Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 242: Lòng có ý xấu




Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Thiên Mục Đan tỏa vầng sáng tím, vừa lấy ra mùi thuốc thoang thoảng lan tỏa trong không khí.
Mộ Liên Thiên nhìn chằm chằm đan dược trong tay Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn mỉm cười nói:
- Mộ tổng quản, đây là Thiên Mục Đan, một loại đan dược nhị giai, có hiệu quả chữa vụ tuyền không ổn định. Vụ tuyền của phu nhân kéo dài quá lâu, lúc trước bị chất độc của U Minh Độc Thảo xâm thực mười mấy năm nên cần liên tục ăn nhiều Thiên Mục Đan mới được.
Cảnh Ngôn nói cho Mộ Liên Thiên biết cách dùng:
- Mộ tổng quản, cách dùng Thiên Mục Đan là ba ngày ăn một lần, mỗi lần một viên. Tin tưởng sau ba viên vụ tuyền của phu nhân sẽ hoàn toàn ổn định lại. Còn dư ba viên tiếp tục ổn định vụ tuyền, có lẽ không lâu sau phu nhân sẽ lại có thể thử đột phá cảnh giới trói buộc.
Mộ Liên Thiên ngơ ngẩn nghe Cảnh Ngôn nói.
Mộ Liên Thiên chỉ có một mong ước là hy vọng vụ tuyền của thê tử ổn định lại, dù sau này không thể sử dụng một chút xíu nguyên khí, làm người bình thường cũng được. Mộ Liên Thiên không mơ thê tử phục hồi thực lực. Nghe ý Cảnh Ngôn thì thê tử của gã chẳng những lấy lại thực lực còn có thể thăng cấp cảnh giới.
Vượt sức tưởng tượng.
Lúc trước đan sư mạnh nhất Lam Khúc quận thành luyện chế đan dược cũng chỉ vẻn vẹn có thể tạm thời ổn định vụ tuyền của Tề Tư Nhu!
Vì sao cách biệt lớn như vậy?
Mộ Liên Thiên ngây người một chốc rồi lấy lại tinh thần, cố nén lòng mừng rỡ kích động cầm sáu viên Thiên Mục Đan từ tay Cảnh Ngôn.
Mộ Liên Thiên không nói nhiều:
- Cảnh Ngôn tiểu hữu, phần ân tình này Mộ Liên Thiên ta ghi nhớ. Sự việc không thể chậm trễ, ta đưa đan dược cho nội nhân ăn ngay!
Mộ Liên Thiên lật đật rời đi.
Cảnh Ngôn cười cười, hắn thông cảm tâm tình của Mộ Liên Thiên, hắn thấy rõ chân tình gã dành cho Tề Tư Nhu.
Cảnh Tử Kỳ chạy lại reo lên:
- Cảnh Ngôn!
Cảnh Ngôn cười nói:
- Tử Kỳ, chúng ta đi, về Tụ Hoa tửu lâu.
Cảnh Ngôn vấn vương nhất là bia đá võ học Thiên Không Chi Dực khiếm khuyết trong tu di giới chỉ của mình, nếu nó đúng là phần còn lại của võ học Thiên Không Chi Dực thì may mắn lớn. Cũng đại biểu cho...
Cảnh Ngôn siêu kích động. Có thể nói kêu Cảnh Ngôn lấy hết tài nguyên trừ Càn Khôn Giới ra trao đổi một tấm bia đá võ học tàn khuyết này hắn cũng sẵn lòng. Có lẽ Thiên Không Chi Dực khiếm khuyết không có giá trị lớn với võ giả khác, tin tức không đầy đủ không thể tu luyện. Cảnh Ngôn thì khác, hắn có Thương Khung Đệ Nhất Thần Công, công pháp nghịch thiên này ở một mức nào đó tu sửa tin tức thiếu sót của Thiên Không Chi Dực. Lúc Cảnh Ngôn ở trong Cảnh gia có được bia đá võ học Thiên Không Chi Dực cũng không đầy đủ, và hắn vẫn tu luyện được.
