Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Chương 1:




Đường Thanh Xuyên là một con đường cũ, kiến trúc lộn xộn, cũ nát, những quảng cáo cáo làm giấy tờ, cho vay, bán thuốc, giống như sinh trưởng trên bức tường xi măng bụi bặm. Đường dây điện chằng chịt mắc trên đỉnh đầu, lớp vỏ cao su bên ngoài đã bọc một tầng bụi dày, đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu.
Sở Dụ đã lang thang xung quanh đây hơn nửa tiếng đồng hồ, thành công lạc đường.
Tháng tám, lại còn là thời gian nóng nhất trong ngày, Sở Dụ bực bội trong lòng.
Cậu thành thật suy nghĩ lại, bản thân nhìn thấy một tài khoản mạng xã hội đăng bài công lược mỹ thực ẩn dấu ở bản địa, bị một tấm ảnh chụp thịt bò hầm và mấy dòng chữ miêu tả làm cho ứa nước miếng, sau đó liền chạy tới nơi quỷ quái vừa cũ vừa nát này —
Thực sự là ngu ngốc.
Trong đầu óc toàn là những suy nghĩ linh tinh vụn vặt, Sở Dụ không dừng bước chân, rẽ qua góc tường, mơ hồ nghe thấy động tĩnh không nhỏ. Cậu chần chừ đi lên trên vài bước, thò đầu qua nhìn, không ngờ rằng dưới nhiệt độ ba mươi, bốn mươi này lại có người tụ tập đánh nhau?
Trong ngõ nhỏ chật chội, hai phe đứng hai bên.
Một bên khoảng chừng bảy tám người, mặc chiếc áo ba lỗ màu đen, cánh tay xăm kín, chỉ cần là nơi lộ thịt ra toàn bộ đều là hình xăm Thanh Long, vừa nhìn đã biết là dạng lăn lộn xã hội, khí thế hùng hổ, rất không dễ chọc.
Bên còn lại chỉ có một người, từ góc độ nhìn lén của Sở Dụ, chỉ thấy một nửa sườn mặt của người kia, tuổi không lớn, mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, thoải mái, quần bò, lộ ra cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, so sánh với một đám xăm trổ đầy tay kia, rất dễ bị đánh chết.
Sở Dụ suy nghĩ vài giây, dù sao vẫn cảm thấy đây là tình huống có thể mất mạng người, cậu nhanh nhẹn gọi 110 báo cảnh sát.
Theo dự đoán, loại đánh nhau này, bên gây chuyện sẽ có lời dạo đầu trước, nói rõ đầu đuôi nguyên nhân, hoặc là thể hiển một chút lực uy hiếp của mình.
Đại ca của bên xăm trổ mặc một chiếc quần đùi thể thao màu đỏ tươi, vóc dáng cường tráng, bắp thịt gai mắt, còn đeo một chiếc khuyên mũi sáng lấp lánh. Hắn ta vô cùng có phong độ của đại ca đi từng bước về phía trước, hất cằm nhìn như nhìn một thằng nhãi con, “Lục Thời, con mẹ mày thành thật quỳ xuống dập đầu nhận tội với các ông, hôm nay các ông sẽ để lại cho mày một cánh tay!”
Hắn vừa nói xong, đám đàn em đằng sau phối hợp cười vang.
Sở Dụ nín thở lặng lẽ nhìn xung quanh, không nhịn được phỉ nhổ trong lòng, lời kịch của đại ca xăm trổ không ổn mấy, vừa cũ vừa không có khí thế.
“Phí lời như vậy? Tao còn chưa ăn cơm trưa, có hơi đói rồi, tiết kiệm thời gian, bọn mày lên cả đi.”
“…………..”
Hả?
Sở Dụ hít một hơi.
Giọng nói lười nhác này, nghe rất hay, rất bắt tai, nhưng lời thoại thực sự quá ít, hơn nữa còn thêm ngữ khí hờ hững lại khinh bỉ, trình độ khiêu kích 100%.
