Canh Bạc Hôn Nhân

Chương 11:




M thân mến
Tommy nói anh ấy thấy ngài trong thành phố hồi đầu kỳ nghỉ, nhưng mà ngài hầu như không có thời gian nói chuyện với anh ấy. Em rất tiếc vì điều đó, anh ấy cũng vậy.
Pippa vừa nhận nuôi một con chó ba chân, và (nghe có vẻ dở hơi) khi em nhìn cậu chàng nô đùa nhảy nhót bên hồ, tật khập khiễng của nó làm em nhớ đến ngài. Không có ngài, Tommy và em là một con chó ba chân. Chúa ơi. Đây là lối nói ẩn dụ em đành phải viện tới khi không có ngài giúp em giữ mồm giữ miệng, tình hình dần trở nên tệ hại kinh khủng.
Đầy tuyệt vọng – P
Trang viên Needham, tháng Giêng, 1817
***
Không hồi âm
Vấn đề rắc rối với những lời dối trá là chúng khiến ta rất dễ tin tưởng.
Dẫu cho chính ta là người thốt ra những lời đó.
Có lẽ đặc biệt nếu chính ta là người thốt ra những lời đó
Ba ngày sau, Penelope và Michael là các vị khách quý tại buổi tiệc của Dinh thự Tottenham – một sự kiện cho họ cơ hội lý tưởng để kể về câu chuyện kết hôn vì tình yêu, được thêu dệt kỹ lưỡng cho một vài kẻ hay ngồi lê đôi mách to mồm nhất trong giới thượng lưu.
Những kẻ ngồi lê đôi mách ấy vô cùng háo hức được hành xử đúng với tiếng tăm của mình, nếu như cái cách bọn họ bám riết lấy từng chữ từng chữ của Penelope và Michael biểu hiện bất kỳ dấu hiệu nào.
Đó là chưa kể đến những ánh mắt dòm ngó.
Penelope không thể không trông thấy chúng… không thể khi họ bước vào Dinh thự Tottenham, sớm mấy phút, dù trước đó họ đã lên kế hoạch cẩn thận để không tới quá sớm hoặc quá trễ, chỉ có điều khi đến nơi, họ mới vỡ lẽ ra các khách mời còn lại đã trù tính kỹ hơn để đều tới sớm trước họ, hình như để bảo đảm sẽ không bỏ lỡ một giây phút ngắn ngủi nào về buổi gặp mặt đầu tiên với xã hội thượng lưu của Hầu tước Phu nhân và Hầu tước Bourne.
Cũng như cô đã không thể không nhận thấy những ánh nhìn khi Michael ân cần đặt bàn tay to lớn, ấm áp lên lưng cô, dìu cô vào phòng tiếp khách nơi các vị khách đang chờ bữa ăn được dọn lên. Bàn tay được đặt với góc độ cực chính xác, là một cặp hoàn hảo với nụ cười nồng nhiệt – nụ cười mà Penelope gần như không nhận ra, khiến cô phải khốn đốn để che giấu lòng khâm phục trước chiến lược của anh và vẻ thích thú không ngờ tới trước động tác nho nhỏ ấy.
Theo sau những ánh nhìn đó là âm thanh phành phạch của những chiếc quạt trong căn phòng quá mát mẻ, một loạt tạp âm thì thào xầm xì mà cô vờ như không nghe thấy, chỉ ngước lên nhìn chồng mình bằng ánh mắt và cô hy vọng là kiểu âu yếm thích hợp. Hẳn cô đã thành công, bởi vì anh đã cúi xuống gần cô và thì thầm khe khẽ vào tai cô, “Em đang làm rất xuất sắc”, đưa một luồng cảm xúc vui thú ùa qua cô ngay khi cô thề sẽ kháng cự quyền hành chi phối mình của anh.
Cô tự trách mình vì đã có cảm giác trìu mến, ngọt ngào giả tạo ấy.
Cô tự nhắc bản thân nhớ rằng mình đã không gặp anh kể từ đêm tân hôn của họ - rằng anh đã khẳng định rất rõ là bất cứ hành động tương tác nào từ người chồng đều mang tính hình thức, nhưng vào lúc đó, gò má cô lại ửng đỏ. Và thời khắc nhìn vào mắt anh là lúc cô đang tìm kiếm vẻ hài lòng tột cùng trong ánh mắt ấy. Anh lại cúi xuống gần hơn, “Cái đỏ mặt thẹn thùng này thật tuyệt đỉnh, cô bé ngây thơ nhỏ bé của tôi”, lời nói càng thổi bùng ngọn lửa xúc cảm, ra chiều họ đang yêu nhau tha thiết và hoàn toàn tận tụy, dâng hiến cho nhau, trong khi ngược lại thì đúng hơn.
Tất nhiên họ bị tách ra lúc dùng bữa tối, và thử thách thực sự bắt đầu. Tử tước Tottenham hộ tống Penelope vào chỗ, cô bị kẹp giữa anh ta và Donovan West, chủ của hai tờ báo phổ biến nhất nước Anh. West là người khéo mồm khéo miệng với mái tóc vàng, anh ta dường như để ý được mọi thứ, bao gồm cả trạng thái bồn chồn lo lắng của Penelope.
Anh ta nói chỉ vừa đủ cho cô nghe, “Đừng để bọn họ có cơ hội xiên cô lên vỉ nướng. Họ sẽ làm rất nhanh. Và cô sẽ tiêu đời”.
Anh ta đang ám chỉ đến đám phụ nữ.
