Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”

Chương 1:




Chu Doãn Thịnh còn chưa mở mắt đã nghe thấy có người liên tục hô to gọi nhỏ bên tai mình – “Tiến sĩ, anh làm sao thế? Anh vẫn khoẻ chứ? Có ai không, tiến sĩ bị thương rồi!” – Nói xong lập tức lạch bạch chạy đi.
Xác định bên cạnh không còn ai, hắn mới chậm rãi chống người dậy đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Đây ắt hẳn là một phòng thí nghiệm, trên tường treo ba giá để đồ rất lớn, ô nào cũng có đặt một dụng cụ thuỷ tinh, dùng để ngâm bộ phận cơ thể người hoặc động thực vật có hình thù kỳ quái.
Trong không khí tản mát mùi hôi thối của thuốc sát trùng, dung dịch hoá học và thi thể thối rữa trộn lẫn vào nhau, khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Cách đó không xa còn vang lên từng tiếng nổ mạnh, dường như đang có một trận chiến diễn ra.
Rất rõ ràng, đây không phải một thế giới hoà bình, cho nên phải nhanh chóng hiểu biết tình hình của nguyên thân để ứng biến. Chu Doãn Thịnh lập tức bật 007 xem tư liệu, sau đó nở nụ cười.
Tốt lắm, đây là tận thế, mà nguyên thân là một tiến sĩ y học trẻ tuổi, tên là Bạch Mặc Hàn, được căn cứ B lớn nhất Trung Quốc tài trợ chăm sóc để nghiên cứu thuốc kháng virus Zombie. Anh ta tuỳ tiện lấy cơ thể sống làm thí nghiệm, mỗi ngày có vô số người bình thường hoặc dị năng giả chết trong tay anh ta. Anh ta là người mà tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều căm hận.
Tuy hành vi của anh ta có vẻ điên cuồng, có khuynh hướng phản xã hội, nhưng đáng buồn thay, không ai biết ý tưởng thực sự trong lòng anh ta. Anh ta chẳng qua chỉ muốn nhanh chóng nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh để cứu toàn bộ nhân loại.
Đây là một người tưởng rằng độc ác, nhưng thực ra có tấm lòng trong sạch.  Anh ta chỉ biết nghiên cứu y học, không hiểu chút gì về đạo lý đối nhân xử thế, cho nên đã vô tình đắc tội rất nhiều người.
Số mệnh đã định anh ta sẽ không được chết tử tế, hơn nữa còn chết hai lần.
Đây là một thế giới BL, công chính tên là Lôi Xuyên, trước tận thế là lính đặc chủng, sau tận thế kích phát dị năng hệ lôi, hệ hoả, hệ trị liệu, có thể xem như cao thủ đương thời. Hắn là người chính trực, nghiêm túc, công bằng, dẫn đội ngũ anh em của mình đầu quân vào căn cứ B lớn nhất Trung Quốc, trên đường còn tiện thể cứu rất nhiều người.
Hắn không che giấu dị năng của mình, cho rằng như vậy sẽ càng có thể đảm bảo sự an toàn cho mọi người. Nhưng không ngờ lại có người nổi ý xấu, bán tin hắn sở hữu dị năng hệ trị liệu, hơn nữa còn không sợ virus Zombie lây nhiễm cho sở nghiên cứu của Bạch Mặc Hàn để đổi lấy điều kiện thường trú ở căn cứ B.
Bạch Mặc Hàn mừng như điên, lập tức báo cáo việc này lên cấp trên, yêu cầu họ bắt Lôi Xuyên lại làm sản phẩm thí nghiệm. Ban lãnh đạo căn cứ B vốn dè chừng Lôi Xuyên, việc này đúng là gãi đúng chỗ ngứa, vì thế ngoài mặt giao nhiệm vụ có độ khó cao cho Lôi Xuyên, nhưng sau lưng thì mua chuộc bạn bè hắn đánh lén trong khi làm nhiệm vụ.
Lôi Xuyên bị thương nặng, vốn có thể tự khỏi, nhưng lại bị bạn mình tiêm thuốc do Bạch Mặc Hàn nghiên cứu chế tạo vào người, lập tức rơi vào hôn mê, đến khi tỉnh lại thì đã trở thành vật nghiên cứu của Bạch Mặc Hàn, ngày ngày phải chịu đựng sự tra tấn vô cùng tàn ác.