Sở Dụ còn cho rằng mấy đại ca xăm trổ kia không nhịn được muốn động thủ, nhưng bọn họ lại không làm thế, đại ca mặc quần đùi thể thao màu đỏ không nhúc nhích, dường như có vài phần — kiêng kị?
Người tên Lục Thời kia tư tưởng thoải mái, vẫn là ngữ khí lười nhác, mở miệng mang theo vài phần hiệu quả công kích, “Không dám? Vậy quỳ xuống gọi ba tiếng ông nội, ông sẽ để các cháu đi, thế nào?”
Anh nói ra những lời này, ngữ khí bình ổn, không hề vấp. Nhưng sử dụng vào hoàn cảnh lúc này, giống như vứt que diêm đã đốt vào trong thùng rác, “Bùng” lên một tiếng nổ!
Đôi mắt tam giác của đại ca quần đỏ đen sì, cơ bắp phồng lên, một giây sau, chỉ thấy nắm đấm xăm hình Thanh Long bị nắm chặt lại, Lục Thời túm chặt lấy nắm đấm của đối phương kéo xuống dưới, đồng thời co chân, lên gối vào giữa bụng đối phương.
Âm thanh đập vào thịt nặng nề vang lên, Sở Dụ nghe thôi cũng cảm thấy đau.
Bị lên gối một cái, đại ca quần đỏ theo bản năng cong lưng, há miệng nôn khan, ngay sau đó lại bị Lục Thời đá vào đầu gối. Trong nháy mắt, hắn ngã xuống mặt đất liên tục ho, giống như chó chết không đứng dậy được.
Lục Thời lại nói tiếp, “Chậc, dễ đánh như vậy sao” Chỉ là một câu trần thuật, nhưng anh cố tính kéo cao âm cuối lên, điểm miệt thị đạt tối đa.
Quả nhiên, mấy tên xăm trổ đằng sau bắt đầu nổi giận, vừa mắng chửi, vừa vọt lên như ong vỡ tổ.
Tới lúc này, Sở Dụ mới nhìn rõ mặt Lục Thời.
Oa, không ngờ rằng lại là một anh đẹp trai!
Khuôn mặt kia mạnh mẽ chấn động thị giác, Sở Dụ chậm chạp hoàn hồn, lúc này, thân thủ Lục Thời nhanh nhẹn đã liên tiếp đánh ngã vài người.
Người này khi đánh nhau trên mặt không hề có một chút máu nóng hay hưng phẩn, ngược lại, vẻ mặt hờ hững, trong mắt không hề có độ ấm, con mắt đen trầm, lạnh thấu người.
“Rắc” một tiếng, tiếng khớp xương giòn vang, cổ tay của một tên xăm trổ bị bẻ gãy, đau đớn kêu lên. Dường như bị tiếng gào khóc này làm phiền, Lục Thời xoay tay, đánh vào cằm đối phương.
Thế giới yên lặng.
Trong ngõ nhỏ này, chỉ còn lại âm thanh nặng nề đánh vào da thịt, cùng với tiếng thở hổn hển kêu đau.
Người ngã đầy đất, chỉ còn lại một tên xăm trổ cuối cùng đứng ở đó.
Người kia ý chí cầu sinh rất mạnh, quăng côn gỗ không biết nhặt ở đâu trong tay đi, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống mặt đất, “Từ nay trở đi cậu chính là bố ruột của tôi! Ông nội tôi! Tôi………
“Ồn chết người.”
Tên xăm trổ lập tức im miệng.
Lá gan hắn run rẩy đánh giá thiếu niên trước mắt này, ánh mắt đối phương tràn đầy sự tàn bạo, nhìn người giống như đang nhìn cọc gỗ, âm trầm không hề có một chút khí tươi sáng.
Mùa hè nóng nực, hắn lại cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Trên cánh tay trái của Lục Thời bị rạch một vết, máu tươi theo đầu ngón tay chảy xuống dưới mặt đất, anh cũng không quan tâm, đưa mắt nhìn người đang quỳ dưới mặt đất phát run, nói, “Nhìn đủ chưa?”
