Cắn Ngón Tay Anh

Chương 22:




Lái xe qua điểm cuối, bỏ đám người reo hò lại phía sau, dừng đến chỗ tối.
Bóng cây tươi tốt chặn lại ánh sáng đèn đường.
Tiếng vang của động cơ biến mất, bốn phía an tĩnh có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình.
Xa xa có gào thét của động cơ theo gió đêm truyền đến, tiếng huýt sáo hòa với tiếng thét chói tai, nhưng bởi vì ngăn cách của cửa sổ thủy tinh, không rõ ràng lắm.
Da đầu Sở Dụ tê dại, khẽ thở hổn hển.
Hơn 600 khối cơ bắp khắp người, đều phát ra đau nhức sau khi khẩn trương cực độ.
Vừa mới phát hiện, tóc mái đã bị mảng mồ hôi làm ướt nhẹp. A-đrê-na-lin bùng nổ trong máu vẫn chưa rút lui, đầu ngón tay không ngăn được run rẩy biên độ nhỏ.
Lục Thời khoát tay đeo bao cổ tay màu đen lên vô lăng, khác với thường ngày, trong đôi mắt đen trầm của anh giống như chứa sao lạnh, có ánh sáng mơ hồ.
Anh nghiêng mắt hỏi Sở Dụ, “Đói không?”
Giọng nói so với bình thường, nhiều hơn mấy phần khàn khàn.
Bị nhắc nhở, Sở Dụ mới phát hiện, xương sống lưng xông lên nóng hổi khó chịu quen thuộc, trái tim đập tăng nhanh, thậm chí có thể cảm giác được máu chảy ở huyết quản phần gáy. Cổ họng khát khô, hơi đau.
“Đói,”
Lục Thời tựa vào lưng ghế, là tư thế thả lỏng.
Anh nghiêng nghiêng cổ, lộ ra đường cong căng chặt tinh tế, “Tới đây.”
Sở Dụ nhìn chằm chằm mạch máu màu xanh theo động tác lộ ra, dưới làn da trắng lạnh, không động đậy.
Lục Thời nhắm mắt, lại lặp lại, “Tới đây.”
Trong giọng nói, nhiều hơn hai phần ý ra lệnh không rõ ràng.
Sở Dụ nắm ngón tay, ở chỗ ngồi chống người dậy, quỳ một gối ở mép ghế tài xế, một tay chống bên gáy Lục Thời, đồng thời cúi đầu, răng môi tới gần làn da Lục Thời.
Lục Thời giơ tay lên, xoa nhẹ mái tóc mềm nhũn của Sở Dụ, sau đó hơi đè xuống.
Nương sức lực không lớn này, Sở Dụ theo bản năng, dùng răng cắn rách làn da dưới môi.
Máu tươi tràn ra, đồng thời hô hấp hai người đều ngừng lại.
Máu thơm ngọt tràn qua răng môi, từ miệng cổ họng chảy qua.
Cảm giác thỏa mãn và sung sướng khổng lồ, hỗn hợp với khoái cảm kích thích có trong thân thể vẫn chưa mất đi, kích động và phấn khích khó nói lên lời theo thần kinh, xông mạnh lên đỉnh đầu!
Trong lúc nhất thời, Sở Dụ nức nở thốt ra, nắm chặt cổ áo Lục Thời, vô ý thức hàm hồ gọi, “Lục Thời......”
Tay Lục Thời theo tóc Sở Dụ, dịch xuống, lòng bàn tay chạm tới gáy cậu, vỗ về mềm mại, giọng nói hơi khàn, “Ừ, tớ ở đây.”
Phía trước tầm mắt, là bóng râm dày đặc của cành lá rủ xuống trên tán cây tươi tốt.
Lục Thời sa vào loại vui vẻ được khao khát.
Đáy mắt anh, dường như có ánh sáng vụn vặt lóe lên.
Lúc Lục Thời một lần nữa lái xe về điểm cuối, xung quanh vang lên tiếng huýt sáo.