Cứ thế năm năm trôi qua, khi hắn đã dần dần tuyệt vọng, cấp dưới Quách Trạch Thuỵ vẫn luôn thầm thích hắn một mình xâm nhập vào sở nghiên cứu, muốn cứu hắn ra ngoài.
Trong sở nghiên cứu có cao thủ dị năng canh gác, Quách Trạch Thuỵ vốn không có khả năng thành công. Y bị mười mấy dị năng giả bao vây, bị đánh tan xác ngay trước mặt Lôi Xuyên. Chuyện này đã tác động mạnh mẽ đến thần kinh của Lôi Xuyên. Hắn dùng một chút sức lực cuối cùng kích nổ tinh thể trong đầu, kéo tất cả mọi người chết theo.
Sau đó hắn sống lại, Quách Trạch Thuỵ cũng sống lại, hai người gặp Thần giết Thần, gặp Phật giết Phật, bồi đắp lên tình cảm sâu đậm từ những ngày cùng chung hoạn nạn. Vài năm sau đó, Quách Trạch Thuỵ dựa vào ý chí bền bỉ của mình mà bẻ cong Lôi Xuyên, hai người thành lập một thế lực lớn mạnh hơn cả căn cứ B, mang lại niềm hy vọng mới cho tận thế khốc liệt.
Sau khi sống lại, họ đương nhiên sẽ không bỏ qua cho kẻ thù, vì thế Bạch Mặc Hàn lại bị tiêu diệt. Trước khi chết, anh không hề oán hận, mà chỉ có nuối tiếc. Vắc-xin phòng bệnh của anh chỉ thiếu một phân tử nữa thôi là có thể phối hợp chế thành công, nếu như cho anh thêm một chút thời gian nữa, anh nhất định có thể khiến thế giới này khôi phục lại diện mạo vốn có. Hoa lá sẽ tươi đẹp trở lại, bầu trời lại trở nên xanh biếc, sông ngòi lại sạch sẽ trong veo trở lại, con người khôi phục lại sức khoẻ và lý trí…
Cho nên… nhiệm vụ của mình là cứu vớt thế giới?
Nghĩ đến đây, Chu Doãn Thịnh lập tức nhảy xuống giường bệnh, chạy đến phòng thí nghiệm bên cạnh. Thời gian tỉnh lại của hắn rất không đúng lúc, hôm nay là ngày Quách Trạch Thuỵ một mình xông vào phòng thí nghiệm. Y cải trang thành nhân viên nghiên cứu, lại bị tiến sĩ Bạch – người có khả năng nhìn một lần là sẽ không quên – phát hiện ra, sau đó bị đội hộ vệ bao vây.
Trong lúc hỗn loạn, tiến sĩ Bạch bị đập trúng trán nên ngất đi. Vốn lần này ngất đi sẽ hôn mê đến tận khi nhân vật công thụ chính sống lại, nhưng linh hồn của Chu Doãn Thịnh quá mạnh, cưỡng chế tiến sĩ Bạch tỉnh lại trước thời gian.
Mau, mau chút nữa, nếu không nhân vật công chính sẽ tự kích nổ, mà vắc-xin và huyết thanh miễn dịch của tiến sĩ Bạch chỉ còn đúng một phân tử nữa thôi là có thể phối chế thành công, Chu Doãn Thịnh tuyệt đối sẽ không để cho tâm huyết của anh bị uổng phí.
Vừa chạy đến cửa phòng thí nghiệm, hắn lập tức trông thấy một người bị lửa, dao băng, dây leo, gai đất… đánh tan xác, mà trong phòng thí nghiệm trong suốt kiên cố, Lôi Xuyên đang nằm trên bàn thí nghiệm, trơ mắt nhìn cảnh tượng này. Đôi mắt hắn đỏ lừ, cơ bắp bắt đầu phồng lên, hiển nhiên là đang định tự kích nổ.
