Cảnh Hồn

Chương 27: Vụ án nữ sinh mất tích hàng loạt 7




Diêm Phi nghe cô nói không tức giận ngược lại biểu cảm càng phức tạp hơn: “Tô Ngôn, cô cũng trưởng thành trong hoàn cảnh giống tôi, đúng thật là đối đối với nhà tôi thì mặt mũi là quan trọng nhất. Nhưng, tôi tin Tiểu Hạo tự có chừng mực, dù sao nữ sinh bây giờ phức tạp và khó hiểu hơn cô nghĩ nhiều.”
“Vậy sao?” Tô Ngôn vẫn lạnh lùng, đáy mắt có thêm chút mỉa mai.
“Đương nhiên.” Diêm Phi khôi phục lại khuôn mặt tươi cười thường ngày: “Cô có thể lớn lên tài giỏi như thế này là nhờ nhà họ Tô dạy dỗ tốt, cô có thể xem tiền như rác là vì trước nay muốn cái gì thì có cái đó, chưa bao giờ trải qua cảm giác khổ sở vì một đồng tiền.” Nói tới đây ánh mắt sau đôi kính của anh ta có phần ẩn ý: ” Cô không thể tưởng tượng được con gái ngày nay vì vật ngoài thân, vì lòng ham hư vinh của mình mà có thể hi sinh bản thân đến mức nào đâu.”
Giọng anh ta không nhỏ nên tất nhiên những người xung quanh cũng nghe thấy rất rõ ràng, trong lời nói rõ ràng đang ám chỉ Đảng Nguyệt Nguyệt vì mê tiền của Diêm Hạo mà bán thân, để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.
Tô Ngôn cuối cùng cũng xoay đầu nhìn gương mặt Diêm Phi, anh ta cũng bình tĩnh đối mặt với cô, thậm chí trong ánh mắt còn có một chút ôn nhu. Quả nhiên một người có thể thuận lợi trên thương trường thì làm sao là một kẻ gà mờ được, rõ ràng trong những lần gặp trước anh ta đã che giấu rất tốt bản chất thật của mình, tính cách nhẹ nhàng lại còn nhiều tiền, quả thật khiến nhiều phụ nữ không thể kiềm chế. Đúng là dệt ra một giấc mộng đẹp cho tiểu thư nhà họ Tô như cô, tấm lưới vừa mềm mại lại vừa thu hút, một khi dính vào thì đừng nghĩ đến chuyện thoát ra.
Đúng lúc này vị luật sư lúc nãy vào phòng thẩm vấn cũng bước ra, trên mặt treo nụ cười giả tạo nói với Giang Ly: “Là thế này, nếu cảnh sát không có chứng cứ xác thực để tiến hành định tội cho thân chủ tôi thì tôi thấy quyền tự do cá nhân của thân chủ tôi nên được bảo vệ. Nếu cảnh sát vẫn khăng khăng muốn tạm giam thân chủ tôi trong 48 tiếng thì bên chúng tôi cũng ghi nhận lại để sau này truy cứu trách nhiệm.”
Một lời đe dọa không chút che đậy nhưng đúng là ở Thành phố Nam Thành này, nhà họ Diêm rất có quyền lực.
“Căn cứ theo lời khai của thân chủ tôi thì mọi chuyện đều do Đảng Nguyệt Nguyệt tự nguyện, cùng với đó thân chủ tôi đã thanh toán cho cô ta 10 vạn tệ… Ừm… Chúng ta có thể gọi đó là bồi thường.” Luật sư cười khinh bỉ: “Về chuyện này tôi có thể cung cấp lịch sử chuyển khoản để làm căn cứ chứng minh đây là một giao dịch bình đẳng. Hôm trước khi Đảng Nguyệt Nguyệt mất tích thân chủ tôi đúng là có gặp qua cô ta, nhưng đó chỉ là vì lo lắng cho Đảng Nguyệt Nguyệt mà thôi, sau khi cô ta nói mình vẫn ổn thì thân chủ tôi đã đi ngay. Trước đó thân chủ tôi giấu diếm chuyện này là không đúng, nhưng cũng mong các vị cảnh sát cân nhắc lại, một sinh viên bình thường tất nhiên sẽ không muốn dính dáng tới những vấn đề như thế này..”
