Cao Môn Nữ Chủ Xuyên Thành Hào Môn Nữ Phụ

Chương 35: Chương 35





Yến Văn Hoành uống xong sữa, lại mím môi, đem toàn bộ cảm giác muốn nôn nuốt trở lại, sau đó mới lên tiếng: “Xong rồi.”
Cố Tuyết Nghi truyền giấy ăn cho cậu: “Lau miệng đi.”
Yến Văn Hoành giơ tay ra, ngừng một chút, sau đó mới nhận lấy mảnh giấy, cẩn thận lau sạch miệng, rồi vứt giấy ăn dính sữa vào sọt rác.
“Đi thôi.” Cố Tuyết Nghi nói.
Một đoàn người cứ như thế mà lên xe, trực tiếp đến trung tâm thương mại.
Phố trang sức Phượng Hưng mà Bùi Trí Khang nhắc đến chính là ở nơi này.
Trong trí tưởng tượng của Bùi Trí Khang, hắn cố ý tiết lộ thẻ ngân hàng trong tay chính là của hắn, còn có của Bùi Lệ Hinh.
Cố Tuyết Nghi đi phía trước lựa trang sức, hắn ở phía sau chi tiền.
Vài lần như thế, Cố Tuyết Nghi tự nhiên sẽ tìm được niềm vui thú từ đó.
Cô sẽ cảm nhận được thành ý của người nhà họ Bùi, cũng sẽ có cái nhìn khác về hắn….
Mà thực tế thì thế nào—-
Cố Tuyết Nghi hiện tại lại không có ý muốn lựa chọn gì, lúc có lúc không quay đầu lại trò chuyện cùng Yến Văn Hoành, hoàn toàn không để ý đến hắn.
“Đóng gói chiếc này lại.” Cố Tuyết Nghi tùy tiện chỉ vào một chiếc vòng vàng.
Nhân viên thu ngân chưa từng thấy ai chọn mua đồ như thế, chắc là lúc đi ngang có nhìn qua rồi nhỉ?
Cố Tuyết Nghi quay đầu hỏi Yến Văn Hoành: “Trường học ngoài việc bảo học sinh về nha, còn có yêu cầu gì khác không?”
“Không có.”
“Cậu năm này lớp mấy rồi?”
“12.”
Cố Tuyết Nghi biết, lớp 12 giống như thời gian chuẩn bị cuối cùng để bước vào kỳ thi hội, cực kỳ quan trọng.
Lúc này nhân viên thu ngân đã đóng gói xong chiếc vòng thành dạng quà tăng, đưa đến trước mặt Cố Tuyết Nghi.
Cố Tuyết Nghi thuận tiện đưa qua cho Bùi Trí Khang.
Bùi Trí Khang theo bản năng nhận lấy.
Cố Tuyết Nghi quay đầu rời đi, tiếp tục nói chuyện cùng Yến Văn Hoành: “Vậy việc học của cậu phải làm sao? Có cần mời thêm gia sư gì không?”
Cô thực sự không biết chút gì về mình.
Yến Văn Hoành mỉm cười: “Không cần, tôi không sao cả.”
Bùi Trí Khang xách túi, há miệng lại không có ai để ý tới hắn.
Mà Cố Tuyết Nghi rất nhanh lại chọn ra một món giống vậy.
“Tôi muốn cái này.”
Yến Văn Hoành đứng ở bên cạnh, mặt ngoài tỏ vẻ ngoan ngoãn, ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
Cậu lạnh lùng quan sát mọi thứ.
Bởi vì Yến Triều không về được sao? Vậy nên cô mới tiêu sài phung phí không chút kiêng nể?
“Có cần bất cứ thứ gì, cứ báo ngay cho tôi.” Cố Tuyết Nghi đột nhiên quay đầu nói.
“Được.” Con ngươi xoạt một cái trở nên trong veo sạch sẽ.
Cố Tuyết Nghi tiếp tục đi bước lớn về phía trước.
Yến Văn Hoành, đứa con nhỏ nhất trong nhà họ Yến.
Tâm tư so với đám người Yến Văn Gia còn thâm trầm hơn.
Cảm giác của cô chưa từng sai.