Chu Doãn Thịnh vừa chạy vừa điều chỉnh số liệu cơ thể Bạch Mặc Hàn lên đến tối đa. Bạch Mặc Hàn là dị năng giả hệ thần kinh, bình thường bận nghiên cứu không có thời gian tu luyện nên thực lực rất bình thường. Nhưng sau khi được 007 điều chỉnh, thực lực của hắn tăng như tên lửa, lập tức vượt qua cấp bậc cao nhất, đạt tới bậc vương giả.
Nếu muốn xoa dịu tinh thể nổ tung của Lôi Xuyên, chắc chắn phải dựa vào dị năng giả hệ thần kinh bậc vương giả.
Quanh người Lôi Xuyên xuất hiện từng tia sét tím, tựa như những con rồng thật nhỏ bao bọc lấy hắn. Bàn thí nghiệm bị phá nát, mà hắn thì vẫn đang lơ lửng giữa không trung, năng lượng quanh người càng ngày càng dữ dội, khiến tất cả dị năng giả đều ngã rạp, có nhân viên kỹ thuật là người thường đã đổ máu mà chết.
Lớp kính được chế tạo từ thiên thạch – vốn cứng cáp hơn cả kim cương – bắt đầu xuất hiện vết rạn, vài giây sau mở rộng thành mạng nhện, cuối cùng loảng xoảng vỡ vụn. Đội dị năng giả muốn trốn cũng không được, muốn chạy cũng không xong, chỉ có thể nằm sõng soài dưới đất, tuyệt vọng chờ chết.
Trông thấy tiến sĩ Bạch dùng năng lượng thần kinh màu trắng bọc lấy bản thân, chậm rãi tiếp cận Lôi Xuyên, tâm trạng họ quả thực khó có thể diễn tả thành lời. Đây là trình độ mà dị năng giả bậc vương giả trong truyền thuyết mới có thể đạt đến, phóng thích dị năng hình thành từ trường bọc lấy mình. Trong phạm vi từ trường này, hắn là vô địch.
Hiện giờ còn chưa có người nào có thể tu luyện đến trình độ này, mà sở dĩ họ biết là vì căn cứ từng bao vây tiễu trừ một thây ma bậc vương giả, mất năm kho vũ khí và tính mạng của hai mươi tám dị năng giả cấp mười mà cũng không có cách nào khiến nó bị thương, còn để nó trốn thoát mất tăm.
Một dị năng giả bậc vương giả, thực lực đủ để sánh ngang với một quân đoàn trăm triệu người. Họ được cứu rồi!
Trong mắt mọi người đều toát ra ánh sáng hy vọng. Mà hiện thực cũng không làm họ thất vọng, quầng sáng trắng bọc lấy quầng sáng tím, ép dòng năng lượng bùng nổ quay trở về cơ thể Lôi Xuyên, âm thanh năng lượng va chạm kéo dài gần mấy chục phút.
Ánh sáng chói mắt rốt cuộc nhạt đi, Chu Doãn Thịnh bất chợt phun ra một ngụm máu tươi. Hắn đã trải qua vài thế giới, thu được rất nhiều năng lượng, nhưng để xoay chuyển số mệnh sống lại của Lôi Xuyên, hắn phải trả một cái giá khó có thể tưởng tượng, chẳng những năng lượng tích luỹ từ vài thế giới trước cạn sạch, mà ngay cả linh hồn cũng bị thương.
Giữa các thế giới có tồn tại sự chênh lệch. Mấy thế giới trước đó đều rất hoà bình, hoàn toàn không có những thiết lập vượt mức thông thường như dị năng, thây ma hay tận thế, cho nên chỉ được xem như cấp F trong hệ thống cấp bậc của Chủ Thần. Nhưng thế giới này thì vô cùng nguy hiểm, hơn nữa còn có rất nhiều năng lượng thể vượt mức thông thường, đủ để huỷ diệt thế giới, cho nên cấp bậc ít nhất cũng phải trên cấp B.
Năng lượng của mười mấy thế giới cấp F gộp lại cũng chưa chắc bằng được một thế giới cấp B, thế nên ở thế giới này, Chu Doãn Thịnh tuy rằng vẫn có thể tự bảo vệ mình, nhưng không thể nào chi phối hướng đi của cả thế giới. Vừa rồi hắn đã tiêu hao toàn bộ sức mạnh để ngăn chặn nhân vật công chính tự kích nổ, hiện giờ ý thức của thế giới đang muốn đưa nhân vật công chính đi sống lại, mà hắn thì không thể không rút năng lượng từ linh hồn để chống lại dòng ý thức này, giữ cân bằng thời không (thời gian và không gian) sắp xoay chuyển.