Sở Dụ đã sớm chú ý tới vết thương trên cánh tay người kia, nhìn chằm chằm không chớp mắt vệt máu rơi xuống, có chút hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy cổ họng khô rát, còn ngứa, khát nước, nhưng lại không muốn uống nước, như vậy là thế nào?
Theo gió hè khô nóng thổi qua, Sở Dụ chun mũi, dường như ngửi được một mùi gì đó rất thơm, nhưng ngửi kĩ lại, mùi kia đã không thấy đâu nữa.
Thực sự là rất thơm…….
Đang mê mẩn, đột nhiên cậu nghe thấy câu hỏi ba từ kia – bối rối, bản thân bị phát hiện rồi, đây là đang nói với cậu?
Đi ra từ góc tường, đối diện với ánh mắt đen trầm của vị đại ca xã hội một mình chọi tám này, tim Sở Dụ rung lên một cái, nhớ tới đối phương ban nãy ra tay tàn nhẫn, cậu không xoắn xuýt vấn đề có khát hay không nữa, vội vàng bày tỏ lập trường, “Tôi chỉ là người qua đường thôi!””
Cậu chớp mắt vài cái, ngừng thở, thấy người kia vẫn nhìn chằm chằm mình, vội vàng cổ vũ tinh thần. “Thực ra, tôi……tôi vừa mới báo cảnh sát rồi…………”
Đồn công an đường Thanh Xuyên.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Sở Dụ tới đồn công an, nhìn thấy gì cũng đều lạ lẫm. Trong căn phòng không lớn, mấy tên xăm trổ nằm đầy đất, đang gào khóc kêu đau, “Đồng chí cảnh sát! Chính là thằng nhóc kia! Cmn còn nhỏ tuổi mà xuống tay ác độc như vậy! Đậu, cô mau tìm bác sĩ tới xem tay cho tôi, tay trái của ông đây có phải hỏng rồi không!”
Phụ trách ghi chép là hai vị cảnh sát nhân dân, một nam một nữ. Nữ cảnh sát khoảng ba mươi tuổi, cau chặt mày, “Yên lặng! Còn kêu gào nữa thử xem? Mấy người các anh, tiền án còn dày hơn cả từ điển, tháng này còn chưa qua một nửa, đếm thử xem, đây là lần thứ mấy vào đây rồi? Thực sự cho rằng chỗ chúng tôi mở điều hòa không phải trả tiền điện hả!”
Gào xong, nữ cảnh sát nhìn về phía hai người Sở Dụ, giọng nói dịu dàng thêm tám độ, “Tới đây, đừng sợ, bây giờ các cháu rất an toàn, có thể nói cho bọn cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nói xong, còn đứng dậy rót cho hai người họ cốc nước ấm, cho mỗi người một viên kẹo hoa quả.
Đại ca quần đỏ bị đánh tới nỗi dạ dày chua xót muốn nôn, cướp lời nói, “Thằng nhãi con kia ——“
Nữ cảnh sát: “Anh câm miệng!”
Sở Dụ cúi đầu, hai tay cầm cốc giấy dùng một lần, lén lút nhìn Lục Thời ngồi bên cạnh mình.
Không giống như lúc trước, người ngồi bên cạnh cậu đã bỏ đi vẻ mặt tàn ác cùng sắc bén, yên lặng ngồi ở chiếc ghế dựa lam nhạt, thân hình mảnh khảnh, lưng thẳng, tư thế ngồi rất dễ nhìn. Cánh tay phải xinh đẹp đặt lên đầu gối, dưới ánh sáng đèn trắng lạnh trong đồn công an, mạch máu dưới da hơi xanh xao. Vết thương trên cánh tay trái máu đã ngừng chảy, được ống tay áo che khuất, không nhìn thấy, thật tiếc —–
Tiếc gì nhỉ?
Không chú ý tới cảm xúc kỳ quái trong lòng này, buông cốc nước ra, Sở Dụ cảm thấy đói, lại bóc kẹo hoa quả mà nữ cảnh sát đưa cho, nhét vào trong miệng ngậm, sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, chuẩn bị trả lời câu hỏi của cảnh sát.
