Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc

Chương 12:




Hôm sau, Tri Nhạc rời giường, Thẩm Thái Viễn cùng Thẩm Trình đã ngồi ngoài đại sảnh rồi, Thẩm Thái Viễn vẫn duy trì thói quen đọc báo từ hồi trẻ, ông đeo kính lão đọc nhật báo hôm nay. Thẩm Trình lại đang xem tin tức trên điện thoại, trong tay cầm một ly cà phê.
Sau khi Tri Nhạc xuống, ba người cùng nhau ăn sáng.
Sau khi ăn xong, Thẩm Thái Viễn nói với Tri Nhạc: “Tri Nhạc, lại đây, có chuyện muốn nói với cháu.”
Tri Nhạc nhanh chân đi tới bên người Thẩm Thái Viễn, lại không ngồi xuống cạnh ông trên ghế sofa mà đi đến trước đầu gối Thấm Thái Viễn, cứ thế ngồi xếp bằng trên thảm trước mặt ông, sau đó ngửa đầu lên nhìn Thẩm Thái Viễn, “Có chuyện gì ạ?”
Vẻ mặt Thẩm Thái Viễn chợt trở nên hớn hở, nở nụ cười từ ái. Tuy ông có hai đứa cháu trai, nhưng tính đứa này lại độc lập trưởng thành hơn đứa kia, trừ lúc còn nhỏ ra, ba ông cháu ít khi thể hiện sự thân mật. Cái gọi là niềm vui gia đình có con cháu, có thể coi là đến hôm nay Thẩm Thái Viễn mới cảm nhận được.
Thẩm Thái Viễn hiền từ xoa đầu Tri Nhạc, nói: “Ngày mai ông phải đi rồi, đưa ông nội cháu đi bệnh viện.”
Nghe thấy ông nội được nhắc đến, Tri Nhạc ngồi ngay ngắn, nụ cười trên mặt rút đi.
“Đừng lo, bên phía bệnh viện đã được sắp xếp đâu vào đấy rồi. Ông sẽ theo ông nội con cả quá trình, thẳng đến khi ông nội con khỏi bệnh xuất viện.” Thẩm Thái Viễn nói: “Cho nên ấy, từ ngày mai trở đi, ông sẽ không ở đây với con được nữa.”
Tri Nhạc lắc đầu ngay, ý là không sao, cậu không cần ai chăm nom.
Thẩm Thái Viễn cười nói: “Tri Nhạc ngoan quá. Ông không ở đây, nhưng anh Thẩm Trình của con thì có. Nhưng mà anh Thẩm Trình của con có chỗ ở của mình. Ông muốn hỏi, con muốn sống ở đây hay đi cùng anh Thẩm Trình, đến sống ở nhà nó?”
“Nếu con ở đây, ông sẽ để quản gia lại, có thể ở cùng con mỗi ngày. Còn nếu ở chỗ Thẩm Trình, bình thường anh Thẩm Trình đều phải đi làm, chỉ sợ không có ai có thể ở cùng con cả ngày.” Thẩm Thái Viễn nói: “Tri Nhạc, con nghĩ lại xem, muốn sang kia ở không?”
Người chăm sóc bên người Tri Nhạc là vẫn phải có, chỉ là sẽ phải thuê người mới, không yên tâm được như lão quản gia bên này.
Hai anh em Thẩm Trình lúc nhỏ thì đều sống ở nhà lớn Thẩm gia, sau khi ba mẹ qua đời, năm mười mấy tuổi Thẩm Minh đã vào trọ trong ký túc xá trường, không lâu sau Thẩm Trình cũng đi du học nước ngoài, lúc ấy hắn vẫn luôn ở nhà khác, sau khi Thẩm Trình về nước thì vẫn luôn ở nhà kia. Lần này vì chuyện của Tri Nhạc nên hắn mới về đây ở mấy ngày.
Thẩm Thái Viễn không phản đối gì chuyện ấy. Chim non rời tổ, diều hâu sải cánh, bọn nhỏ lớn lên sẽ thành gia lập thất, đều là lẽ dĩ nhiên của cuộc sống.
Nhưng bây giờ lão quản gia không thể sang chỗ Thẩm Trình chăm sóc Tri Nhạc lâu dài được, ông ấy còn phải lo cho nhà cũ của Thẩm gia và ở bên cạnh ông Thẩm.
