Cảnh Hồn

Chương 18: Án giết người liên hoàn ở vùng nông thôn 18




“Bên Đội kỹ thuật kia mới tìm được một tấm ảnh chụp màn hình “người phụ nữ bên ngoài” mà Triệu Quảng đã khai từ trang web của thôn Đại An khoảng 1 tháng trước, người này thường đến thăm Trương Lương vào mỗi cuối tuần. Hai người đi ngang qua một siêu thị nhỏ, vẻn vẹn chỉ có 4 giây.” Giang Ly nghe cô nói xong thì im lặng vài giây, vừa rút một tấm ảnh từ tập hồ sơ trên cái bàn nhỏ bên cạnh vừa nói: “Đội kỹ thuật đã tiến hành so sánh dáng đi, chiều cao, thói quen đặt chân… xác định được “người phụ nữ bên ngoài” đó chính là Bùi Toa Toa.”
Tô Ngôn bước tới, trên ảnh là một người phụ nữ bịt kín mặt đang đẩy xe lăn, cúi đầu nói chuyện với Trương Lương: “Vậy là căn bản không hề tồn tại “người phụ nữ bên ngoài” nào hết, tất cả đều là do Bùi Toa Toa tự tạo ra?”
“Ừ, tôi nghĩ cô ta cố tình tạo ra hình tượng này để những người trong làng không biết được mối quan hệ giữa bọn họ, có thể muốn dùng chuyện này để xóa dấu vết cho mình nếu xảy ra chuyện.” Giang Ly phân tích.
“Nhưng sau khi thật sự có chuyện xảy ra cô ta lại đột nhiên thay đổi ý định. Cô ta không hề che giấu bản thân nữa mà chủ động bại lộ trước mắt chúng ta, sau đó phản bội đồng phạm của mình là Trương Lương.” Tô Ngôn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên tấm ảnh, lẩm bẩm: “Vì cô ta bỗng nghĩ ra một cách có thể khiến ba mình chết oan uổng một cách danh chính ngôn thuận, cô ta biết rằng phạm tội ở thôn Đại An không phải là kế lâu dài được, nhưng thể trạng của Trương Lương lại không đủ để thỏa mãn nhu cầu trong lòng ả. Một mũi tên trúng 2 đích, đúng là giỏi tính toán.”
“Cô định làm thế nào để phá vỡ sự trung thành của Trương Lương?” Giang Ly dường như rất hứng thú với ý nghĩ của cô.
Tô Ngôn im lặng một lúc sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với người đang ngồi bên kia, trong nụ cười mang theo vài phần ranh mãnh: “Đội trưởng Giang, thương lượng chút đi, anh có thể mang tôi tới phòng hồ sơ xem một chút không?”

Trong phòng hồ sơ của Cục thành phố hơi tăm tối vì toàn là kệ sắt nhiều tầng chất đầy tài liệu xếp thành các hàng dày đặc, tuy những năm gần đây Sở công an đã thực hiện dữ liệu hóa hồ sơ nhưng vẫn còn rất nhiều thứ internet không thay thế được. Diện tích phòng hồ sơ rất lớn, hàng phía trong cùng thậm chí còn có một chiếc thùng bám đầy bụi, nhìn là biết rất rất lâu rồi đã không có ai đúng đến.
Trời tối dần, đèn trong phòng cũng đã bật lên, nhân viên công tác trong phòng hồ sơ đã sớm tan việc. Trong căn phòng lớn chỉ còn một mình Tô Ngôn ngồi ở chiếc bàn dài, những thùng hồ sơ lớn chồng chất trên mặt bàn gần như che khuất bóng dáng của cô.
Bỗng nhiên, ngoài cửa phòng hồ sơ bị ai đó nhập mật mã mở ra, ngay sau đó Thái Thành Tể dò ngó đầu vào nhìn, sau một lúc lâu mới tìm ra cô: “Em vẫn chưa ăn tối đúng không?”
Tô Ngôn ngẩng đầu lên, xoa đôi mắt hơi đau của mình rồi nhìn hộp cơm Thái Thành Tể đặt trước mặt cô, cười: “Cảm ơn anh Thái.”
“Mọi người thẩm vấn Trương Lương xong rồi sao?” Cô vừa ăn cơm vừa tò mò hỏi.
“Sao có thể?” Vẻ mặt Thái Thành Tể bất lực, xòe tay ra: “Anh Hạng của cô đang ở cùng hắn ta bên kia. Lần này chúng tôi quyết liều mạng với hắn, chúng tôi bàn qua rồi, luỪm phiên đổi ca nhau để đấu với hắn ta. Dù sao hai người cũng không để thua một người được, đúng không?” Nói xong anh ta đưa tay đụng vào mấy chiếc thùng trên bàn: “Lại nói tới em, lúc tôi về văn phòng đã không thấy em với đội trưởng Giang đâu rồi, sau khi hỏi thăm mới biết 2 người tới đây, nhưng đội trưởng Giang đâu rồi? Tôi cũng có mang cơm đến cho anh ấy.”
