Cảnh Hồn

Chương 29: Vụ án nữ sinh mất tích hàng loạt 9




“Hả?”
Tô Ngôn thở ra một hơi rồi nói chậm lại: “Tôi xin lỗi, cho hỏi một chút, sinh viên thường ngày đều ra khỏi ký túc xá để nhận hàng chuyển phát sao?”
Dì quản lý ký túc xá lúc này mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, gần đây bà cũng quen với việc có cảnh sát đến rồi, từ sau khi cô bé tên Trương Điền Điền ở tòa này mất tích thì cảnh sát cũng thường xuyên đến: “Chuyển phát sao… Có lẽ là vậy…” Bà ấy bình thường cũng không quá để ý đến những chuyện xảy ra xung quanh, bỗng nhiên bị hỏi thì trong đầu bỗng trống rỗng.
“Vậy nhân viên làm sao đưa hàng hóa cho sinh viên được ạ?” Tô Ngôn kiên nhẫn dẫn dắt.
“À, thật ra nhà trường có thống nhất một địa điểm để nhận chuyển phát, để tránh rắc rồi thì quy định trong trường là các sinh viên tự đến đó để nhận hàng. Nhưng chỗ nhận chuyển phát đó hơi xa ký túc xá, nghe đám sinh viên nói là có một anh giao hàng rất tốt, họ năn nỉ vài câu thì anh ta sẽ lén mang đến dưới lầu ký túc xá cho.”
“Trường học không có quy định về thời gian bên chuyển phát được vào trường sao?” Cô tiếp tục hỏi.
Dì quản lý ký túc xá cau mày nghĩ một lúc sau đó lắc đầu: “Chuyện này hình như không có quy định, những ngày các trang mạng giảm giá thì hàng hóa chuyển phát nhiều đến chất thành núi, cô cảnh sát, cô chưa thấy cảnh tượng đó đâu, đúng là sinh viên thời nay sức tiêu đã khác lúc trước nhiều rồi.”
Vì vậy nên không có thời gian hạn chế, vẻ mặt của Tô Ngôn có chút thay đổi, sau đó lại nói: “Cô ngồi ở cửa ra vào này thì có thể nhìn thấy cảnh ngoài kia không?”
Dì quản lý ký túc xá duỗi cổ nhìn ra bên ngoài: “Nhìn chỗ nào… À, khoảng đất trông bên kia à, có thể thấy, có thể thấy.” Nói xong bà xoay người đi đến trước máy tính phòng trực, mở video giám sát ra: “Ầy, chỗ này của tôi cũng chỉ có 2 camera ở sảnh lớn và trước tòa nhà thôi, nếu cô muốn xem cái khác thì có thể đến phòng quan sát của trường.”
Tô Ngôn cười cảm ơn rồi bước tới quan sát video trên màn hình, một lúc sau cô thấy bóng mình đang nghe điện thoại rồi quay đầu lại…
Bộp.
Cô nhấn phím tạm dừng, híp mắt nhìn chiếc xe màu xanh lam xuất hiện ở phía trên màn hình giám sát, trên xe còn in chữ “Chuyển phát nhanh Dị Vạn”. Ngay sau đó cô bắt đầu tua ngược video lại, dừng thời gian vào lúc 6 giờ 19 phút sáng nay, lúc này chiếc xe chuyển phát màu xanh lam cũng chậm rãi xuất hiện, nhưng không thấy có người đi ra từ trong xe, cũng không có sinh viên đến lấy hàng.
Cho đến khi Tô Ngôn nhận điện thoại của Thái Thành Tể thì các nữ sinh trong ký túc xá cũng bắt đầu hối hả lên lớp, sau khi chiếc xe chuyển phát rời đi thì sinh viên trong ký túc xá gần như đã ra hết.
“A? Xe chuyển phát đến sớm thật đấy.” Dì quản lý ký túc xá đứng sau lưng cô liếc vài lần, hơi ngạc nhiên lẩm bẩm: “Trước đây tôi không để ý tới chuyện này.” Bà ấy gãi đầu, cảm thấy mình đã lớn tuổi rồi, rõ ràng mỗi sáng sớm đều ra ngoài mở cửa ký túc xá sau đó đi một vòng, vậy mà tới giờ vẫn không biết chuyện này.
Cánh môi đỏ mọng của Tô Ngôn khẽ mím lại, thầm nghĩ giả sử nếu người trong xe là nghi phạm thì dì này sẽ không dễ phát hiện ra được, hắn có rất nhiều lựa chọn bên trong khu vực làng đại, hắn nhất định sẽ không xuất hiện mỗi ngày tại trước lầu một tòa ký túc xá nào hết.
Ngẫm lại thì ai lại chú ý mấy chiếc xe chuyển phát xuất hiện bất kì đâu? Dù sao với người hiện đại mà nói thì cũng là những điều quá phổ biến.