Tri Nhạc gần như không do dự chút nào, trả lời ngay tắp lự: “Cháu sang chỗ anh trai ở.”
“Ồ? Có thể nghĩ kỹ chút, anh Thẩm Trình rất bận, có lẽ cả ngày cũng không gặp được nó đâu.” Thẩm Thái Viễn nói, hơi bất ngờ với quyết định này của Tri Nhạc.
Thực sự thì đúng là Thẩm Trình sẽ rất bận rộn, Thẩm Thái Viễn cũng lo cháu trai sẽ cố tình làm lơ Tri Nhạc, theo những gì Thẩm Trình đã nói hôm qua, chuyện này có khả năng rất cao, lời này là để tiêm cho Tri Nhạc một mũi tiêm dự phòng, cũng để cảnh cáo Thẩm Trình tốt nhất là không nên làm xằng làm bậy.
“Có thể ảnh Thẩm Trình không thể ở cùng con, cũng không thể chăm sóc con mọi lúc được.” Thẩm Thái Viễn lại cường điệu, tiêm mũi dự phòng cho Tri Nhạc, nói một hồi, ông vẫn không thôi trừng mắt nhìn Thẩm Trình ngồi một bên.
Gần như cả đêm Thẩm Trình không ngủ, uống 2 cốc cà phê rồi mà vẻ mặt vẫn mỏi mệt, lười biếng ngồi trên ghế, không để tâm đến cuộc đối thoại của hai người.
Nghe đến đây, hắn nhấc mí mắt lên, rất nể tình mà gật đầu: “Đúng thế.”
Tri Nhạc nhìn sang.
Mặt Thẩm Trình vô cảm, “Cho nên, ở lại đây là lựa chọn tốt nhất cho cậu.”
Tri Nhạc nghĩ đoạn, “Vậy anh cũng, tới đây ở chứ?” Cậu còn không nghĩ có thể một công đôi việc như vậy, vừa hay có thể giải quyết chuyện không ai ở cạnh. Chỉ là trong suy nghĩ của cậu, nơi này là nhà của ông nội Thẩm, người một nhà phải ở cùng nhau mới đúng chứ?
Thẩm Trình chỉ trả lời câu này bằng một từ ngắn gọn: “Không.”
Tri Nhạc khó hiểu: “Vì sao?”
Đột nhiên trong phòng trở nên im lặng.
Thẩm Trình không nói gì, Thẩm Thái Viễn ho khan một tiếng, nói: “Bởi vì chỗ này hơi xa chỗ làm của anh Thẩm Trình, không tiện lắm.”
Sự thật thì đúng là như vậy, nhà chính Thẩm gia ở vùng ngoại thành, cách tòa nhà làm việc của Thẩm thị trong trung tâm thành phố khá xa, ngay cả khi Thẩm Thái Viễn bận đi làm lúc còn trẻ cũng thường nghỉ ngơi tại chung cư gần công ty. Nhưng Thẩm Trình không muốn về đây ở còn vì một lý do khác nữa, là vấn đề mấy năm nay họ tránh không nhắc tới.
Hiện tại Thẩm Thái Viễn chỉ lấy công việc ra để giải thích.
Thẩm Trình hơi rũ mắt, không nói gì.
Tri Nhạc nghe xong, gật đầu: “Vậy, cháu ở  cùng anh trai. Ừm, không cần chăm sóc, bầu bạn, tự cháu có thể làm được, mỗi ngày cháu, cũng có rất nhiều việc, phải làm mà.”
Thẩm Thái Viễn hỏi đầy trìu mến: “Chắc chắn chưa?”
Tri Nhạc gật đầu thật mạnh: “Vâng!” Nói đoạn lại nghĩ, rồi nghiêm túc đáp: “Trong sách nói, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, anh đi đâu, cháu theo đấy.” Nói xong cậu cười với Thẩm Trình, bày ra dáng vẻ “trung thành tận tâm.”
Thẩm Thái Viễn bỗng nhiên cười ha hả.
Thẩm Trình không nhịn được phải nhướng mày, híp mắt lại, nhìn nụ cười hồn nhiên vô tội của Tri Nhạc thật kỹ, sau một lúc lâu mới hờ hững đáp: “Đến lúc đó đừng có khóc.”
Dù thế nào thì chuyện cứ quyết định như vậy.
