Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 289: Báo Danh Đạo Nhất




Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Cảnh Ngôn đang nhắm mắt vận chuyển Thương Khung Đệ Nhất Thần Công hấp thu khối linh thạch cực phẩm, chợt nghe bên ngoài có tiếng hỏi:
- Cảnh Ngôn tiểu hữu có đây không?
Cảnh Ngôn mở mắt ra:
- Là chủ quản Lãnh Ca? Mời vào.
Cảnh Ngôn đang ổn định cảnh giới chứ không phải đột phá nên không sợ bị ảnh hưởng.
Cửa phòng bị đẩy ra, Lãnh Ca bước vào.
Nhóm người Đạo Nhất học viện Thư Linh đi đằng sau.
Lãnh Ca vào phòng, không tiếc lời cung duy:
- Ha ha, Cảnh Ngôn tiểu hữu thật giỏi, xông Thiên Trận giành kim lệnh. Trong địa vực Lam Khúc quận thành giờ Cảnh Ngôn tiểu hữu là thiên tài đệ nhất trong ba mươi năm ay.
Lãnh Ca biết chuyện Cảnh Ngôn giành được kim lệnh.
Cảnh Ngôn xua tay nói:
- May mắn thôi.
Cảnh Ngôn nhướng chân mày nhìn hướng Thư Linh:
- Thư Linh chưởng viện?
Nếu bảo Cảnh Ngôn không có bất mãn gì với Thư Linh là không thể nào, tuy không bằng căm thù Thương Khúc, Hoàng Lạc, nhưng nàng đại biểu Đạo Nhất học viện hạ lệnh phong sát Cảnh Ngôn.
Thư Linh cười tươi, tư thái rất thấp:
- Cảnh Ngôn!
Khánh Mặc cười sang sảng nói:
- Cảnh Ngôn, ta biết ngay ngươi không giống bình thường, từ lúc ở Đông Lâm thành là ta đã biết.
Cảnh Ngôn cười chắp tay với Khánh Mặc:
- Khánh Mặc chấp sự!
Cảnh Ngôn luôn cảm kích Khánh Mặc, lúc trong phủ thành chủ Đông Lâm thành là y bênh vực hắn, ân tình này hắn luôn ghi nhớ.
Thư Linh nhìn Cảnh Ngôn lại ngó Khánh Mặc, khóe môi cong lên. Thư Linh mang Khánh Mặc lại đây là có ý đồ hết, nàng biết y và Cảnh Ngôn có chút tình cảm. Có Khánh Mặc ở đây sẽ dễ nói chuyện hơn chút, ít ra Cảnh Ngôn sẽ không trở mặt tại chỗ.
Thư Linh nói sao cũng là chưởng viện ngoại viện Đạo Nhất học viện, nếu bị Cảnh Ngôn trở mặt thẳng thừng thì nàng cũng mất mặt. Thư Linh không hiểu nhiều về Cảnh Ngôn, không biết con người hắn thế nào, nhưng cảm thấy tính cách của hắn sẽ không quá hiền.
Nếu hắn tốt tính đã không giết Thương Long ngay trong Quận Vương phủ, lại còn khiêu chiến chưởng viện ngoại viện Thần Phong học viện Thương Khúc. Nhìn sao thì Cảnh Ngôn là loại người tính tình không dễ chọc.
Lãnh Ca cười từ biệt:
- Ha ha, các vị từ từ nói chuyện, ta còn có chuyện xin cáoi từ.
Lãnh Ca biết đám người Thư Linh đến tìm Cảnh Ngôn để nói xin lỗi, gã ở lại thì không được tốt lắm.
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
- Chủ quản Lãnh Ca cứ tự nhiên.
Sau khi Lãnh Ca đi Thư Linh nói thăngr:
- Cảnh Ngôn, ta đến xin lỗi. Ngày đó ta đại biểu Đạo Nhất học viện hạ lệnh phong sát với ngươi là không ổn, mong Cảnh Ngôn hãy tha thứ cho ta.
Thư Linh đặt tư thái rất thấp, nàng là chưởng viện ngoại viện Đạo Nhất học viện mà nhỏ nhẹ xin lỗi thế này rất hiếm có.
Cảnh Ngôn nhìn Thư Linh, hắn không phải loại người được nước lấn tới. Khi thấy Thư Linh tìm đến cửa là Cảnh Ngôn không để bụng chuyện lệnh phong sát nữa, giờ nghe nàng chân thành xin lỗi, nếu hắn vẫn khư khư cố chấp thì không ổn.
Đương nhiên nếu Thư Linh không đến một chuyến Cảnh Ngôn có lẽ thật sự không chọn Đạo Nhất học viện.
Vào ba học viện lớn là chuyện tốt, có lợi cho Cảnh Ngôn, nhưng hắn không chỉ có một con đường để đi, hắn còn có đường lui. Hắn có thể tham gia Hiệp Hội Đan Sư, cũng sẽ được nhiều tài nguyên, vì Cảnh Ngôn là đan sư.