Rõ ràng ông ta đang lái về hướng nhẹ nhàng hơn, chuyển từ cưỡng bức sang mại dâm, nếu vậy thì cả 2 đều không có lợi, một khi tìm được Đảng Nguyệt Nguyệt thì cũng không làm gì được. Huống hồ bây giờ cảnh sát vẫn chưa tìm không thấy người, không có khẩu cung của người bị hại thì họ cũng không tiếp tục xử lý được.
“Không biết xấu hổ.” Thái Thành Tể không nhịn được thầm mắng.
Giang Ly không có gì là tức giận, nhưng sau khi luật sư nói xong thì gương mặt bình thường vẫn lạnh lùng lại nở ra một nụ cười: “Tôi hiểu những gì luật sư nói, nhưng dù sao Diêm Hạo cũng là nhân chứng cuối cùng tiếp xúc với Đảng Nguyệt Nguyệt trước khi mất tích, vậy nên tôi nghĩ một sinh viên tốt sẽ không từ chối ở lại và hợp tác với cảnh sát để cung cấp thêm manh mối, đúng không?”
Anh vừa nói ra những lời này thì những đồng nghiệp đứng sau đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đội trưởng Giang chịu, dù cực khổ cỡ nào bọn họ cũng có thể ở đây suốt 48 tiếng.
Luật sư nhìn Diêm Phi, vẻ mặt Diêm Phi lạnh xuống, có lẽ bởi vì thân phận của anh ta không cho phép nói ra những lời nói hay hành động gì không thích hợp trong tình huống này nên cuối cùng anh ta chỉ nhìn Giang Ly một cái thật sâu, sau đó bật cười: “Được thôi, tôi nghĩ em trai tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp với cảnh sát làm việc, nhưng chờ đến khi hết thời gian, tôi sẽ lập tức đón nó ra khỏi Cục cảnh sát.” Câu sau rõ ràng là nói với luật sư Tô bên cạnh.
Luật sư vội vàng đáp lại.
Diêm Phi trước khi vào thang máy còn quay lại nhìn bọn họ, vẻ mặt có chút khinh thường. Tất nhiên anh ta cũng không cần lấy lòng những cảnh sát nhỏ nhoi này, nhà họ Diêm có thể tồn tại nhiều năm ở Thành phố Nam Thành này tất nhiên cũng có nguyên do.
“Xong rồi xong rồi xong rồi.” Thái Thành Tể vỗ trán: “Các người nhìn đi, lát nữa thế nào đội trưởng Giang cũng sẽ bị gọi lên nói chuyện.”
Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, điện thoại trong túi Giang Ly vang lên, anh lấy ra nhìn thoáng qua nhưng không trả lời. Sau đó anh xoay người phân công cho mấy người bọn họ: “Lát nữa tôi lên tầng trên một chuyện, mấy người ở đây trông coi cho tốt, 3 người trong phòng tuy không có khả năng liên quan tới vụ án mất tích hàng loạt nhưng lại là nghi phạm chính của một vụ án cưỡng bức, tranh thủ trong thời gian quy định thì cạy miệng họ, có thể sẽ có manh mối.”
“Rõ, cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Thái Thành Tể thẳng lưng chào anh, dùng một ánh mắt vô cùng kính sợ lẫn với chút thương hại tiễn bóng dáng vững vàng Giang Ly đi.
Mọi người trong lòng đều rõ, quan hệ giữa chính phủ với tư bản tất nhiên không đơn giản, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tội phạm tư bản không cần phải chịu trách nhiệm, nhưng với điều kiện là phải có bằng chứng thật chắc chắn. Nếu không sẽ giống bọn họ bây giờ, gặp vô vàn rắc rối.
“Đi, tất cả về làm việc đi!” Sau khi Giang Ly đi Thái Thành Tể cũng xua tay đuổi người vào phòng: “Chúng ta không thể để đội trưởng Giang gánh chịu sấm sét* phải không? Phải nghĩ cách để bọn chúng không trốn được ra khỏi Cục thành phố được, nếu không sau này mặt mũi đội chuyên án để ở đâu chứ?”