Nếu như không làm như vậy, linh hồn của hắn rất có khả năng sẽ bị dòng xoáy thời không biến dạng đẩy đi nơi khác, phải chịu sự tổn hại khôn lường, có khi còn sẽ bị Chủ Thần phát hiện rồi tiêu diệt. Vì thế, hiện giờ hắn đã ở trong tình cảnh đâm lao thì phải theo lao. Nếu từ bỏ nhiệm vụ, ngoài việc linh hồn phải chịu tổn hại, hắn sẽ không được một chút lợi lộc nào.
Nhất định phải tiếp tục kiên trì, ít nhất phải kiên trì đến ngày nghiên cứu thành công vắc-xin phòng bệnh! Còn về việc tìm kiếm người yêu, hắn đã lực bất tòng tâm. Ý thức của thế giới đang làm hao mòn linh hồn hắn từng phút từng giây, hắn sẽ không ở lại thế giới này quá lâu. Lôi Xuyên là một quân nhân chính trực, tuy rằng sau khi sống lại sẽ hắc hoá, nhưng hắn vẫn sẽ cố hết sức cứu vớt loài người. Nếu hắn thấy Bạch Mặc Hàn nghiên cứu chế tạo thành công vắc-xin phòng bệnh, sau khi sống lại nhất định sẽ không giết anh, mà ngược lại sẽ để anh tiếp tục nghiên cứu.
Nhân vật công thụ chính đến chết cũng không thể nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng chống virus Zombie. Nếu anh nghiên cứu ra, điều này cũng coi như gián tiếp thay đổi quỹ đạo vận mệnh của họ, có thể giúp Chu Doãn Thịnh đạt được năng lượng của thế giới này. Năng lượng khổng lồ ấy chẳng những đủ để hắn chữa trị linh hồn, mà còn có thể khiến thực lực của hắn tiến một bước dài. Cho nên nhiệm vụ lần này, hắn nhất định phải hoàn thành bằng mọi giá.
Nghĩ như vậy, hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, sau đó chậm rãi ngã xuống.
Đám dị năng giả kia lúc này mới hoàn hồn, người lê người chạy đến bên cạnh hắn xem xét tình hình.
“Đừng phá hỏng sản phẩm thí nghiệm của tôi, mọi hy vọng nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh đều nằm trên người cậu ta đấy, nghe rõ chưa?” – Hắn siết chặt tay đội trưởng đội hộ vệ, thận trọng dặn dò, máu tươi liên tục tràn ra, như thể ngay sau đó sẽ cạn máu mà chết.
“Rõ thưa tiến sĩ, chúng tôi sẽ không động đến người nọ. Giờ tôi đưa ngài đến phòng y tế, ngài đừng nói gì cả!” – Đội trưởng đội hộ vệ cẩn thận bế hắn lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Những người còn lại ngồi dưới đất hơn mười phút mới gian nan bò dậy dọn dẹp hiện trường. Họ không trút giận lên người Lôi Xuyên, chỉ cẩn thận đặt hắn vào lồng ấp. Tiến sĩ Bạch là dị năng giả bậc vương giả, ai dám dộng vào đồ của hắn?
Lôi Xuyên đứng bên cạnh lồng ấp, kinh ngạc nhìn chằm chằm cơ thể mình. Một dị năng giả đi qua lồng ấp, đi xuyên qua hắn. Hắn thử nắm tay lại, cảm giác rất thật, sau đó thử chạm vào đồ vật, lại chỉ bắt được không khí. Hắn định ra khỏi phòng, lại đột nhiên bị một màng năng lượng vô hình bật ngược trở lại.
Lúc này hắn mới dám chắc, mình trở thành một hồn ma, hơn nữa còn bị nhốt trong phòng thí nghiệm, không thể nào rời khỏi. Nhưng cơ thể hắn vẫn còn sống, mọi số liệu trên máy đo nhịp tim và hô hấp đều vẫn bình thường.