“Yến phu nhân, ngài xem chỗ này được không?” Bùi Trí Khang vội vàng tiến lên hỏi.
“Cái này, nhìn quá vô vị.” Cố Tuyết Nghi bâng quơ nói.
“Vậy ngài cảm thấy như thế nào mới tốt?”
Cố Tuyết Nghi dừng bước, nhìn về số hiệu của cửa hàng bên cạnh: “Đây là số 112.”
Cô dừng lại, rồi nói: “Cậu tùy tiện nói một số đi.”
Bùi Trí Khang nghi hoặc chọn ra một số: “126.”
Cố Tuyết Nghi cong môi cười: “Được, vậy chúng ta đi 126.”
Cô quay đầu nhìn về phía Yến Văn Hoành: “Cậu nói một số đi.”
Yến Văn Hoành đã có chút hiểu cô muốn làm gì, cậu khẽ mở miệng nói: “2.”
Bùi Trí Khang vẫn có chút không hiểu, Cố Tuyết Nghi đã dắt Yến Văn Hoành đi về phía trước.
Bùi Trí Khang chỉ có thể bận rộn chạy theo.
Bọn họ rất nhanh đến cửa hàng số 126.
Là gian hàng cao cấp Prada.
Thu ngân bên trong nhận ra Cố Tuyết Nghi, biết được danh tiếng của cô gần đây khá nổi bật, lại không thể đối đãi cô như trước đây được.
Nhân viên thu ngân lập tức mỉm cười tiến lên nghênh đón.
Cố Tuyết Nghi nâng tay chỉ lướt qua: “Một….”
Đó là một hàng giày và túi, ở giữa mỗi sản phẩm đều có khoảng trống, nhưng diện tích cửa hàng khá lớn, vậy nên một hàng ngang cũng có số lượng là 20 cái….
Ngón tay của Cố Tuyết Nghi lại chuyển, chỉ: “Hai….”
“Hàng này cũng lấy.”
“….
….”
Bùi Trí Khang kinh ngạc đứng tại chỗ.
Hắn không ngờ rằng Cố Tuyết Nghi lại chịu chơi như vậy!
Thu ngân rất nhanh giúp Cố Tuyết Nghi đóng gói, có sản phẩm hết hàng, họ cũng giữ lại hóa đơn, đợi khi có hàng thì vận chuyển đến tận nhà.
Thu ngân đem theo máy POS đưa đến trước mặt Cố Tuyết Nghi.
Cố Tuyết Nghi nói: “Quẹt thẻ đi.”
Bùi Trí Khang ngỡ ra, sau đó mới đi lên phía trước.
Trong lòng hắn lại không cảm thấy tức giận, sau một hồi kinh ngạc, hắn thậm chí còn cảm thấy, Cố Tuyết Nghi và hắn là cùng một loại người.
Hắn bình thường ở ngoài chơi bời cũng không phải thích tỏ vẻ như vậy?
Bùi Trí Khang quét thẻ xong.
Chỉ là sau khi nhận được hóa đơn, con ngươi của hắn thiếu chút rơi ra ngoài, sắc mặt từ từ trở nên vi diệu.
Cố Tuyết Nghi hỏi: “Còn muốn đi dạo nữa không?”

Bùi Trí Khang cảm thấy có chút sốt ruột, hắn quay đầu lại nhìn.
Cái gì cũng không thể nhìn thấy.
Bùi Trí Khang lộ ra nụ cười: “Đi chứ, đương nhiên là phải đi tiếp!”
Hắn đương nhiên không tiết tiền như chị hắn như vậy!
Yến Văn Hoành lặng lẽ quan sát từ đầu tới đuôi, một câu cũng không nói.
Tiếp đó, Cố Tuyết Nghi tiếp tục cách thức mua sắm như trên, chơi thêm vài chập nữa.
Bùi Trí Khang ký tên lên tờ hóa đơn cuối cùng, số dư chỉ còn lại 3003 tệ.
Bùi Trí Khang có chút không vui, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn áp chế cảm xúc xuống.
Điểm này không phải nói rõ rằng, Cố Tuyết Nghi bình thường đã quen sống trong nhung lụa sao?
