Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc

Chương 2:




Tri Nhạc được giữ vững.
Thời gian một khắc đó như dừng lại
Tri Nhạc không nhúc nhích, mắt không nhịn được trừng lớn, ảnh ngược trong mắt là một khuôn mặt được phóng đại, cậu chớp mắt, lại chớp mắt, nghĩ một chuyện.
Vừa rồi, đã hôn rồi sao?
Người nọ cũng đứng hình, hiển nhiên cũng đang bận tâm chuyện ngoài ý muốn này.
“A.” 
Tri Nhạc cuống quýt đẩy người nọ ra, lui ra sau, che miệng lại, hoảng sợ nhìn đối phương.
Đó là một người đàn ông xa lạ, cao hơn Tri Nhạc một cái đầu, hai tay hắn còn đang duy trì tư thế giang tay đỡ Tri Nhạc, sau khi bị đẩy ra thì buông tay, mím môi theo bản năng. Dáng môi hắn rất đẹp, dịu dàng rõ nét.
Người đàn ông ho nhẹ một tiếng: “Xin chào. Cậu làm gì trên cây vậy?”
Tri Nhạc nhìn hắn chằm chằm, đầu óc trống rỗng, không nghe lọt gì hết, trong mắt chỉ còn người xa lạ này cùng bờ môi hồng nhuận của hắn.
Người nọ thấy Tri Nhạc không đáp, chỉ che miệng, hắn bèn tiến lên một bước, khẽ nhướng mày: “Bị thương sao?”
Tri Nhạc lùi về sau ngay tắp lự, xoay người cuống quýt chạy đi.
“… Này, cậu tên gì vậy?!”
Sau lưng truyền đến tiếng gọi của người đàn ông nọ, Tri Nhạc không dám quay đầu lại, hoang mang chạy về phía trước, dù cũng không thèm nhặt, chạy một mạch về nhà.
“Về rồi à? Sao trên người nhiều nước vậy, con lại leo cây à?” ông nội Giang Thiện Nguyên lắc đầu: “Nói với con bao nhiêu lần rồi, ngày mưa không được đi leo cây, cẩn thận bị sét đánh. Mau đi lau sạch đi, ông Thẩm đến cửa thôn rồi, đến đây ngay đấy.”
“Vâng.”
Tri Nhạc lấy khăn lông lau khô nước trên người mình, chỉ hơi ẩm, không cần thay quần áo, keo xịt trên tóc bị nước làm mất hiệu quả, tóc mái mềm mại rủ xuống trước trán. Trong mắt Tri Nhạc còn chưa hết vẻ kinh sợ.
Cậu sờ môi
Làm sao bây giờ, thế mà đã hôn người khác rồi?
Sách nói, chỉ có người yêu mới được hôn môi thôi. Mà cậu lại hôn một người đàn ông xa lạ mất rồi. Người nọ là ai vậy? Người trong phạm vi mấy thôn quanh đây Tri Nhạc đều biết mặt, chỉ có người kia là cậu chưa từng gặp bao giờ. Sao hắn lại xuất hiện dưới tàng cây?
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Ông Thẩm sắp tới rồi, Thẩm Trình cũng sắp tới. Cậu lại hôn môi với người khác…
Tri Nhạc đi tới đi lui trong phòng, kinh hoảng qua đi, thay vào đó là nỗi lo âu và bất an, theo như sách nói thì như vậy là không chung thủy với bạn đời, không chung thủy với tình yêu, là phản bội…sẽ phải ra tòa. Cậu từng xem mấy bộ phim cổ trang, trong phim đều diễn như vậy.
“Ông nội ơi…”
“Ừ?”
“Con…” Tri Nhạc định bụng nói với ông nội, lại thấy hơi ngượng. Đây là lần đầu chuyện này xảy ra trong cuộc đời cậu.
“Làm sao vậy?” Giang Thiện Nguyên đang đun nước, chuẩn bị pha trà, nhìn về phía Tri Nhạc: “Ấy, sao mặt con đỏ thế? Có phải bị ốm không?”
“Không phải.” Tri Nhạc vội tránh bàn tay thử nhiệt độ của ông nội, “Con, con…” 
Giang Thiện Nguyên quan sát cậu, bỗng nhiên như vỡ lẽ, cười: “Tri Nhạc của chúng ta khẩn trương sao? Đừng lo, ông Thẩm và Thẩm Trình đều là những người rất tốt.”