Trên đời này hầu như không có đan sư buồn rầu vì việc kiếm tài nguyên tu luyện.
Cảnh Ngôn cười xua tay:
- Thư Linh chưởng viện nói quá lời.
Thư Linh bổ sung thêm:
- Cảnh Ngôn, ta đến đây chỉ để bày tỏ xin lỗi, còn về ngươi có thể tham gia Đạo Nhất học viện hay không, đương nhiên ta hy vọng ngươi sẽ vào nhưng không bắt buộc.
Cảnh Ngôn nheo mắt, Thư Linh nói thì dễ nghe nhưng nếu không vì hắn tham gia Đạo Nhất học viện sợ là nàng không đến đây, tư thái thấp xin lỗi võ giả cảnh giới Tiên Thiên như hắn.
Cảnh Ngôn sẽ không vạch trần việc này.
Khánh Mặc ở một bên lớn tiếng nói:
- Cảnh Ngôn, lúc trong Đông Lâm thành ngươi đã hứa với ta sẽ ưu tiên suy xét tham gia Đạo Nhất học viện!
Cảnh Ngôn lắc đầu cười nói:
- Khánh Mặc đại ca có trí nhớ rất tốt.
Khánh Mặc nói:
- Tất nhiên rồi.
Cảnh Ngôn nhìn Thư Linh, nói:
- Thư Linh chưởng viện, qua vài ngày ta sẽ đi Đạo Nhất học viện báo danh.
Thư Linh lộ vẻ mừng rỡ, có câu nói này thì nàng hoàn toàn yên dạ.
Mấy ngày sau tu vi Tiên Thiên hậu kỳ của Cảnh Ngôn hoàn toàn ổn định.
Hôm qua Cảnh Thanh Trúc đến gặp Cảnh Ngôn, giao cho hắn số linh thạch có được từ đan dược đấu giá trong hội đấu giá lục ngọc mà hắn ủy thác nàng đại diện, tổng cộng hơn hai mươi sáu vạn khối linh thạch.
Đạo Nhất học viện ở góc đông bắc Lam Khúc quận thành, một viện lạc cực kỳ to lớn, trong sân có một dãy núi.
Tức là dãy núi nằm trong chuvi viện lạc Đạo Nhất học viện, có thể thấy học viện khổng lồ cỡ nào.
Mấy ngày nay khá nhiều võ giả đến Đạo Nhất học viện báo danh.
Võ giả qua ba học viện lớn khảo hạch giành được đồng lệnh tôgrn cộng hơn hai ngàn bảy trăm người, trừ bỏ hơn một trăm người xông Địa Trận không thành công bị bỏ tư cách, còn lại hơn hai ngàn năm trăm gần sáu trăm người có thể vào ba học viện lớn làm đệ tử.
Nên có ít nhất mấy trăm võ giả thi đậu khảo hạch mùa này tham gia Đạo Nhất học viện, có khi được một ngàn người.
Cảnh Ngôn mặc áo trắng một mình đi tới trước cổng lớn Đạo Nhất học viện.
Khi Cảnh Ngôn đến trước cửa chờ đi vào, bên cạnh có người lên tiếng:
- Ngươi cũng là người mới muốn vào Đạo Nhất học viện?
Nói chuyện là một thiếu nữ mặc váy dài xanh nhạt, thanh lệ thoát tục, trông mát mắt.
Cảnh Ngôn nhìn đối phương, mỉm cười gật đầu:
- Đúng rồi.
Trương Mẫn cười ngọt ngào nhìn Cảnh Ngôn:
- Ừm, vậy ngươi đi theo ta, ta mang ngươi báo danh. Báo danh xong ngươi là đệ tử chính thức của Đạo Nhất học viện chúng ta. À, ta tên Trương Mẫn, còn ngươi?
Cảnh Ngôn đáp:
- Ta tên Cảnh Ngôn.
Trương Mẫn nói:
- Cảnh Ngôn, sau này phải gọi ta là sư tỷ, ta vào Đạo Nhất học viện đã năm năm.
Tính cách của Trương Mẫn có vẻ sáng sủa, Cảnh Ngôn là người mới nhưng nàng không hề lên mặt, đối xử rất thân thiết với hắn.
Hai người đi song song, Trương Mẫn tùy ý tán gẫu:
- Mấy ngày qua rất nhiều võ giả báo danh Đạo Nhất học viện nên ta đến hỗ trợ.
Rất nhanh hai người đi vào Đạo Nhất học viện.
Cổ thụ chọc trời, suối mát tóc rách.
Có vẻ hoàn cảnh Đạo Nhất học viện tốt hơn Thần Phong học viện chút.
Cảnh Ngôn đi bên cạnh Trương Mẫn, hơi nheo mắt, hít thở loáng thoáng có mùi thơm từ người nàng.
Lâu rồi hắn không nhàn nhã thoải mái như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.