Cô càng khó lấy lòng, hắn càng muốn nắm bắt được cô.
Người phụ nữ này thú vị hơn so với những cô nàng chỉ cần tùy tiện mua vài sợi dây chuyền, vài chiếc váy là có thể theo đuổi được….
“Được rồi, tôi mệt rồi.” Cố Tuyết Nghi nói.
“Cậu mệt chưa?” Cố Tuyết Nghi hỏi Yến Văn Hoành.
Yến Văn Hoành ngoan ngoãn đáp: “Vẫn ổn.”
Cố Tuyết Nghi đi đến tiệm đồ ngọt gần đó, nhân viên nhìn thấy cô, có chút không dám thừa nhận cô chính là Yến phu nhân đang rất được chú ý gần đây.
Nhưng vừa nhìn đến phía sau Cố Tuyết Nghi là túi lớn túi nhỏ, phía trên đều in logo của mấy hãng cao cấp, lúc này mới khẳng định.
Cố Tuyết Nghi ngẩng đầu nhìn về thực đơn: “Một ly sữa đậu đỏ lạnh, một phần bingsu xoài.”
“Được….” nhân viên đáp, sau đó mới nhỏ giọng hỏi: “Chị là….
Yến phu nhân?”
“Ừ, là tôi.”
“Có thể….
có thể chụp chung một tấm không ạ?” nhân viên kích động hỏi.
Cố Tuyết Nghi có chút kinh ngạc: “Được.”
Đợi Cố Tuyết Nghi gọi xong món, nhân viên mới đi ra, cùng Cố Tuyết Nghi chụp chung một tấm, thậm chí còn xin chữ ký của Cố Tuyết Nghi.
“Tuy chị không phải là minh tinh, nhưng rất nhiều người trên mạng rất thích chị đấy! Chị biết gần đây có một chương trình giải trí không? Gọi là kế hoạch cải tạo…..
Chị chắc là không biết, Chỉ là cái chương trình này quay quá kém.
Từ người chơi đến MC đều không được yêu thích.
Sau đó có rất người cắt ghép hình ảnh của chị đưa vào chương trình.
Mọi người đều hi vọng chương trình có thể mời chị, cảm thấy tính cách của chị, khẳng định có thể đàn áp bọn họ….”
Nhân viên nói đến đây liền cảm thấy thất lễ: “Em nói quá nhiều rồi….
dù sao thì, thực ra có rất nhiều người thích chị.”
Cố Tuyết Nghi đúng là không quá hiểu, nhưng cô vẫn khẽ cúi đầu, mỉm cười: “Cảm ơn đã yêu thích.”
Bùi Trí Khang nhìn thấy động tác của Cố Tuyết Nghi, trong mắt xẹt qua tia sáng.
Đây đều là chứng cớ nha!
Cố Tuyết Nghi nhận lấy phần đồ ngọt, hỏi Yến Văn Hoành: “Ăn cái nào?”
Yến Văn Hoành dấu đi thần sắc phức tạp dưới đáy mắt.
Cố Tuyết Nghi thay đổi quá nhiều.
Cho dù hắn từng gặp cô một lần, nhưng cũng cảm nhận được, cô giống như biến thành một người khác,
Cô trở nên ung dung thản nhiên, bình tĩnh như nước, khiến người khác không thể xem nhẹ….
Nhưng cô lại ăn đồ ngọt của một tiệm ven đường.
Cái thứ ngọt ngấy này….
Yến Văn Hoành cúi mắt, tùy tiện chọn một phần.
Ăn vào miệng, đúng là rất ngọt….
mang theo hương trái cây, không phải là đường nhân tạo, vẫn có thể chấp nhận được.
Bùi Trí Khang:?
Bùi Trí Khang: “Yến phu nhân, tôi…..”
Cố Tuyết Nghi lần này quét thẻ phụ của Yến Triều.
“Bùi thiếu muốn ăn? Vậy Bùi thiếu tự mua đi nhé.”
Bùi Trí Khang: …….
Cố Tuyết Nghi cũng quá khó lấy lòng rồi.
Cố Tuyết Nghi chuẩn bị rời đi, Bùi Trí Khang lại theo sau lên xe, cho đến khi tiễn người về đến cửa nhà họ Yến, lúc này hắn mới rời đi.