Sau giờ trưa, lão quản gia vào phòng Thẩm Thái Viễn kiểm tra và sắp xếp lại đồ cần mang theo trong chuyến này lần cuối.
Thẩm Thái Viễn bỗng nhiên thở dài.
Lão quản gia đã phục vụ Thẩm gia nhiều năm, ít nhiều gì cũng hiểu tính tình già trẻ của Thẩm gia, nhìn Thẩm Thái Viễn, nói: “Hay là tôi ở lại, hoặc kêu chị Tư sang chỗ Tiểu Thẩm chăm nom?” Chị Tư là người làm lâu năm trong nhà.
Thẩm Thái Viễn trầm ngâm một lát, lại từ chối lời đề nghị này.
“Được rồi, đấy dù sao cũng không phải là biện pháp.”
Lão quản gia: “Tri Nhạc là một đứa trẻ không tệ.”
“Mấy năm nay lão Giang vất vả, nhất định Tri Nhạc cũng vất vả.” Thẩm Thái Viễn khâm phục người bạn cũ nọ của mình từ tận đáy lòng, ông hiểu trong mắt người người thường, biểu hiện bên ngoài của Tri Nhạc thoạt nhìn thì giống hệt bình thường, không có nhiều năm cố ý dạy dỗ và huấn luyện há có thể đạt tới bước này, gian khổ sau màn chỉ có hai người họ biết tường tận thôi.
Lão quản gia: “Ngài lo lắng Tiểu Thẩm đối xử không tốt với Tri Nhạc sao?”
Thẩm Thái Viễn nói: “Nếu nó đã đưa người về thì hẳn đã tính đến việc phải ở cùng Tri Nhạc. Đạo đãi khách cơ bản thì vẫn có, không đến mức tính toán chi li mấy loại chi phí ăn mặc ở với Tri Nhạc. Ta chỉ lo nó cố ý cứng đầu, không muốn tiếp nhận Tri Nhạc, ngó lơ Tri Nhạc, để Tri Nhạc chịu tủi thân.”
Lão quản gia cười nói: “Xin lỗi, tôi nói thẳng, nếu Tiểu Thẩm thực sự có ý nghĩ đó thì cũng không thể trách cậu ấy được.”
“Nói khó nghe, với điều kiện của Tiểu Thẩm, có dạng người gì mà không tìm được đâu?” Lão quản gia tiếp tục: “Ngài lại âm thầm không màng tới ý nguyện của cậu ấy, tìm cho cậu ấy một người như vậy —— tuy rằng Tri Nhạc cũng tốt, nhưng trong suy nghĩ của người bình thường, chỉ sợ là khó có thể chấp nhận được. Nói thật, Tiểu Thẩm đồng ý đưa người về đã là chuyện ngoài dự đoán lớn lắm rồi. Với chuyện mà ngài lo lắng, tôi tin Tiểu Thẩm sẽ có chừng mực, sẽ không làm ra chuyện gì khác người đâu.”
“Còn nữa, dù có là giữa những người bình thường, hai người ở cùng nhau cũng phải trải qua chút trắc trở, huống hồ Tri Nhạc lại như vậy. Mà tình huống của Tri Nhạc, dù ở chung với ai cũng không dễ. Cả hai người đều không dễ dàng gì.”
Thẩm Thái Viễn gật đầu: “Ông nói rất đúng, đúng là chuyện này tôi đuối lý, với Thẩm Trình là không công bằng. Cho nên chuyện kế tiếp, tôi không thể can thiệp nữa, cũng chẳng thể can thiệp. Mấy người không cần ở lại, nếu thật sự nhúng tay vào, có khi thằng nhóc Thẩm Trình kia sẽ buông tay mặc kệ luôn đấy.”
Lão quản gia cười nói: “Tiểu Thẩm mặt lạnh tim nóng, Tri Nhạc hiểu chuyện ngoan ngoãn, năm rộng tháng dài, nhất định có thể ở chung hòa hợp. Có khi Tiểu Thẩm lại thích dáng vẻ kia của Tri Nhạc ấy chứ, chuyện duyên phận là việc của trời, chúng ra không cần nhọc lòng.”