—————————–
Dị năng giả cũng tương tự như thây ma, trong não đều có tinh thể, đều có thể cung cấp năng lượng cần thiết cho tu luyện. Nhưng không biết vì sao, năng lượng tinh thể của nhân loại không tinh khiết như của thây ma, nếu hấp thu sẽ có nguy cơ nổ tan xác, cho nên trừ khi không còn cách nào khác, sẽ không ai đi cướp đoạt tinh thể của dị năng giả khác.
Nhưng tinh thể của bậc vương giả thì khác, mặc dù năng lượng hỗn tạp không tinh khiết, nhưng nếu để nhiều dị năng giả khác nhau hấp thu thì sẽ đủ để tạo ra một quân đoàn dị năng giả cấp bậc cao, có khi còn có thể bồi dưỡng ra một cao thủ bậc vương giả nữa.
Sau khi nhận được tin tức, ban lãnh đạo căn cứ B toát ra ánh mắt tham lam.
Nhưng làm sao Chu Doãn Thịnh có thể không nghĩ đến điều này? Hắn đã lợi dụng 007 hack vào hệ thống bệnh viện, bóp méo ảnh chụp cắt lớp não của mình. Vì thế khi ban lãnh đạo vội vàng chạy đến, họ chỉ trông thấy nhân viên y tế đang thở dài nuối tiếc.
“Thủ trưởng, tinh thể của tiến sĩ Bạch đã bị vỡ nát, ngài xem.” – Bác sĩ chỉ vào khoảng tối trông như sương mù trong sọ não, nói.
“Bị vỡ nát?” – Ban lãnh đạo thất vọng.
Tinh thể bị vỡ vụn sẽ bị cơ thể người tự động hấp thu, từ đó về sau người này sẽ là người bình thường, không có một chút dị năng nào. Cho dù bây giờ họ có moi não tiến sĩ Bạch ra, họ cũng sẽ chỉ được một đống phế liệu, nguồn năng lượng khổng lồ đã tan vào không khí từ lâu.
“Các anh nhất định phải cố gắng chữa khỏi cho tiến sĩ Bạch, anh ấy là hy vọng của căn cứ chúng ta, thậm chí là toàn bộ loài người.” – Để lại vài câu ra vẻ chính trực, ban lãnh đạo nối đuôi nhau rời khỏi. Đợi mọi người đi hết, Chu Doãn Thịnh – vốn giả vờ hôn mê – mới mơ màng tỉnh lại.
Cảnh vật trước mắt rất mơ hồ, nhìn gì cũng như bị che phủ bởi một màn sương, có vẻ vặn vẹo biến hình. Chu Doãn Thịnh đưa tay ra trước mặt quơ quơ, thế mới xác định đôi mắt vừa được 007 chữa khỏi lại cận lại. Dị năng có thể cải thiện thể chất, nhưng nếu muốn đạt đến trình độ thay da đổi thịt thì nhất định phải tu luyện đến cấp sáu trở lên. Tiến sĩ Bạch là dị năng giả cấp năm, cho nên vẫn chưa thể cải thiện được đôi mắt cận, bình thường luôn đeo theo cặp đít chai dày cộm.
Chu Doãn Thịnh mới khôi phục thị lực bình thường chẳng bao lâu thì lại trở về trước giải phóng. Tinh thể trong não hắn tuy chưa vỡ nhưng cũng đã xuất hiện rất nhiều vết rạn, muốn chữa khỏi chắc chắn sẽ phải tiêu tốn rất nhiều thì giờ và năng lượng. Nhưng ý thức của thế giới đang đối chọi với hắn từng phút từng giây, hiện giờ ngay cả khả năng tự bảo vệ mình hắn còn không có, nói gì đến những thứ khác?
Cho nên nhất định phải nhanh chóng nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh, nếu không linh hồn sẽ cạn kiệt. Nghĩ như vậy, hắn không để ý bác sĩ khuyên can, vội vàng quay trở về sở nghiên cứu.
Hư hao do năng lượng va chạm tạo thành đã được đội dị năng giả sửa sang lại, nhân viên kỹ thuật mới đang làm sạch cơ thể cho Lôi Xuyên. Trước đó, bởi vì tự kích nổ, cơ thể hắn suýt nữa bị vỡ tung, mặc dù có dị năng hệ trị liệu không ngừng chữa trị, nhưng trong thời gian ngắn vẫn giữ nguyên trạng thái máu me be bét bụng rách ruột tan như cũ.