Tô Ngôn thu mắt ra khỏi màn hình máy tính, lấy điện thoại mình gọi vào một số điện thoại, sau khi nói máy cô nói nhanh: “Anh Thái, bây giờ chúng ta điều tra về nhân viên trong mạng lưới Chuyển phát nhanh Dị Vạn ở làng đại học một chút.”
Thái Thành Tể rõ ràng: “Được, lát tôi cũng đến Đại học Sư phạm, cụ thể gặp mặt rồi nói tiếp.”
Cô báo lại vị trí của mình sau đó đứng xem lại màn hình giám sát lần nữa, chỉ tiếc lúc chuyển giữa 2 camera không thấy rõ người ngồi trong ghế lái là nam hay nữ, dáng vẻ ăn mặc ra sao.
Vài phút sau, Thái Thành Tể cùng với Hạng Dương chạy tới, thở hổn hển: “Tình hình thế nào?”
“Ở đây.” Tô Ngôn vẫy tay gọi hai người tiến vào sau đó phát đoạn video kia: “Có thông tin gì về bên chuyển phát nhanh Dị Vạn không? Chúng ta cần phải biết ai là người phục trách giao hàng cho sinh viên trong trường Sư phạm này.”
“Bọn họ không phải là công ty chuyển phát lớn có khu vực bảo hộ nên trong phạm vi làng đại học lớn như vậy chỉ có nhà kho của Dị Vạn, ở trong một khu dân cư.” Thái Thành Tể nói: “Cũng không ít nhân viên, 1 người phụ trách, 13 nhân viên. Về phần phân công…”
“Không có phân công cố định, mỗi ngày đều đi phát vào buổi sáng, nhân viên cũng tự chọn khu vực để mình đi giao.” Hạng Dương nhíu mày: “Đến nước này chỉ có thể điều tra tất cả nhân viên, tôi không tin mấy người này đều phù hợp với chân dung chúng ta phác họa trước đó.”
“NC… NC…” Tô Ngôn bỗng lẩm bẩm.
“Em đang lẩm bẩm gì đấy, em gái?” Thái Thành Tể khó hiểu nhìn cô, thầm nghĩ có khi nào đứa nhỏ này mới gia nhập vào ngành cảnh sát mà đã bị áp lực công việc ép cho phát điên rồi không.
“Là thế này, không biết các anh còn nhớ không, trên video giám sát hôm Đảng Nguyệt Nguyệt mất tích lúc cô ấy đi ra ngoài phạm vi giám sát để gặp Diêm Hạo, cô ấy có cầm một kiện hàng ấy?” Tô Ngôn đưa tay chỉ vào chiếc xe chuyển phát trên màn hình: “Cùng màu, cùng là chuyển phát nhanh Dị Vạn, vậy cũng quá trùng hợp rồi.”
“Nói như vậy…?” Thái Thành Tể và Hạng Dương nghi ngờ nhìn nhau: “Nếu hôm đó nghi phạm chính mắt thấy Diêm Hạo dây dưa với Đảng Nguyệt Nguyệt thì chuyện này sẽ trở thành một ngòi nổ kích thích hắn, khiến hắn không kiềm chế được nữa mà ra tay?” Vì trước đó bọn họ thông qua các dấu hiệu để suy đoán rằng hôm Đảng Nguyệt Nguyệt mất tích có khả năng cũng không phải là thời gian cố định gây án của hung thủ, so với 2 vụ án trước thì hung thủ để lại quá nhiều dấu vết, giống như trong lòng đang rất vội gây án.
Giống như là… vô tình phát hiện thú cưng mình nuôi bấy lâu lại bị người khác làm cho ô uế, tuy hung thủ là người có khả năng khống chế dục mạnh mẽ nhưng cũng có khả năng vì suy sụp lý trí mà ra tay vội vàng.
“Tôi nhớ trên video giám sát trước lầu ký túc xá của Đảng Nguyệt Nguyệt có quay được 3 lần biển số xe của chiếc xe chuyển phát, 2 chữ đầu tiên là NC.” Tô Ngôn lại hồi tưởng trong đầu một lần nữa, khẳng định nói.
“Hình như là 2 năm trước lúc chỉnh đốn ngành nghề chuyển phát thì tất cả đều phải có giấy phép, 2 chữ đầu là viết tắt của thành phố, 2 chữ giữa là viết tắt tên đơn vị chuyển phát, cuối cùng mới là biển số xe.” Hạng Dương rất khâm phục khả năng vừa nhìn đã nhớ của cô, nhưng manh mối này cũng không có tác dụng quá lớn, chỉ cần là xe chuyển phát trong thành phố Nam Thành thì biển số đều mở đầu là NC.