Có sáu người phân tán rải rác quanh bàn, với những đôi môi mím lại và những cái liếc nhìn khinh khinh y như nhau. Cuộc trò chuyện của họ không quá trang trọng, được pha với một tông giọng khiến mỗi từ ngữ ra chiều có hai nghĩa khác nhau, cứ như tất cả đang tụ họp để cùng nói đùa, giễu cợt gì đó mà Michael và cô đều không hiểu cho lắm.
Penelope đáng ra sẽ rất bực mình vì chuyện này nếu như không phải cô đang phát điên với việc bản thân mình và Michael cũng có cả khối bí mật.
Gần đến cuối bữa ăn thì cuộc trò chuyện chĩa mũi dùi sang họ.
“Kể cho chúng tôi nghe nào, ngài Bourne.” Câu nói của Nữ tử tước góa phụ Tottenham chầm chậm rỉ rả khắp bàn, quá ầm ĩ cho một việc riêng tư. “Chính xác thì làm sao ngài và Phu nhân Bourne đính hôn với nhau vậy? Ta rất yêu thích một cuộc hôn nhân vì tình yêu.”
Dĩ nhiên là thế rồi. Các cuộc hôn nhân vì tình là loại gây xôn xao dư luận thú vị nhất mà.
Chỉ đứng thứ hai sau việc làm tổn hại một cách êm thấm mà thôi.
Penelope gạt ý nghĩ châm biếm ấy qua một bên khi cuộc nói chuyện nhỏ dần và ngưng hẳn, đám người họp chợ đó nhất mực im lặng, đợi câu trả lời từ Michael.
Ánh nhìn của anh lướt qua ánh mắt cô, ấm áp và nồng nàn. “Tôi thách bất kỳ ai dám dành ra hơn mười lăm phút bầu bạn với phu nhân của tôi mà khi tạm biệt lại không quý mến cô ấy.” Lời nói gây sửng sốt – các thành viên cung cách đàng hoàng, mặt dày mày dạn của tầng lớp quý tộc không hề nói rõ những điều như thế, cho dù họ tin nó có thực đi chăng nữa, và đồng loạt đột ngột hít vào thành tiếng, nhấn mạnh vẻ thích thú và kinh ngạc. Michael dường như không thèm để ý tới khi nói thêm, “Tôi quả thực rất may mắn vì đã ở đó, vào ngày lễ Thánh Stephen. Và vì cô ấy đã ở đó – tiếng cười của cô ấy nhắc cho tôi nhớ mình cần sửa đổi và tu tỉnh toàn bộ về cách sống”.
Trái tim cô đập nhanh hơn khi nghe anh nói, trước cái cách khóe miệng anh nhếch lên gần giống một nụ cười thoáng qua.
Thật tuyệt vời, sức mạnh của những từ ngữ tuyệt vời đến kinh ngạc. Ngay cả khi đó là những lời giả dối.
Cô không thể ngăn mình mỉm cười lại với anh, và cô không cần phải giả bộ cúi đầu xuống, kiểu như bỗng dưng cảm thấy mắc cỡ vì được anh chú ý.
“Thật cũng may mắn khi của hồi môn của cô ấy lại tiếp giáp với mảnh đất thuộc về lãnh địa của hầu tước.” Câu nói trượt dọc theo bàn với một nhịp điệu chè chén say sưa từ chỗ Nữ công tước Holloway, một người phụ nữ khốn khổ chuyên lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui, và là người Penelope chưa bao giờ ưa. Cô không muốn nhìn cô ta, thay vào đó tập trung vào chồng mình trước khi tới lượt cô nói.
“Tôi là người tốt số nhất đấy, Phu nhân Holloway”, cô nói, ánh mắt ghim chặt lấy chồng mình. “Bởi vì nếu hồi nhỏ không làm hàng xóm của nhau thì chắc rằng chồng tôi sẽ không bao giờ tìm thấy tôi.”
Ánh mắt Michael sáng ngời cùng vẻ thán phục, rồi anh nâng ly hướng về cô. “Đã nhiều lúc đáng lý anh phải nhận ra mình đang thiếu thứ gì, em yêu. Và đáng ra anh phải đi tìm em cho bằng được.”
Lời nói sưởi ấm cô đến tận xương tủy trước khi cô nhớ ra tất cả chỉ là một trò vui mà thôi.
Cô hít vào một hơi dài trong khi Michael làm chủ tình hình, thêu dệt câu chuyện của họ, quả quyết với đám người kia anh đã đánh mất lý trí, con tim và lý do để yêu.
Trông anh thật điển trai và thông minh, quyến rũ và hài hước, với kiểu ăn năn có chừng mực vừa phải… như thể anh đang nỗ lực sửa đổi bản thân để bù lại các vấn đề xui xẻo xưa kia, và anh sẵn sàng làm mọi thứ cần thiết để trở lại tầng lớp quý tộc – vì lợi ích của cô vợ mới cưới.
Anh thật hoàn hảo.
Anh khiến cô tin rằng anh đã ở đó, trong căn phòng chính tại ngôi nhà của vị cha xứ ở Coldharbour, được vây quanh trong đám người ăn chơi hội hè, những vòng hoa nhựa ruồi và yến tiệc ngày lễ Thánh Stephen. Anh khiến cô tin rằng anh đã bắt được ánh mắt cô từ phía bên kia phòng. Cô có thể cảm giác được cơn nôn nao, bồn chồn trong bụng khi mường tượng ra cái nhìn kéo dài, nghiêm nghị mà lẽ ra anh đã trao cho mình, ánh nhìn khiến cô khó thở và choáng váng, ánh nhìn khiến cô tin rằng mình là người phụ nữ duy nhất trên thế gian.