“Tiến sĩ, sao ngài đã đến rồi? Sức khoẻ của ngài không có vấn đề gì chứ?” – Đội trưởng đội hộ vệ đang chăm chú trông chừng Lôi Xuyên, nghe tiếng bước chân nên quay lại xem, trên mặt toát lên vẻ kinh ngạc.
“Tôi không sao.” – Chu Doãn Thịnh vừa nói vừa đeo kính, khoác thêm blouse trắng, sau đó bước đến bên cạnh Lôi Xuyên, lấy vài mililit máu từ động mạch cổ của hắn. Trong trí nhớ của Bạch Mặc Hàn, máu Lôi Xuyên mới là nhân tố chính đánh bại virus Zombie, bạch cầu trong máu hắn có khả năng cắn nuốt rất mạnh, ngay cả virus Zombie cũng nuốt bằng sạch.
Nếu như giải được công thức phân tử của bạch cầu biến dị, loài người sẽ được cứu sống.
Thời gian của Chu Doãn Thịnh không nhiều, trên vai còn gánh áp lực của toàn thế giới. Mặc dù trước đó chưa từng thực hiện bất kỳ nghiên cứu nào về y học, hắn cũng không thể không kiên trì đi tiếp. May mà hắn có được toàn bộ trí nhớ của tiến sĩ Bạch, hơn nữa còn sở hữu chỉ số thông minh siêu cao và sự phụ trợ của 007, tốn một chút thời gian sửa sang lại là có thể nghiên cứu tiếp.
Đưa máu vào dụng cụ phân ly tế bào, hắn ngồi xuống, bật máy tính của tiến sĩ Bạch lên, dùng tốc độ nhanh nhất xem tư liệu nghiên cứu bên trong. Tình hình không tệ như hắn tưởng, tiến sĩ Bạch đã tính ra công thức tổ hợp chính xác, hiện giờ điều duy nhất cần làm chính là chờ đợi máy tính tính ra kết quả.
Phân tử protein huyết thanh có vô số cách tổ hợp, muốn tìm ra quy luật tổ hợp chính xác nhất trong số đó không khác gì mò kim đáy bể. Tuy rằng tiến sĩ Bạch đã tính ra công thức, nhưng máy tính cũng phải mất vài năm, thậm chí vài chục năm mới có thể tính ra được. May mà Chu Doãn Thịnh là hacker, khả năng tính toán của não bộ có thể sánh ngang máy tính tân tiến nhất của thời đại này, lại có 007 giúp sức, có lẽ chỉ cần nửa năm là đủ rồi.
Xem xong tất cả tư liệu, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ở một không gian vô hình không ai biết khác, Lôi Xuyên đang đấm lia lịa vào cánh cửa trước mặt hắn. Khuôn mặt nam tính điển trai của hắn hoàn toàn biến dạng vì oán hận, trông không giống người, mà như một con thú dữ phát cuồng. Thấy tiến sĩ Bạch xuất hiện, hắn lập tức giơ tay lên theo phản xạ, định cho hắn một tia sét toé lửa, nhưng lại nhận ra mình chỉ là một hồn ma không có sức tấn công, chỉ có thể dùng cách này để trút giận.
“Súc sinh!!” – Hắn nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Bạch Mặc Hàn, đôi mắt phủ đầy tơ máu tràn ngập nỗi căm hận đủ để huỷ diệt thế giới. Nếu có kiếp sau, hắn tuyệt đối sẽ làm cho toàn bộ người trong sở nghiên cứu này phải xuống địa ngục.
Chu Doãn Thịnh đột nhiên cảm thấy mặt mình lành lạnh, không nhịn được mà đưa tay lên xoa.
Đúng lúc này, một nữ nghiên cứu viên đẩy một hòm lạnh vào, hỏi – “Tiến sĩ, đã cấy ghép ra vắc-xin phòng bệnh, ngài có muốn thử một chút hay không?”