Không… Cô có thể nghĩ ra. Tô Ngôn nhẹ nhàng khép hai mắt lại, trước kia cô trong đội đặc chủng đã được huấn luyện đặc biệt, trong trí nhớ của cô, chỉ cần cô thấy qua thì đều lưu lại vết tích.
Cô chìm trong bóng tối, một mình vừa đi vừa nhìn xung quanh. Họa tiết gạch lát dưới bàn chân nhìn rất quen mắt, đây là vỉa hè đầy màu sắc của con đường nhỏ trước ký túc xá này. Lúc này, bên tai vang lên tiếng chuông điện thoại quen thuộc, lúc cô đưa tay sờ điện thoại trong túi quần, bên phải cách đó không xa đột nhiên sáng lên, một chiếc xe chuyển phát màu xanh lam xuất hiện ở đó.
Cô lơ đãng đảo qua vị trí ghế lái, qua cánh cửa kính trong suốt mơ hồ có thể trông thấy người bên trong cúi đầu, mang một cái mũ lưỡi trai màu xanh đậm. Ngay sau đó cô hướng mắt sang bên phải, thấy được biển số: NC YW…
“3149!” Cô mở choàng mắt, lặp lại: “NC YW 3149! Biển số của chiếc xe này!”
Đôi mắt đẹp đẽ nhìn chằm chằm vào chiếc xe trong màn hình, khóe môi Tô Ngôn chậm rãi vẽ lên một đường cong: Tìm ra mày rồi.

Chuyển phát nhanh Dị Vạn nằm trong một cư xá tên là Tân Thành ở gần làng đại học, mặt tiền cửa hàng khá lớn, bình thường hay bốc dỡ hàng hóa vào lúc sáng sớm và giờ tan tầm làm đoạn đường trước cửa hay bị tắc nghẽn.
Hiện tại đang là buổi trưa, nhóm chuyển phát đã mang xe đi giao hàng hết rồi nên có vẻ hơi vắng vẻ, bên trong chỉ có một đống hàng hóa và hai người đứng sau quầy pha trà nói chuyện phiếm.
Hai người vừa cười vừa nói rôm rả về chuyện lặt vặt thường ngày, một cô gái ngồi trước máy tính thấy có người bước vào liền ngẩng đầu lên chào: “Xin chào, lấy thư hay hàng ạ?…”
Nụ cười trên mặt cô ta chợt tắt, tất nhiên không ngờ rằng trong nhóm người vừa bước vào lại có 2 người mặc đồng phục cảnh sát. Không hiểu sao dù mình không phạm pháp nhưng khi nhìn thấy cảnh phục cũng cảm thấy hoảng loạn.
“Điều tra và thu thập chứng cứ, xin phối hợp.” Hạng Dương bước lên đặt lệnh khám xét lên bàn.
Cô gái kia run rẩy cầm tờ giấy lên, vội vàng xoay người đưa cho một người phụ nữ trung niên đang đứng dựa tường đằng sau: “Bà chủ… Bà xem…”
Bà chủ công ty chuyển phát bình tĩnh hơn, mặc dù trong nháy mắt có chút bối rối nhưng sau khi đọc lệnh khám xét thì đã trấn định lại: “Được, chúng tôi nhất định sẽ tích cực phối hợp với cảnh sát.”
“Xem thử đây có phải là xe của các người không?” Hạng Dương đưa ảnh trong di động qua cho bà ta nhìn: “Biển số xe là NC·YW·3149, ở chỗ các người là ai lái chiếc xe này?”
“Nhanh kiểm tra cho các vị cảnh sát đi!” Bà chủ đưa tay lay cô gái ngồi trước máy tính vẫn đang hoảng hốt.
“Hả? A!” Cô gái lấy lại tinh thần, tay chân luống cuống rút ra một cuốn sổ sách thật dày từ trong ngăn kéo, trong đó có rất nhiều thứ linh tinh lộn xộn. Cô ta rút một tờ giấy ra nhìn rồi đưa tới: “3149 đúng là xe của chỗ chúng tôi, người thường lái chiếc này là anh Thang…”
Bà chủ vội vàng nói: “Là Thang Thành.”
“Bao nhiêu tuổi?” Hạng Dương hỏi tiếp.
“Hình như là… 30?” Bà chủ không chắc lắm nên nhìn thoáng qua cô gái kia, sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định mới đáp lại: “Tôi nhớ sinh nhật 30 tuổi của anh ta vừa mới qua, chỗ tôi có 2 người sinh tháng năm, tôi còn mua bánh gatô cho bọn họ.”
“Độc thân đúng không?”
“Ừm, không có bạn gái đâu, anh ta cũng không vội.”
