Cánh Cửa

Chương 11: Nghe lén




Tôi từng lạc vào giấc chiêm bao thế này:
Có vô số người bộ dạng giống hệt nhau đang vây kín thành một vòng tròn giam tôi ở giữa. Chỉ chừa một chỗ trống duy nhất. Tôi liền xông thẳng vào đó toan thoát khỏi vòng vây.
Chợt một giọng nói gay gắt vang lên ngay chính tại nơi đó: “Khắp xung quanh toàn là chỗ trống, hà cớ gì cứ lao thẳng vào tôi?”
Sau khi đã thủ tiêu xong Cố Phán Phán, Mễ Gia đánh ô tô trở về khu biệt thự Ngọc Mễ. Lúc ấy đã là mười một giờ hơn.
Dăm ba người đang dắt chó tản bộ trên đường. Khu Ngọc Mễ Hoa Viên có hàng tá người nuôi chó, chó to chó nhỏ, chó béo chó gầy, có loài mõm nhọn, có giống mõm bằng, có con mắt lộ, có con mắt ẩn sau lớp lông dày. Muôn hình vạn trạng.
Mễ Gia cho xe tiến vào ngôi biệt thự số mười chín. Căn nhà trống trải quạnh hiu, Phục Thực đã đi đâu mất.
Mệt mỏi, cô đổ người lên chiếc ghế sô pha kiểu Nhật trong phòng khách, tay mân mê chiệc bật lửa trong đêm tối, đầu sắp xếp lại mớ suy nghĩ dở dang. Vụ việc này tiến hành quá gấp gáp, cô chỉ lo để lộ sơ hở.
“Lạch tạch, lạch tạch, lạch tạch, lạch tạch,…”, kể từ khi nhận được cú điện thoại cho hay cô gái tên Cố Phán Phán đã chết, chiếc bật lửa này hình như cũng chết theo.
Chẳng rõ bao lâu đã trôi qua, lúc bấy giờ cánh cửa chợt vang lên tiếng sột soạt.
Mễ Gia bật đèn cây và nhìn đồng hồ: 12 giờ 03 phút.
Phục Thực đã trở về.
Da mặt anh đỏ bừng, mái tóc đen bóng còn đôi mắt ánh rực lên. Mễ Gia không muốn anh nhận ra vẻ khác thường của mình bèn cười xòa hỏi han:
– Anh vừa đi “sạc điện” về đấy à?
Phục Thực đáp:
– Tôi ra ngoài ăn đêm.
Mễ Gia thôi nghịch chiếc bật lửa, cô như sực nhớ ra điều gì đó:
– Quanh đây làm gì có quán ăn đêm?
Phục Thực ngẫm nghĩ một hồi:
– À, tôi tới phố ăn đêm.
Đêm đó, Phục Thực đột nhiên hưng phấn hơn hẳn ngày thường, anh muốn tiến vào trong cô nhưng mấy lần đều bị đẩy ra hết. Cô chẳng còn lòng dạ nào.
Cũng như đối với tiền, ngày thường trong chuyện ấy Mễ Gia luôn chẳng khác gì một con hổ cái đang con đói khác. Đây là lần đầu cô từ chối anh.
Đêm hôm sau, Mễ Gia về nhà sớm hơn một chút.
Vừa lái ô tô tiến vào Ngọc Mễ Hoa Viên, cô liền bắt gặp một chiếc xe cảnh sát lạ hoắc. Cô giật mình, cho xe chậm lại.
Lúc tránh đường cho xe cảnh sát, cô tranh thủ liếc nhìn và bàng hoàng khi trông thấy Phục Thực đang ngồi trong đó… Anh mặc một chiếc áo phông trắng, đầu ngả ra sau ghế, đôi mắt lim dim như thể một người đang trên đường đi dự cuộc hội nghị.
Sau khi chiếc xe cảnh sát lướt qua, Mễ Gia liền đỗ xịch ngay bên đường, không một câu trả lời nào có thể giải đáp trăm nghìn thắc mắc ngổn ngang trong đầu cô lúc này: “Phục Thực đã gây ra chuyện gì?”
Sáng ngày hôm sau, có hai vị khách không mời đột nhiên xuất hiện tại văn phòng của của Mễ Gia. Một nam, một nữ, cả hai đều mặc thường phục. Người nam kẹp một chiếc cặp da màu đen dưới nách, bên hông có vật gì đó gồ lên, trông giống như một khẩu súng. Người nữ để tóc ngắn và vận đồ thể thao.
