Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc

Chương 7:




Tiểu Thẩm tổng? Tiểu Thẩm tổng?!” Trợ lý Chu Huy nghi hoặc kêu lên: “Rớt mạng à? Sao lại dừng hình thế này? Tiểu Thẩm tổng, ngài có nghe thấy tôi nói gì không?”
Thẩm Trình hít sâu một hơi, mắt đen nặng nề, trầm giọng nói: “…… Tiếp tục.”
“À à, được rồi.” Chu Huy tiếp tục: “Đây là mấy văn kiện cần ngài tự tay ký, chữ ký điện tử cũng được, giờ tôi gửi cho ngài.”
Đằng sau lưng hắn vẫn tiếp tục.
“Mẹ tôi còn nói anh này rất xứng đôi, xứng chỗ nào chứ.” 
“Nhưng rất đẹp trai.”
“Đàn ông đàn ang chỉ đẹp trai thôi thì có ích gì. Dù sao mình cũng thấy không xứng với Tri Nhạc ca ca.”
“Mình cũng cảm thấy……”
“Còn không lợi hại bằng anh Nhị Cẩu, anh Nhị Cẩu mới xứng với anh Tri Nhạc nha, tiếc là anh Nhị Cẩu kết hôn rồi.”
“Ai, đáng tiếc.”
“Ai……”
Mấy tiếng kêu tiếc hận cứ lục tục truyền đến, quả thực giống mấy mũi tên nhọn, vạn tiễn xuyên tâm.
Khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Trình sắp nứt ra rồi, khóe mắt giật giật, vận dụng tu vi cả đời để kiềm chế, ký tên trên văn kiện điện tử xoẹt xoẹt xoẹt, gửi lại cho Chu Huy. Chu Huy nói: “Được rồi, không còn việc gì nữa, vậy tôi không quấy rầy giám đốc Tiểu Thẩm nữa.”
Thẩm Trình lại nói: “Để mấy người khác tan họp, anh thì từ từ đã.”
Những người khác trong phòng họp trên video bèn đứng dậy rời đi, chỉ còn lại Chu Huy yên lặng đợi được phân phó.
Chu Huy vẫn ngồi trước bàn họp, chuẩn bị sẵn bút ghi âm cùng giấy bút: “Tiểu Thẩm tổng, ngài nói đi ạ.”
Nhưng anh lại nhận được một mệnh lệnh mình không hề ngờ tới, Thẩm Trình nói với anh: “Bây giờ, anh nói cho những người này biết, tôi là người như thế nào, tay tôi vừa làm gì.”   
Màn hình điện thoại được lật lại, trong video xuất hiện một thân ảnh cao cao gầy gầy, cạnh đó là một nhóm trẻ con đứa ngồi xổm đứa ngồi trên cỏ.
Bọn nhỏ lập tức phát hiện ra sự thay đổi trên màn ảnh, hình như đang quay bọn họ, cả lũ hơi dại ra, cùng nhau nhìn vào màn ảnh.  
Chu Huy ở đầu bên kia cũng đần mặt ra, đề tài bị chuyển quá nhanh, khiến nhất thời anh có chút mờ mịt, nhưng có thể cạnh tranh với mấy ngàn người để trổ hết tài năng, trở thành trợ lý đắc lực của Thẩm Trình, tất nhiên anh phải có điểm xuất sắc hơn người của mình. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, trong đầu anh xoay tròn thật nhanh.  
Chuyện đính hôn của Thẩm Trình chưa công khai ra ngoài, thân làm trợ lý, Chu Huy cũng biết vài thứ, suy từ lịch trình gần đây của Thẩm Trình cùng bối cảnh trong màn ảnh, người này hẳn là quê nhà của đối tượng, còn bọn nhỏ này là ai cũng không quan trọng lắm, quan trọng là…… 
Chu Huy cười thật tươi, cất tiếng: “Chào các bạn nhỏ.”
Bọn trẻ vẫy vẫy tay, tò mò quan sát cái người đột nhiên xuất hiện này, không biết anh muốn làm gì. Tri Nhạc đứng một bên cũng duỗi dài cổ, cố ghé mắt vào xem.
Chu Huy nói: “Các em đang chơi cùng anh Thẩm Trình sao? Chơi có vui không? Anh Thẩm Trình là người vô cùng lợi hại, tuyệt đối không được chọc ảnh giận nha. Anh Thẩm Trình của các em kiếm được rất nhiều tiền đó, vừa nãy cái tay kia vừa kỹ một cái hợp đồng trị giá hơn trăm triệu đó. Còn nữa……”
Video bị ngắt.
Sao lại thế này? Chu Huy vội gửi yêu cầu gọi video lần nữa, nhưng bị từ chối.