Sau khi Hạng Dương nhận được câu trả lời thì quay đầu nhìn qua Thái Thành Tể và Tô Ngôn, ba người đều nhíu mày. Thông tin cơ bản trùng khớp với phác hoạ, tuổi từ 28 đến 35, độc thân, tính cách quái gở nhưng nhìn có vẻ kỹ năng giao tiếp khá tốt, có thể xây dụng lòng tin qua vài câu ngắn ngủi.
“Có số điện thoại liên lạc của anh ta không? Bảo là trong công ty có việc cần anh ta trở về.” Hạng Dương nhìn cái điện thoại bàn trên quầy, hất cằm ra hiệu.
Cô gái sau khi được bà chủ cho phép thì vội vàng với lấy cái điện thoại bàn trước mặt, lúc đang cầm ống nghe lên chuẩn bị gọi thì bị Hạng Dương chặn lại: “Cứ nói là trong công ty có việc, hiểu không?”
Cô ta khẽ gật đầu, hít sâu một hơi rồi bấm một dãy số theo danh bạ, chuông vang lên rất lâu mới có người nhận: “A… Anh Thang? Là thế này…” Cô ta đảo mắt cầu cứu bà chủ, nói: “Bà chủ nói hình như lúc sáng lấy hàng bị sai sót, có ba kiện không đúng. Dù sao giờ cũng gần trưa rồi, nếu anh không bận gì thì về đây một chuyến nhé, tiện thể cùng ăn cơm trưa luôn.”
Bên kia không biết nói gì, sau khi cô ta cúp máy thì hít vào mấy hơi mới mở miệng: “Anh ấy nói giao xong vài kiện hàng rồi lát nữa sẽ quay về.”
Hạng Dương quay lại bên cạnh Thái Thành Tể, bàn bạc cách khống chế Thang Thành khi hắn trở về, để nhân lúc hắn chưa phát giác ra điều bất thường thì nên đánh gục từ khi hắn vừa bước vào cửa. Trong phòng còn có 2 cô gái, lỡ thời điểm mấu chốt đối phương nổi điên bắt cóc con tin thì phải làm sao?
Tô Ngôn thì đi tới trước quầy, ngồi trên một cái ghế cao bắt đầu nói chuyện phiếm với hai người đứng sau quầy vài câu, đều là chủ đề có liên quan đến ngành chuyển phát, hơn nữa cô cũng là nữ giới nên hai người kia cũng tự nhiên thả lỏng hơn.
Trong lòng thư giãn nên lời nói ra cũng nhiều hơn.
“À, đúng rồi!” Bà chủ xích lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Thang Thành có chuyện gì sao? Có phải anh ta phạm đại tội gì không?” Bà ta thấy chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, lúc trước siêu thị đối diện bắt được trộm cũng có báo cảnh sát, nhưng lúc đó cũng không quy mô như thế này.
“Còn đang trong giai đoạn điều tra, cảnh sát chúng tôi cần sự phối hợp của anh ta.” Tô Ngôn dường như không muốn tiết lộ quá nhiều.
“Cô xem, tôi đã nói rồi, chắc chắn không phải chuyện nhỏ!” Bà chủ ảo não vỗ lên quầy, vẻ mặt bất mãn: “Bình thường tôi vẫn cảm thấy anh ta kì lạ, cô nói công ty của tôi cũng là doanh nghiệp tư nhân nhỏ thôi, thuê người cũng không thể nào điều tra rõ người đó có phạm tội hay không được, đúng là có mắt như mù! Lúc trước nếu không phải do anh ta làm việc nhanh, nhà tôi cũng khó tìm được người nào làm được với số tiền lương này nên mới giữ anh ta lại. Nhưng có sao thì nói vậy, từ lúc anh ta làm cho chúng tôi là người chăm chỉ nhất, xưa nay không trì hoãn công việc, dù cho trễ cách mấy cũng đi giao cho xong hàng của hôm đó. Đi sớm về tối, hoàn toàn chịu khó chịu khổ.”
“Nhưng cũng nói đúng là từ khổ đến khổ mà, chúng tôi mở cửa làm ăn cũng không gây chuyện gì! Vậy mà gặp toàn điều xúi quẩy!”
Tô Ngôn tùy ý mỉm cười nghe đối phương phàn nàn, không khuyên giải cũng không lên tiếng hỏi. Cứ như vậy thời gian trôi qua, Hạng Dương lại đi tới nhíu mày: “Lạ quá, cô gọi lại cho anh ta một chút đi.”
Cô gái theo lời gọi điện thoại lại một lần nữa, nhưng sau khi kết nối lại truyền đến giọng nữ máy móc: “Xin chào, số máy bạn gọi hiện tại đã tắt máy…”
Tô Ngôn và Hạng Dương liếc nhau một cái.
Hạng Dương buột miệng chửi: “Đệt? Chạy rồi?”
Con hàng này rất cảnh giác đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.