Và anh lôi cuốn cô bằng những từ ngữ đẹp đẽ.
Cũng như anh lôi cuốn những người còn lại.
“… Thật tình cờ là cả đời tôi chưa nhảy một điệu reel bao giờ. Thế mà cô ấy đã khiến tôi muốn nhảy tới hai chục điệu nhảy đó.”
Tiếng cười vang khắp bàn ăn trong khi Penelope nâng ly của mình lên và hớp một ngụm rượu nhỏ, hy vọng lượng cồn sẽ làm dịu bụng dạ cồn cào. Cô quan sát chồng mình tiêu khiển những người dự tiệc trong gian phòng bằng câu chuyện tình yêu chóng vánh của họ.
“Tôi cho là chỉ còn vấn đề thời gian trước khi tôi quay về Coldharbour và nhận ra trang viên Falconwell không phải là thứ duy nhất mình đã bỏ lại phía sau.” Ánh mắt nhìn của anh tìm gặp ánh mắt cô ở bên kia bàn, và cô nín thở trước tia sáng lấp lánh trong đôi mắt ấy. “Cảm ơn thượng đế vì tôi đã tìm thấy cô ấy trước những người khác.”
Một loạt tiếng thở dài của các quý bà quý cô vang lên cùng lúc khắp bàn làm nổi bật thêm tiếng đập thình thịch như chạy đua trong trái tim Penelope. Michael thực khéo mồm khéo miệng, đầy sức thuyết phục.
“Hình như cô đâu có được vô số quý ông theo đuổi cầu hôn”, Phu nhân Holloway nói cạnh khóe, bật cười hơi quá lố. “Phải không, Phu nhân Bourne?”
Đầu óc Penelope mụ đi trước ám chỉ đầy tàn nhẫn đến tình trạng không chồng của cô, và cô tìm kiếm một lời bình luận cay độc trước khi được chồng giải cứu. “Tôi không thể chịu nổi khi nghĩ về bọn họ”, anh nói, nhìn trân trân vào cô, hoàn toàn nghiêm túc, cho tới lúc cô phải đỏ mặt bởi sự chú ý của anh. “Đó là lý do tại sao chúng tôi kết hôn cực kỳ nhanh chóng.”
Phu nhân Holloway đằng hắng thành tiếng trong ly rượu trong khi West mỉm cười nồng hậu và hỏi, “Còn cô thì sao, Phu nhân Bourne? Mối quan hệ hai người có… làm cô ngạc nhiên không?”
“Cẩn thận đấy, em yêu”, Michael nói đầy khiêu khích, một tia sáng lấp lánh trong đôi mắt xám pha xanh lá của anh. “Ngài ấy sẽ trích dẫn lời nói của em trong tin tức ngày mai đó.”
Cô không thể rời mắt khỏi Michael trong khi tiếng cười rộ lên quanh họ. Anh bắt được cô và giữ chặt cô một cách thành thạo trong tầm kiểm soát của mình. Cô đáp lại câu hỏi của vị ký giả, thực ra là trả lời trực tiếp với chồng mình. “Lúc đó tôi không hề ngạc nhiên. Nếu tôi sắp kể sự thật, cứ như là tôi đã chờ đợi Michael trở về suốt bao nhiêu năm ròng.” Cô tạm ngưng, lắc đầu, nhận thấy mọi sự chú ý quanh bàn đang dồn về phía mình. “Tôi xin lỗi… không phải Michael. Ngài Bourne.” Cô bật cười nho nhỏ tỏ ý xem nhẹ bản thân. “Tôi đã biết anh ấy sẽ trở thành một người chồng tuyệt vời mãi mãi. Tôi cực kỳ hạnh phúc vì anh ấy sẽ là người chồng tuyệt vời của tôi.”
Tia ngạc nhiên chợt lóe lên trong mắt Michael rồi biến mất tức thì, được che giấu bởi tiếng cười nồng ấm… quá đỗi xa lạ. “Quý vị thấy chưa? Sao tôi có thể thất bại trong việc cải tà quy chính được chứ?”
“Chính thế.” West uống một ngụm rượu, chăm chú quan sát cô qua miệng ly, và trong giây lát, Penelope chắc chắn người đàn ông ấy thấy rõ sự lừa dối của họ, như thể cô đang thêu chữ Dối trá lên chiếc áo đầm dự tiệc tối nay vậy. Biết được cô và Michael kết hôn vì một lý do khác xa tình yêu, và chồng cô chưa dành ra một giây phút nào với cô đã mấy ngày, kể từ lúc mang cô về phòng ngủ của mình sau đêm tân hôn.
Rằng anh chỉ chạm vào cô để đảm bảo hôn nhân của họ hợp pháp. Và bây giờ anh trải qua những đêm xa cách cô, với người nào chỉ có trời mới biết và làm những việc chỉ có trời mới biết.
Penelope làm ra vẻ đang ăn món bánh flan, hy vọng West sẽ không thúc ép hỏi dồn cô thêm thông tin.