(*) 白扛雷:Ý chỉ nhận lỗi và gánh chịu hậu quả thay cho người khác, tương tự như câu “Quýt làm cam chịu” của trong tiếng Việt.
“Đi thôi… Đi thôi…” Từng người một lần lượt trở vào phòng thẩm vấn.
Thái Thành Tể mở cửa mới phát hiện Tô Ngôn không đi theo, anh ta nghiêng đầu sang chỗ người đang đứng cạnh cửa sổ suy nghĩ gì đó, mở miệng gọi: “Này em gái, nghĩ gì thế? Đừng nói là đang nghĩ tới Diêm Phi vừa nãy nhé? Nói tới chuyện này tôi giờ cũng thấy đồng ý với quyết định của em, tên kia là gì chứ, rác rưởi.” Nếu không phải giữ gìn vệ sinh khu làm việc và thể diện của cảnh phục thì anh ta đã nhổ nước bọt để bày tỏ tâm trạng của mình rồi.
Tô Ngôn lấy lại tinh thần: “Anh Thái, tôi đột nhiên nhớ ra chút chuyện cần xác định lại một chút, anh tự mình trông coi ở đây nhé, lát nữa tôi sẽ trở lại.” Nói xong cô bước nhanh chạy về phía thang máy, thấy thang máy còn lâu mới tới thì ngay lập tức chạy vào cầu thang bộ.
“… Chuyện gì thế này…” Thái Thành Tể không hiểu, lẩm bẩm quay người vào phòng thẩm vấn.

Văn phòng đội Chuyên án.
Tô Ngôn đứng nghiêng đầu nhìn chiếc bảng trắng dán đầy ảnh chụp bằng chứng và những manh mối có liên quan tới vụ án 3 nữ sinh mất tích phía trước, bên cạnh những tấm ảnh còn dùng bút làm đánh dấu chi chít không một chỗ trống.
Trên chiếc bàn hội nghị bên cạnh còn bày rất nhiều tài liệu về những vụ án tương tự, lúc gió từ điều hòa thổi qua còn phát ra tiếng xoành xoạch nhẹ do góc giấy bị thổi bật lên.
Tô Ngôn lần lượt tìm kiếm từng manh mối, cô cũng có suy nghĩ giống Giang Ly, tính cách lố bịch của Diêm Hạo quá non nớt so với một tên tội phạm đã lên kế hoạch bắt cóc nữ sinh hàng loạt, gần như không có khả năng liên quan tới, huống chi ngoại trừ nhóm tuổi thì anh ta cũng không phù hợp với bất cứ điều kiện nào khác với chân dung tội phạm đã được phác họa.
Vụ mất tích đầu tiên xảy ra hơn 20 ngày trước, người mất tích tên là Trương Điền Điền, đang học năm 2 ở trường Đại học Sư pham Nam Thành, chuyên ngành Toán học, cũng do bạn cùng phòng báo án nhưng cảnh sát không thu được nhiều manh mối có ích.
Vụ thứ hai xảy ra cách vụ đầu tiên chưa đầy 2 tuần, nạn nhân là Mãn Chân, là sinh viên năm 3 trường Cao đẳng Khoa học và Đời sống thuộc Đại học Khoa học Tự nhiên, người báo án là bạn cùng lớp, cảnh sát cũng không tìm được manh mối hữu dụng.
Thủ đoạn của hung thủ trong 2 vụ án mất tích này rồi gọn gàng, thậm chí còn không tra ra được thời gian và địa điểm nạn nhân mất tích.
Còn về Đảng Nguyệt Nguyệt… Tô Ngôn chớp mắt nhìn về phía tấm ảnh của Đảng Nguyệt Nguyệt, vụ án thứ ba chỉ cách khoảng 1 tuần, mà Đảng Nguyệt Nguyệt vì không khỏe nên mới ở lại phòng nghỉ ngơi nên cảnh sát có thể thu thập được video giám sát của cô ấy trước khi mất tích, đồng thời cũng đủ thời gian để giám sát trong trường để tìm ra quỹ tích của cô ấy.
