Renggg…
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu 40 phút đọc bài đã kết thúc.
Bộp!
Trương Lỗi ném cuốn Anh ngữ Tập một lên bàn, uể oải lắc đầu:
- Không biết suốt ngày phải học mớ ngoại ngữ này để làm gì, tớ đâu có ý định xuất ngoại chứ!? Nếu như ai nấy đều đọc thông viết thạo, thì chẳng khác nào đập vỡ đi chén cơm của đám thông dịch viên ngoài kia rồi!
Mặc dù không phải lần đầu tiên nghe được loại lý luận này của Trương Lỗi, nhưng Quý Phong vẫn không nhịn được phải lắc đầu cười một tiếng:
- Sao cậu có thể nói như vậy, biết thêm một ngôn ngữ thì có làm sao đâu!?
- Học ngoại ngữ để làm gì? Muốn làm phiên dịch à? Hay muốn ra vẻ ta đây cũng giống như người nước ngoài, mở miệng ra là một tràng xì xồ xí xố?
Trương Lỗi khinh khỉnh nói tiếp:
- Ngôn ngữ ở nước nào cũng vậy, gì thì gì chứ nhất định không thể hay bằng tiếng mẹ đẻ! Là người Hoa thì làm sao cho giống người Hoa chứ!
Quý Phong nhếch miệng cười trừ, về việc Trương Lỗi ghét học ngoại ngữ thì hắn chịu chứ không biết phải khuyên nhủ ra làm sao.
- Vậy cứ đợi đến lúc cậu có quyền lên tiếng thì hãy cải cách giáo dục nhé! Còn bây giờ, trước mắt vẫn phải học cho tốt môn Anh ngữ này, nếu không, ngay cả Đại học cũng không đậu được thì cậu còn có tư cách gì mà nói nữa?
Đã lên cấp ba thì nên bắt đầu chuẩn bị cho thi Đại học là vừa, vốn Quý Phong nghe nói đa số các trường Đại học đều yêu cầu trình độ tiếng Anh rất khắt khe. Các môn học khác có giỏi đến mấy đi chăng nữa mà môn Anh ngữ không đủ điểm thì cũng không thể trúng tuyển.
Quý Phong muốn vươn lên thì dù có chán ghét bộ môn này đến đâu, hắn cũng buộc phải nghiêm túc học tập, bởi chỉ như vậy hắn mới có cơ hội đặt chân vào giảng đường Đại học, mới có một tương lai tươi sáng!
Vừa nghe Quý Phong nhắc đến chuyện này, Trương Lỗi liền ỉu xìu rồi ủ rũ nói:
- Cậu muốn cải cách là có thể cải cách sao? Thôi, không đa sự nữa, dù sao vẫn phải học cho tốt môn Anh ngữ này!
Nhìn bộ dạng ảo não của gã, Quý Phong không nhịn được cười lớn.
- Đúng rồi, Phong tử!
Trương Lỗi không biết nhớ tới chuyện gì, cả người bỗng nhiên phấn chấn, hai mắt bừng sáng:
- Khi nãy lúc mới vào học, tớ thấy cô em hoa khôi xinh đẹp của lớp ta cứ len lén liếc nhìn cậu đó. Thành thật khai báo mau, tiểu tử cậu dụ dỗ được nàng ta từ lúc nào?
- Cái gì mà dụ dỗ chứ!
Cũng may Quý Phong không phải lần đầu nghe Trương Lỗi nói chuyện ba hoa kì quái, nếu không nhất định sẽ chẳng thể nào mà tiếp nhận cho được. Hắn tức giận:
- Buổi sáng cậu cứ thử đi trễ vài lần đi, chắc chắn sẽ được cô ta nhìn dài dài đó!
Thực ra khi nãy Quý Phong đã để ý, từ lúc vào học đến giờ, Đồng Lôi ngồi ở bàn thứ hai vẫn liếc nhìn hắn, có vẻ như hắn chạy không thoát việc bị chủ nhiệm lớp khiển trách rồi.
- Tiểu tử cậu không chịu khai thật à?
Trương Lỗi cười hắc hắc:
- Phong tử, tớ hỏi cậu, trước kia có biết bao nhiêu tên thường xuyên đi trễ, nhưng đã thấy Đồng Lôi từng chú ý tới ai như cậu chưa? Điều này giải thích làm sao đây?
Quý Phong lắc đầu cười khổ rồi suy đoán:
- Nói không chừng do người ta biết tớ và Hồ Tuyết Tuệ vừa chia tay, nên mới hiếu kỳ nhìn đấy thôi?
- Ừm, nghe cũng có lý!
Trương Lỗi xoa xoa cằm, gục gặc cái đầu.
Quý Phong không nhịn được trợn mắt nhìn gã:
- Cậu thật thà tử tế quá nhỉ!!!
Trương Lỗi liền tỏ vẻ nghiêm trang:
- Đây chính là ưu điểm duy nhất của tớ mà!
Hai người đồng thời cười ha hả. Chợt Trương Lỗi cảm khái:
- Xem ra, có vẻ cậu thật sự không còn lưu luyến với Hồ Tuyết Tuệ nữa, người anh em, làm tốt lắm!
Thấy Quý Phong nhắc tới Hồ Tuyết Tuệ mà nét mặt vẫn ung dung bình thản, Trương Lỗi liền hiểu rõ hắn đã hoàn toàn dứt bỏ chứ không còn vương vấn nữa, bởi nếu như trong lòng vẫn còn chút gì đó vướng víu thì Quý Phong không thể nào có những biểu hiện tự nhiên như vậy được.
Chỉ thấy Quý Phong mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy, mọi chuyện đã là quá khứ!