Michael lên tiếng, quyến rũ đầy mê hoặc. “Dĩ nhiên sự thật không phải vậy. Tôi hoàn toàn dở tệ trong việc làm chồng. Tôi không thể chịu nổi ý nghĩ cô ấy rời xa mình. Tôi ghét phải nghĩ đến việc những người đàn ông khác thu hút được sự chú ý của cô ấy, và giờ tôi cảnh báo cho quý vị biết trước, tôi sẽ là một con gấu đúng nghĩa khi tới mùa vũ hội, và lúc bị buộc phải nhường vợ mình cho các bạn nhảy cũng như những người cùng ăn tối với cô ấy.” Anh tạm ngưng, và Penelope để ý anh đang sử dụng kỹ năng im lặng, đôi mắt ánh lên vẻ hóm hỉnh mà cô chưa từng thấy từ hồi anh còn bé. Vẻ hóm hỉnh thật sự không có ở đó. Không hẳn thế. “Tất cả các vị sẽ thực sự rất hối tiếc vì tôi đã quyết định khôi phục tước vị của mình.”
“Không hề”, Nữ từ tước góa phụ xen vào, đôi mắt vốn bình thản của bà ta lóe lên vẻ hứng khởi. “Chúng tôi rất vui mừng được chào đón ngài trở lại xã hội, ngài Bourne. Vì thật sự, không gì có thể tẩy sạch tội lỗi ngoài một cuộc hôn nhân vì tình yêu.”
Tất nhiên đó là một lời nói dối. Bản thân các cuộc hôn nhân vì tình luôn là những chuyện gây xôn xao dư luận, nhưng Michael và Penelope có tước vị cao hơn bà ta, và giấy mời của họ đến từ ngài Tottenham trẻ tuổi, vì thế người đàn bà lớn tuổi này có rất ít khả năng làm chủ được tình hình.
Tuy nhiên, Michael vẫn mỉm cười trước lời nói đó, và lúc ấy Penelope không thể dứt ánh nhìn khỏi anh. Mọi thứ về anh đều lóe sáng bằng nụ cười – một lúm đồng tiền vụt hiện lên trên má, và đôi môi mở rộng, căng đầy của anh cong lên, chỉ khiến anh càng trở nên điển trai hơn.
Người đàn ông với những câu bông đùa dễ dãi và nụ cười duyên dáng này là ai vậy?
Và làm sao cô có thể thuyết phục anh ta ở lại đây?
“Và một cuộc hôn nhân vì tình yêu phải là… xem cô dâu của ngài bám riết lấy từng từ của ngài ra sao kìa”, Từ tước Tottenham lên tiếng, rõ ràng tỏ ra ủng hộ hai người họ, và Penelope không phải giả vờ ngượng ngùng khi Michael quay lại nhìn cô, nụ cười của anh nhạt dần.
Bà góa phụ tiếp tục nói, chĩa thẳng cái nhìn khiển trách qua cậu con trai. “Này, giá như con làm theo tấm gương của Bourne mà tìm một người vợ cho mình.”
Từ tước bật cười nho nhỏ và làm bộ lắc đầu trước khi dán mắt vào Penelope một cách chăm chú. “Con e là Bourne đã tìm thấy cô dâu lý tưởng cuối cùng rồi.”
“Cô ấy còn các em gái đấy, Tottenham”, Michael thêm vào, giọng nói ẩn chứa sự trêu chọc.
Tottenham mỉm cười hòa nhã. “Tôi rất mong được gặp họ.”
Cô bắt đầu hiểu rõ. Thế đấy, dễ dàng như ăn kẹo, Michael đã đặt nền tảng một cách chuyên nghiệp cho việc Olivia gặp gỡ Quý ngài Tottenham và sẽ kết hôn với anh ta không chừng.
Cô giương mắt nhìn, hướng vẻ kinh ngạc sang chồng mình, người đón nhận ánh nhìn của cô đầy dửng dưng và điềm tĩnh, ngay lập tức vạch lại ranh giới. “Tôi thấy giờ đây tôi đang cực kỳ si mê vợ mình, không thể kìm được mong muốn khuyến khích những người xung quanh tôi đi tìm vợ cho riêng mình.”
Toàn những lời điêu ngoa. Thốt ra ngọt xớt làm sao.
Quá dễ tin.
Bà tử tước phụ họa theo, “Ôi, cá nhân ta nghĩ đó là một ý tưởng phi thường”. Bà đứng dậy, các quý ông đồng loạt đứng lên theo. “Thực ra, ta nghĩ chúng ta sẽ để các quý ngài ở đây bàn luận.”
Các khách tham dự còn lại làm theo ám hiệu ấy, những phụ nữ rời khỏi bàn ăn rồi lui về một căn phòng khác dùng rượu sherry và tán chuyện phiếm. Penelope chắc chắn cô sẽ trở thành trung tâm của sự chú ý cho đến giây phút cuối cùng.
Cô đi theo bà tử tước góa phụ với những bước chân nặng nề đến một phòng khách nhỏ dễ chịu, nhưng chỉ vừa bước vào trong thì một bàn tay ấm áp to lớn bao phủ lấy tay cô, và chất giọng trầm quen thuộc của Michael vang lên, “Xin thứ lỗi, thưa quý bà quý cô, tôi cần vợ mình một chút, tí xíu thôi, nếu mọi người không phiền. Tôi đã nói rồi, tôi không thể chịu nổi nếu thiếu cô ấy”. Một loạt tiêng hít vào gấp gáp cùng nổi lên khi Michael kéo Penelope ra khỏi phòng vào hành lang, đóng cánh cửa phòng khách đằng sau họ.
Penelope giật mạnh tay mình khỏi tay anh, nhìn về cả hai hướng dọc khu hành lang để bảo đảm họ không bị nhìn thấy. “Anh đang làm gì vậy?” Cô thì thầm. “Chuyện này chưa xong mà!”