Trong lúc đó hắn còn nhận được cuộc gọi từ đàn em.
“Bùi thiếu, gần đây cậu trốn tiết hơi nhiều rồi….
trưởng khoa mấy lần đến điểm danh, đều phát hiện cậu không đến.
Hiện tại đến giáo sư Lưu cũng bắt đầu không vui rồi.”
Bùi Trí Khang lại không thèm để ý, thậm chí còn có chút không kiên nhẫn, hắn trầm mặt, đáp: “Được rồi, biết rồi, sau này mấy việc nhỏ này không cần nói với tôi.”
Nhà họ Bùi có tiền.
Chỉ cần có thể giải quyết chuyện của nhà họ Yến….

sẽ không có người truy cứu phiền phức ở Bảo Hâm….
bọn họ nói không chừng còn có thể nhận được một phần gia sản của nhà họ Yến….
Chỉ cần có tiền, chuyện gì mà không thành được chứ?
Đừng nói đến trường đại học, hay bằng cấp.
Bùi Trí Khang cất điện thoại, trầm mặt, nhìn về phía Cố Tuyết Nghi.
Bao gồm cả đàn bà cũng giống vậy.
… …
Về đến nhà họ Yến, Yến Văn Hoành không có hỏi Cố Tuyết Nghi hôm nay vì sao lại làm vậy, cậu chỉ đi thẳng lên lầu nghỉ ngơi.
Cố Tuyết Nghi cũng chẳng thèm xem mấy thứ đồ chơi hôm nay vừa mua về, chỉ bảo nữ hầu thu xếp sau đó đi lên lầu.
Nữ hầu báo với cô rằng thư phòng đã dọn xong, Cố Tuyết Nghi trước đi xem xét thư phòng.
Thư phòng được bày trí theo yêu cầu của Cố Tuyết Nghi, bàn ghế, giá sách, sô pha, còn có máy tính, máy in các loại….
giống như một phòng làm việc tại nhà.
Cố Tuyết Nghi cho người chuyển một vài loại sách hỗn tạp chuyển qua.
Sau đó cô tùy tiện rút ra một cuốn, tiếp tục đọc.
Rất nhanh đã đến buổi chiều.
Cố Tuyết Nghi đúng dậy hoạt động thân thể một chút, thuận theo trí nhớ mà đánh vài động tác mà cha anh từng dạy.
“Phu nhân, đến giờ ăn tối rồi.” Nữ hầu đến gõ cửa.
Cố Tuyết Nghi đáp lời, khoác lên áo choàng, vừa chậm rãi gài nút vừa đi xuống lầu.
Đợi đi đến nhà ăn, lại chỉ có một mình cô.
“Yến Văn Hoành đâu?”
“Thiếu gia vẫn chưa xuống.”
“Cậu ấy đã ăn bữa trưa chưa?”
Cô dùng bữa trưa ở thư phòng mới, chỉ chăm chú đọc sách, hoàn toàn không có ra khỏi cửa.
Nữ hầu nói: “Vẫn chưa dùng.
Nhưng đã đưa tới phòng thiếu gia rồi ạ.”
Cố Tuyết Nghi nhíu mày, xoay người đi lên lầu.
Nữ hầu có chút sợ Cố Tuyết Nghi, vội vàng giải thích: “Thiếu gia thường xuyên như vậy, không thích bị người khác làm phiền.”
Hơn nữa thiếu gia ngoan ngoãn như vậy, trước giờ không cần người khác quan tâm nhiều nha….
Cố Tuyết Nghi đúng trước cửa phòng Yến Văn Hoành.
Cô mới phát hiện, căn phòng này nằm đối diện thư phòng mới của cô.
Cố Tuyết Nghi giơ tay gõ cửa.
Trong cửa không có động tĩnh gì.
Sắc mặt Cố Tuyết Nghi không đổi, tiếp tục gõ cửa.
Qua tầm nửa phút, mới có người đi đến cửa hỏi: “Ai?”
“Là tôi.” Cố Tuyết Nghi nói.
Cửa “lạch cạch” một tiếng rồi mở ra.