Mẫu vắc-xin phòng bệnh này là do Bạch Mặc Hàn nghiên cứu chế tạo ra dựa theo công thức tính toán của mình, có thể sẽ thành công, cũng có thể sẽ thất bại. Trước khi nó được cấy ghép ra, Lôi Xuyên đã tự kích nổ phá huỷ sở nghiên cứu, thế nên cũng không biết công hiệu của nó như thế nào. Nếu như hữu hiệu, Chu Doãn Thịnh sẽ lập tức có thể thoát khỏi thế giới bịp chết người không đền mạng này.
“Đến phòng thí nghiệm an toàn.” – Hắn khoá máy tính, vội vã đi ra ngoài.
Lôi Xuyên thử đi theo, bất ngờ phát hiện ra màng năng lượng ngăn cản hắn rời khỏi kia biến mất. Chỉ cần ở trong phạm vi mười mét xung quanh Bạch Mặc Hàn, hắn có thể tự do hoạt động. Bạch Mặc Hàn tựa như tầng xiềng xích giam cầm lấy hắn, khiến lòng hận thù của hắn càng trở nên sâu đậm. Trước kia bị người này thao túng, đến khi hồn lìa khỏi xác rồi còn không được tự do, vì sao ông trời lại hành hạ người tốt như vậy? Vì sao không cho hắn chết luôn đi?
Nếu như đây chính là kết cục cho sự vô tư giúp đỡ người khác của hắn, kiếp sau hắn thà làm một người máu lạnh vô tình.
Nhóm người đi đến phòng thí nghiệm an toàn. Trong phòng cách ly mười mét vuông được dựng bằng lớp kính chế tạo từ thiên thạch giam giữ một người bị virus Zombie lây nhiễm, đang dần dần biến dị. Hốc mắt người nọ tái xanh, làn da trắng bệch, khoé miệng tràn ra nước dãi màu vàng hôi thối. Nếu không phải trong mắt còn toát ra cảm xúc, người nọ trông không khác gì thây ma.
“Đã bị lây bao lâu?” – Chu Doãn Thịnh đẩy gọng kính trên sống mũi.
“Đã bị lây bốn tiếng, có lẽ còn có thể kiên trì thêm hai tiếng nữa.” – Một nhân viên kỹ thuật cúi đầu lật xem ghi chép.
“Tiêm vào cho cậu ta.” – Chu Doãn Thịnh khoát tay, ngay lập tức có dị năng giả hệ băng lấy vắc-xin phòng bệnh trong hòm lạnh ra, toàn thân bọc một lớp băng thật dày đi vào tiêm cho người nọ, cuối cùng lập tức lùi ra khỏi cửa phòng.
Người nọ không ngừng nuốt nước miếng, có vẻ như rất đói khát. Vài phút sau, làn da người nọ bắt đầu xuất hiện từng vết nứt, dòng máu nửa đen nửa đỏ phun tung toé ra khắp sàn. Người nọ bắt đầu rên rỉ, sau đó thành kêu thảm thiết, không ngừng cào cấu thân thể mình. Lại vài phút trôi qua, tiếng kêu thảm thiết rốt cuộc dừng lại, trên mặt đất chỉ còn lại một đống thịt nát đen đen đỏ đỏ hôi thối.
Tử trạng thê thảm kia khiến mọi người không rét mà run. Thậm chí có người nghi ngờ nói: Đây thực sự là vắc-xin phòng chống virus Zombie ư? Không phải là thứ gì đáng sợ hơn cả virus Zombie? Tiến sĩ Bạch rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì?
Họ vụng trộm dùng ánh mắt nghi ngờ dò xét sắc mặt tiến sĩ Bạch.
Lôi Xuyên thì hung hăng đấm thẳng vào mặt người đàn ông nọ, mắng – “Súc sinh, mày nhất định sẽ phải chịu báo ứng!”
Nếu là Bạch Mặc Hàn trước kia, anh sẽ hoàn toàn mặc kệ cái nhìn của người khác đối với mình là tốt hay xấu, nhưng Chu Doãn Thịnh của hiện tại thì không thể mặc kệ. Sức mạnh của hắn đã dùng hết để đối kháng với ý thức của thế giới, căn bản không có khả năng tự bảo vệ mình. Nếu như người bên cạnh không tin tưởng hắn, muốn giết hắn để đòi lại chính nghĩa như Quách Trạch Thuỵ, công sức làm nhiệm vụ của hắn sẽ đổ sông đổ biển, linh hồn cũng bị thương một cách vô ích.