Có lẽ đây có thể là một sai lầm nhỏ của hung thủ.
Chuyện ngoài ý muốn gì đã xảy ra vô tình chạm phải cấm địa trong tâm trí của hung thủ để hắn trong nháy mắt mất đi lý trí, quyết định gây án trong lúc thời chưa chín muồi?
Ánh mắt Tô Ngôn dừng tại 3 tấm ảnh chụp của các nạn nhân. Bất kể xét theo ngoại hình, cách ăn mặc, kiểu tóc hay hoàn cảnh gia đình thì cả 3 đều không hề có điểm chung nào trừ độ tuổi ra, vậy hung thủ lấy cái gì làm tiêu chuẩn để lựa chọn mục tiêu cho mình đây?
Làng đại học…
Cô lấy bút vẽ một vòng tròn quanh ba chữ này, chỗ này thể hiện “vùng an toàn” của hung thủ, nhất định hắn đối với khu vực này có tình cảm đặc biệt nên mới chọn ở chỗ này để liên tiếp gây án.
Điểm chung… Điểm chung…
Trong tay siết chặt bút lông, cô đi qua đi lại trước cái bảng trắng mặt, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình.
“Người theo đuổi thần bí” mà Đảng Nguyệt Nguyệt nói……!
Cô bỗng dừng bước ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng. Lúc này cô mới phát hiện Giang Ly đã về văn phòng tự bao giờ, lúc này anh đang cầm một ly cà phê hòa tan nửa nhìn cô chằm chằm. Thấy nét mặt kia của cô, anh liền mở miệng nói: “Có phát hiện à?”
“Điểm chung của 3 người bị hại!” Tô Ngôn đi tới trước mặt anh: “Đội trưởng Giang, nếu tính cách Đảng Nguyệt Nguyệt thật sự như Diêm Hạo nói, thích mập mờ với nhiều loại đàn ông, vậy nếu 2 nạn nhân còn lại cũng vậy thì sao?”
“Ừm.” Giang Ly gật đầu đồng ý: “Điểm ấy trước đó tôi cũng đã nghĩ đến nên đã liên hệ với đội cảnh sát khu Giang Thành phụ trách 2 vụ án trước đó, anh ta vừa mới trả lời, thông qua lời khai của người xung quanh các nạn nhân thì đúng là họ đều có quan hệ nam nữ khá hỗn loạn.” Chí ít là không phải loại quan hệ truyền thống một – một.
“Bằng cách này chúng ta cơ bản có thể xác định rằng hung thủ đã vì điều gì đó mà để mắt đến họ, đây chính là tiêu chuẩn để hắn lựa chọn con mồi cho mình.” Tô Ngôn thở phào một hơi sau đó xoay người quay lại trước bảng trắng, rảnh tay bấm đầu bút trong vô thức, như đang tiếp tục suy nghĩ.
“Người theo đuổi thần bí.” Giang Ly đi tới phía sau cô, thấp giọng đọc mấy chữ cô vừa viết.
“Đúng.” Tô Ngôn quay đầu lại: “Đội trưởng Giang, tôi cảm thấy đây cũng chưa hẳn là một bước đột phá, chúng ta có lẽ nên điều tra thêm về ghi chép vụ án của 3 người bọn họ, đồng thời hỏi những người thân cận với họ kỹ hơn. Ví dụ như lúc trước Đảng Nguyệt Nguyệt đã từng nói mình rất mệt mỏi với “người theo đuổi thần bí” này với đồng hương Uông Dương, không chừng những người khác cũng giống như vậy…”
“Điều đó cho thấy “người theo đuổi thần bí” này có khả năng là hung thủ.” Giang Ly tiếp lời.
Hai người nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương nhìn thấy những cảm giác quen thuộc.