Xe sau khi chạy đến điểm cuối, cho dù thần kinh ai cũng giống như giật điện, ngột ngạt muốn phát tiết, ở trong xe nhận lấy sự không quá bình thường của nụ hôn nào đó.
Lúc Sở Dụ xuống xe, toàn thân như nhũn ra.
Hút máu nhiều chút, khiến cậu có cảm giác giẫm trên mây.
Thấy Lục Thời trở tay tùy ý đóng cửa xe, Sở Dụ nhớ tới, lách qua đầu xe, đứng bên cạnh Lục Thời, từ trong túi sờ soạng ra một bình thủy tinh bằng ngón tay.
Cắm ống hút vào, Sở Dụ đưa cho Lục Thời, “Bổ huyết khẩu phục dịch!”
Lục Thời nhìn nhìn cái bình thủy tinh quen mắt, hai tay lười nhác đút trong túi áo, không duỗi tay nhận, mà tự nhiên cúi đầu, tiện tay Sở Dụ, cắn ống hút, hai hớp đã uống hết.
Hầu kết theo động tác nuốt xuống di động trên dưới.
Sở Dụ ngớ ra một giây.
“Anh Lục!”
Chúc Tri Phi và Ngụy Quang Lỗi đã chạy tới.
Ngụy Quang Lỗi đầu tiên là vỗ một cái lên vai Sở Dụ, cười to, “Thế nào, ngồi xe anh Lục sướng không? Muốn ói không?”
“Không ói, sướng thật sự sướng!”
Chúc Tri Phi đỡ mắt kính, mặt mày hớn hở, “Cậu có chí khí hơn tớ nhiều, tớ lần đầu ngồi xe anh Lục, chân nhũn ra, không đứng dậy được, ngay trước mặt một đám người, quỳ xuống!”
“Cậu coi như ai cũng giống cậu vậy, chân phết bột mì à?” Ngụy Quang Lỗi cười giỡn đạp Chúc Tri Phi một cái, lại nhìn về phía Lục Thời, “Anh Lục, mày con mẹ nó mấy giây đã dạy Hắc Xà làm người Hồi rồi! Mày giẫm chân ga một cái, giống như tên rời khỏi cung, bọn nó chậm rì rì, giống như rùa bò ở phía sau, đít xe của mày bọn nó còn chả nhìn thấy!”
“Không chỉ đít xe, khói đít xe chắc là cũng không ngửi được!” Chúc Tri Phi hưng phấn, “Người bên cạnh toàn bộ con mẹ nó huýt sáo, tao nếu là Hắc Xà, mặt cũng bị nghiền trên mặt đất, đời này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt mày nữa!”
Vẻ mặt Lục Thời không có sóng động gì, ngữ khí thì thong thả như thường, hỏi, “Anh Liệt đâu?”
Ngụy Quang Lỗi chỉ chỉ hướng, “Ở đấy, chắc là đang đợi mày đi tìm.”
Anh Liệt thấy Lục Thời tới đây, giơ nắm đấm lên, hai người ở giữa không trung chạm.
Sở Dụ đứng phía sau Lục Thời, lặng lẽ đánh giá.
Cái người được gọi là “Anh Liệt”, tuổi lớn hơn cả đám Lục Thời, vóc người cường tráng, để đầu đinh, khóe mắt còn có một đường dao rất sâu. Mặc một chiếc jacket màu đen, khóa kéo màu bạc mở rộng, lộ ra hình xăm trên lồng ngực — một ký hiệu phức tạp không biết hàm nghĩa là gì, rất đẹp.
“Chạy không tệ!” Giọng anh Liệt ồm ồm, vừa nói, từ bên cạnh cầm chai rượu và chén thủy tinh qua, vừa rót vừa nói chuyện, “Trước khi Hắc Xà tới đây, tiên sư cũng không hỏi thăm rõ ràng chút. chút trọng lượng nát của bọn nó, cũng dám nhảy đến trước mặt bố mày?”
