Cắn Ngón Tay Anh

Chương 26:




Lần này, Sở Dụ chỉ cắn một vết rất nhỏ trên da, nhưng hơi sâu. Sau khi buông răng ra, cách một lúc lâu mới khép lại hoàn toàn.
Thấy Sở Dụ quấn áo khoác đen mỏng lớn hơn 1 size, ngồi trên motor hạng nặng, rũ đầu.
Lục Thời kéo kín cổ áo, khiêu mi, “Đây là đang suy nghĩ lại?”
“Tớ vừa nãy...... không nhịn được.”
Trong nháy mắt buông tay lái ra, trong thân thể Sở Dụ nóng lợi hại, rõ ràng toàn thân đã không còn bao khí lực, đầu ngón tay vẫn hưng phấn run rẩy. Dục vọng hút máu xông lên, không áp được, lúc cắn xuống, không khống chế như bình thường.
Sở Dụ lại vội vàng đảm bảo, “Lần sau tớ nhất định nhẹ chút!”
Đổi lại trước đây, thậm chí là ngày hôm nay, Sở Dụ đều sẽ khẩn trương, lo Lục Thời sẽ vì vậy mà lạnh mặt hay không. Nhưng hiện tại, cậu không chút sợ hãi, thậm chí đưa tay kéo kéo vạt áo Lục Thời, ngẩng đầu lên, ngữ khí nghiêng túc hơn, “Thật đấy!”
“Ừ.”
Tay trái Lục Thời đút túi áo, tay phải vén tóc mái thấm ướt của Sở Dụ về phía sau, hoàn toàn lộ ra khuôn mặt cậu, cúi đầu, tới gần, nhìn thẳng vào mắt Sở Dụ, thấp giọng hỏi, “Còn buồn không?”
Đây là một động tác rất có ý xâm lược mà cường thế, Lục Thời làm, Sở Dụ lại không có chút ghét bỏ.
“Không buồn nữa.”
Sở Dụ rũ mắt xuống, ngón tay vô thức thưởng thức khóa kéo kim loại trên áo khoác Lục Thời, “Tớ chỉ là nhất thời...... hơi không tiếp nhận được thôi.”
So với lúc ở phòng ngủ của Lục Thời, ngữ khí cậu bình tĩnh hơn.
“Mọi người xung quanh, đều cảm thấy mẹ tớ rất chiều tớ, muốn gì có đó, vì để tớ đi học vui vẻ, thậm chí quăng tiền mua trường. Đối với tớ không giống đối với anh chị tớ, yêu cầu nghiêm khắc như vậy, cao như vậy. Bọn họ cho rằng như vậy, cũng truyền bá cho tớ như vậy.”
“Cho nên, tớ trước đây, cũng cho rằng thật sự là như vậy.”
“Thậm chí tất cả lạnh nhạt bà ấy đối với tớ, tớ đều cố gắng quy về bà ấy bận rộn công việc. Nhưng mà, đâu có bận như vậy chứ? Bà ấy chỉ là không thèm để ý, thậm chí không đếm xỉa mà thôi.”
Lục Thời an tĩnh nghe.
Sở Dụ quấn áo khoác trên người.
Áo là của Lục Thời, lớn hơn 1 size, bên trên dính chút mùi của Lục Thời.
“Lễ tốt nghiệp tiểu học, trung học, đại học của anh chị tớ, mẹ tớ đều đi. Lễ tốt nghiệp của tớ, chiếm vị trí đó, luôn là dì Lan.”
“Tớ trước kia sợ, cho nên lừa mình dối người. Nhưng bây giờ lại nghĩ, có gì phải sợ? Bất quá chỉ là chấp nhận.”
Tay cậu kéo khóa kéo của Lục Thời siết chặt, dừng lại hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói ra, “Chỉ là chấp nhận, bà ấy không yêu tớ mà thôi.”
Nói ra, hình như cũng không khó chịu như trong tưởng tượng.