Lúc này, người rất tốt Thẩm Trình đang đứng dưới một cây đại thụ cao cao, ngẩng đầu nhìn cành lá xum xuê. Trong tầng tầng lớp lớp lá cây xanh biếc truyền đến tiếng chim non.
“Alo, xảy ra chuyện gì thế?! Cậu đang nói chuyện với ai đấy?”
Tai nghe bluetooth truyền ra giọng bạn tốt Tần Việt của hắn.
“Không có gì.” Thầm Trình thu mắt lại, không mặn không nhạt mà trả lời: “Một chuyện ngoài ý muốn thôi.”
“Ha ha, chuyện ngoài ý muốn của cậu không ít đâu, chuyện khiến bọn tôi bất ngờ là cậu lại đi đồng ý chuyện đính hôn trong nhà sắp xếp.” Tần Việt ở đầu kia nói: “Cuối cùng thì gừng càng già càng cay, Thẩm lão gia dùng thủ đoạn gì vậy, thế mà có thể làm cậu khuất phục.”
Thẩm Trình híp mắt lại.
Thẩm Trình, 25 tuổi, cháu trai của Thẩm Thái Viễn, nhà giàu số 1 thành phố C, mười mấy tuổi đã xuất ngoại du học, năm nay học xong trở về, thuận lợi kế thừa gia nghiệp, nhảy lên làm phú nhị đại độc thân dát vàng siêu nổi tiếng của thành C, thậm chí của cả nước, khi nhà nhà ngo ngoe rục rịch, Thẩm Trình lại công bố tính hướng của hắn.
Thích: Nam.
Hiện giờ kết hôn đồng tính đã không còn là chuyện gì hiếm lạ, nhưng chuyện khiến người ta thực sự kinh ngạc là không lâu sau khi Thẩm Trình công bố thì lại có tin tức truyền ra, rằng Thẩm lão gia đã định sẵn chuyện hôn nhân cho cháu trai nhỏ, nghe đồn là đính ước từ bé.
Lập tức khiến mọi người ồ lên một tiếng.
Người ngoài không biết rằng đương sự còn kinh ngạc hơn bọn họ nữa.
Thời gian quay về mấy ngày trước, tại nhà cũ Thẩm gia.
“Đính hôn từ bé?” Thẩm Trình không tin nổi, nhướng mày rậm, tưởng mình bị ảo giác.
“Ừ.” vẻ mặt Thẩm Thái Viễn nghiêm túc, đứng đắn nói: “Giang Thiện Nguyên, cháu biết đấy, năm đó từng cứu ông một mạng, đúng thật là tình cảm vào sinh ra tử. Bọn ông từng ước định, sau này kết hôn sinh con, sẽ kết làm thông gia.”
“Không ngờ cả hai đều sinh con trai, ước định này đành kéo tới đời sau, cũng chính là thế hệ các con. Vậy mà lại đều là cháu trai. Cứ nghĩ duyên này không thành, nhưng không ngờ…Nếu cháu đã thích nam thì ước định này để cháu hoàn thành vậy.”
“Đứa nhóc nhà học Giang nhỏ hơn cháu mấy tuổi, tuổi tác coi như tương đương, vừa vặn.”
Sau khi Thẩm Trình nghe xong, cười, trên môi rõ ràng là nụ cười trào phúng: “Dạo gần đây ông không ăn quả óc chó ạ? Nên không rõ giờ đã là thời đại nào rồi?” 
Thẩm Thái Viễn nói: “Dù là thời đại nào thì ước định vẫn là ước định! Còn nữa, với cái tính tình kia của cháu, nếu muốn tìm đối tượng cho mình còn không biết sẽ tìm về đứa ất ơ nào nữa…”
Thẩm Trình ngắt lời ông: “Tự ông thực hiện lời hứa đi, đừng kéo cháu vào.”
Thẩm Thái Viễn nói: “Ông đã bàn xong với lão Giang rồi, chuyện này không phải do cháu quyết định.”
Thẩm Trình giương mắt, nhìn Thẩm Thái Viễn: “Nếu cháu cứ khăng khăng không chịu thì sao.”
Vẻ ngoài Thẩm Trình kế thừa gen đẹp của Thẩm gia, ngũ quan anh tuấn, đường nén thâm thúy, tính cách cũng có nét giống nhau, tỉ như rất thích tự chủ trương, quyết đoán quyết tuyệt, kiểu tổng tài bá đạo điển hình, lạnh nhạt như bàn việc công.