Nhưng cậu vừa mới mở miệng, còn chưa phát ra âm thanh gì, đã bị phát ngôn của Lục Thời cắt ngang.
“Cháu tên là Lục Thời, năm nay mười bảy tuổi, là học sinh lớp mười một, đây là bạn của cháu.”
Không giống như cậu tưởng tượng, đại ca xã hội còn đi học, đang học lớp mười một sao?
Không đúng, đây không phải là trọng điểm.
Sở Dụ trừng mắt nhìn, phản ứng lại, người “bạn học” tên là Lục Thời của mình, định bắt đầu nói dối hả?
Đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Lục Thời nhìn qua, Sở Dụ bị dọa nhảy dựng, cắn vỡ cả viên kẹo đang ngậm trong miệng.
Trong đầu điên cuồng hiện lên hình ảnh Lục Thời lạnh lùng đấm người, cùng với sự hung tàn sắc bén lạnh thấu xương của anh khi đánh nhau, cậu do dự vài giây, quyết định phối hợp diễn với anh.
“Cháu tên là Sở Dụ, mười bảy tuổi, chúng cháu là bạn học.”
Mặt cậu nhỏ, ngũ quan rất xinh đẹp, da vừa mềm vừa trăng, màu tóc trời sinh đã nhạt, dưới ngọn đèn hơi hiện màu nâu, chất tóc cũng mềm mại, ánh mắt trong veo, là diện mạo không hề có tính công kích. Cộng thêm vẻ mặt tín nhiệm khi nhìn người khác, rất dễ dàng khơi dậy ý muốn bảo vệ của vị nữ cảnh sát.
Nữ cảnh sát vẻ mặt thân thiết, “Không sao, từ từ nói.” Nói xong, cô lại lấy một viên kẹo cho Sở Dụ, “Hôm nay bị dọa rồi nhỉ?”
Sở Dụ đưa tay nhận lấy kẹo, lễ phép nói cảm ơn, lại vì đang ngậm kẹo, lời nói ra mơ hồ mềm mại, “Vâng, cháu thực sự đã bị dọa rồi.”
Nhưng tiếp theo, Sở Dụ không biết nên nói gì, dứt khoát quay đầu nhìn Lục Thời, đợi “bạn học” thể hiện kỹ năng diễn xuất.
Vừa nhìn, cậu phát hiện đại ca xã hội này càng nhìn càng đẹp mắt, ngũ quan rất tinh tế, làn da trắng, mũi cao, mắt đen, lông mi cũng dài, đôi mắt hai mí phác họa theo hình dáng của mắt, đuôi mắt hẹp dài xinh đẹp.
Tiếp nhận ám thị của Sở Dụ, Lục Thời nghiêng đầu, nhìn mấy tên xăm trổ đằng sau, lại nhanh chóng thu hồi tầm nhìn, mở miệng nói, “Hôm nay………..cháu với Sở Dụ hẹn nhau cùng ra ngoài xem phim mới ra rạp, đi vào ngõ nhỏ là do muốn đi đường tắt gần hơn, không ngờ rằng đúng lúc gặp phải đám người này đang đánh nhau.”
Sở Dụ kinh ngạc, hẹn xem phim cái mông, mặt không biến sắc, không hổ là đại ca xã hội!
Cậu yên lặng xé giấy gói kẹo hoa quả, trước tiên ngậm kẹo tự an ủi bản thân mình.
Đằng sau, mấy tên xăm trổ ngồi một hàng, đại ca quần đỏ thô bạo nói, “Cút con mẹ mày đi! Thằng chó con còn bịa chuyện bịa tới cả anh Cường nhà mày, mày —“
“Im lặng! Nghe không hiểu sao? Nữ cảnh sát tức giận khiển trách, “Giọng lớn như vậy, dọa tới mấy bạn nhỏ thì làm sao!”