“Mẹ tớ là người cầm quyền điển hình, suy nghĩ của cấp trên. Cũng chính vậy, bà ấy chỉ sẽ ở trên người có năng lực, có ích, ném lực chú ý và tinh lực của mình lên. Còn tớ, chắc chỉ là bởi vì có quan hệ huyết thống ở đó, cho nên, bà ấy cho tớ hoàn cảnh cuộc sống tốt nhất, cho tớ tiền tiêu không hết, tạo cho tớ một nhà ấm thủy tinh, để tớ ngoan ngoãn ở trong đó, không tạo thêm bất cứ phiền phức gì cho bà ấy. Cậu xem, ngay cả yêu cầu của bà ấy đối với tớ, cũng chỉ là khỏe mạnh, vui vẻ, bình an, không để bà ấy bận lòng.”
Đại não Sở Dụ dần dần rõ ràng, cậu từng câu từng câu không có trật tự gì cả, lại nói.
“Hồi tớ bé, mẹ tớ đối với tớ, giống như đối với anh chị tớ, mời cho tớ rất nhiều giáo viên, sắp xếp đầy chương trình học. Tớ lười biếng, không tỏ ra quá thông minh, cũng không tự gò bó, thích ngủ nướng, thích chơi bời. Chờ lớn hơn chút, mẹ tớ không mời gia sư cho tớ nữa, cũng không yêu cầu tớ đi học, yêu cầu tớ thành tích tốt nữa.”
Cậu cong cong khóe miệng, kéo ra một độ cong không mang theo ý cười: “Bây giờ nghĩ lại, chắc là khi đó, mẹ tớ đã cảm thấy, trên người tớ không có hi vọng gì, trực tiếp từ bỏ tớ nhỉ.”
“Sở Dụ.”
“Ừ.” Sở Dụ giương mắt, mở to mắt, “Tớ không khóc, thật đấy, không tin cậu xem.”
“Tớ biết.”
Trong mắt Lục Thời không có thương hại, cũng không có tâm tình dư thừa khác, chỉ nói, “Cần an ủi không?”
“An ủi gì?”
“Cậu muốn an ủi gì?”
Sở Dụ trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra được, thử dò xét đề nghị, “...... Ôm một cái?”
“Được.”
Lúc Sở Dụ vẫn chưa kịp phản ứng, Lục Thời đã hành động.
Anh nghiêng người, vươn tay ra, ôm lấy Sở Dụ ngồi trên motor hạng nặng, quấn áo khoác đen rộng thùng thình.
Cánh tay thu lại, Sở Dụ vùi trong ngực Lục Thời.
Chóp mũi quanh quẩn, là mùi vị sạch sẽ của nước giặt quần áo có hai phần quen thuộc.
Sở Dụ cứng đờ, không dám động đậy, một lúc lâu, mới bình tĩnh lại, đặt cằm trên vai Lục Thời.
“Tớ có phải...... vô dụng lắm không?”
“Không phải.”
“Thật chứ?”
“Ừ.”
Quay về, Lục Thời lái xe, tốc độ rất chậm.
Gió đêm rất nhẹ.
Sở Dụ dựa vào trên lưng Lục Thời, an tĩnh lúc lâu, đột nhiên hỏi, “Nếu, tớ là nói nếu, tớ thật sự thi được top 220 khối, thậm chí thi được top 120, top 20, mẹ tớ có thể...... có thể liếc tớ một cái không?”
“Muốn thử?”
“Ừ, muốn thử xem.”
Tiếng nổ ran nặng nề của động cơ của motor lắp ráp lại, vọt vào đường hầm. Tảng sáng, không có xe nào khác. Ánh đèn màu cam từ đỉnh đường hầm rơi xuống, giống như ánh sáng trời triều bị cắt vụn.
Tay Sở Dụ túm áo Lục Thời, tầm mắt rơi vào trên đèn đường chói mắt, không biết là nói cho Lục Thời nghe, hay là nói với chính mình, “Có lẽ vẫn là không cam lòng đi, không cam lòng dễ dàng bị người khác từ bỏ như vậy.”
“Tớ sẽ giúp cậu.”
Lục Thời dừng xe ven đường, chân dài chống trên mặt đất, xoay người lại nhìn Sở Dụ.
“Nhưng vô luận kết quả thế nào, cũng không được khóc.”