Khi còn bé, điểm ấy còn chưa rõ ràng, sau đó cha mẹ lại mất ngoài ý muốn, Thầm Trình trở nên vô cùng lạnh lùng, không phải mặt than lạnh như băng thì cũng là vẻ lãnh đạm xa cách người sống chớ gần, rất ít người có thể thực sự tiếp cận được hắn, mà chuyện hắn đã quyết, đã nói “No” thì gần như không ai có thể khiến hắn sửa miệng thành “Yes”.
Thầm Thái Viễn thuộc thế hệ Nho thương*, còn được gọi là cáo mặt cười, đến giờ danh hiệu này vẫn do cháu trai cả Thẩm Minh kế thừa, mà cháu trai nhỏ Thẩm Trình lại giống một con ngựa hoang, một con báo hoang, không chịu gò bó, phóng túng tùy ý, khó có thể thuần phục được. 
*儒商: Nho thương, thương nhân Nho giáo 
**笑面狐之: tiếu diện hồ ly, ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì độc ác, nham hiểm, mưu mô thủ đoạn
Những nhà tài phiệt bình thường muốn uy hiếp con cái thì chỉ cần dọa cắt đứt nguồn tài chính của con cháu là được, nhưng mà cách này lại không có hiệu quả với Thẩm Trình. Lúc Thẩm Trình đi du học đã tự mình xây dựng sự nghiệp, công ty làm mưa làm gió, dù có tách khỏi Thẩm gia thì giá trị con người của hắn vẫn bỏ xa những người bình thường khác.
Nếu Thẩm Trình cứ kiên kiết cự truyệt, đúng là Thẩm Thái Viễn không có biện pháp nào bắt bí hắn.
Hai ông cháu bốn mắt nhìn nhau, đều không chịu lui bước, trong không khí như có thuốc súng nổ khắp nơi.
Cuối cùng, Thẩm Thái Viễn đã nói như thế này: “Vậy ông sẽ tuyệt thực.”
Thẩm Trình:……
“Lấy chết ra ép?” Thẩm Trình lạnh nhạt nói: “Đường đường là chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, đã 60 tuổi rồi, lại đi sử dụng cái thủ đoạn ấu trĩ như thế này, ông không sợ người khác chê cười à.”
Ông cụ Thẩm nói: “Ông không nói giỡn đâu.”
Thẩm Trình: “Cháu chống mắt lên chờ.”
Thẩm Trình không để tâm lắm, dù ông Thẩm có dùng phương pháp gì để ép hắn thì chắc chắn hắn sẽ không đồng ý.
Đính hôn từ bé? 
A.
Nhưng Thẩm Thái Viễn lại làm thật.
Ba ngày liền, Thẩm Thái Viễn không ăn không uống.
Ngày đầu tiên, Thẩm Thái Viễn ngồi ngay ngắn trên sofa ngoài phòng khách, quản gia người hầu trong nhà sốt ruột khuyên nhủ, Thẩm Thái Viễn nhắm chặt hai mắt, quay đầu mắt điếc tai ngơ.
Ngày thứ hai, Thẩm Thái Viễn có vẻ uể oải, môi khô khốc, run rẩy đuổi bác sĩ gia đình đi.
Ngày thứ ba, Thẩm Thái Viễn té xỉu, sau khi được cứu tỉnh thì rút kim tiêm ra, từ chối các loại trị liệu.
Thẩm Trình: “Cuối cùng ông muốn làm gì!”
Thẩm Thái Viễn với bộ dạng thoi thóp: “Cháu hiểu mà.”
Chuyện này cũng đánh động đến cháu trai cả Thẩm gia, anh trai của Thẩm Trình, Thẩm Minh. Thẩm Minh vội vàng trở về nhà cũ, anh và Thẩm Trình là sinh đôi, có gương mặt giống nhau như đúc, tính tình lại khác nhau một trời một vực, ngày thường luôn tủm tỉm cười với người khác, giờ phút này, đôi mắt sau gọng kính vàng lại nhiễm ánh lạnh: 
“Mười mấy năm không về, vừa về đã muốn bức chết ông nội, đây là mục đích về nhà của em à?”
Thẩm Trình đối mặt với Thẩm Minh, đôi bên giằng co.
Ánh mắt Thẩm Minh chợt lóe lên: “Lại không bắt em phải kết hôn ngay, cho cho em đi xem mắt một lần, tội gì phải nháo ngươi chết ta sống.”