“Tôi thực sự mong em dừng việc bảo tôi chuyện nào xong và chưa xong”, anh nói. “Em không thấy nó chỉ khiến tôi muốn chứng tỏ hơn sao?” Anh kéo cô ra xa hơn khỏi cánh của và đi vào hốc tường sáng mờ mờ. “Chuyện ngồi lê đôi mách về việc tôi yêu em thiết tha nhiều đến nhường nào chính là điều chúng ta đang hy vọng đấy, bé cưng.”
“Không cần thiết phải gọi tôi như thế, anh biết mà”, cô thầm thì. “Tôi không phải bé cưng của anh.”
Anh đưa một bàn tay lên mặt cô. “Em là bé cưng của tôi khi chúng ta ở giữa chốn đông người.”
Cô gạt nó đi bằng một cú đập mạnh. “Thôi đi.” Cô tạm ngừng, rồi hạ thấp giọng. “Anh có nghĩ họ tin chúng ta không?”
Anh nhìn cô với ánh mắt phẫn nộ như bị xúc phạm. “Sao lại không chứ, tình yêu của tôi? Từng từ trong lời nói đều là sự thật hết.”
Cô nheo mắt lại. “Anh hiểu ý tôi là gì mà.”
Anh nghiêng người tới gần, và thì thầm, “Tôi biết những ngôi nhà như thế này đều có tai vách mạch rừng hết, tình yêu à”. Và anh liếm cô,. Thật sự liếm cô, một kiểu mơn trớn dễ chịu ở dái tai khiến cô níu chặt cánh tay anh trước cơn khoái cảm bất ngờ. Trước khi cô kịp phản ứng, môi anh đã dứt ra, và bàn tay anh trở lại quai hàm cô, nâng mặt cô lên đối diện anh. “Hồi nãy em thật tuyệt diệu.”
Tuyệt diệu. Từ ngữ vang vọng qua người cô cùng với dòng khoái cảm trôi cuồn cuộn khi anh đặt một nụ hôn ấm nồng lên chỗ mạch đập điên cuồng ở cổ họng cô.
“Tôi không thích cái cách bọn họ phán xét anh”, cô thì thầm. “Nhất là Holloway.”
“Holloway là con mụ khó ưa.” Cô hít vào gấp gáp trước từ ngữ ấy, còn anh tiếp tục nói vào tai cô. “Cô ta đáng ăn đòn lắm. Tiếc là bá tước của cô ta quá yếu ớt nên không thể làm được việc đó.”
Cơn khoái cảm đâm xuyên qua Penelope khi nghe thấy những lời nói đó, và cô không thể ngăn mình mỉm cười. “Hình như anh hơi băn khoăn về việc phát vào mông phụ nữ thì phải.”
“Chỉ những người tôi thích thôi.” Anh bất động và ngẩng mặt lên, đôi mắt đen huyền tìm kiếm ánh nhìn của cô trong khoảng cách gần sát nhau.
Cô cố phớt lờ sự hứa hẹn đầy ngọt lịm đầy cám dỗ trong lời nói. Ráng sức nhớ rằng nó không phải là thật. Rằng tối nay hoàn toàn giả tạo. Rằng người đàn ông xa lạ này không phải chồng cô. Rằng người chồng ấy chỉ lợi dụng cô để đạt được mục đích cho riêng mình.
Có điều, chuyện tối nay không phải về anh. Mà là về cô và các em gái cô. “Cảm ơn, Michael”, cô thì thầm trong bóng tối, “Tôi biết anh không cần phải thực hiện phần này theo thỏa thuận đã hứa. Anh không cần phải giúp đỡ các em gái tôi”.
Anh im lặng một lúc lâu. “Tôi phải làm thế.”
Việc anh tự nguyện giữ lời hứa vừa làm cô ngạc nhiên vừa nhắc cô nhớ đến thỏa thuận riêng của họ. “Nghĩ cho cùng thì chắc hẳn có luật giang hồ và danh dự gì đó thật.” Cô ngập ngừng, rồi nói. “Vậy phần còn lại của thỏa thuận thì sao?”
Một bên lông mày đen của anh nhướng lên.
“Khi nào tôi được đi tham quan?”
“Em đang học cách mặc cả cò kè đấy.”
Cô đáp lại, “Hiếm có thứ gì khác giúp tôi giải trí”.
“Em đang chán à vợ?”
“Tại sao tôi phải chán chứ? Nhìn chằm chằm vào mấy bức tường nhà anh cũng thú vị ra phết rồi.”
Anh cười khùng khục trước câu nói của cô, âm thanh ấy khiến người cô nóng bừng lên đến rùng mình. “Thôi được rồi, tại sao không làm cho em phấn khích và hứng khởi ngay bây giờ nhỉ?”
“Bởi vì ngay lúc này đây, chúng ta đang cố gắng thuyết phục bọn họ rằng anh đã thay đổi, và việc chúng ta biến mất khỏi mấy cuộc hội hè đình đám sẽ không giúp cải thiện được gì đâu.”
“Ơ, tôi nghĩ biến mất cùng người vợ hợp pháp của mình sẽ giúp ích rất nhiều đấy chứ.” Anh cúi người lại gần hơn. “Hơn nữa, tôi biết em sẽ thích thú chuyện này.”
“Núp trong hành lang dinh thự Tottenham như một kẻ trộm ư?”
“Không phải như một kẻ trộm.” Anh liếc nhanh quanh quẩn mép tường chỗ trốn của họ trước khi hướng sự chú ý trở lại cô. “Như một quý cô đang có mối quan hệ yêu đương bí mật.”