Lão quản gia vẫn thực sự thích Tri Nhạc, vốn nhóm người hầu còn có lời ra tiếng vào với việc Thẩm Thái Viễn định ra mối hôn sự này, dù sao Thẩm Trình cũng là cháu ruột, sao lại có thể đem ra đùa giỡn như vậy chứ. Không ngờ đến khi gặp được Tri Nhạc, cậu lại đảo lộn hết ý nghĩ trong lòng họ, họ lại đem lòng yêu mến Tri Nhạc. Không nói cái khác, chỉ trong khoảng thời gian một ngày ngắn ngủi, số lần Thẩm Thái Viễn cười đã nhiều hơn mấy năm nay rất nhiều, mà nhiều năm qua, cuối cùng hai ông cháu Thẩm Trình và Thẩm Thái Viễn cũng cùng nhau ăn bữa cơm ở nhà chính Thẩm gia.
Thẩm Thái Viễn nói: “Có lý. Duyên phận do trời định, cứ để chúng tự sống đi. Dù không nuôi dưỡng được tình cảm vợ chồng thì tạo tình nghĩa anh em cũng được. Đời này dù thế nào thì Thẩm gia chúng ta cũng sẽ chăm sóc tốt cho Tri Nhạc.”
Chạng vạng hôm ấy, Tri Nhạc theo Thẩm Trình về nơi hắn ở.
“Ông nội Thẩm và ông nội, chăm sóc lẫn nhau, em và anh Thẩm Trình, cũng chăm nom cho nhau. Đều rất tốt.”
Trước khi Tri Nhạc đi, cậu đã tạm biệt Thẩm Thái Viễn và nói với ông như vậy.
Thẩm Thái Viễn hiểu ý cậu, là nhờ ông tới bệnh viện chăm sóc tốt cho ông nội, mong ông cũng chăm sóc tốt cho bản thân, mà Tri Nhạc sẽ sống hòa thuận cùng Thẩm Trình ở Thẩm gia, ông không cần lo lắng.
“Được, chúng ta cùng tốt.”
Tri Nhạc vẫy vẫy tay, lưu luyến tạm biệt ông nội Thẩm mà cậu vừa mới quen.
“Oa, đẹp quá, lớn quá, thật……”
Nơi Thẩm Trình ở lại một lần nữa đổi mới nhận thức của Tri Nhạc, khác với nhà cũ Thẩm gia cổ kính, biệt thự của Thẩm Trình tọa lạc ở khu người giàu nổi tiếng tấc đất tấc vàng, là một căn biệt thự đơn lẻ, đá cẩm thạch trắng, mái vòm, phong cách Châu Âu điển hình, trong vườn trăm hoa đua nở, trên đường cây ngô đồng cao sừng sững mọc san sát, trong vườn có một đài phun nước phản chiếu ra ánh nắng hoàng hôn rực rỡ, giống như một tòa lâu đài vậy.
“……thật là xa hoa.”
Tri Nhạc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra được một tính từ thích hợp.
Thẩm Trình cất bước, đi vào trong sân, Tri Nhạc đeo túi, đi sát phía sau hắn, đôi mắt đúng là không đủ để nhìn.
“Anh ơi, nhà anh, giàu thế sao?”
Tri Nhạc biết, ở quê có người có có một căn nhà cao, hoặc mua một căn nhà trong thành phố, đều khiến người khác vô cùng hâm mộ, đó đều được coi là những kẻ có tiền. Lúc trước cậu từng nghe nói, nhà họ Thẩm rất giàu có, Tri Nhạc không có khái niệm gì, giờ được tận mắt thấy, cuối cùng trí tưởng tượng cằn cỗi của cậu cũng có chút cảm giác chân thật.
Nhà lớn như vậy, còn cả tòa nhà lớn của ông nội Thẩm nữa, đều đáng giá biết bao nhiêu tiền luôn ấy.
Thẩm Trình thân cao chân dài, đi ở phía trước, thuận miệng nói: “Làm sao, không thích à?”
Tri Nhạc trả lời: “Thích chứ!” Đương nhiên cậu biết, tiền là thứ tốt, sao lại không thích chứ.
Khóe mắt Thẩm Trình liếc Tri Nhạc một cái, thẳng thắn thành khẩn đấy.
Lại nghe Tri Nhạc nói tiếp: “Cưới được, người vợ có tiền, he he.”
Dưới chân Thẩm Trình lào đảo một cái, suýt thì ngã sấp mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.