Bọn nhỏ quay ra nhìn nhau, cậu nhìn mình mình nhìn cậu. Trong đó có một đứa thấp giọng hỏi: “Hơn trăm triệu là bao nhiêu tiền thế?”
Trong nhóm có một bé trai hơi lớn hơn cau mày suy tư một lát, trả lời: “Còn nhiều hơn cả một trăm, một trăm vạn nữa.”
“Oa ——” bọn nhỏ hô lên đầy kinh ngạc.
“Vậy có vẻ anh ấy thật sự rất lợi hại đó.”
“Nhưng đến một con gà ảnh cũng không bắt được mà.”
Bọn nhỏ lại im lặng.
Thẩm Trình có dáng người thon dài thẳng tắp, cái bóng thon dài đổ trên mặt đất, lưng áo sơ mi hơi ướt mồ hôi, vẫn vô cùng đẹp trai như cũ, hắn cau mày, cúi đầu nhanh tay soạn một tin nhắn.
Vài giây sau, Chu Huy nhận được tin nhắn:
“Quên chuyện vừa nãy đi!”
Thẩm Trình mặt vô cảm tắt điện thoại đi, cầm trong tay, thầm day trán mình. Hắn đang làm gì đây? Quả thực không thể tin được mình vừa làm ra loại chuyện này. Sau cảm giác nhục nhã là cảm giác low đập vào mặt.
Thẩm Trình, mày là tinh anh có có học thức, đường đường là cháu trai của nhà giàu số một, tổng giám đốc tương lai của Thẩm thị……
“Các em không được, nói như vậy!” Tri Nhạc nói với bọn nhỏ, cậu dừng một chút, trong mắt là vẻ rối rắm, cuối cùng vẫn chọn sự thiện lương: “Không bắt được gà, cũng không sao mà. Anh trai biết kiếm tiền, vẫn rất lợi hại.”
“Không sao đâu nha.” Tri Nhạc vỗ vỗ cánh tay Thẩm Trình.
Thẩm Trình nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Thử lại.”
Cuối cùng, có công mài sắt có ngày nên kim, dưới sự trợ giúp của Tri Nhạc và lũ trẻ, cuối cùng Thẩm Trình cũng thành công bắt được con gà đầu tiên trong cuộc đời.
Dưới trời xanh mây trắng, cảnh xuân vô hạn, Thẩm Trình xách theo một con gà đã kiệt sức ra khỏi vườn rau, quay về nhà họ Giang, một đường mệt mỏi mà im lặng.
Đến chạng vạng, trên bàn cơm, một nồi gà hầm nấm nóng hôi hổi hiện ra trước mắt mọi người, nước canh màu trắng ngà, thị khà tươi ngon, nấm khô nấu cùng, hơi nóng lượn lờ, sắc hương vị đều đầy đủ.
Đây là món Tri Nhạc thích ăn nhất, khi nấu cậu không nhịn được phải chạy đến phòng bếp mấy lần, ngồi xổm canh bên bếp lò, nuốt nước miếng ừng ực, còn chủ động nhận vai trợ thủ nếm thử đồ ăn.
Cứ thế, sau khi ngồi vào bàn, Tri Nhạc vẫn để các vị khách khác nếm thử trước, múc canh cho họ.
Thẩm Trình ăn nửa chén canh, hơi nhướng mày. Nấm dại có phong vị tự nhiên, tay nghề của dì nấu cơm không tệ, chế biến hương vị này rất đúng chỗ.
Giang Thiện Nguyên cười nói: “Nấm này Tri Nhạc mới hái năm nay, gà cũng mới nuôi năm nay, đều rất mới mẻ.”
Tri Nhạc cùng đũa chung, hào phóng gặp cho Thẩm Trình một cái đùi gà, “Anh ơi, mau nếm thử xem.”
Thẩm Trình dừng một chút, ăn, gật gật đầu.
Tri Nhạc cười nói: “Cái này là anh, tự tay bắt, có phải càng thơm hơn không? Trong sách nói, thành quả lao động, tự mình làm ra, càng ngon hơn đó.”
Vẻ mặt của Thẩm Trình giống như bị nghẹn trong cổ, không nuốt trôi nổi. Nhưng vẻ mặt của Tri Nhạc lại hồn nhiên không biết lời mình là hay hay dở, chỉ là khen thật lòng.
Mọi người vui vẻ hòa thuận, cùng nhau ăn cơm.
Tri Nhạc ăn từng miếng từng miếng, nhai kỹ nuốt chậm, hiển nhiên đã được rèn luyện trước, tuy động tác có nề nếp nhưng vẫn chậm hơn người thường, tướng ăn lại không khó nhìn, xung quanh sạch sẽ không rơi vãi.