Xuất trình giấy tờ xong, hai người cùng ngồi xuống. Vầng trán Mễ Gia đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Nữ cảnh sát vào đề:
– Chị và Phục Thực có quan hệ với nhau như thế nào?
Câu hỏi này khiến Mễ Gia thở phào trong đầu:
– Cấp trên và nhân viên.
Nữ cảnh sát hỏi tiếp:
– Chị và anh này sống cùng nhau có phải không?
Mễ Gia thản nhiên đáp:
– Nhà tôi vốn rất rộng.
– Vào tối ngày mùng tám tháng ba, có một cô gái bị sát hại ngay tại thôn Huyền Quái. Chị biết tin này chứ? – Nữ cảnh sát hỏi.
Mễ Gia hơi chột dạ, trong phút chốc chưa kịp bắt theo câu chuyện. Tại sao mấy người này đùng một cái lại chuyển từ chủ đề Phục Thực sang chuyện thôn Huyền Quái? Đối với cô lúc này, không gì đáng sợ hơn là phải nghe thấy tên vùng đất đó.
Nữ cảnh sát không gặng hỏi mà chỉ khẽ chau mày quan sát phản ứng của Mễ Gia. Mễ Gia định thần lại và lắc đầu nguầy nguậy:
– Tôi chưa bao giờ hay biết.
Nữ cảnh sát lại hỏi:
– Tối hôm đó, do từng có mặt tại hiện trường nên anh Phục Thực thuộc diện tình nghi lớn, hiện chúng tôi đang tiến hành điều tra, rất mong chị vui lòng hợp tác.
Lúc này đầu óc Mễ Gia không suy nghĩ được thêm bất cứ điều gì nữa… Phục Thực ư? Anh ta đến thôn Huyền Quái để làm gì cơ chứ?
Nữ cảnh sát vẫn không ngừng theo dõi những chuyển biến trên gương mặt Mễ Gia.
Mễ Gia định thần lại rồi vội đáp:
– Không vấn đề, không vấn đề gì hết!
Nữ cảnh sát lại tiếp tục:
– Tối ngày mùng tám tháng ba, anh Phục Thực rời khỏi Ngọc Mễ Hoa Viên vào lúc mấy giờ?
– Hôm đó tôi làm tăng ca ở công ty, về đến nhà thì đã mười một giờ rưỡi nhưng không thấy anh ta đâu. Khoảng nửa tiếng sau thì anh ta trở về. – Mễ Gia đáp.
– Anh ta nói sao? – Nữ cảnh sát hỏi.
– Anh ta bảo vừa ra ngoài ăn đêm. – Mễ Gia đáp.
– Bình thường anh ta có sở thích gì đặc biệt trong ăn uống không?
– Không có. – Mễ Gia đáp.
– Chị có cảm nhận thấy sự khác thường nào trên con người anh ta không? – Nữ cảnh sát đặt câu hỏi.
Mễ Gia nghĩ ngợi một hồi rồi đáp:
– Khác thường…? Hình như cũng có chút gì đó không bình thường lắm, nhưng tôi cũng không cảm nhận được chính xác đó là gì.
– Chị thử nghĩ kỹ xem. – Nữ cảnh sát hỏi.
– Càng nghĩ thì lại càng thấy anh ta rất bình thường. – Mễ Gia trả lời.
Nữ cảnh sát và người bạn đồng nghiệp quay sang nhìn nhau, cô nói:
– Thôi được rồi, nếu chị nghĩ ra được điều gì thì hãy lập tức liên lạc với chúng tôi. – Nói rồi cô đặt một tấm danh thiếp lên bàn Mễ Gia.
Mễ Gia không tiễn khách. Sau khi hai cảnh sát hình sự rời khỏi căn biệt thự, cô bất chợt co rúm mình lại trong lòng chiếc ghế giám đốc.
Sau khi Phục Thực bị cảnh sát triệu tập, Mễ Gia liền gọi gã nhà văn đến Ngọc Mễ Hoa Viên ở cùng.
Màn đêm đã buông xuống mà Phục Thực vẫn chưa được thả về. Nói cách khác, khoảng thời gian tính từ lúc anh ta bị tạm giữ lấy lời khai đã vượt quá hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Căn biệt thự số mười chín này càng giống với một tòa lâu đài cổ xưa.
Toàn bộ khuôn viên có dạng chữ T nhưng các mặt đều không vuông thành sắc cạnh mà hơi cong cong khiến cho ngôi nhà tựa một người bình thường mặc thêm mấy lớp áo bông. Tường gạch màu đỏ nom dày và chắc. Mỗi ô cửa sổ có hình dạng kích thước khác nhau nhưng tất cả đều tối hun hút, trông chẳng khác nào những chiếc lỗ quan sát. Tầng một không nằm sát với mặt đất mà phải bước qua mấy bậc thang gỗ mới đến nơi.