Cố Tuyết Nghi nhìn vào liền thấy được đồ ăn được đặt ở bàn, vẫn còn nguyên, một chút cũng chưa động vào.
“Không khỏe sao?” Cố Tuyết Nghi hỏi.
Yến Văn Hoành nâng mí mắt, lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn, cậu thậm chí còn lộ ra chút ý cười: “Vẫn ổn.
Chị dâu, em muốn ngủ một chút….”
Cố Tuyết Nghi dùng một tay đẩy cửa, khẽ dùng lực, liền đẩy cửa ra.
Động tác của cô nhanh chóng khiến Yến Văn Hoành không kịp ngăn lại.
Dáng vẻ của Yến Văn Hoành hoàn toàn rơi vào trong mắt Cố Tuyết Nghi.
Cậu mặc trên người đồ ngủ màu trắng, tóc mái vì mồ hôi mà ép sát vào trán, sắc mặt trắng bệch.
Cố Tuyết Nghi lập tức quay đầu phân phó: “Gọi tài xế chuẩn bị xe.”
“Cậu tự mình xuống hay để tôi gọi bảo vệ khiêng cậu xuống?”
Yến Văn Hoành: “………..”
Cậu nhỏ giọng đáp: “Em tự xuống.”
Cố Tuyết Nghi ngẩng đầu rời đi trước.
Yến Văn Hoành giữ cửa, dùng chút lực.
Cố Tuyết Nghi đột nhiên quay đầu, nói: “Nếu như cậu muốn khóa cửa lại, tôi không quan tâm đến việc để bảo vệ phá cửa đâu.”
Yến Văn Hoành cười càng thêm ôn nhu: “Chị dâu, em làm sao có thể làm vậy? Em sẽ xuống ngay.”
Ánh mắt cậu khẽ lóe lên.
Cô không chỉ trở nên bình tĩnh như nước, thích ăn đồ ngọt, cô còn trở nên cứng rắn nữa, Yến Văn Hoành bị ép tiến vào trong xe.
Cố Tuyết Nghi theo sau ngồi vào, còn ném lên người cậu một chiếc áo khoác.
Yến Văn Hoành túm lấy chiếc áo, đầu ngón tay hơi lạnh….
sau đó Cố Tuyết Nghi lại lần nữa đặt vào trong tay cậu túi giữ ấm.
Yến Văn Hoành thực sự nhịn không được mà ngẩng mặt lên nhìn về Cố Tuyết Nghi.
Cô giống như có thể dự đoán được điều gì đang xảy ra vậy…..
Lúc đợi đến bệnh viện, sắc mặt của Yến Văn Hoành đã trở nên trắng bệch.
Kiểm tra, chụp phim, đợi nhận kết quả….
Một loạt như thế mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
“…..
Người bệnh từng có bệnh sử đau dạ dày, sau khi dùng sữa tươi cùng thức ăn lạnh sẽ dẫn đến tình trạng nôn ói, tiêu chảy….” Bác sĩ nói.
Y tá không biết từ đâu tìm một chiếc xe lăn cho Yến Văn Hoành ngồi.
Cậu ngoan ngoãn ngồi lên trên, đặt chân lên chỗ để, khuôn mặt trắng bệch có chút đáng thương, càng hiện rõ ra dáng vẻ của một cậu nhóc.
Nhưng Cố Tuyết Nghi nhìn vào mắt cậu, phát hiện trên đó không hề có một chút cảm xúc dư thừa nào.
Giống như người bệnh mà bác sĩ đang nhắc đến không phải là cậu.
Yến Văn Hoành rất nhanh được truyền nước biển, bác sĩ lại kê thuốc cho cậu.
Cố Tuyết Nghi đi tới ngồi xuống.
Cô nâng chân, dùng đế giày cao gót kéo xe lăn về phía mình.
“Đau dạ dày, vì sao không từ chối?” Cố Tuyết Nghi hỏi.
Yến Văn Hoành nhỏ giọng đáp: “Em không biết em bị đau dạ dày.”
“Cậu không cảm thấy đau sao?” Thanh âm của Cố Tuyết Nghi dần lạnh đi.