Thẩm Trình ăn một lúc, liếc nhìn Tri Nhạc một cái, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Nấm này là cậu tự tay hái hả?” 
Tri Nhạc vội buông đũa, nuốt đồ ăn trong miệng, đáp: “Ừm, đúng vậy!”
“Ồ.” Thẩm Trình gật gật đầu.
Tri Nhạc lại cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm.
Một lát sau, Thẩm Trình lại cất tiếng: “Hái thế nào?”
Tri Nhạc lại vội vàng buông đũa, từ nhỏ cậu đã được dạy thật nghiêm, đã ăn cơm mà muốn nói chuyện với người khác thì phải dừng lại, trong miệng không còn gì nữa mới được mở miệng. Hiện giờ chẳng còn bao nhiêu người tuân theo lễ nghi như vậy, người bình thường vừa ăn vừa nói cũng không sao, có thể khống chế được tốc độ, nhưng chuyện đó lại khó khăn với Tri Nhạc, dễ bị bẽ mặt. Vì vậy Giang Thiện Nguyên mới rèn cho cậu thói quen này.  
Qua hai ngày ở chung, cùng mấy bữa cơm, Thẩm Trình đã thu hết vào mắt.
“Thì lên núi, hái,” Tri Nhạc nghiêm túc giải thích: “Sau khi trời mưa, qua mấy ngày, là mọc thật nhiều thật nhiều.”
“À.” Thẩm Trình gật gật đầu, không hỏi nữa.
Tri Nhạc lại cầm đũa lên, tiếp tục ăn.
Nhưng vài phút sau, Thẩm Trình lại mở miệng, lần này hắn hỏi một món ăn khác, Tri Nhạc lại không thể không buông đũa, lại dừng lại, trả lời câu hỏi của hắn. 
Thái độ Thẩm Trình tùy ý, như đang nói mấy chuyện vặt trong gia đình, những người khác không hề nghi ngờ. Chỉ có Thẩm Thái Viễn liếc hắn một cái, ánh mắt mang theo chút cảnh cáo.
Cứ như vậy vài lần, lần nào Tri Nhạc cũng phải dừng lại, mắt thấy món ăn ưa thích đã vơi mất hơn nửa, trong mắt Tri Nhạc không khỏi lộ ra vẻ nôn nóng.
Thẩm Trình hơi nhướng mày, thấy Tri Nhạc lộ vẻ mặt kia, sự bực tức bị đè nén trong lòng cuối cùng cũng tan hết, bình tĩnh lại. Hắn lại tùy ý hỏi thêm một câu, cuối cùng cũng buông tha cho Tri Nhạc. bất tri bất giác, bên môi hắn đã treo một nụ cười thắng lợi nhàn nhạt.
Hắn rời mắt đi, lại chạm phải ánh mắt của Thẩm Thái Viễn, hai mắt ông tuy đã già nhưng vẫn còn minh mẫn, hơi nhíu lại.
Tay Thẩm Trình khựng lại.
Mình vừa làm gì vậy?! Ăn phải nấm độc hả? Mặt Thẩm Trình trầm như nước, cạn lời với bản thân của hôm nay. Cũng may, mai hắn đi rồi.
Về sau sẽ không đến đây nữa.
Loại tình huống này sẽ không xảy ra nữa, vì vậy không cần phải để bụng.
Bóng đêm sâu thăm thẳm, bất tri bất giác trời đã tối, nhà nhà lên đèn, toàn bộ thôn trang an tĩnh lại.
Phía chân trời là vầng trăng sáng, ánh trăng sáng trong bao phủ thôn trang yên tĩnh, sông Trường Giang ở phương xa như một dải lụa, mấy ngàn ngọn đèn vùng ven sông nhiều như sao trời, núi non trùng điệp xa xa.
Viện nhỏ của Giang gia rợp bóng trúc, Tri Nhạc dọn mấy cái ghế dựa, ngày mai lão Lưu tài xế phải lái xe nên đã đi ngủ trước rồi, những người còn lại cơm nước xong thì đi vào trong sân, ngồi trước rừng trúc, vừa thưởng trà, vừa ngắm trăng, vừa tán gẫu.
Tri Nhạc tắm xong, ra sân nhìn, Giang Thiện Nguyên cùng Thẩm Thái Viễn ngồi bên cạnh bàn trà nhỏ, Thẩm Trình thì ngồi ở một chỗ xa hơn, mắt hướng ra phía sông Trường Giang.
Trên đầu Tri Nhạc còn trùm khăn lông trắng như tuyết, tóc nửa ướt, kéo băng ghế nhỏ ra, đặt cạnh Thẩm Trình, cười với hắn:
“Ngồi cạnh anh nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.