Bên trong biệt thự có thể được ví với khung cảnh của một bộ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng: vách tường, bờ ngăn, cửa sổ, tất cả đều được làm từ gương và thủy tinh trong suốt. Căn nhà này cũng vì thế mà trở nên kỳ ảo, hai phòng bỗng hóa thành một mà cũng có thể thành ba chưa biết chừng. Bước vào tòa ma trận này, ai nấy đều tưởng mình như đang đi lạc giữa thế giới băng lạnh với những cảm nhận không gian khác thường.
Giờ đây, căn phòng không sáng đèn nên chẳng thể nào trông rõ mặt kính, soi tỏ mặt gương.
Bấy giờ khoảng nửa đêm, trời vắng trặng, bốn bề là một dải đen thăm thẳm.
Mễ Gia và gã nhà văn, cùng ngồi trên chiếc sa lông trong phòng khách, suốt nãy giờ vẫn chưa thôi câu chuyện về Cố Phán Phán, xem chừng cả hai vẫn chưa muốn đi ngủ.
Những ngón tay Mễ Gia vẫn đùa nghịch với chiếc bật lửa Zippo. “Lạch tạch, lạch tạch, lạch tạch, lạch tạch…”, thứ đồ vật ấy đã chết, mãi mãi không thể đánh ra lửa được nữa.
Gã nhà văn và Mễ Gia không thấy rõ mặt nhau.
Trên chiếc bàn trà khắc từ nguyên khối gốc cây, chỏng chơ một tờ báo Buổi trưa đăng tin về lễ thành hôn giữa người sống và kẻ chết đêm qua, kèm theo một tấm ảnh mờ nhòe:
“Trong vòng tay chú rế Tát Nhĩ Hạnh là cô dâu Cố Phán Phán đeo mạng rủ kín mặt, hai người cùng làm lễ bái trời đất. Cô gái mặc một bộ váy cưới kiểu nữ hoàng Victoria thời Phục Hưng, nằm bất động trong vòng tay chú rể, tà váy dài trắng như tuyết thướt tha nền đất…”
Đám cưới hoàn toàn không có sự xuất hiện của bất cứ phóng viên nào, bức ảnh này hẳn là do một quan khách nào đó cung cấp cho cánh báo chí.
Chân tướng của Cố Phán Phán không chỉ là bí ẩn đằng sau lớp mạng che mà giờ đây còn đang lẩn khuất giữa một bể vô minh.
Mễ Gia ném chiếc bật lửa sang một bên rồi đổi chủ đề bất chợt:
– Tôi càng ngày càng cảm thấy cái tên Phục Thực này có gì đó bất thường…
Gã nhà văn rất ít khi tiếp xúc với Phục Thực, nhưng chắc chắn một điều rằng gã thừa biết mối quan hệ giữa anh ta và Mễ Gia là như thế nào. Lời nói của cô, nhất là khi được thốt ra giữa một buổi đêm thế này, càng khiến gã thêm run lẩy bẩy.
– Hắn… làm sao cơ?
– Tôi cũng không rõ, lần đầu khi nhận ra hắn có điểm khác thường là vào ngày mười sáu tháng mười một năm ngoái, hồi đó hắn mới đến làm được vài ba hôm. Nửa đêm tỉnh giấc tôi chợt thấy hắn biến đâu mất. Đêm hôm khuya khoắt hắn còn đi đâu được? Tôi cứ chờ mãi, chờ mãi một lúc lâu mà vẫn không thấy hắn quay lại. Tôi cũng chẳng thức nổi bèn nhắm mắt ngủ tiếp.
Mễ Gia ngưng lại trong giây lát rồi kể tiếp:
– Vào đêm mười lăm tháng mười hai năm ngoái, trong lúc mơ mơ màng màng hình như tôi lại thấy hắn ta ra ngoài. Lần này tôi cố giương mắt hết cỡ để không bị ngủ quên. Hơn một tiếng sau, có bóng người lặng lẽ nằm xuống bên cạnh tôi, toàn thân phả ra hơi lạnh. Trước đó tôi không hề nghe thấy tiếng mở cửa cũng chẳng nghe thấy tiếng bước chân! Tôi giả vờ ngủ say nên lúc đó cũng không cặn vặn hắn. Sáng hôm sau khi hỏi tới chuyện này, hắn chỉ đáp nhạt: “Cô nằm mơ đó thôi”.