Cô khịt mũi nho nhỏ tỏ vẻ không tán thành. “Với chồng của cô ta.”
“Quan hệ yêu đương với chồng mình là…” Giọng anh nhỏ dần, đôi mắt tối sầm lại.
“Thường quá hả?”
Một bên khóe miệng anh giật giật. “Tôi định nói đó là một cuộc phiêu lưu.”
Một cuộc phiêu lưu.
Cô đứng như trời trồng trước câu nói ấy, ngước nhìn thân hình cao ngất nghểu phía trên mình, môi anh nhếch lên na ná như một kiểu cười đểu tự mãn, đôi bàn tay anh ôm trọn khuôn mặt cô. Mọi thứ về anh, sức nóng tỏa ra từ anh, mùi hương của anh… cả người anh, bao quanh cô.
Cô nên cự tuyệt và ngăn anh lại. Cô nên nói cho anh biết mình thấy đêm tân hôn của họ thật đơn điệu và chẳng có gì hay ho như bữa tối ở Dinh thự Tottenham.
Nên đặt anh vào vị trí hay tự mãn của mình.
Nhưng cô không thể. Vì cô muốn nó lần nữa . Cô muốn anh hôn cô, chạm vào cô và giúp cô cảm nhận được toàn bộ những thứ tuyệt vời huy hoàng mà cô từng trải nghiệm, trước khi anh rời bỏ cô như thể anh chẳng cảm thấy điều gì.
Hiện anh đang rất gần, rất đẹp trai và rất đàn ông. Và khi ngước nhìn vào đôi mắt của người đàn ông này, người mới một phút trước vừa thú vị vừa sôi nổi khiến người khác say mê thì phút sau đã trở nên cay độc, bí ẩn và nguy hiểm, cô nhận ra mình sẽ phiêu lưu cùng anh theo bất kỳ cách nào anh muốn.
Thậm chí ngay tại đây, trong hốc tường hành lang của Tottenham.
Dẫu cho đó là một sai lầm
Cô đặt lòng bàn tay lên ngực anh, cảm nhận sức mạnh cứng cỏi, bằng phẳng cuộn tròn ở đó, bên dưới những lớp vải lanh và len được may vô cùng vừa vặn. “Tối nay anh thật khác lạ. Em không biết anh là ai nữa.”
Có cái gì đó vụt sáng trong đôi mắt anh khi nghe cô nói, thứ gì ở đó, rồi biến mất cực nhanh đến nỗi cô không thể xác định nó là gì. Khi Michael lên tiếng, giọng anh nhỏ, khẽ khàng và êm dịu, cùng một chút chọc ghẹo. “Thế thì sao lại không tìm hiểu tôi thêm chút nữa?”
Thật vậy, sao lại không chứ.
Cô nhón chân, rướn người lên cùng lúc anh cúi xuống và chiếm đoạt lấy đôi môi cô bằng một nụ hôn mãnh liệt đến cháy bỏng, gần như không thể chịu đựng nổi.
Anh áp sát ép chặt cô hơn, ấn lưng cô vào tường, bao bọc cô bằng cơ thể mình cho tới khi cô không thể làm gì ngoài việc rướn lên và luồn hai cánh tay quanh cổ anh, kéo anh về phía mình đến khi môi anh, chắc khỏe và mượt mà, trao cho cô những thứ cô còn chưa hề biết mình có muốn hay không, chưa hề biết những thứ như thế có thể sẽ như thế nào – một nụ hôn dữ dội, ám ảnh mà cô sẽ không hề, sẽ không bao giờ quên được. Tâm trí cô bị chiếm giữ đầy choáng ngợp bởi cảm giác về anh, sự to lớn của anh, sức mạnh của anh, trong khi đôi bàn tay anh ôm lấy quai hàm cô và dịch chuyển cô, để điều chỉnh miệng cô nhục cảm hơn, hoàn hảo hơn, khớp với miệng anh.
Anh liếm đường viền hai bên bờ môi cô, cảm giác về lưỡi anh quyến rũ và đầy lôi cuốn, khiến cô phải há miệng thở gấp. Và anh tận dụng âm thanh ấy mà bắt giữ đôi môi đang hé mở rồi trượt vào trong, ép sát cô, xoay tròn rồi nếm tới khi cô ngỡ mình có thể chết bởi cơn kích thích cực kỳ phấn khích của việc đó. Của sự tự nguyện. Những ngón tay cô luồn vào các cọng tóc xoăn tít ở gáy anh, rồi cô vươn người lên áp chặt vào anh, bám chắc hơn, trông chướng tai gai mắt hơn… Và cô không quan tâm.
Cô chẳng hề bận tâm… tuyệt đối không… miễn là anh đừng dừng lại.
Khi cô ép sát hơn, anh thay đổi vòng kìm kẹp của mình, đôi bàn tay anh trượt dài xuống đầy giày vò, chỉ ấn chặt vào mé ngoài bầu ngực cô một chút, chỉ vừa đủ để cô nhức nhối ở những nơi cô chưa từng nghĩ tới, trước khi trượt xuống thấp hơn, thấp hơn nữa, đến khi anh ôm siết lấy mông cô và kéo ghì cô khít với anh bằng một lực vừa gây sửng sốt choáng váng vừa khuấy động ham muốn.
Anh rên lên vì khoái cảm trước hành động đó, và cô dứt mình ra khi nghe thấy, tự hỏi có lẽ nào tâm trí anh cũng bị choáng ngợp bởi việc âu yếm như cô, và anh mở mắt nhìn vào đôi mắt cô chỉ một lần, cực kỳ chóng vánh, trước khi chiếm giữ miệng cô lần nữa, đào sâu hơn nữa, mơn trơn mạnh mẽ hơn, cho tới lúc cô bị chế ngự bởi cơn khoái cảm. Bởi chuyến phiêu lưu. Bởi anh.