Hắn nhất định phải đảm bảo người bên cạnh mình đủ trung thành với mình, cho nên tẩy não là điều tất yếu.
Hắn nhìn vào đôi mắt rầu rĩ của đội trưởng đội hộ vệ, hỏi – “Cậu cảm thấy tôi rất tàn nhẫn?”
Đội trưởng đội hộ vệ im lặng. Trước giờ anh vẫn luôn cảm thấy tiến sĩ Bạch không phải là người tốt, nếu như không phải cấp trên ra lệnh, anh tuyệt đối không muốn ở gần người nọ. Thậm chí anh còn cảm thấy tiếc vì vụ ám sát hôm nay thất bại.
Chu Doãn Thịnh không cần anh trả lời, đẩy gọng kính nói tiếp – “Cậu còn nhớ Trái Đất trước tận thế là như thế nào không? Có còn nhớ mùi thực phẩm tươi sống không? Có còn nhớ cảnh trời trong nước biếc không? Có còn nhớ gương mặt tươi cười vô tư của trẻ nhỏ không? Tất cả những điều mà tôi làm đều là vì tìm lại tất cả những điều tốt đẹp mà chúng ta đã mất. Giữa sinh mệnh trước mắt này và hàng trăm triệu sinh linh trên Trái Đất, cái nào quan trọng hơn?”
Đội trưởng đội hộ vệ mấp máy miệng, cuối cùng lại không lên tiếng. Nhưng mọi người đều biết đáp án của anh là gì.
Chu Doãn Thịnh khoanh tay mà đi, chậm rãi nói – “Dùng vài sinh mệnh để đổi lấy cuộc sống mới cho hàng triệu sinh linh, tôi thấy rất đáng giá. Tôi đang đi trên con đường chính xác, vì thế cho dù phải trả bất cứ giá nào, tôi cũng sẽ không tiếc. Rất nhiều năm sau này, khi hoa lá tươi đẹp trở lại, bầu trời lại trở nên xanh biếc, sông ngòi lại sạch sẽ trong veo trở lại, con người khôi phục lại sức khoẻ, công lao của họ sẽ mãi mãi được người đời ghi khắc.”
Tiếng bước chân của hắn rất có quy luật, cứ cách một giây lại giẫm xuống sàn gạch trơn nhẵn, phát ra tiếng lộp cộp. Âm thanh này vững vàng là vậy, kiên định là vậy, như thể hắn thực sự đang đi trên con đường chân lý và hy vọng. Bóng lưng gầy yếu của hắn giờ phút này lại trở nên vô cùng cao lớn.
Đội trưởng đội hộ vệ ngây ra hồi lâu, sau đó mới nghẹn ngào hỏi – “Tiến sĩ, ngài thực sự có thể nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh?”
Chu Doãn Thịnh khoát tay, giọng điệu vẫn bình thản như trước – “Các cậu nên lựa chọn tin tưởng tôi, bởi vì tôi vẫn luôn tin vào chính mình.”
Nếu như không phải người đặc biệt có nghị lực, căn bản sẽ không thể nào tu luyện đến bậc vương giả. Tiến sĩ Bạch mới là kẻ mạnh thực sự, về cả thể chất lẫn tâm hồn. Hắn nói hắn có thể làm được, vậy thì nhất định là thật.
Đội trưởng đội hộ vệ thở ra một hơi dài, nhìn bóng lưng hắn mà thoải mái nở nụ cười. Trong mắt nhân viên kỹ thuật đều bừng lên hai ngọn lửa phấn đấu.
Lôi Xuyên ngừng đấm người đàn ông nọ, yên lặng đi theo sau hắn. Tận mấy phút sau, khuôn mặt điển trai của hắn mới lại bị thù hận làm cho vặn vẹo trở lại. Hắn cười lạnh, nói – “Suýt nữa thì bị tên súc sinh mày lừa. Đừng dùng cái cớ vĩ đại như thế để che giấu ham muốn biến thái ấy của mày! Thành quả nghiên cứu của mày sẽ chỉ khiến con người suy vong nhanh hơn mà thôi. Mày rõ rành rành là kẻ điên phản xã hội!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.