Không nghe thấy tiếng đẩy cửa, cũng chẳng nghe thấy tiếng bước chân…
Nói đến đây, Mễ Gia tự cảm thấy rợn người khôn tả trước những điều do chính mình thuật lại. Có khi nào giờ này Phục Thực đã quay về và đang đứng ngay bên cạnh?
Cô ho khan một tiếng rồi lại nói:
– Trước khi Phục Thực dọn đến Ngọc Mễ Hoa Viên, tôi với hắn đã thỏa thuận không can thiệp vào sự tự do của nhau và cũng không soi mói hành tung riêng của môi người. Thế nên tôi chẳng bao giờ chất vấn hắn điều gì. Ngày mười bốn tháng một năm nay hắn cũng đột ngột biến mất ngay trong đêm, rồi một tiếng động hồ sau lẳng lặng quay về chỗ cũ…
– Tại sao cô lại nhớ rõ tháng ngày xảy ra sự việc thế?
– Vì tôi đã tổng kết ra một quy luật: hễ đêm nào trăng tròn thì hắn lại ra ngoài.
– Đêm trăng tròn?
– Những ngày tôi nhắc đến đều là ngày mười lăm âm.
– Thật sao?
– Đêm tết Nguyên Tiêu, tôi đã linh cảm trước hắn sẽ lại ra ngoài nên quyết định thức trắng đêm không ngủ. Quả nhiên đến nửa đêm, hắn lại khẽ khàng nhỏm dậy và đi ra ngoài. Tôi hoàn toàn không nghe thấy bất cứ tiếng bước chân nào, càng chẳng thấy âm thanh đẩy cửa đâu. Cứ mỗi lần đến giờ phút ma quái bí ẩn ấy, hắn cứ như hóa thành một u hồn, một cái bóng vậy. Không kìm nổi tò mò, tôi cũng lẳng lặng thức dậy và bám theo… Anh thử đoán xem hắn đi đâu?
– Tầng hầm chăng?…
– Hắn lên núi Uy Hổ trong bộ dạng hoàn toàn trần truồng. Tôi thấy hắn biến mất vào rừng cây nên không dám đi theo.
– Hắn… hắn lên núi làm gì?
– Tôi cứ đau đầu mãi vì chuyện này. Vụng trộm với ai đó ư? Không thể nào! Con gái nhà ai lại bạo gan đến mức dám một mình đợi hắn trên núi như thế? Lên núi tìm kho báu chăng? Càng không phải, trên núi chỉ có nghĩa địa thôi. Luyện khí công? Ngày thường hắn chẳng hứng thú gì với mấy thứ ấy… Thế nên tới tận bây giờ, tất cả vẫn chỉ là một dấu hỏi chấm.
Có tiếng ùng ục phát ra từ bụng ai đó làm lay động màn đêm, chẳng rõ là của gã nhà văn hay của Mễ Gia
Gã nhà văn nói:
– Tôi thấy gã này chắc chắn có vấn đề. Buổi tối hôm mùng tám tháng ba, tại sao hắn lại tới thôn Huyền Quái một cách mờ ám vậy? Đúng là vô cùng khó hiểu!
– Thế nên tôi mới đồ rằng Cố Phán Phán không phải bị tên sát thủ kia giết hại…
– Ừm?
– Cũng có thể thế này… Khi tên sát thủ vừa tới nơi, Cố Phán Phán đã chết, nhưng hắn vẫn cầm luôn toàn bộ tiền hoa hồng tôi trả. Có kẻ nào đó đứng đằng sau tên sát thủ…
– Ý cô nói là… Phục Thực?
– Đêm đó khi hắn quay lại và nằm xuống bên cạnh tôi, anh có biết tôi ngửi thấy mùi gì từ khóe miệng hắn không?
– Chúng ta bật đèn lên đã…
Mễ Gia khẽ hẵng giọng:
– Mang tiếng là nhà văn viết truyện kinh dị mà gan không bằng con chuột nhắt vậy!
Gã nhà văn lúng túng đáp lại:
– Thì thật ra chỉ có những ai nhát gan mới hợp với truyện kinh dị đấy chứ.
Mễ Gia lặng thinh một hồi rồi thì thào:
– Tôi ngửi thấy mùi máu tanh tanh…
Mễ Gia vừa dứt lời, một giọng nói lạnh buốt vang lên giữa màn đêm:
– Mễ Gia, tôi về rồi!
Âm thanh ấy rất gần, tựa như đang ghé sát bên tai.
Gã nhà văn rú lên thất thanh rồi nhảy bổ sang bên canh Mễ Gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.