Sở Dụ lại bị một câu nói đâm xù lông, “Tớ cũng không phải đứa mít ướt quỷ thích khóc! Đâu dễ khóc như vậy?”
Lục Thời cười khẽ, lại ngồi vững, “Tay ôm chặt tớ, tiểu mít ướt, về trường.”
Trước tiên đi trả xe, lại gọi xe, trèo tường về trường.
Đi tới trước cửa ký túc xá, Sở Dụ chợt nghĩ tới, “Cậu chờ tớ tý!”
Cậu bước nhanh hai bước, mở cửa phòng ra một cái khe, lách vào, “Rầm” một tiếng khép cửa lại, không cho Lục Thời cơ hội nhìn thấy bên trong.
Bên trong cửa vang lên một hồi, rất nhanh, Sở Dụ lại mở cửa đi ra ngoài.
Trong tay cầm hai chai thuốc uống bổ máu.
Cậu cắm ống hút, đưa cho Lục Thời, ảo não nói, “Nhanh nhanh nhanh, uống thêm một chai, cũng tại tớ, không biết khắc chế! Cậu nếu thiếu máu thì làm sao đây!”
Lục Thời lười đưa tay, tiện tay Sở Dụ, cúi đầu hai hớp uống hết, đánh giá, “Vị kỳ cục.”
“Vị kỳ cục cũng phải uống, tớ đã bảo đầu bếp nhà ăn ninh canh gà đen, ngày mai cầm bình giữ ấm đựng mang tới cho cậu.”
Lại nói hai câu, Sở Dụ ngáp một cái, “Buồn ngủ quá, tớ muốn đi ngủ, ngày mai gặp.”
Quay về phòng ngủ, Sở Dụ nhanh chóng tắm xong, mặc đồ ngủ, ngã trên giường mềm nhũn.
Lúc đi xe vô cùng hưng phấn, tứ chi nhũn ra tới giờ mới ngấm từ từ.
Cậu nhắm mắt định ngủ, mơ hồ ngửi thấy mùi quen thuộc, chống người dậy, nhìn thấy áo khoác mỏng màu đen tiên tay vắt bên giường, mới nhớ ra, áo vẫn chưa trả lại cho Lục Thời.
Ngồi một lát, Sở Dụ ma xui quỷ khiến, túm chiếc áo khoác kia qua, đặt vào bên gối.
Lại nằm xuống, Sở Dụ nắm chặt vải áo, ngủ yên ổn.
Cách một bức tường.
Lục Thời tắm rửa xong, mái tóc ẩm ướt không lau, ngồi vào trước bàn học.
Bài thi bày trên bàn vẫn chưa làm xong, anh cầm bút chì bắt đầu giải đề.
Ánh sáng màu trắng của đèn bàn chỉ che phủ một vùng nhỏ trước người anh, phía sau đều là bóng tối.
Điện thoại rung.
Lục Thời nhìn thoáng qua, là số quen thuộc.
Anh không nhận, tiếp tục giải đề, tùy ý điện thoại rung một hồi lại một hồi.
Đến lúc viết đáp án cuối cùng ở vùng trống dưới đề mục, Lục Thời mới ấn nghe.
“Lục Thời, có phải không định nghe điện thoại cho ba mày không? Lễ phép của mày đâu! Giáo dưỡng của mày đâu! Tưởng tao nhiều thời gian lắm, lãng phí với mày à?”
Lục Thời tắm xong, bao cổ tay màu đen và đồng hồ cũng không đeo, lộ ra cổ tay thon gầy.
Trên tay trái bút chì xoay linh hoạt, trong đôi mắt đen trầm không có gì cả, giọng anh nhẹ nhàng, “Đang làm bài, điện thoại để im lặng.”
Cảm xúc Lục Thiệu Chử ổn định chút, “Muộn vậy còn làm bài tập, học hành vất vả không?”
“Không vất vả.”
“Bảo con ở thành phố A học con không muốn, nhất định muốn chạy xa như vậy, chịu khổ vẫn là con!”
Lục Thiệu Chử lặp lại lời cũ, “Mẹ con rất nhớ con, ông con cũng nhắc tới con mấy lần, bao giờ thì về?”
“Bận, tạm thời không định về.”
