Canh Một Leo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng

Chương 29: Rương vàng bạc đưa tới cửa




Vô Trần đứng trước Trúc Uyển nói chuyện với một nữ nhân nâng một cái rương, xuất hiện trước mắt Phượng Cảnh Duệ và Lưu Mật Nhi. Buông cái rương xuống, nữ nhân rút một cuốn sổ trong ngực ra, đứng lại.
Phượng Cảnh Duệ nhìn lướt qua cái rương rồi nhìn Vô Trần và nữ nhân một chút.
Hắn nhíu mày, "Đây là cái gì?"
Vô Trần không nói gì, chỉ mở cái rương ra.
Trong phút chốc, trước mắt Lưu Mật Nhi sáng ngời. Một rương toàn bạc tỏa sáng lấp lánh. Thật là một cái rương đầy, vẻn vẹn một rương.
Thấy tiền, mi tâm Phượng Cảnh Duệ càng cau chặt thêm, "Sao các ngươi biết?"
Chuyện hắn không có tiền chỉ xảy ra hai ngày gần đây, sao Vô Trần lại xuất hiện?
Vô Trần ho nhẹ một tiếng, "Lão cốc chủ có chuyện muốn nói!"
Hắn biết ngay nhất định ông già này sẽ phái người đi theo mình.
Phượng Cảnh Duệ nhíu mày, "Nói gì?"
Đầu tiên Vô Trần nhìn lướt qua Phượng Cảnh Duệ rồi xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía mọi người.
Lưu Mật Nhi nhíu mày, cùng Phượng Cảnh Duệ nhìn nhau.
Vô Trần nói, "Lão cốc chủ bảo thuộc hạ chuyển nguyên văn cho người."
"Ừm!" Chắc chắn lời này chẳng có gì hay ho cả.
"Tiểu tử thúi, con không có tiền thì lão tử cho con. Có người muốn mạng của con, lão tử sẽ phái người che chở con. Nhưng có một điều, không được bước vào Minh Cốc một bước, không được cướp đoạt nữ nhân với lão. Nếu không lão tử sẽ không cho người toàn mạng mà về." Vô Trần truyền nguyên văn lời Phượng Dương cho Phượng Cảnh Duệ.
Vừa dứt lời, Phượng Cảnh Duệ lập tức xù lông, "Liên quan gì tới ông ta? Sao ông ta biết?"
Vô Trần ho nhẹ một tiếng, "Lão cốc chủ phái người đi theo người. Lúc thuộc hạ quay về báo cáo thì phu nhân biết được. Lúc này lão cốc chủ mới đưa tiền sang."
Phượng Cảnh Duệ nghe vậy thì hơi sững sờ, "Sao bà biết?" Dựa vào kinh nghiệm ngày trước thì ý muốn bảo vệ của ông già với mẹ cực kỳ biến thái. Chắc chắn lão sẽ tránh không cho bà biết.
Vô Trần cùng nữ tử vẫn luôn nói chuyện với hắn nhìn nhau, hắng giọng, nói, "Phu nhân cũng không biết người đi vắng."
Lần này Phượng Cảnh Duệ đã hiểu. Lão già đuổi mình ra ngoài, mẹ muốn đi tìm nên mới nghe được mấy lời này.
"Sao các ngươi lại tới?" Hắn ghét có người trước mặt sau lưng cho nên lúc rời đi cũng không gọi hai người Vô Trần theo.
"Phu nhân bảo tiểu nhân tới bảo vệ người. Còn Vô Ngân thì lão cốc chủ phái đi...quản sổ sách!" Lúc nói xong lời cuối cùng thì Vô Trần không nhịn được mà nhếch môi.
Phượng Cảnh Duệ: "..."
Nhắc tới Vô Ngân, Lưu Mật Nhi quay sang nhìn thoáng qua. Thì ra nữ tử này tên là Vô Ngân! Rất đẹp, nhưng cũng lạnh lùng như Vô Trần vậy.
Ngay lúc Lưu Mật Nhi đánh giá Vô Ngân thì Phượng Cảnh Duệ cầm lấy cổ tay nàng, nịnh nọt nói, "Mật Nhi, ta có tiền rồi!"
Lưu Mật Nhi nhướng mày, "Sau đó?"
"Ta có thể khỏi phải bán thân nữa không?"
Lưu Mật Nhi giả vờ cân nhắc, lâu sau mới gật đầu, "Tạm thời vậy!" Dù sao thì cũng đã có danh tiếng, sau này tiền sẽ càng ngày càng nhiều.
Phượng Cảnh Duệ thở ra một hơi đầy khoa trương, "Mật Nhi, nàng thật tốt!"
Lưu Mật Nhi nhìn Phượng Cảnh Duệ đầy kỳ lạ, sau đó nàng đảo mắt nhìn Vô Trần, nói một cách nghiêm túc, "Chủ tử các ngươi có bệnh!!"
Vô Trần nhướng mày.
Phượng Cảnh Duệ kêu lên, "Mật Nhi, nàng rủa ta!"
Không thèm quan tâm tới lời rống của Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi nghiêm mặt, nói, "Đừng nghi ngờ. Hắn có bệnh thật!"
"Mật Nhi..."
Vô Trần hắng giọng, nói, "Vô Trần không hiểu!"
"Hắn thích bị ngược đãi. Ta đói rồi!" Nửa câu trước là nàng nói với Vô Trần, nửa câu sau là nói với Phượng Cảnh Duệ.
Phượng Cảnh Duệ cầm lấy tay nàng ngay lập tức, "Đi, ăn cơm thôi!"
Bị người kéo chạy đi, Lưu Mật Nhi vội vàng quay lại nhìn Vô Trần, "Tiền..."
Phượng Cảnh Duệ im lặng.
Chưa bao giờ thấy người thích tiền như vậy! Đây là vẻ mặt thoáng hiện lên trên mặt Vô Trần và Vô Ngân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.