Mấy giây trôi qua . Mấy phút. Mấy tiếng đồng hồ… Không thành vấn đề.
Quan trọng là người đàn ông này. Nụ hôn này.
Chuyện này.
Nó chấm dứt, và Michael từ từ ngẩng đầu, đặt một nụ hôn dịu dàng, kéo dài trên môi cô trước khi đứng thẳng người dậy và gỡ vòng tay của cô ra khỏi cổ mình. Anh nhìn xuống cô mỉm cười, điều gì đó rất ấn tượng và thần kỳ hiện ra trong đôi mắt anh, và cô nhận ra đây là lần đầu tiên anh mỉm cười với cô, chỉ với cô mà thôi, kể từ khi họ còn là những đứa con nít.
Thật kỳ diệu.
Anh mở miệng ra định nói, và ruột gan cô như lửa đốt, không thể nào kiểm soát việc mình cứ thấp thỏm chờ đợi trong lúc môi anh tạo hình từ ngữ.
“Tottenham.”
Bất chợt trở nên bối rối, Penelope chợt nhíu mày lại.
“Thường thì tôi không bằng lòng việc các quý ông xấp tới bắt chuyện, mồi chài các quý cô trong hành lang nhà tôi đâu, Bourne à.”
“Ngài thấy việc những ông chồng hôn vợ của họ thế nào?”
“Nói thẳng luôn hả?”, giọng Tottenham khô khốc như cát. “Tôi nghĩ có lẽ mình lại càng không thích.”
Penelope nhắm mắt lại, cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng. Anh điều khiển và lợi dụng cô rất tốt.
“Ngài sẽ đổi ý khi gặp em vợ tôi, Olivia, tôi dám cá đó.”
Lời nói đó khiến cô muốn làm anh bị trọng thương. Trọng thương. Trên cơ thể. Thực sự.
Anh đã cố tình làm thế.
Mọi chuyện đều vì lợi ích của Tottenham.
Để tiếp tục duy trì chuyện giả vờ kết hôn vì tình yêu.
Chứ không phải vì anh không thể ngăn mình chạm vào cô.
Cô chưa rút ra được bài học sao?
“Nếu cô ấy có bất cứ điểm gì giống chị mình, tôi sợ đó là một phần đặt cược mà tôi sẽ không thắng được.”
Michael bật cười, và cô nhăn mặt trước tiếng cười đó, thấy ghét nó. Ghét sự giả dối của nó. “Tôi không nghĩ rằng ngài có thể cho chúng tôi vài phút?”
“Tôi cho là mình phải làm vậy, không thì phu nhân Bourne chắc sẽ không bao giờ có thể nhìn vào mắt tôi lần nữa.”
Penelope nhìn chòng chọc vào các nếp gấp trên cà vạt của Michael. Cô tự buộc giọng mình phải điềm tĩnh, biết rằng việc tỏ ra vô tư lự thực sự nằm ngoài tầm tay. “Tôi không chắc vài phút có thể thay đổi được điều đó, thưa ngài.”
Anh lại lợi dụng cô.
Tottenham cười khe khẽ. “Rượu brandy được rót ra rồi đấy.”
Và rồi anh ta biến mất. Còn cô đơn độc.
Với chồng mình, người dường như có thói quen khiến cô luôn thất vọng. Cô không quay mặt đi khỏi miếng vải mới tinh ở cổ anh. “Diễn hay lắm”, cô nói, giọng đượm buồn, đầy chua cay. Nếu có nghe thấy, anh cũng không biểu lộ ra ngoài.
Khi anh lên tiếng, cứ như là lúc trước họ đang bàn luận về thời tiết chứ không phải hôn nhau trong góc khuất tối tăm. “Chắc sẽ phải đi một chặng đường dài mới chứng tỏ được chúng ta kết hôn vì lý do còn hơn cả Falconwell.”
Thế mà chính cô suýt tin vào chuyện đó.
Quả thực, hình như cô không thể rút ra được bài học đắt giá cho mình. Thật không công bằng khi cô lại quá bực bội với anh. Quá đau lòng. Chuyện kết hôn vì tình yêu ngớ ngẩn này là ý tưởng của cô, không phải sao? Cô chỉ có thể tự trách cứ bản thân bởi cảm giác mà chuyện này ảnh hưởng lên mình mà thôi.
Mạt hạng. Bị lợi dụng. Nhưng các em gái cô sẽ có được cuộc hôn nhân thích đáng, hoàn mỹ không chút vết nhơ từ chuyện này. Cũng bõ công đấy chứ. Cô phải tin tưởng vào chuyện đó.
Penelope gạt nỗi buồn sang một bên. “Tại sao anh lại làm chuyện này?” Anh nhướng mày lên biểu lộ vẻ nghi ngờ và cô tiếp tục, “Đồng ý tham gia vào trò hề này?”
Anh ngoảnh mặt đi. “Tôi đã hứa với em rồi.”
Cô lắc đầu. “Anh không cảm thấy… như thể tôi đang lợi dụng anh sao?”
Một bên khóe miệng anh nhếch lên thành nụ cười châm biếm. “Thế tôi đã không lợi dụng em khi cưới em chắc?”
