Viếng miếu Tây Vương Mẫu xong, tôi loay hoay không biết phải ra bằng lối nào.
Đành túm tạm một thương lái nhỏ bên đường để hỏi thăm, cô ấy chỉ đường cho tôi. Tôi hơi ngửa cổ nhìn về hướng đó, men theo con đường rải đá rêu phong, đi bộ cả dặm mới tới được đến cổng.
Mặt trời rọi vào mặt như thể muốn thiêu đốt từng tấc da thịt.
Đối diện với miếu là bức tường quét vôi trắng lợp ngói đỏ, dưới chân tường lác đác vài gánh rong. Mấy dì tuổi tứ tuần, ngũ tuần tay vung vẩy quạt tròn, tiếng hét rao hàng vang vọng hết sức.
Tôi lẽo đéo bám theo đám dì, chẳng biết chìm vào suy tư lúc nào.
Chợt mơ hồ có tiếng người gọi tôi từ phía sau.
"Thư Viễn?" Thanh âm hơi chút do dự.
Tôi cố trấn định cảm xúc đang trào dâng mãnh liệt trong lồ ng ngực rồi ngoảnh mặt nhìn lại, trước mắt là một người đã ngoài ba mươi, đứng ở hướng tám giờ về phía tôi, chỗ mặt đất dưới chân có hình bát quái, bốn góc đè bốn tảng đá nặng, nhìn hệt như thầy bói.
Những tháng ngày niên thiếu dũng cảm và dịu dàng trôi qua chợt rõ ràng.
Tôi thả chậm bước chân, ánh mắt lộ rõ vẻ khó tin.
Người ấy dường như đã quen với ánh mắt này, chỉ vào thứ nằm trên mặt đất rồi thản nhiên nở một nụ cười phóng khoáng với tôi.
"Chán quá không có gì làm." Người đó nói.
Tôi liếc thoáng qua chiếc áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi và chiếc quần đen xắn gấu rồi ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ người nọ đưa cho.
Người nọ hếch cằm nhìn tôi: "Đã mười năm không gặp rồi."
"Hình như là vậy." Tôi đáp