Hắn đưa chén thủy tinh đã rót đầy rượu đến trước mặt Lục Thời, lại lần lượt đưa cho Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi, cuối cùng đưa cho Sở Dụ.
Sở Dụ biết, mình là theo Lục Thời đến, rượu đến trước mặt, khẳng định không thể không nhận, nếu không chính là không nể mặt, mất hứng, cuối cùng bị phiền phức vẫn là Lục Thời.
Cậu giơ tay được một nửa, liền nghe Lục Thời nói chuyện, “Cậu ấy không uống được rượu.”
Anh Liệt giơ lông mày, “Không uống?”
Sở Dụ cũng nhìn về phía Lục Thời.
“Vâng.” Mặt mày Lục Thời đen trầm, bưng chén rượu trong tay, đặt đến bên môi, mấy ngụm uống cạn. Lộ ra đáy cốc, sau đó ném chén rỗng ra, “Rượu của cậu ấy, đưa em.”
Anh Liệt nhìn Lục Thời trên khuôn mặt lộ ra chút nóng nảy, biết tính người này thật sự không tốt thế nào, không làm khó dễ nữa, hắn chuyển hướng chén rượu trong tay, đưa tới trong tay Lục Thời, trong mắt nhiều hơn chút hứng thú, “Thú vị.”
Hắn lần đầu tiên gặp Lục Thời, là hơn một năm trước.
Khi đó, Lục Thời vẫn chưa cao như bây giờ, có thon gầy đặc biệt của thiếu niên, nhưng mặc kệ đứng ở đâu, sống lưng cũng rất rất thẳng, khiến người ta một cái là có thể chú ý tới. Về phần tàn bạo trên khuôn mặt, nặng hơn bây giờ rất nhiều.
Rõ ràng tuổi không lớn, nhưng vô cùng thông minh, việc người không chuyên đua xe không nhúng tay vào được, Lục Thời không đến mấy ngày, đã lần mò ra được chương trình trong đó, sau đó còn đích thân phân tích hướng gió đường đua, dám dựa vào kỹ thuật này, để trong đội cầm liền giải nhất 2 lần.
Hắn cố ý giữ người lại, Lục Thời lại không làm nữa, muốn một mình lên đường đua.
Hắn cũng muốn xem xem, đáp ứng, cho xe.
Kết quả cũng chứng minh, phán đoán của người này đối với mình cực kỳ chuẩn xác, việc không làm được, sẽ không đi làm. Việc quyết định làm, nhất định sẽ làm được tốt nhất.
Một tháng giành được liền 3 hạng nhất, tiền thưởng toàn bộ tới tay.
Hắn lo lắng đoàn xe khác giành trước đào người đi, trước một bước nghĩ xong luật hợp đồng, đặt vào trước mặt Lục Thời.
Đâu biết, Lục Thời nhìn cũng không nhìn, hai ngón tay đẩy hợp đồng ra, từ chối.
Hỏi anh có phải đã có nhà dưới rồi hay không.
Lục Thời lắc đầu, “Mồng 1 tháng 9 khai giảng, em phải đến trường học.”
Anh Liệt hiện tại cũng vẫn nhớ rõ, một khắc đó dạt dào cảm giác “** cả nhà hàng xóm nhà nó” còn không chửi ra được.
“Cám ơn cậu nể mặt, giúp vụ này, tiền thưởng của cậu anh Liệt anh không cầm một đồng, vừa nãy đã gửi hết vào thẻ của cậu.” Anh Liệt lắc chai rượu, “Địa phương cậu đã quen, anh không giả bộ khách khí chiêu đãi nữa, các cậu chơi vui.”
Đám người rời đi, Sở Dụ nhỏ giọng nói chuyện, “Chén rượu kia tớ uống được, một chén vẫn không có vấn đề.”
Lục Thời rũ mắt nhìn cậu, “Khẳng định? Thật sự để cậu uống, còn phải vác cậu về. Đi thôi.”
Nói xong xoay người đi tới chỗ đỗ xe.
Ngụy Quang Lỗi cố ý thả chậm bước chân, đi cùng Chúc Tri Phi ở phía sau.
Hắn dùng khuỷu tay đụng đụng Chúc Tri Phi, “Học bá, hỏi mày này, mày trước đây nhắc đến cái gì đấy, hiệu ứng đại cầu?”
Lách qua một cô gái uống rượu say bổ nhào lên người, Chúc Tri Phi nghi ngờ, “Đại cầu gì?”
“Một nam, một nữ, đứng hai đầu cầu, nhìn nhau, thí nghiệm cái quái gì đấy.”
“Đại cầu cái con khỉ, đó gọi là hiệu ứng cầu treo, quả nhiên mù chữ.”
Chúc Tri Phi lấy mắt kính xuống lau lau, “Tình cảnh nguy hiểm hoặc kích thích, có thể xúc tiến tình cảm, nảy sinh lệ thuộc. Tao từng thấy nói, nếu là, ở trường, mày thích một nữ sinh, liền cùng cô ấy bị giáo viên mắng, bị giáo viên phạt đứng, thông qua hiệu ứng này, có thể sinh ra tâm lý bạn bè, khoảng cách gần hơn. Mời nữ sinh đi nhà ma, ngồi cáp treo, đạo lý kiểu vậy. Ví dụ như ở nhà ma, sẽ bỏ thuốc kích thích thần kinh kiểu phenylethylamine, kích thích đúng chỗ, chuyện yêu đương liền có manh mối.”
“Lợi hại chứ?” Hắn ghé sát vào Ngụy Quang Lỗi, “Thạch Đầu, mày đây là có mục tiêu, sắp thoát khỏi đội ngũ cẩu FA? Nói ra, anh em bày mưu tính kế cho mày?”
“Cút, bố mày lập chí kính dâng thanh xuân cho 98k và Summoner’s Rift, con gái có ý nghĩa hơn game?”
Ngụy Quang Lỗi cắn thuốc lá trong miệng, nhìn Lục Thời và Sở Dụ đi song song với nhau phía trước.
Câu nói kia của Lục Thời, không phải nói tùy tiện.
Mà là tình thế bắt buộc.
Ấn bật lửa, Ngụy Quang Lỗi châm thuốc, hít thật sâu một hơi.
Bốn người lên xe.
Chúc Tri Phi víu ghế xe, ồn ào, “Anh Lục, đói rồi đói rồi, ăn khuya đi?”
Lục Thời lái xe trên đường, không đáp, hỏi Sở Dụ trước, “Vội về nhà không?”
Sở Dụ lắc đầu, lại đáp, “Không vội, trong nhà mặc kệ tớ.”
Mẹ cậu bận, anh chị một người ở nước ngoài một người ở trong nước, điểm giống nhau chính là đều bận tối mày tối mặt. Báo với dì Lan một câu ra ngoài chơi với bạn học, sẽ không ai quan tâm cậu về nhà lúc nào.
“Ừ.”
Lục Thời một tay cầm vô lăng, “Vậy đi cùng.”
Đã là quá nửa đêm.
Xe không lái về đường Thanh Xuyên, ngược lại dọc theo đường quốc lộ nát, đến bờ sông.
Dọc dòng sông xây một con đường không quá rộng, lóe sáng đèn đường.
Chắc là đã lâu không sửa, rào chắn rỉ sét loang lổ, đổ không ít. Đê là một đường sườn dốc, rất dốc, xuống chút nữa, chính là nước sông dòng chảy yên bình.
Ven đường còn dựng một cột mốc đường màu lam, trên đó viết ba chữ “Sông Thanh Xuyên”, phía dưới có đánh dấu tiếng Anh.
Từ xa nhìn thấy có ánh sáng chợt lóe cách đó không xa, Sở Dụ hỏi Lục Thời, “Đó là đang làm gì vậy?”
“Bắt cá.” Lục Thời chỉ chỉ nơi xa, “Điểm màu đỏ, nhìn thấy không?”
Theo hướng Lục Thời chỉ, Sở Dụ gật đầu, “Ừ, nhìn thấy.”
“Câu đêm.”
Ngụy Quang Lỗi nói chuyện, “Chất nước sông Thanh Xuyên không tệ, cá nhiều, một hàng cần câu, câu cả đêm, vận khí tốt, có thể được mười mấy cân!”
Sở Dụ kinh ngạc, “Nhiều vậy à?”
“Đương nhiên, cậu trước đây từng chơi chưa? Nếu chưa từng chơi, muốn chơi, tìm anh Lục mang theo cậu, cậu ta câu cá lợi hại, cá giống như bị điên, xô hết vào lưỡi câu của cậu ta. Bọn tớ trước kia hai cần câu cả đêm, tiền mua sách tham khảo liền đủ.”
Chúc Tri Phi không nhịn được bíp bíp, “Tính toán như vậy, anh Lục, sao mày cái gì cũng biết?’
Lục Thời đi ở phía trước, cũng không quay đầu lại, “Bởi vì tao biết động não.’
Một đường nói chuyện không bao lâu, đã đi tới trước sạp hàng hơi rách rưới.
Mấy cái bàn, ghế nhựa, menu cũng không có. Chỉ ở trên vải nhựa được chống lên viết biển hiện, “BBQ bờ sông”.
Sạp BBQ bờ sông, tên rất chính xác.
Sở Dụ đoán đám quen biết với ông chủ, gọi thứ ăn rất nhanh.
Lục Thời hỏi Sở Dụ, “Muốn ăn gì?”
“Cậu gọi giúp tớ đi, đừng gọi nhiều, tớ hơi no.”
Chúc Tri Phi kỳ quái, “Hoa khôi trường cậu trước khi ra ngoài đã ăn khuya? Có thể chịu đựng được như vậy, vậy mà đến giờ cũng chưa đói!”
Sở Dụ đáp lại một câu không rõ ràng, không nhịn được lại nhìn Lục Thời một cái.
Lục Thời gọi hai con cá, “Ngồi xuống đi.”
Bốn người vây bắt một cái bàn vuông nhỏ, Sở Dụ giật một đoạn giấy vệ sinh sần sùi, lau lau mặt bàn. Sau đó phát hiện, vết bẩn màu đen phía trên rất cứng đầu, căn bản không lau được.
Cậu cũng thôi, lười lau tiếp, coi như không thấy.
Sạp BBQ vang lên tiếng xèo xèo, khói dầu theo cơn gió bay đi, không đầy một lát, đã có mùi thơm.
Rất nhanh, món ăn đã gọi lần lượt mang lên.
Chúc Tri Phi và Ngụy Quang Lỗi mỗi người một đĩa cơm rang lớn, còn có một đĩa BBQ.
Lục Thời đặt một cái đĩa đựng con cá nướng nhỏ vào trước mặt Sở Dụ, một con khác đặt ở bên mình.
Chúc Tri Phi liếc mắt một cái, “Hoa khôi trường, cá nhỏ này ăn ngon! Đều là ông chủ đầu nửa đêm, đích thân vớt lên từ sông, tươi, thịt mềm, không tin cậu thử đi!”
Sở Dụ cầm đũa qua, cẩn thận lóc xuống một miếng thịt cá.
Vị giác cậu chậm chạp, không ăn ra vị gì, nhưng cảm giác thịt rất mềm.
“Quả thực, ăn rất ngon!”
Bất quá xương cá nhỏ, ánh đèn lại mờ, Sở Dụ chưa ăn hai miếng, suýt chút nữa bị mắc.
Bưng nước lên, còn chưa kịp uống một hớp, tay đeo bao cổ tay màu đen lao tới tầm mắt.
Lục Thời trầm mặc đổi cái đĩa của mình cho Sở Dụ.
Sở Dụ nhìn kỹ, phát hiện trong cái đĩa Lục Thời đổi tới, mỗi một cái xương trong thịt cá đều bị lựa sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.