Thẩm Minh lại nói: “Nếu ông nội xảy ra chuyện gì thì xem em giải thích thế nào với cha mẹ dưới suối vàng. Anh cũng không tha cho em.”
Trên lầu truyền đến tiếng hét hoảng sợ của người hầu: “Lão gia lại ngất xỉu rồi.”
……
“…… Nói đê, cuối cùng ông cụ đã dùng phương pháp gì vậy?” Tầm Việt trong điện thoại hỏi đầy hưng phấn.
Nói ra có khi cậu không tin, thế mà lại là kiểu một khóc hai nháo ba thắt cổ truyền thống nhất mà trẻ con bây giờ còn khinh thường. Nếu chuyện này bị truyền ra thì chỉ sợ sẽ bị nhiều người chê cười. Dù thế nào thì cuối cùng Thẩm Trình cũng bị ép không trâu bắt chó đi cày, đồng ý cho chuyện hôn nhân này.
Vì vậy mới có chuyến đi ngày hôm nay.
Từ thành phố C đến huyện Lô, tính theo đường chim bay thì không quá mấy trăm km, hiện giờ giao thông phát triển, lộ trình thẳng tắp, tính ra cũng chỉ mấy giờ đi xe. Nhưng huyện Lô là thành phố trên núi điển hình, được xây dựng quanh sông Trường Giang, có rất nhiều trấn nhỏ, thôn xóm phân bổ rải rác bốn phía quanh núi.
Đường núi quanh co lòng vòng, Thẩm Trình và Thẩm Thái Viễn cùng tài xế xuất phát từ sáng sớm, thẳng đến buổi chiều họ mới tới được đích đến của mình ở phía đông ngọn núi: thôn Cửu Lộc.
Thẩm Trình ngồi trong xe hơn nửa ngày trời, quanh quanh co co. giữa đường gặp mưa, sắp tới Giang gia thì lại vô ý phi xe vào vũng bùn. May mà mưa đã tạnh, tài xế xuống xe tìm người hỗ trợ, Thẩm Thái Viễn cùng Thẩm Trình xuống xe chờ.
Thẩm Thái Viễn mặc một bộ Đường trang 1, tóc hoa râm, chống gậy gỗ, phảng phất như đại lão gia của một gia tộc lớn từ thế kỷ trước.
Thẩm Trình cao 1m85, mặc tây trang nhàn nhã, vai rộng eo thon, hai chân thẳng tắp thon dài, ngũ quan anh tuấn như được điêu khắc, như một nhân vật bước ra từ truyện tranh và phim ảnh.
Một già một trẻ lập tức hấp dẫn ánh mắt của người trong thôn, không ít người tới vây xem, hoặc đứng ngó từ đàng xa. Các cô gái nhìn Thẩm Trình, cười từng trận.
Thẩm Thái Viễn hòa ái có thừa, cười tủm tỉm tán chuyện gia đình với mọi người, Thầm Trình không chịu được cảm giác bị vây xem, thấy ven đường có một lối nhỏ thông ra đồng ruộng an tĩnh, hắn bèn cất bước, thuận theo đường đó mà đi, tùy ý tản bộ.
Ai ngờ chuyến đi này lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Thẩm Trình phát hiện cái ô trên đất, thiếu niên kia đã để quên không mang đi.
Ban đầu chỉ là Thẩm Trình vô tình nhìn thấy trên cây có người, hắn muốn nghỉ chân nên tò mò cậu làm gì trên đó mà thôi
Thiếu niên hết sức chăm chú, vẫn chưa chú ý tới hắn.
Trong đầu Thẩm Trình tái hiện lại bóng dáng của thiếu niên, bởi vì còn đang bám lấy cây nên chân dài duỗi thẳng, lộ ra mắt cá chân cân xứng, còn có một phần eo như ẩn như hiện, vòng eo gầy mà bằng phẳng, da thịt trắng nõn. Từ dưới tàng cây nhìn lên chỉ có thể thấy nửa gương mặt nhìn nghiêng của cậu, hình dáng mềm mại.
Tóc đen của thiếu niên bị ướt mất một nửa, khóe môi cong lên một cách dịu dàng, một cánh tay duỗi hết sức về phía trước, ngón tay trắng nõn khẽ vuốt ve đám chim non lông xù xù trong tổ.
Lá cây được nước mưa gột rửa xanh tươi vô cùng, bầu trời xanh cao chót vót, ánh mặt trời ló rạng khỏi đám mây tỏa ra vô số tia nắng vàng, không khí trong lành.