Cảnh Tử Kỳ nghi hoặc hỏi:
- Cảnh Ngôn, chúng ta không chờ phu nhân tổng quản khỏe hơn chút rồi đi sao?
Cảnh Tử Kỳ đã thấy Cảnh Ngôn giao đan dược cho Mộ Liên Thiên, biết hắn thành công luyện chế ra đan dược. Cảnh Tử Kỳ rất ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại các điều kỳ lạ trên người Cảnh Ngôn thì nàng thoải mái.
Cảnh giới Tiên Thiên rớt xuống Võ Đạo tam trọng thiên, từ Võ Đạo tam trọng thiên trong thời gian ngắn ngủi quay về Tiên Thiên, giờ có thể đối kháng lại cường giả Tiên Thiên đỉnh. Tất cả không thể tính toán bằng lẽ thường, Cảnh Ngôn có quá nhiều điều không thể giải thích.
Cảnh Ngôn phất tay cười nói:
- Không sao, chúng ta về Tụ Hoa tửu lâu chờ bắt đầu ba học viện lớn khảo hạch đi. À, ta mời tỷ ăn đồ ngon.
Cảnh Ngôn đến đây không phải muốn nhận thù lao của Mộ Liên Thiên mà để kéo nhân tình. Giờ Lưu Văn phó hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư nợ Cảnh Ngôn một nhân tình, có nhân tình của tổng quản Mộ Liên Thiên nữa thì trong Lam Khúc quận thành, người bình thường muốn hại hắn, trong tay hắn có vốn liếng chống cự.
Cảnh Ngôn ở lại đây hay về Tụ Hoa tửu lâu Mộ Liên Thiên vẫn sẽ nợ nhân tình, kết quả như nhau. Cảnh Ngôn chắc chắn miễn phu nhân tổng quản Tề Tư Nhu dùng Thiên Mục Đan, vấn đề vụ tuyền sẽ giải quyết.
Cảnh Tử Kỳ gật đầu, cười tươi nói:
- Được!
Cảnh Tử Kỳ biết bây giờ Cảnh Ngôn rất giàu, chờ hắn mời ăn cơm nàng phải ăn uống no nê, kêu món đắt mới được.
Biệt viện tổng quản, phòng ngủ của Tề Tư Nhu.
Tề Tư Nhu thấy Mộ Liên Thiên đi vào, hỏi:
- Cảnh Ngôn đã luyện chế ra đan dược rồi?
Mộ Liên Thiên lấy ra sáu viên đan dược tỏa vầng sáng tím, thổn thức nói:
- Luyện ra, nàng nhìn xem! Không ngờ Cảnh Ngôn tiểu hữu là Tiểu Đan Vương nhị giai, thật khó tin. Với tuổi của hắn luyện chế ra đan dược nhị giai nhị đẳng thật không thể tưởng tượng.
Lúc Cảnh Ngôn giao đan dược cho Mộ Liên Thiên thì gã không kịp nhìn kỹ, giờ mới phát hiện Thiên Mục Đan là đan dược nhị đẳng.
Mộ Liên Thiên không phải đan sư, chưa thấy Thiên Mục Đan nhưng gã có thể nhìn ra phẩm cấp đan dược. Vì đan dược nhị đẳng, tam đẳng mức độ tinh khiết khác nhau rất lớn. Hơn nữa bề mặt đan dược nhị đẳng tỏa sáng đậm hơn tam đẳng.
Mộ Vân Phỉ không thấy Cảnh Ngôn cùng phụ thân đi vào, vội nói:
- Cảnh Ngôn tiên sinh đâu? Nhi nữ đi đa tạ hắn!
Nói rồi Mộ Vân Phỉ vội chạy ra ngoài.
Thấy Mộ Vân Phỉ chạy ra, Tề Tư Nhu, Mộ Liên Thiên cười cười.
Mộ Liên Thiên đến cạnh giường:
- Nhu nhi dùng một viên đan dược trước xem sao.
Chưa dùng đan dược không thể xác định hiệu quả, tuy Mộ Liên Thiên, Tề Tư Nhu đã tin tưởng Cảnh Ngôn nhưng chưa thấy hiệu quả trong lòng hai người vẫn bồn chồn, đây cũng là lẽ thường của con người.
