Cáo Nhỏ Của Tôi

Chương 5: Chàng cáo




8.
Sống chết của đời trước cũng chỉ là hai phút ngắn ngủi trong kiếp này.
Thật ra tôi vẫn chưa rơi xuống nước, chỉ mới đạp một chân vào thì đã có người chê tôi chắn mất tầm nhìn, kéo tôi lại: "Bọn trẻ bây giờ thật là, ngày ngày tìm cách lên mặt báo...".
Đến khi tôi chuẩn bị xong xuôi để về nhà thì trời đã tối hẳn. Tôi quen tay, định móc điện thoại ra đăng một tấm selfie thì chợt nhận ra điện thoại đã bị cá chép ăn, đau buồn nhanh chóng ập đến.
Ủa sao bảo chùa Linh Ẩn linh lắm /(ㄒoㄒ)/~~
Bỗng tôi đâm sầm vào một chàng trai, chưa kịp nhìn rõ mặt nhưng tôi cảm thấy chắc hẳn rất đẹp.
Gã ngăn tôi lại, mắt sáng lấp lánh như sao.
Tôi nhủ thầm trong lòng: Ấu ấu, lẽ nào vận đào hoa đã tới rồi sao. Dù vậy, trên mặt tôi vẫn bình tĩnh, giữ vững nụ cười và sự dè dặt.
Gã cười với tôi: "Cô gái, nhìn mặt mày cô, chắc bình thường hay gặp xui xẻo lắm nhỉ?".
Tôi: "...".
Gã lại cười: "Có phải kiếp trước cô đã từng tàn sát một tòa thành không".
Tôi: "...".
"Sao anh biết?"
Gã hất mặt lên, tỏ vẻ cao thâm: "Nói thật cho cô biết, tôi là Nguyệt lão giáng trần".
Ồ, lừa tiền à.
Tôi nói: "Vậy anh làm phép cho tôi xem thử đi".
Gã nhanh nhẹn móc điện thoại ra: "Mười ngàn tệ một lần, trả tiền mặt hay chuyển khoản đều được".
Tôi: "...".
Gã liếc nhìn tôi rồi lại cất điện thoại vào: "Cô trông xui xẻo vậy chắc chẳng có tiền đâu, thôi vậy, xem một quẻ đi". Sau đó, gã đưa tay ra sau lưng, móc ra một bó thẻ xăm.
Tôi ráng kiềm chế không cho gã một đạp, tùy tiện rút một thẻ.
Gã thờ ơ liếc nhìn: "Muốn biết chuyện gì?".
Tôi nghĩ nghĩ, hỏi: "Tôi với tên cáo, chính là cái tên kiếp trước ấy...".
Gã lập tức ngắt lời tôi: "Ba đời trên đá khổ công rèn, vịnh gió ngâm trăng gác lại bên*. Cậu ta sống rất tốt, kiếp này công thành danh toại, hôn nhân hạnh phúc, nhưng lại chẳng có dính líu gì đến cô".
*Gốc:
Tam sinh thạch thượng cựu tinh hồn,
Thưởng nguyệt ngâm phong mạc yếu luận
Trích tích về Đá Tam Sinh https://www.dharmasite.net/bdh38/TamSinhThach.html. Tôi sử dụng bản dịch trong link. Người đời sau sử dụng câu Tam sinh thạch thượng cựu tinh hồn để chỉ nhân duyên kiếp trước, kiếp này nối lại.
Tôi "à" một tiếng, bỗng dưng cảm thấy hơi vui vẻ, nhẹ nhõm.
Gã cất thẻ xăm đi rồi chìa tay ra: "Giải quẻ xong rồi, một trăm tệ".
Tôi: "!!!".
"Đắt dữ vậy! Sao anh không đi ăn cướp luôn đi?!"
"Được rồi, giảm giá cho cô đó, bốn mươi tệ". Gã ghét bỏ tôi, "cô có muốn gặp lại tên cáo đó không?".
Mắt tôi sáng rực: "Tôi còn có thể gặp lại anh ấy sao?".
"Nếu muốn sao còn không nhanh chóng móc tiền ra!". Giọng điệu gã bỗng chốc trở nên giận dữ, "của đi thay người hiểu chưa? Kiếp trước cô đã từng tàn sát một tòa thành, là giết sạch người đó chứ không phải cắt một mâm dưa hấu thôi đâu!".
"..."
Tôi nghiêm túc cảnh tỉnh bản thân, sau đó lẳng lặng trả tiền.
Mới đi vài bước bỗng nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, "cậu ta sống rất tốt, kiếp này công thành danh toại, hôn nhân hạnh phúc, nhưng lại chẳng có dính líu gì đến cô", vậy tôi cần gì phải gặp lại anh ấy? Tự tìm ngược à? Tôi lập tức tự tưởng tượng ra một câu chuyện ngược máu chó mười ngàn chữ, tôi yêu anh ấy, anh ấy không yêu tôi.
"Đợi đã..."
Tôi nhanh chóng xoay người, ai ngờ lại va phải một bức tường thịt.
Bức tường thịt này quá cứng khiến tôi loạng choạng lùi bước về phía sau, té ngã, lấy tay chống đất thì bị trầy một lớp da, vừa đau vừa xót.
... Xem ra hậu quả của việc tàn sát cả một toà thành kiếp trước vẫn chưa hết. Rốt cuộc thì khi nào mới kết thúc đây!
Tôi khóc không ra nước mắt, đang sầu đời thì bỗng có một bàn tay chìa ra trước mắt, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trông đẹp cực kỳ. Sau đó, một giọng nói rất quen vang lên: "Xin lỗi cô".
Tôi ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt dập dờn sóng nước.
Là cáo nhỏ.
Tôi sững sờ, trong nháy mắt dường như đã có mấy đời trôi qua. Người trước mắt trông giống hệt cáo nhỏ, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại cực kỳ xa lạ. Anh đỡ tôi đứng dậy, ngượng ngùng hỏi: "Cô không sao chứ?".
Tôi ngơ ngác lắc đầu.
Có lẽ ánh mắt tôi nhìn anh quá kỳ lạ, anh dường như thấy hơi khó hiểu, xác nhận tôi không sao bèn thả tay, mỉm cười rồi bước đi.
Tôi vô thức đưa tay kéo lấy anh, muốn hỏi một câu: "Anh có phải là chàng cáo kiếp trước không?". Nhưng vừa mới đưa tay ra đã cứng người, ngón áp út trên bàn tay trái của anh có đeo một chiếc nhẫn.
Đầu tôi kêu ong ong, tôi ngơ ngác đứng ở đó, không thốt nổi lời nào. Đến khi tôi tỉnh táo lại, xung quanh đã chẳng còn bóng dáng của anh nữa. Tôi hoảng sợ chạy theo nhưng không tìm thấy một chút dấu vết nào cả, ngay cả gã
Nguyệt lão trông rất giống lừa đảo kia cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.
Gió đêm thổi qua, tôi như mơ thấy một giấc mộng dài.
Ba đời trên đá khổ công rèn,
Vịnh gió ngâm trăng gác lại bên,
Thẹn lòng đối bạn từ xa viếng,
Thân dẫu khác xưa tánh vẫn nguyên.*
*Xem trong giải thích ở link trên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.