Cậu ấy phải thường xuyên cảm thấy bụng khó chịu, tiêu hóa không tốt, thậm chí thường hay buồn nôn mới đúng.
Yến Văn Hoành mím môi, tựa hồ không quá quen với việc có người hỏi han như vậy.
Qua vài giây, cậu mới chậm rãi lên tiếng: “Đó là ý tốt của chị dâu cho em.”
“Nếu như vì cái ý tốt đó, cuối cùng trở thành thứ gây hại cho cậu.
Không cần cũng được, cậu nên học cách từ chối.”
“….
….” Yến Văn Hoành không có lên tiếng.
Trước đây nói gì cũng không nghe.
Hiện tại lại thành nói gì cũng nghe.
“Cậu trước ở đây truyền nước.” Cố Tuyết Nghi đáp, đứng dậy gọi điện thoại cho Trần Vu Cẩn.
Lúc điện thoại Trần Vu Cẩn vang lên, hắn vẫn có chút hoang mang.
“Alô, phu nhân?”
“Thư ký Trần, chào buổi chiều.” Cố Tuyết Nghi ngừng chuts, mới nói mục địch mình gọi: “Anh biết Yến Văn Hoành học ở trường nào không?”
Đầu bên kia Trần Vu Cẩn đang di chuột trên các bảng biểu, nhìn ngày tháng trên máy tính.
Yến Văn Hoành về rồi?
Trần Vu Cẩn mím môi: “Xin lỗi, cái này tôi không rõ lắm.
Việc học của thiếu gia, không phải do nhà họ Yến sắp xếp, mà do mẹ đẻ của ngài ấy sắp xếp.”
Cố Tuyết Nghi mím môi.
Yến Văn Bách nói cậu muốn đi viếng mộ mẹ đẻ của bản thân…..
Cô còn tưởng rằng, tình nhân của bố Yến đã ra đi hết rồi chứ.
Hóa ra vẫn còn một người.
“Được, tôi biết rồi.
Đã làm phiền.”
“Không….
không tính là làm phiền.” Trần Vu Cẩn còn chuẩn bị nói gì đấy, nhưng bên kia đã cúp máy.
Trần Vu Cẩn chỉ có thể buông điện thoại xuống.
Yến Văn Hoành về rồi sao…..
**
Cố Tuyết Nghi đi về phía phòng bệnh, rót một ly nước ấm đưa cho Yến Văn Hoành.
Không thì trực tiếp hỏi thẳng Yến Văn Hoành.
Cố Tuyết Nghi hé môi, đang chuẩn bị hỏi cậu, Yến Văn Hoành nhận lấy ly nước, rồi đột nhiên hỏi: “Chị dâu đối xử với nhóm anh hai cũng tốt như vậy sao?”
… …
Bên này Yến Văn Hoành nhập viện, bên kia Cố Tuyết Nghi lại lần nữa lên hotsearch.
# Cố Tuyết Nghi và em trai tổng giám Bảo Hâm #
@Tám nhảm hôm nay: Trưa hôm nay có phóng viên bắt gặp cảnh tượng Cố Tuyết Nghi cùng em trai tổng giám Bảo Hâm mua sắm trang sức, túi…..
[Ảnh]…..
Bùi Lệ Hinh bảo trợ lý đặt laptop đến trước mặt mình, bà mở hotsearch, một bên tức giận lạnh giọng nói: “Cố Tuyết Nghi thu lấy đồ của tôi, lại chậm trễ chẳng có động tĩnh gì.
Vậy không thể trách chúng ta.
Cái tin nóng này, chí ít ở trong mắt người khác, cô ta đã có dính líu đến Bảo Hâm rồi.
Nếu như cô ta vẫn không làm gì, vậy khi Yến Triều còn sống trở về, người đầu tiên anh ta xử lý chính là cô ta rồi…..
một tờ ly hôn cũng có thể ép chết cô ta.”
Bùi Trí Khang ở đó lượn quanh đủ lâu, chính là vì hi vọng phóng viên bọn họ tìm đến có thể chụp nhiều ảnh một chút.
Như vậy mới thể hiện được mối quan hệ mật thiết của Cố Tuyết Nghi và người của Bảo Hâm.