Thẩm Trình ngẩng đầu, chăm chú nhìn thiếu niên trên cây cùng khoảng trời sau lưng cậu, cảnh tượng này khiến hắn nghĩ tới phim hoạt hình của Miyazaki Hayao 2.
Sự ồn ào náo nhiệt đã vây quanh Thẩm Trình cả một đường bỗng như tan thành mây khói, thế gian đột nhiên yên tĩnh lại.
Hắn lẳng lặng nhìn trong chốc lát, sau đó kìm lòng không đặng mà mở miệng, hỏi thiếu niên đang làm gì.
Không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thiếu niên bị dọa, ngã vào lòng hắn. Tiện đà còn cọ qua môi hắn.
Môi thiếu niên thật mềm.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, dù có là Thẩm Trình thì một khắc kia, trong đầu hắn cũng trống rỗng. Thẩm Trình mắc bệnh sạch sẽ nhẹ, ghét bị người lạ đụng vào cũng không đẩy thiếu niên ra.
Cuối cùng lại là thiếu niên phản ứng lại trước, hốt hoảng đẩy hắn ra.
Sau đó, Thẩm Trình nhìn rõ được diện mạo của thiếu niên.
Với thân phận và địa vị của Thẩm Trình, trong vòng quan hệ của hắn tuấn nam mỹ nữ nhiều đếm không xuể, bề ngoài đã không còn là yếu tố hấp dẫn hắn nữa, nhưng vẻ đẹp của thiếu niên  này lại khiến Thẩm Trình có ấn tượng sâu ngoài ý muốn, trước mắt như sáng ngời.
Tinh linh.
Gương mặt thiên sứ, hai mắt trong veo, cùng với hoàn cảnh xung quanh, trong đầu Thẩm Trình chợt bật ra từ này.
Không ngờ một thôn trang nhỏ như vậy lại có một nhân vật như thế.
Thầm Trình bị choáng ngợp, đồng thời cũng ngờ ngợ cảm thấy thiếu niên có chỗ nào đó không đúng, rồi lại không nói ra được.
“Cậu tên gì?”
Thiếu niên hoảng loạn chạy đi, không quay đầu lại, giống nai con trong rừng bị thợ săn dọa giật mình vậy.
Ngón tay Thẩm Trình sờ môi, khóe môi khẽ cong lên, nhặt ô dưới đất lên, rũ bớt nước mưa, cầm trong tay. Nhìn dáng vẻ thiếu niên thì có vẻ cậu là người địa phương, nếu muốn hỏi thăm thì hẳn không khó. Đương nhiên, trước đó phải giải quyết chuyện đính hôn đã, dù đối tượng đính hôn có như thế nào, có thích hay không thì vẫn phải tôn trọng người ta.
Nghĩ đến đính hôn, nụ cười của Thẩm Trình ảm đạm đi.
“Có phải sắp đi gặp đối tượng của cậu rồi không?” Tần Việt trong điện thoại hỏi: “Cậu sẽ không đưa người về đây đấy chứ.”
“Không đâu.” Thẩm Trình trả lời không chút do dự.
“Xem mặt thì được. Sau đó lấy lý do không thích hợp, nói rõ ràng với người ta.”
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Thẩm Trình. Xem như là giữ mặt mũi cho Thẩm Thái Viễn trước mặt ông bạn, cũng coi như giải quyết mối hôn ước kia một cách thỏa đáng.
“Ừ, trước hết cứ gặp mặt đã. Gặp rồi nói tiếp.” Thẩm Thái Viễn nói.
Lời Thẩm Thái Viễn nói có chút hàm hồ, Thầm Trình cũng phát hiện ra, nhưng không sao hết. Có thấy thế hay không thì cũng không ảnh hưởng tới kết quả. Hắn tuyệt đối sẽ không kết hôn với người nọ. Tình cảm, hôn nhân tất nhiên phải do chính mình làm chủ chứ không phải bị sắp xếp.
Tiếng gọi của tài xế truyền tới từ trên đường lớn, gọi Thẩm Trình, xe sửa xong rồi, chuẩn bị xuất phát.
Tần Việt nói: “Tưởng cậu sẽ không chịu. Chạy nhanh nhanh rồi về, tụ tập cùng mọi người, rất nhiều người muốn làm quen với cậu đó, tôi giới thiệu cho cậu mấy người……”
Thẩm Trình: “Nói sau đi. Cúp đây.”
