiên ta phải về thành Phượng Hoàng. Y Lỵ đã nói, nếu ta dám đi chơi buổi tối không về sẽ đánh chết ta..........
Sáng sớm ngày thứ hai, ta liền chạy đến sơn động, nhưng lúc ta đến chỉ còn một đống tro tàn bên trong, tiên nhân không thấy tung tích. Ta liền nhẹ nhàng thở ra, trong động không dấu hiệu đấu pháp, xem ra vết thương của tiên nhân đã khôi phục hoặc được người quen đón đi rồi. Nghĩ vậy ta liền vui vẻ đi ra ngoài, nhưng vừa bước thì đột nhiên dừng lại.
Tiên nhân đang dùng nhánh cây làm gậy ngoài động, lảo đảo đi đến. Sau khi nhìn thấy ta thì hơi nhíu mày, chậm rãi nói: "Sao đến sớm vậy? Nhiệt độ ban ngày không thấp, cô nương nên chờ trời tối rồi hãy đến giúp tại hạ nhóm lửa."
Ta thu bước, cười mỉa nói: "Đâu nào, đâu nào...." Xem ra tiên nhân cũng không phải người rộng lượng, lời này rõ ràng đã ghi hận tối qua ta để hắn một người trong động. Nhưng ta đuối lý, cũng không thể nói gì, chỉ có thể tiến lên ân cần đỡ hắn, "Tiên nhân cảm thấy sao rồi? Thương thế tốt hơn chút nào chưa?"
Hắn không chút khách khí ném nhánh cây xuống đất, đè nửa người lên người ta, "Nội thương có thể từ từ điều dưỡng, nhưng vết thương trên ngực......."
Ta vội vàng nói: "Ta mang thuốc đến, uống nửa tháng là tốt thôi, nửa tháng là tốt thôi..."
Lúc này hắn mới vừa lòng "Ừ" một tiếng, được ta giúp đỡ ngồi dựa vào tường. Ta cũng ngoan ngoãn ngồi đối diện hắn, lấy gói thuốc bắt đầu nấu.
"À này, tiên nhân, ngươi đến đàm Ác Giao làm gì vậy?" Ta cảm thấy hơi yên tĩnh, muốn không khí náo nhiệt thêm một chút.
"Trì Khanh."
"Trì Khanh? Trì Khanh là cái gì?"
Tiên nhân tức giận liếc ta một cái, "Tên của ta."
Ta chớp mắt, "Thì ra tiên nhân gọi là Trì Khanh, họ Trì, chẳng lẽ tiên nhân có quan hệ với Trì gia ở Côn Luân?"
Hắn hơi ngạc nhiên, "Cô biết núi Côn Luân?"
"Côn Luân tiên cảnh sao ta có thể không biết............" Ta lập tức phản ứng, không hờn giận nói: "Ngươi đang đùa ta?"
Khóe môi hắn nhếch lên, hai tròng mắt híp lại, "Ta đã báo nơi ở, cô nương vẫn chưa đấy."
Mặc dù ta không muốn đáp lời, nhưng ai bảo ta sai trước chưa, chỉ phải đáp: "La Lạc!"
Hình như hắn khá ngạc nhiên, "Con duy nhất của Phượng Hoàng Vương – La Lạc?"
Ta nghiêng người liếc hắn, tức giận nói: "Ngươi biết Phượng Hoàng Vương?"
Sắc mặt hắn trầm trọng, giống như bị đả kích, "Không nghĩ ra thật không nghĩ ra, dáng vẻ của công chúa Phượng Hoàng cứ như người ngoại tộc."
Ta thấy biểu tình của hắn, nhất thời thương hại, "Ngươi đừng tự ti, lớn lên như vậy không phải là lỗi của ngươi."
Hắn sửng sốt, nhìn ta chằm chằm, "Cô nói cái gì?"
Ta lại tự trách, "Ngươi đừng hiểu lầm, ta không nói ngươi xấu, nhưng ngươi không đẹp bằng ta thôi."
Hắn nhíu mày, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp, "Cô lấy gương hộ ta."
Ta lấy gương từ trong tay áo ra rồi đưa cho hắn, nhìn hắn tự đánh giá từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, rồi kề sát vào mặt ta, dường như hai cái mũi đã chạm nhau.
Hắn nhìn ta chằm chằm, hỏi: "Ta xấu sao?"
Tuy ta vô cùng thông cảm với hắn, nhưng vẫn thành thật gật đầu, "Xấu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.