Thông tin này trong mắt công chúng, hơn phân nửa đều không quá để ý.
Thế là bọn họ lại đặc biệt đổ tiền vào thủy quân để làm tăng độ hot, đến lúc đó rơi vào mắt người có tâm, đủ để bọn họ từ đó lấy được không ít tin tức.
Bùi Lệ Hinh nói rồi quét mắt về màn hình laptop.
Nhưng chữ trên đó vừa nhỏ, vừa chi chít, Bùi Lệ Hinh thực sự quá lười đọc, liền gọi trợ lý đến: “Cậu đọc cho tôi và Bùi thiếu nghe xem.”
Trợ lý ngỡ ra: “Đọc gì ạ?”
“Đọc nội dung ở phần bình luận.”
Trợ lý nhìn chăm chú, từ từ chậm rãi đọc từng chữ: “Ngưỡng mộ muốn khóc nha, đây là cách sống của người có tiền sao?”

Bùi Lệ Hinh nhíu mày: “Cái kế tiếp.”
“A tôi chết mất, Cố Tuyết Nghi thực sự quá đẹp đi a a!”
Bùi Lệ Hinh nhíu mày càng chặt: “Đều là những thứ tạp nham…..”
Trợ lý chỉ có thể vội vàng đọc cái kế tiếp: “Khụ….
quá đỉnh, Bùi thiếu của Bảo Hâm làm sai vặt cho Yến phu nhân, thực sự rất giống chân chó.”
“Đợi chút! Cậu mới đọc cái gì? Đừng đọc nữa! Đưa tôi!” Sắc mặt Bùi Lệ Hinh thay đổi, giật mạnh laptop lật ra xem.
Sắc mặt Bùi Trí Khang cũng trở nên kỳ quái.
Chị em hai người chau đầu nhìn về phía màn hình.
Trợ lý vội vàng ngượng ngùng lắc tay: “Bùi tổng, mấy lời vừa rồi thực sự không phải tôi nói, chính là bình luận tôi đọc, bình luận đều viết như vậy…..”
Bùi Lệ Hinh không lên tiếng, bà ta tức đến mức lời nói lên tới cổ họng mà không thể phun ra.
Chỉ nhìn thấy tấm ảnh trên tài khoản marketing, Cố Tuyết Nghi mang giày cao gót, thân hình thon thả, khí chất xuất chúng, tựa như đại tiểu thư cao quý.
Mà Bùi Trí khang ở phía sau, tay trái tay phải xách đầy đồ, lại bởi vì Yến Văn Hoành và Cố Tuyết Nghi đi cạnh nhau, nên hắn chỉ có thể đi phía sau.
Cứ nhìn như vậy! Có thể không giống chân chó đang đuổi theo đại tiểu thư, xách đồ cho đại tiểu thư sao?
Mà nhìn về phía bình luận:
[Ai có thể phổ cập một chút Bảo Hâm là gì không?]
[Là doanh nghiệp rất lớn, rất ít người biết công ty này trực thuộc Yến thị nhỉ? Dù sao thì cũng rất lớn, không biết nói là lớn cỡ nào.]
[666.
Tôi hình như từng nghe qua đại danh của nhà họ Bùi rồi, nghe trong ngành nói, rất hung hãn.
Kết quả Bùi thiếu ở trước mặt Yến phu nhân lại trở thành con mèo ngoan rồi?]
[Em trai của Bùi Lệ Hinh? Bùi Trí Khang? Bạn học cấp 3.
Emmmmm người này thích ở trên trời, nhân phẩm cực kém.
Không ngờ ở trước mặt Yến phu nhân lại thấp điệu như vậy.
OK tôi thấy thỏa mãn hơn nhiều rồi.]
[Xách đồ cho Yến phu nhân, chính là vinh hạnh của Bùi Trí Khang này nhỉ!]
….
….
Chị em Bùi Lệ Hinh xuất thân nông thôn, gia cảnh nghèo nàn, lúc còn nghèo, Bùi Lệ Hinh từng đi nhặt ve chai để kiếm từng đồng bạc lẻ.
Sau này nhờ vào sự hỗ trợ của Yến Huân Hoa, học tới đại học, ép chết vợ của Yến Huân Hoa, gả vào nhà họ Yến.