Tạm thời Thẩm Trình chưa có hứng thú với người khác, muốn gặp đối tượng được làm mai, muốn xem xem đến cuối cùng là dạng người thế nào mới có thể khiến Thẩm Thái Viễn “lấy chết ra ép”.
Mười phút sau, tiểu viện của Giang gia.
“Đây là ông nội Giang của cháu,” sau khi Thẩm Thái Viễn hàn huyên một phen cùng Giang Thiện Nguyên, ông giới thiệu cháu trai đứng cạnh mình: “Lão Giang, đây là Thẩm Trình.”
“Chào ông ạ.” Thẩm Trình hơi khom người, chào hỏi cho phải phép vãn bối.
“Ai, được được được, chào cháu.” Giang Thiện Nguyên gật đầu liên tục, hiển nhiên ấn tượng đầu tiên của ông về Thẩm Trình là rất vừa lòng, cười đến độ mặt đầy nếp nhăn.
Thầm Trình mặt không đổi sắc đánh giá Giang Thiện Nguyên, thân thể Giang Thiện Nguyên thon gầy, khuôn mặt và sống lưng đều mang theo dấu vết của những năm tháng lao động, ngũ quan rõ ràng, mày rậm mũi cao, không khó để nhìn ra hồi trẻ ông cũng là một người đàn ông điển trai. Chỉ là rõ ràng tinh thần của ông không được tốt, trên mặt ẩn vẻ bị bệnh.
Thẩm Trình hơi nhướng mày, chợt rời ánh mắt đi.
“Tri Nhạc đâu rồi?” Thẩm Thái Viễn hỏi.
“Mới vừa đi vệ sinh.”Giang Thiện Nguyên thấp giọng cười nói: “ Đứa nhỏ này còn rất khẩn trương đấy.” sau đó gọi với vào trong phòng: “Tri Nhạc, Tri Nhạc, ra đây, ông Thẩm tới rồi.”
“Đây ạ đây ạ.”
Trong  phòng truyền ra giọng Tri Nhạc, cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Thẩm Trình giương mắt, nhìn phía phát ra âm thanh.
Khi bầu trời rực sáng, một áng cầu vồng lặng lẽ vắt giữa chân trời và sườn núi, mặt trời đã hoàn toàn thoát khỏi tầng mây, tỏa những tia nắng khắp trời đất.
Giữa ánh nắng vàng rực đó, Tri Nhạc chạy tới, thân mình mảnh khảnh cũng như mang theo ánh sáng vậy.
Tri Nhạc chạy ra, nhanh chân đi đến trước mặt Thẩm Thái Viễn, khom lưng 90 độ: “Chào ông nội Thẩm ạ!” giọng nói lộ rõ vẻ căng thẳng, rõ ràng vô cùng.
“Ôi ôi, chào cháu chào cháu, đứa trẻ ngoan.” Thẩm Thái Viễn cười ha ha, nâng Tri Nhạc dậy.
“Đây là Thẩm Trình ca ca của con.” Thẩm Thái Viễn chỉ chỉ Thầm Trình bên cạnh.
Tri Nhạc xoay chân, đối mặt với Thẩm Trình, cậu thực rất hồi hộp, tim trong lồng ngực không kiềm được mà đập thình thịch.
“A!”
Sau khi Trì Nhạc thấy rõ mặt Thầm Trình, hoảng sợ kêu thành tiếng, hai mắt trợn to, không thể tin được mà nhìn người đàn ông ở trước mặt.
“Anh! Anh!” 
Tri Nhạc chợt nhớ tới gì đó, đột nhiên che miệng lại, tai cũng đỏ lên.
“Tri Nhạc, sao vậy?” Thẩm Thái Viễn cùng Giang Thiện Nguyên không rõ nguyên do, nhìn Tri Nhạc đầy nghi hoặc.
Tri Nhạc há mồm thở dốc, nhìn Thẩm Trình chằm chằm.
“Tri Nhạc!” Giang Thiện Nguyên hơi nhíu mày.
“Ca ca này, con đã gặp rồi.” cuối cùng Tri Nhạc cũng bình tĩnh lại, nói chuyện.
Cùng lúc đó, ánh mắt sắc bén của Thẩm Trình cũng dừng trên người Tri Nhạc, thu hết những biểu cảm lúc nãy của cậu vào trong mắt, cuối cùng cũng biết không đúng ở đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.