Sở Dụ tự giác, giả vờ run lên một cái, dáng vẻ yếu ớt như bị giọng nói lớn của tên xã hội đen dọa tới. Sau đó lại được một viên kẹo hoa quả an ủi, cậu vui vẻ nhét vào trong miệng.
Lục Thời tiếp tục nói, “Cháu và Sở Dụ nhìn thấy bọn họ đánh nhau, dường như có mâu thuẫn gì đó, cháu nghe thấy có người trong đó nói, cái gì mà đã mấy lần gặp chuyện rồi, anh em có mấy người bị thương, anh Cường cũng không chịu ra mặt, lão đại như vậy không đủ tư cách, có người khác lại phản bác, cãi nhau một hồi thì đánh nhau. Đại khái là như thế, chúng cháu thấy tình hình không ổn, nhớ tới lời dạy của thầy cô, Sở Dụ liền dùng điện thoại báo cảnh sát.”
A?
Không cẩn thận lại cắn vỡ viên kẹo trong miệng, đương sự Sở Dụ ánh mắt ngỡ ngàng, phối hợp gật đầu, một bên lặng lẽ nghĩ thầm trong lòng, tình tiết quả thực logic, nghe còn rất chân thật.
“Mẹ nó, nó nói dối!”
Bị nữ cảnh sát nhìn chằm chằm, anh Cường im lặng, ngồi xuống lại, đầu ngón chân sắp nghiền nát sàn nhà.
Anh Cường là người thu phí bảo vệ ở gần đường Thanh Xuyên, trừ trước tới giờ hoành hành ngang ngược, không ngờ rằng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, đụng vào người này.
Trong lòng hắn thầm oán giận, thằng oắt con thoạt nhìn không thể đánh nhau, lên gối một cái suýt chút nữa đá văng dạ dày hắn! Bây giờ thì sao, không biết ở đâu chui ra một bạn học, kẻ hát người phụ họa, ở trong đồn công an giả vờ thuần khiết, thế nhưng không có ai nghi ngờ gì cả! Con mẹ nó mọi người mắt mù cả rồi sao!
Sở Dụ ăn kẹo, khi nói chuyện cũng mang theo vị ngọt, giọng nói mềm mại, “Đúng, là cháu báo cảnh sát, đây là điện thoại của cháu, trên đó vẫn còn nhật ký cuộc gọi. Cảnh tượng lúc đó làm cháu sợ gần chết, may mắn các cô tới đúng lúc!”
Nữ cảnh sát ôn tồn nhỏ nhẹ, “Đây là việc các cô phải làm, đừng sợ, sau này nếu như gặp phải chuyện này, nhớ phải gọi điện thoại báo cảnh sát.”
Sở Dụ liên tục gật đầu, Lục Thời cũng nói tiếp, “Vâng, thầy cô đã từng nói, giữ gìn trật tự xã hội là trách nhiệm của mỗi công dân chúng ta.”
Nghe thấy Lục Thời lưu loát nói ra những lời này, Sở Dụ lại nhìn người “bạn học” này một cái.
Chuyện này đã rất rõ ràng, bọn anh Cường còn phải ở lại chịu phê bình giáo dục, Sở Dụ với Lục Thời ký tên vào bản ghi lời khai là có thể đi rồi.
Trước khi bước ra cửa, anh Cường ngồi xổm trên mặt đất, vẫn duy trì tư thế hai tay ôm đầu, cố gắng nâng cằm, chạm phải tầm mắt của nữ cảnh sát, gọi Lục Thời lại, “Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, mấy anh em ông đây là người của bang Thanh Long, bọn mày ở bang phái nào? Có gan thì báo cáo ra! Đợi ông đây ra ngoài rồi luận bàn thêm lần nữa!”
Sở Dụ nghĩ thầm, chẳng trách được xăm toàn hình Thanh Long, thật sự còn tên là bang Thanh Long.
“Bang Thanh Long rất lợi hại sao? Sở Dụ ló nửa đầu ra từ sau lưng Lục Thời, âm thanh vang dội, trả lời, “Chúng tôi còn là Đoàn thanh niên Cộng sản đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.