Cô đã không nghĩ về điều đó theo nghĩa cay nghiệt như thế. “Tôi cho là vậy. Nhưng mà…” Cô muốn nói rằng: Cảm giác chuyện này còn tồi tệ hơn. Tôi cảm thấy như là mọi thứ thuộc về con người tôi, mọi thứ tôi có, tất cả đều để phục vụ hầu hạ những người khác. Cô lắc đầu. “Nó có vẻ khang khác. Và mặc dù vậy, tôi hối tiếc vì đã yêu cầu anh làm việc này vì chúng. Vì tôi.”
Anh lắc đầu. “Đừng bao giờ hối tiếc.”
“Lại một quy tắc khác?”
“Chỉ của những tên vô lại thôi. Các tay chơi bạc chắc chắn hối tiếc.”
Cô cho là anh ắt phải biết.
“Tuy vậy, tôi vẫn hối tiếc.”
“Không cần thiết phải như thế. Tôi có lý do chính đáng để tham gia cùng em vào trò hề này.”
Cô cứng người. “Vậy à?”
Anh gật đầu. “Ừ. Chúng ta đều hưởng được cái gì đó từ cuộc chơi mà.”
“Anh được hưởng gì?” Anh nín thinh, sâu thẳm bên trong cô chợt cảm thấy ngờ ngợ. “Anh hưởng lợi từ ai?” Anh vẫn không đáp, nhưng Penelope đâu phải con ngốc mà dễ bị lừa. “Cha tôi. Ông có thứ gì khác. Là gì vậy?”
“Không quan trọng đâu”, cách anh nói làm cô cảm thấy thứ đó hết sức quan trọng. “Chỉ cần biết là em không nên hối tiếc về thỏa thuận của chúng ta vì tôi sẽ có được lợi rất lớn từ nó. Tôi sẽ đưa em trở lại chỗ các quý bà quý cô”, anh đề nghị, đưa tay ra định nắm lấy khuỷu tay cô.
Và, éo le làm sao, cái ý nghĩ từ trước đến giờ anh luôn chơi trò của họ vì lợi ích cho riêng mình khiến cô cảm thấy tồi tệ hơn. Như thể cô cũng là nạn nhân của những lời dối trá từ anh.
Cảm giác bị phản bội chợt bùng lên dữ đội ngay tức thì, cô gần như quyết liệt giật tay khỏi sự đụng chạm của anh. “Đừng động vào người tôi.”
Đôi lông mày anh nhướn lên trước lời lẽ ấy, trước cơn giận dữ của nó. “Xin lỗi, sao cơ?”
Cô không muốn anh ở gần cô. Không muốn bị nhắc phải nhớ rằng mình cũng bị lừa gạt. “Có thể chúng ta đang giả vờ yêu đương vì các em gái tôi, nhưng tôi không phải chúng. Đừng động vào tôi một lần nào nữa. Nếu như không phải vì lợi ích của tụi nó.”
Tôi không nghĩ mình có thể chịu đựng nổi điều đó.
Anh giơ cả hai bàn tay lên cao, tỏ ra mình đã hiểu lời yêu cầu. Đã chú ý đến nó.
Cô quay người bỏ đi trước khi lại nói ra điều gì khác. Trước khi để lộ cảm xúc của mình.
“Penelope.” Anh gọi với theo khi cô bước vào hành lang tối lờ mờ. Cô dừng lại, một tia hy vọng chợt bừng lên từ tận sâu trong cô, hy vọng rằng anh chắc sẽ xin lỗi. Rằng có lẽ anh sẽ bảo cô đã sai. Rằng anh thật sự có quan tâm đến cô. Rằng anh rất muốn cô. “Đây là phần khó nhất với mấy quý bà ấy, em hiểu chứ?”
Hy vọng hão huyền.
Ý anh muốn nói cô sẽ phải giữ vững, tiếp tục giả vờ chuyện của họ. Những người đàn bà kia sẽ chất vấn cô kỹ càng lúc ở riêng hơn chốn đông người rất nhiều.
Đó sẽ là một nhiệm vụ cực kỳ gay go.
Nhưng việc anh gọi nó là khoảng thời gian cam go nhất buổi tối gần như nực cười, bởi vì chắc chắn cô vừa mới trải qua khoảng thời gian cam go nhất trong buổi tối rồi.
“Tôi sẽ lo được chuyện các quý bà, thưa ngài, như chúng ta đã thỏa thuận. Vào cuối buổi tối, bọn họ sẽ tin chắc ngài và tôi yêu nhau vô cùng, và các em gái tôi sắp sửa có một mùa vũ hội ra trò.” Cô tôi luyện giọng nói. “Nhưng tôi khuyên ngài nên nhớ việc ngài đã hứa với tôi sẽ có một chuyến tham quan câu lạc bộ của ngài, mà giờ đây tôi thấy rằng chẳng phải bản tính hào phóng gì hết, mà chỉ là trả công cho vai trò của tôi trong trò bịp bợm của ngài.”
Anh đông cứng người. “Đúng là tôi có hứa.”
Cô gật đầu một cái đầy cương quyết. “Vậy khi nào?”
“Chúng ta sẽ bàn sau.”
Đôi mắt cô nheo lại khi nghe thấy câu đó, thường đồng nghĩa với không. “Phải, tôi cho là thế.”
Cô quay lưng đi và trở lại phòng khách dành cho phái nữ, đầu ngẩng cao, vai duỗi thẳng khi vặn tay nắm rồi đẩy cửa mở ra, quay lại với đám phụ nữ.
Cơn tam bành dần dần trỗi dậy, cô nguyện sẽ không bao giờ mủi lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.