“Khoảng hơn 1 tiếng trước có điện thoại gọi anh ấy đi rồi, đến giờ vẫn chưa về.” Tô Ngôn miệng vẫn đang ăn cơm nên nói chuyện không rõ ràng lắm.
“Có kết quả gì không?”
“Tôi đã kiểm tra cơ sở dữ liệu torng máy tính, sàng chọn ra một số vụ án khả nghi trong thời gian  Trương Lương vào tù, sau đó tìm lại hồ sơ và bằng chứng của từng vụ.” Tô Ngôn chỉ vào chiếc thùng chất đầy dưới đất, ít nhất cũng 17, 18 tập hồ sơ: “Nhưng đã loại bỏ hết rồi, vì nếu dựa vào nguyên nhân chết, vị trí vứt xác hay thủ pháp giết người thì những vụ này đều không có bóng dáng của Bùi Toa Toa.”
Phải biết khi một kẻ giết người hàng loạt đã hình thành khuôn mẫu phạm tội vốn có của mình thì hắn sẽ rất khó thay đổi được, vì đó là phương thức khẳng định thân phận của hắn, sẽ không có kẻ sát nhân nào dễ dàng vứt bỏ sự chứng nhận thân phận của mình.
“Lỡ như trong thời gian đó cô ta thật sự ngừng tay thì sao?” Thái Thành Tể hỏi.
“Sẽ không đâu.” Tô Ngôn nhanh chóng nhét phần cơm còn lại vào miệng, lau miệng rồi tiếp tục xem mấy phần hồ sơ cùng vật chứng còn lại: “Nếu cô ta thật sự có thể khống chế bản thân thì Bùi Linh sẽ không thành bộ dạng nửa sống nửa chết hiện tại. Nói cách khác, nếu cô ta có thể khống chế khát vọng thỏa mãn của mình thì sẽ không có 2 vụ án mạng ở thôn Đại An.”
Thái Thành Tể thấy cô nói cũng có lý, nhìn đồng hồ trên cô tay: “Còn 2 tiếng nữa tôi mới đổi ca với anh Hạng của em, tôi giúp em xem qua một chút!”
Có thêm một người tốc độc cũng nhanh hơn rất nhiều, tiếc là đến lúc đọc xong trang cuối và Tô Ngôn vẫn không tìm được thứ cô muốn. Đôi mày cô nhíu chặt, thật chẳng lẽ giống như Thái Thành Tể đã nói, cô sai rồi sao?
Không đúng, nhất định là cô đã bỏ qua gì đó…
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thái Thành Tể nhìn người trước mặt ngồi im không nhúc nhích, thậm chí còn không chớp mắt một lần thì trong lòng tự dưng có chút run rẩy, anh ta thử nhỏ giọng gọi một tiếng nhưng không được đáp lại. Thái Thành Tể nuốt nước bọt, tăng âm lượng: “Này em gái… Em gái!”
Tô Ngôn từ trong thế giới của mình tỉnh táo lại, nhìn về phía Thái Thành Tể.
Thái Thành Tể cười cười, hơi xấu hổ với ánh nhìn của cô: “Em nghĩ gì mà mê mẩn thế? Tôi nói là hôm nay tới đây thôi, em dọn dẹp một chút rồi cũng về nghỉ ngơi đi, 2 3 ngày nay chạy theo chúng tôi suốt, một cô gái nhỏ làm sao chịu nổi được?”
“Anh Thái, lúc Lại Hướng Minh đến không phải đã nói sau khi Bùi Toa Toa tốt nghiệp trung học thì không học tiếp nữa mà đi làm đúng không?”
“Hình như là vậy… Đúng là có nói như vậy.”
“Vậy anh nhớ anh ta từng nhắc đến Bùi Toa Toa làm việc ở đâu không?” Cô hỏi.
“Không có… Tôi không nhớ.” Thái Thành Tể gãi đầu, mơ hồ đáp lại.
“Anh Thái, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bây giờ cần trở lại văn phòngđể  xác nhận một chút!” Tô Ngôn đứng lên vội vàng ra ngoài, đi được một đoạn lại quay đầu lại: “Tôi xin lỗi, chỗ này nhờ anh dọn dẹp lại một chút rồi, cảm ơn anh Thái!” Vừa dứt lời, trong phòng đã không thấy bóng cô đâu nữa.
Thái Thành Tể: …
Mặc dù có chút bất lực, nhưng cả đội chuyên án chỉ có một đóa hoa xinh đẹp thì còn có thể làm gì ngoài cưng chiều nữa! Lảm nhảm vài câu thì cuối cùng anh ta cũng thu dọn xong tài liệu, sau khi trở lại văn phòng liền thấy Tô Ngôn cúp điện thoại, mắt còn sáng hơn cả đèn pha.
“Tình hình sao rồi?” Thái Thành Tể thuận miệng hỏi, nhìn cô gái nhỏ tràn đầy tinh thần này quả thật khác xa với dáng vẻ vừa rồi ở phòng hồ sơ: “Em gọi điện cho ai vậy?”