Thái Thành Tể, Hạng Dương và vài người khác cả ngày trong phòng thẩm vấn Diêm Hạo, thoáng chốc sắc trời đã tối đen, Diêm Hạo đã được luật sư chỉ điểm nên hoàn toàn không nói gì lung tung, mà 2 người kia thì cũng đã nói hết những gì đã biết, có lẽ cũng chẳng tra hỏi thêm được gì. Vì vậy sau khi thay ca bọn họ đến nhà ăn ăn cơm, sau đó thong thả trở về văn phòng.
Trong văn phòng tối đen như mực, đèn cũng chưa mở, không có một ai.
Hạng Dương bước vào, tay sờ soạng bức tường cạnh cửa ra vào để tìm công tác mở đèn, quay đầu lại hỏi những người đi đằng sau: “Đội trưởng Giang còn chưa quay lại sao?”
“Không thấy.” Thái Thành Tể nghiêng người chen vào văn phòng: “Anh ta không ở đây, Tô Ngôn cũng không thấy bóng dáng, không biết là làm gì nữa… Đm?” Anh ta ngẩng đầu thấy rõ cái bảng trắng và bàn dài chất đầy tài liệu, thốt ra hai chữ thô lỗ.
“Chậc!” Hạng Dương đến bên cạnh bàn, tùy ý mở tài liệu ra xem: “Không phải là hai người bọn họ nhân lúc chúng ta không có ở đây mà động não chứ?”
“Hả?…”
Ngay lúc họ định đến tấm bảng trắng xem xét thì Tô Ngôn và Giang Ly từ bên ngoài đi.
Thái Thành Tể lao tới: “Ha, tôi bắt quả tang các người làm chuyện bí mật nhé! Còn không mau thẳng thắn sẽ khoan hồng, mau nói hai người điều tra về ‘Người theo đuổi thần bí’ thế nào rồi?” Nói xong còn xoa tay có chút mong đợi.
Những người còn lại tất nhiên cũng rất tò mò, mặc dù bọn họ nhất thời không nghĩ ra nhưng tốt xấu gì cũng công tác nhiều năm như vậy rồi, lúc đọc nội dung trên bảng cũng có thể đoán được 7, 8 phần.
Giang Ly nháy mắt với Tô Ngôn bên cạnh.
Tô Ngôn hiểu ý, đi tới trước bảng trắng rồi nói: “Tôi và đội trưởng Giang vừa mới đến đồn cảnh sát ở làng đại học điều tra, phát hiện nạn nhân đầu tiên Trương Điền Điền hơn 2 tháng trước đã từng báo cảnh sát, lý do là có người theo dõi cô ấy. Nhưng cô ấy chỉ nói là nhận được hoa hồng từ 3 địa chỉ khác nhau, còn lại không có chứng cứ khác, những cảnh sát được cử đi giám sát cô ấy cũng không phát hiện xung quanh Trương Điền Điền có nhân vật khả nghi nào xuất hiện, vì vậy không giải quyết được gì.”
“Nạn nhân thứ hai Mãn Chân mặc dù không có ghi chép đã từng báo cảnh sát nhưng thông qua lời khai của bạn cùng phòng thì Mãn Chân thật sự từng phàn nàn rằng có người thần bí nào đó đang theo đuổi mình, tặng quà nhưng không để tên, nhưng cô ấy cũng không xem là chuyện gì to tát. Nhưng khoảng 1 tháng trở lại đây đã xảy ra vài chuyện kì quái, ký túc xá của Mãn Chân là ở lầu 1, có một đêm cô ấy đứng trên ban công phơi quần áo thì phát hiện rèm cửa phòng ngủ bị vén ra, bên ngoài có người đang nhìn trộm! Lúc ấy chuyện này ầm ĩ lên cả, thầy cô quản lí đều có ấn tượng, cũng là bởi vì vậy mà Mãn Chân tự bỏ tiền ra gắn thêm 1 cái hàng rào ở ngoài ban công.”
Hạng Dương vuốt cằm nhíu mày: “Đảng Nguyệt Nguyệt đúng là cũng phàn nàn với bạn đồng hương nhưng chuyện tương tự vậy, nói như vậy…”
“Làng đại học xuất hiện một tên biến thái cuồng theo dõi!” Tô Ngôn lạnh lùng khẳng định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.