Hai chị em mới xem như có được cuộc sống tốt.
Đời này bọn họ ghét nhất điều gì?
Ghét nhất có người nói họ không có tiền, nói họ cùng đẳng với hạ nhân…..
Bùi Lệ Hinh tức đến mức đập vỡ gạt tàn thuốc: “Cố Tuyết Nghi rốt cuộc có ý gì? Cô ta có phải đã sớm biết chúng ta sắp xếp phóng viên chụp ảnh rồi không? Vậy nên cô ta mới sỉ nhục em như vậy? Để tất cả mọi người đều nhìn thấy em đang làm kẻ hầu cho cô ta!”
Bùi Trí Khang khẽ nói: “Cô ấy có thể… chính là trời sinh kiêu ngạo.”
Bùi Lệ hinh nghĩ tới các loại biểu hiện trước đây của Cố Tuyết Nghi, cũng không thể không thừa nhận, đúng vậy, Cố Tuyết Nghi đúng là kẻ trời sinh kiêu ngạo.
Bùi Lệ hinh đem toàn bộ tức giận áp chế xuống bụng.
Bà ta im lặng một hồi, mới xem như đỡ hơn.
“Việc của Bảo Hâm không thể giấu nữa rồi, vinh hoa phú quý của chúng ta cũng sắp mất.
Việc của Yến Triều nếu như không thể giải quyết, chúng ta nói không chừng còn mất cả mạng.
Yến Triều con người này….
thủ đoạn quá tàn nhẫn, quá âm hiểm.
Anh ta nếu còn sống trở về, ai cũng đừng nghĩ sống tốt….” Bùi Lệ Hinh hít sâu một hơi, tựa như nổ lực khống chế sự sợ hãi đối với Yến Triều.
“Vẫn nên mời cô ta đến tiệc từ thiện.
Ngày đó Phong tổng sẽ có mặt.
Phong tổng sẽ đồng ý thay chúng ta giáo huấn cô ta, sẽ giáo huấn khiến cô ta ngoan ngoãn nghe lời….
rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, vậy không thể trách chúng ta.”
Bùi Trí Khang nhớ đến dáng vẻ của Phong Du, nói: “Chị, như vậy có thể được sao?”
Hắn luôn cảm thấy, giao thiệp với Phong Du, giống như đang chơi đùa với hổ?
“Em cảm thấy có thể Phong tổng sẽ không đồng ý làm chuyện hạ lưu như vậy….”
“Nhổ vào.” Bùi Lệ Hinh phun lời tục: “Phong Du hắn vì đạt được mục đích, làm sao có chuyện làm quân tử chứ.
Hắn còn muốn để Yến Triều chết không toàn thay cơ!”
***
“Ách chiu—-“
Một tiếng hắt hơi, người đàn ông ngẩn ra tầm mười giây, chắc là không ngờ bản thân lại có phản ứng như vây.
Một lúc sau, hắn mới khẽ nhíu mày.
Cửa sau lưng đẩy ra, rất nhanh đầu mày của hắn giãn ra.
Người đàn ông trẻ tuổi chuyển động xe lăn, xoay người lại.
Người tới là một người đàn ông ngoài quốc da ngăm đen, hắn đá mày hất mắt với người đàn ông trẻ tuổi, dùng cái miệng thối quắc hỏi: “Sao thế? Nữ sinh của Hoa Quốc các anh, chăm sóc anh không tốt sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi khẽ nâng mí mặt, đôi mày thanh tú trung tính, tỏ vẻ thản nhiên: “Không tốt.”
“Cô ta nói quá nhiều, còn không đeo khẩu trang, tôi nghi ngờ cô ta gây ra bệnh truyền nhiễm cho tôi.”
Tháp Tháp:?
Phía ngoài cánh cửa mỏng tanh.
Cô nữ sinh trẻ trung có da mặt mỏng, sắc mặt đỏ, rồi lại trắng, rồi lại trắng đỏ giao nhau.
Sau đó cô vội quay đầu đi, đúng lúc đối diện với ánh mắt tò mò của mấy tay sai của người đàn ông trẻ tuổi kia..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.