“Lại Hướng Minh, có một vài chuyện muốn xác nhận lại với anh ta.” Tô Ngôn mỉm cười: “Kết quả giống như tôi dự đoán, sau khi Bùi Toa Toa tốt nghiệp trung học thì sang thành phố lân cận làm việc, nói là tìm được công việc gì ở đó, Bùi Linh và Lại Hướng Minh cũng không rõ lắm. Nhưng Bùi Toa Toa cứ cách 2 tháng sẽ quay lại thành phố Nam Thành, đôi khi sẽ về thôn Đại An, đôi khi sẽ lại vào trong thành phố thăm Bùi Linh.”
“Nên, ý của em là… rất có thể những năm đó cô ta đã gây án ở thành phố Giang Nguyên?” Thái Thành Tể bừng tỉnh: “Đm, ả này đúng là xảo quyệt, không phải nói loại người biến thái này sẽ không dễ dàng rời khỏi vùng an toàn của mình sao? Không ngờ cô ta lại thật sự đi một con đường khác!”
“Vì việc Trương Lương đột ngột bị bắt là một thay đổi lớn đối với cô ta trong thời gian đó, chuyện này có thể đã kích thích cô ta bước ra khỏi vùng an toàn.” Tô Ngôn sau khi nói xong xoa xoa đôi bàn tay, nịnh nọt nhìn anh ta: “Anh Thái, đội trưởng Giang chắc là bị Cục trưởng gọi đi vì chuyện quay lén ở thôn Đại, có lẽ không về ngay được. Xem ra phải nhờ anh gửi báo cáo cho cấp trên, nhờ cảnh sát thành phố Giang Nguyên phối hợp một chút.”
Thái Thành Tể bật cười: “Lúc trước đúng là nhìn nhầm em rồi, không ngờ cô gái nhỏ như em lại khiến người ta cảm thấy thú vị!”

Hạng Dương gắng gượng chờ Thái Thành Tể đến nửa đêm vẫn không thấy người đâu, cuối cùng là một đồng nghiệp khác đến đổi ca, anh ta cũng không còn hơi sức mà tìm Thái Thành Tể nữa, về đến ký túc xá liền ngã xuống giường ngủ say như chết. Kết quả buổi sáng hôm sau lúc anh ta quay lại phòng thẩm vấn vẫn không thấy Thái Thành Tể đâu. Anh ta mang cục tò mò đi vào phòng, tinh thần sung mãn bước đến lay tỉnh Trương Lương, lúc hắn mở mắt ra thì Hạng Dương đã ngồi lại đối diện: “Nói một chút đi, anh và Bùi An làm sao dẫn dụ được Nghê Duyệt…” Anh ta lật lại ghi chép trước đó một chút: “Dẫn dụ đến nơi các người gây án, tầng hầm nhà Bùi An?”
Trương Lương không phản ứng gì khi nghe thấy câu hỏi quen thuộc, ngay cả mí mắt không thèm nâng lên. Trong lòng hắn biết rõ cảnh sát đang muốn đấu với hắn, làm hao mòn ý chí của hắn nên vẫn lặp đi lặp lại một câu hỏi, hy vọng hắn trong lúc không tỉnh táo sẽ lỡ lời nói ra lỗ hổng.
“Hôm đó tôi đẩy xe lăn ra trước của trang trại, cố ý đè bánh xe lên một hòn đá sau đó nhờ cô ấy giúp đỡ…” anh ta mở miệng nói, câu trả lời y hết những lần trước, không khác một chữ.
Hạng Dương cố nén lửa giận trong lòng, định hỏi tiếp thì cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, Thái Thành Tể và Tô Ngôn mặt đỏ bừng hùng hổ đi đến.
Không biết vì sao trong đầu Trương Lương bỗng nhiên bừng tỉnh, mí mắt giật giật không ngừng.
Thái Thành Tể hỏi Hạng Dương về tình hình hiện tại, nghe nói hắn vẫn là vịt chết cứng miệng thì cười lạnh: “Anh vẫn là con chó trung thành nhỉ, chỉ tiếc… Chậc chậc.” Anh ta bỏ dở câu nói sau đó lấy một tập tài liệu trong ta Tô Ngôn, chậm rãi lấy mấy tấm ảnh bên trong ra lần lượt bày trước mặt Trương Lương: “Nhìn một chút đi, có thấy quen mắt không? Những người này trước khi chết đều bị đánh mạnh vào gáy, sau đó bị bơm không khí vào dẫn đến tắc mạch máu mà chết, quần áo mặc trên người chẳng phải cũng rất quen sao?”
Đồng tử Trương Lương đột nhiên co lại, trên mặt hắn lộ vẻ khó tin, cơ bắp toàn thân đều căng cứng lại. Nhưng trạng thái này chỉ diễn ra vẻn vẹn chưa đến 2 giây, sau đó hắn liền dời mắt đi chỗ khác: “Các người không hiểu được!”
Nhìn phản ứng của hắn, nét mặt Tô Ngôn gợi một nụ cười ẩn hiện, chuyện này… Xem ra thành công rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.