“Lục Thời!” Giọng Lục Thiệu Chử chợt cất cao, không đè nén được tức giận, “Bận bận bận, tự con tính xem, con bao lâu không về nhà rồi, hả? Một năm rưỡi! Tiệc năm mới năm ngoái, mọi người đều hỏi, sao con không ở đây, con bảo ba đáp thế nào? Con bảo mặt mũi mẹ con để đâu! Thật sự coi cánh mình mọc cứng cáp rồi, bay ra ngoài không về nữa? Hả!”
Lục Thời trầm mặc nghe Lục Thiệu Chử quở trách.
Thần sắc không có chút sóng động nào.
Lục Thiệu Chử lại dịu ngữ khí, “Lục Thời, mẹ con gần đây nhức đầu, bác sĩ gia đình khám mấy lần cũng không thấy khỏe. Ba không ở nhà, không quan tâm được, bà ấy nuôi con lớn như vậy, nếu con có lương tâm, thì về thăm đi. Bà ấy gặp con, sẽ vui không ít.”
Lục Thời lạnh lùng nói, “Chắc ba không muốn con lặp lại lời lúc nãy.”
Lục Thiệu Chử không nói chuyện mấy giây.
“Gửi 30 vạn vào thẻ của con, không có tiền thì nói.”
Thở ra một hơi, cho viên kẹo xong, lại dạy dỗ uy hiếp, “Ba coi như con là thời kỳ phản nghịch tuổi trẻ, nhưng ba cho con biết Lục Thời, ba đã dạy con không ít, chuyện gì cũng phải có mức, ba ở chỗ con, đã dùng hết sức kiên nhẫn, tự trong lòng con hiểu. Thật sự vượt giới hạn, hậu quả gì, tự con biết!”
Cúp Điện thoại, Lục Thời ném di động trên mặt bàn, “xoảng” một tiếng.
Lẳng lặng bất động ngồi một lát, Lục Thời rút ra một tờ giấy trắng, dùng bút chì nghiêm túc viết từng nét.
“...... Kiến sạ khai,đào nhược yến chi nhiễm, tiện tu tín, giang nam xuân tảo. Hựu sổ chi, linh loạn tàn hoa, phiêu mãn đích, vị tằng tảo....... Mạn tống mục, tằng các thiên nhai viễn, thậm vô nhân, âm thư lai đáo. Hựu chích khủng, biệt hữu thâm tình, minh ngôn vong liễu.”
(Đây là một bài thơ cổ ý, văn tui không được hay, vả lại không tìm được bản dịch thuần Việt, nên tui để nguyên Hán Việt luôn)
Cuối cùng, anh viết xuống tên làn điệu,《Tây Giang nguyệt mạn》.
Dùng sức quá mức, đốt ngón tay gấp lên trắng bệch, đầu bút hơi run. Chữ viết in sâu trên mặt giấy.
Tầm mắt rơi vào trên đầu bút chì bị mặt giấy mài phẳng, Lục Thời kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra gọt bút chì.
Vụn gỗ và bụi chì rơi lả tả trên trang giấy trắng thuần, phủ lên 3 chữ cuối cùng tên làn điệu, làm bẩn mặt giấy.
Lưỡi dao sắc bén.
Động tác Lục Thời gọt bút bỗng nhiên dừng lại.
Dao gọt bút chì dời xuống, lưỡi dao cuối cùng dừng trên cổ tay trái.
Trên làn da trắng lạnh, có mấy vết sẹo nhỏ sâu nhàn nhạt, nổi bật lại gai mắt.
Nhớ tới cảnh mũi dao đâm rách da, máu tươi tràn ra, cùng với cảm giác đau khiến người ta tỉnh táo, ánh mắt Lục Thời trở nên chuyên chú.
Mũi dao đè xuống, da lõm xuống, nổi lên đau nhói.
Nhưng lúc này, Lục Thời lại không dùng lực đâm sâu mũi dao.
Ném dao gọt bút chì ra, đóng ngăn kéo lại.
Dưới đèn, Lục Thời nhìn chăm chú mạch máu màu xanh dưới da cổ tay mình —
Máu của anh không thể lãng phí.
Nếu không có máu uống, tiểu mít ướt kia sẽ khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.