Trương Lỗi cười hắc hắc:
- Này Phong tử, nếu cậu đã không u sầu khốn khổ vì thất tình nữa, thì cũng nên suy nghĩ đến việc bắt đầu mùa xuân thứ hai chứ nhỉ?
Quý Phong sửng sốt hỏi:
- Mùa xuân thứ hai?
- Dĩ nhiên là với hoa khôi của lớp ta, Đồng Lôi đó!
Trương Lỗi hưng phấn nói:
- Đây chính là thiên kim đại tiểu thư của huyện chúng ta nha. Nếu như cậu có thể theo đuổi được cô nàng, nhất định sẽ tiết kiệm được bao nhiêu năm phấn đấu nhé...
Còn chưa dứt lời thì vẻ hưng phấn trên mặt Trương Lỗi đã biến mất tăm, thay vào đó là thần sắc lúng túng, gã đờ người ra nhìn về phía sau Quý Phong.
- Cậu nói lung tung cái gì vậy...
Quý Phong vẫn chưa để ý tới nét mặt Trương Lỗi, hắn lắc đầu:
- Là nam nhân thì phải biết lập chí, phải biết tự mình phấn đấu. Tớ không phải cái loại đàn ông bám váy đàn bà như vậy! Đồng Lôi là một cô gái vừa xinh đẹp vừa có gia thế, cô ta tìm bạn trai ít nhất phải là hạng thanh niên tài tuấn, nếu không cũng thế gia đệ tử... Người hai bàn tay trắng như tớ, nói tướng mạo không có tướng mạo, nói gia thế lại càng không có gia thế, cô ta làm sao có thể để ý được?
Nét mặt Trương Lỗi bỗng dưng trở nên khá cổ quái, dường như gã đang cố hết sức mà nhịn cười vậy:
- Nói thế... có nghĩa là cậu cũng thích Đồng Lôi đúng không?
- Ai mà không thích cái đẹp chứ!
Quý Phong quen biết Trương Lỗi đã lâu, cũng đã biết cách trêu chọc gã:
- Đồng Lôi xinh đẹp như vậy, sao tớ có thể không thích cô ấy cho được? Với lại, yêu ai đó không nhất định là vì vẻ bề ngoài. Đúng rồi, tiểu tử cậu còn dám nói tớ, nếu cậu không chú ý đến Đồng Lôi, làm sao biết được cô ấy đã nhìn tớ mấy lần? Cậu rõ ràng vừa ăn cướp vừa la làng mà!
- Khụ...
Trương Lỗi ho khan một tiếng rồi lúng túng trả lời:
- Cái kia... tớ đây là ... cái kia .... đúng rồi, là đang học tập theo lớp trưởng. Cậu cũng biết đấy, thành tích của lớp trưởng rất tốt, tớ đây là chú ý đến phương pháp học tập của cô ấy đó thôi.
- Cậu đi chết đi, lý do vụng về như vậy mà cũng có thể nói được!
Quý Phong trợn mắt khinh bỉ nhìn gã. Nhưng khi hắn vừa dứt lời thì sau lưng đã truyền tới giọng nói khiến cho hắn toàn thân phát run.
- Cậu muốn biết phương pháp học tập của mình sao? Từ khi nào bạn học Trương Lỗi của chúng ta lại trở nên siêng năng như vậy nhỉ?
Thanh âm này cực kỳ thanh thúy, tựa hồ được phát ra từ một đôi môi anh đào nào đó của tiên nữ trên chín tầng mây, làm cho người nghe cảm thấy vô cùng thoải mái.
Có điều… giọng nói ngọt ngào này lại có chút lạnh lùng.
Lòng Quý Phong như có hươu nhảy, vội quay đầu ra sau thì phát hiện, người vừa nói không ai khác chính là đối tượng mà hắn và Trương Lỗi đang đàm luận, Đồng Lôi!
Tiêu rồi!
Quý Phong vô cùng lúng túng, đây là lần đầu tiên hắn ba hoa ở sau lưng người ta, rồi lại để chính người đó nghe được, điều này làm cho hắn vô cùng xấu hổ, thật muốn chết quách đi.
- Lớp ... lớp trưởng, cái này... thật xin lỗi!
Quý Phong vô cùng bối rối chỉ biết cuống quít nói lời xin lỗi:
- Là chúng tớ không tốt, không nên bàn luận sau lưng bạn như vậy, xin bạn thứ lỗi!
Gương mặt tuyệt mĩ của Đồng Lôi lúc này lạnh như băng. Cô tựa hồ không hề nghe thấy mấy lời xin lỗi của Quý Phong, hung hăng trợn mắt nhìn hai người rồi lạnh lùng nói:
- Hai cậu theo tớ đi ra ngoài!
Nói xong, cô quay người bước đi, thân hình nhanh chóng biến mất khỏi phòng học.
- Tiểu tử kia… cậu sớm biết Đồng Lôi đang đứng sau lưng tớ phải không?
Quý Phong nhìn chằm chằm vào Trương Lỗi, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Lúc này hắn mới nhớ tới vẻ biến hóa trên mặt Trương Lỗi khi nãy, nên hắn mới hiểu Trương Lỗi nhất định đã cố ý.
- Thằng ôn, cậu dám chơi tớ, ngàn vạn lần đừng để cậu lọt vào tay tớ, nếu không ....!
Trương Lỗi lập tức cười đểu:
- Này Phong tử, cậu đừng có mà *** cắn Lữ Động Tân nhá, tớ đây không phải chơi cậu mà là tạo cơ hội cho cậu mới đúng. Nếu để cậu biết Đồng Lôi tới, cậu còn dám nói mình thích cô ấy không?
Quý Phong: