Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Chương 87:




Thời gian từng ngày, từng ngày qua đi càng nhanh.
Thi xong kỳ thi cuối kỳ hai lớp mười một chính là kỳ nghỉ hè ngắn ngủi, sau đó bắt đầu học thêm trước lớp mười hai.
Đợi khi Sở Dụ ngẩng đầu lên từ đống bài thi, phát hiện ra ánh mặt trời gay gắt đã không còn nữa, bởi vì mấy trận mưa mùa thu, không khí đều trở nên mát mẻ.
Lý Hoa cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, “Không biết lá cây bạch quả bên đạo quán trên núi Dẫn Phượng đã chuyển vàng hay chưa.”
Phương Tử Kỳ tiếp lời, “Chúng ta vẫn còn cơ hội ra ngoài đi du lịch mùa thu sao? Không có, không thể nào, đừng vọng tưởng.”
“Lớp phó học tập, vành mắt đen sắp thành trang sức tiêu chuẩn rồi, cậu có muốn tìm thời gian ngủ một giấc tử tế hay không?”
Sở Dụ duỗi hông, lại nhớ ra, “Đúng rồi, ban nãy tôi đang nghe tiếng Anh, có phải thầy Diệp đã tới đây một chuyến, nói gì đó không?”
Lý Hoa trả lời câu hỏi của cậu, “Thầy Diệp nói, ngày mai là mồng Một tháng Chín, chính thức khai giảng, phải cùng nhau tới hội trường lớn tham gia lễ khai giảng.”
“Đã mồng Một tháng Chín rồi?”
Tư thế cứng lại, gần đây Sở Dụ không có cảm giác gì với ngày tháng cả, không nhịn được cảm khái, “Thời gian trôi qua thật nhanh!”
Phương Tử Kỳ bổ sung, “Còn có, tiết tự học buổi tối đổi thành họp lớp, thầy Diệp chủ trì. Tôi đang đoán, có lẽ bài thơ mới của thầy Diệp vừa mới chào đời, không nhịn được phải mời chúng ta giám định thưởng thức.”
Sở Dụ dùng tay chống cằm, “Nói thật lòng, tôi cảm thấy trình độ viết thơ của thầy Diệp đã cao hơn không ít. Các cậu có còn nhớ hay không, khai giảng năm lớp mười một, câu ‘Ếch kêu không dứt giữa ruộng hoang, cóc nhảy lên trước khung cửa sổ’, lúc đó tôi còn nghĩ, bài thơ này viết thật sự có cảm giác thôn quê!”
Mộng Ca vừa mới chơi bóng rổ xong, xách theo bình nước qua đây, đúng lúc nghe thấy câu này, được gợi lên trí nhớ, “Ôi đậu má, không ngờ giáo hoa cậu vẫn còn nhớ! Các cậu không biết chứ, hôm ấy thầy Diệp đọc xong, bạn nữ ngồi đằng trước tôi lặng lẽ nói, nếu như trước cửa sổ suốt ngày có cóc nhảy tới nhảy lui, bạn nữ ấy sẽ nhất định hét chói tai hai mươi tư tiếng đồng hồ! Sau đó bạn cùng bàn của bạn nữ ấy bày tỏ, nếu như thứ nhảy tới nhảy lui bên ngoài cửa sổ là ếch trâu thì tốt, có thể bắt làm thịt kho tàu!”
“Thịt ếch trâu kho tàu? Ý kiến này rất được đó!”
Nói xong, Sở Dụ nhìn về phía sau Mộng Ca, “Ai, Lục Thời đâu rồi, không phải các cậu cùng đi chơi bóng sao, sao không về cùng nhau?”
“Lục Thần nói chuẩn thật đấy, cậu ấy nói chắc chắn cậu sẽ hỏi.”
Mộng Ca lấy tay làm quạt, “Trên đường quay lại, gặp phải giáo viên môn toán, thầy ấy đang buồn phiền vì một câu hỏi không biết có bao nhiêu cách giải, thấy Lục Thần, thầy lập tức mạnh mẽ kéo lại. Bây giờ Lục Thần đang ở trong văn phòng, có lẽ đây chính là sự bận rộn thuộc riêng về học thần?”
Sở Dụ gật gật đầu, lập tức không ngồi nổi nữa.
“Là vậy sao.” Cậu đứng dậy, “Tôi ra ngoài hóng gió!”
Lý Hoa mở miệng, “Phiên dịch: Tôi ra ngoài đón Lục Thần!”
Bị vạch trần, vẻ mặt của Sở Dụ vẫn tự nhiên như cũ, “Ừ, thuận tiện đón cậu ấy.”
Đi ra khỏi phòng học từ cửa sau, Sở Dụ đi dọc theo hành lang đi về phía văn phòng. Trên mặt đất có hai con chim sẻ đang đậu, Sở Dụ vừa đi lại gần, bọn chúng phản ứng nhanh nhạy bay đi mất.
Văn phòng ở tận cuối hành lang, Sở Dụ không tới quá gần, đứng chờ ở một bên lan can.
Trên sân thể dục và trên trục đường chính, tràn ngập biểu ngữ hoan nghênh học sinh mới nhập học, nghe nói tượng điêu khắc ở đài phun nước trước cổng, hai ngày trước cũng được lau qua hai lần.
Không biết là bạn học nào nhàn rỗi không có việc gì làm, cực kỳ nhiệt tình, còn làm một bộ quần áo mới cho tượng điêu khắc, mặc lên trong đêm.
Sáng sớm chủ nhiệm giáo dục vừa đi vào cổng trường đã giật mình cho rằng bản thân ông sinh ra ảo giác. Sau đó tự mình động thủ, cởi quần áo làm cay mắt người ta xuống, lập một tấm biển cảnh cáo – Cấm mặc quần áo cho tượng điêu khắc!
Sở Dụ phát ngốc, không biết suy nghĩ đã bay được bao xa rồi, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng kêu, cậu xoay người lại, nhìn thấy Lục Thời đi từ trong văn phòng ra.
Áo sơ mi trắng dưới ánh mặt trời vừa chói mắt vừa rực rỡ, tay áo được xắn tới khuỷu tay, lộ ra chiếc dây chuyền bằng sợi dây bện thừng màu đen.
Lục Thời bước lại gần, tư thế đứng thoải mái, trong mắt hàm chứa ý cười nhàn nhạt, “Tới đón anh hả?”
“Đâu có, em chỉ ra ngoài hóng gió thôi, không chú ý nên đi xa hơn chút.”
Tai Sở Dụ không hiểu tại sao lại đỏ lên, hỏi Lục Thời, “Đã làm ra đề chưa, có khó không?”
“Không khó, anh làm cùng với thầy, tìm ra được bảy cách giải.” Lục Thời đi ở bên ngoài, giúp Sở Dụ cản ánh mặt trời.
Đi qua hành lang bên ngoài phòng học, Sở Dụ đột nhiên nhớ ra, “Có người đã từng ghét em, còn không muốn ngồi chung bàn với em!”
Lục Thời tiếp lời, “Có một người, bây giờ thích em, không muốn rời khỏi em một giây.”
Giọng anh rất khẽ, giống như trộn lẫn một ly rượu trong, có hiệu quả say lòng người.
Sở Dụ nghe xong, không nhịn được nghiêng đầu cười lên.
Tới tiết tự học buổi tối, tất cả mọi người đều nhỏ giọng thảo luận, tại sao thầy Diệp lại họp lớp. Cuối cùng nhất trí cho rằng, khẳng định là thầy Diệp có bài thơ mới, không thể chờ đợi được muốn chia sẻ với bọn họ.
Thế là, khi thầy Diệp vừa mới bước vào phòng học, phát hiện ra học sinh cả lớp đều chờ mong nhìn ông.
Thầy Diệp cúi đầu nhìn quần áo của mình, xác định không cài sai khuy áo, ông thấp thỏm không yên mở miệng, “Các em, ánh mắt thế này của các em làm thầy có chút luống cuống!”
Mộng Ca cướp lời, “Thưa thầy, chúng em đều đang chờ mong thầy đọc thơ cho chúng em ạ!”
Thầy Diệp nghe vậy cười lên, “Chờ thơ sao? Thật sự tôi chưa viết! Cả tháng này, tổ bộ môn ngày nào cũng họp, cuộc họp phiền phức đã mài mòn nhiệt tình viết thơ của tôi, các em đừng mong chờ nữa.”
Ông gọi, “Lớp trưởng và lớp phó học tập qua đây, phát cho mỗi bạn một tờ.”
Chỉ một lát sau, một tờ giấy màu sắc rực rỡ có khoảng trắng được đặt trước mặt mỗi người.
Thầy Diệp nói, “Ngày mai là mồng Một tháng Chín, phải đi tham gia lễ khai giảng và đại hội cổ vũ, cái này tôi đã tham gia mấy lần rồi, không có ý nghĩa gì cả, cho nên buổi tự học tối ngày hôm nay, chúng ta dùng để họp lớp. Không phải đã nói làm gì cũng phải có cảm giác nghi thức sao, chúng ta muốn làm nghi thức, để cho mọi người có cảm giác chân thực rằng đã vào lớp mười hai.
Mọi người trong lớp rất tò mò, “Thưa thầy, vậy tờ giấy này để làm gì?”
Thầy Diệp cũng có một tấm, ông cầm trong tay, vẫy vẫy, “Viết mục tiêu đại học hoặc là điểm số, hoặc là viết ước mơ, viết tương lai mà các em theo đuổi đều được, không đề bài, các em tự mình phát huy!”
Sở Dụ nhận được một tờ giấy màu lam, cậu tìm một chiếc bút trong ngăn bàn ra, bắt đầu viết.
“Hi vọng thi đỗ trường của Lục Thời. Hi vọng cuộc sống sau này mỗi ngày đều tươi sáng. Hi vọng trở thành người lợi hại.”
Viết xong, cậu quay đầu qua, nhìn của Lục Thời, kết quả phát hiện, trên giấy trống không, bút của Lục Thời còn chưa chuyển động.
“Anh, anh không viết sao?”
Mặt mũi Lục Thời thâm trầm, lộ ra một chút lạnh lùng, nhưng không có sự buồn bực và nóng nảy.
Dưới bàn học, Lục Thời nắm ngón tay Sở Dụ, xoa nắn đùa nghịch, trả lời, “Bởi vì mục tiêu, ước mơ, cùng với tương lai theo đuổi, đều đã ở bên cạnh anh rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.