Một thanh âm vang lên:
- Chờ chút!
Cao Triệu Hải, Vương Ba bước nhanh đi vào.
Mộ Liên Thiên nhìn hai người, nhíu mày nói:
- Hai vị đan sư, Cảnh Ngôn tiểu hữu đã thành công luyện chế ra đan dược này.
Vương Ba đan sư đưa ra yêu cầu:
- Mộ tổng quản có thể cho ta xem đan dược được không?
Vương Ba rất tò mò Cảnh Ngôn luyện chế Thiên Mục Đan là đan dược gì, tại sao đan dược này có thể ổn định vụ tuyền của võ giả? Vương Ba không có ý gì xấu, vì si mê đan đạo nên rất tò mò đan dược mình chưa từng thấy.
Mộ Liên Thiên trầm ngâm một lúc rồi đưa một viên Thiên Mục Đan cho Vương Ba:
- Có thể.
Cao Triệu Hải vẫn giữ vẻ mặt khinh thường nhưng mắt nhìn chằm chằm Thiên Mục Đan trong tay Vương Ba:
- Ta vẫn không tin tiểu tử kia có thể luyện chế ra đan dược nhị giai gì!
Vương Ba nhìn chăm chú Thiên Mục Đan trong tay, lát sau lòng dậy sóng lớn.
Vương Ba chưa từng thấy đan dược này, đúng là đan dược nhị giai. Càng nhìn Vương Ba hít thở càng dồn dập.
Mộ Liên Thiên chờ giây lát không thấy Vương Ba có phản ứng gì, không kiềm được hỏi:
- Thế nào hả Vương Ba đan sư?
Nói sao thì Cao Triệu Hải, Vương Ba là đan sư tứ giai. Mộ Liên Thiên hơi bất mãn Cao Triệu Hải nhưng năng lực của hai người rất mạnh, cho họ xem Thiên Mục Đan của Cảnh Ngôn không phải chuyện xấu.
Người Vương Ba rung rung nói:
- Cái này... Mộ tổng quản, tuy ta không thể xác định đan dược có hiệu quả ổn định vụ tuyền không nhưng đúng là đan dược nhị giai, là loại ta chưa từng thấy. Có lẽ Cảnh Ngôn nói là thật.
Vương Ba chậm chạp trả lại đan dược cho Mộ Liên Thiên, trong lòng cực kỳ muốn chiếm đan dược kia. Nếu mang đan dược đó về là Vương Ba có thể nghiên cứu kỹ, nhìn xem đan dược này luyện chế thế nào. Nếu Cảnh Ngôn nói đúng sự thật thì đan dược này có thể khiến vụ tuyền ổn định.
Cao Triệu Hải nhíu mày nói:
- Vương Ba đan sư, ngươi nói hơi khoa trương đi? Tiểu tử mười mấy tuổi có thể luyện chế ra đan dược nhị giai? Còn là đan dược chúng ta chưa bao giờ thấy?
Cao Triệu Hải chắc chắn nói:
- Tuyệt đối không thể!
Đến lúc này Cao Triệu Hải vẫn chưa tin Cảnh Ngôn có thể luyện chế ra đan dược nhị giai.
Mộ Liên Thiên liếc Cao Triệu Hải, hơi bực mình:
- Cao đan sư, chờ nội nhân dùng Thiên Mục Đan xem hiệu quả liền biết.
Khi Vương Ba nói xong câu kia Mộ Liên Thiên càng tin tưởng Thiên Mục Đan, ít nhất đan sư tứ giai không nói đan dược có vấn đề gì khác.
Cao Triệu Hải cứng cổ nói:
- Nếu Mộ tổng quản cứ nhất quyết cho phu nhân dùng đan dược không rõ lai lịch này thì ta không thể cưỡng ép ngăn lại, nhưng mong Mộ tổng quản cẩn thận hơn!
Mộ Vân Phỉ đi vào phòng, sốt ruột nói:
- Phụ thân, Cảnh Ngôn tiên sinh đi rồi!
Mộ Vân Phỉ còn muốn cảm tạ Cảnh Ngôn, nhưng hộ vệ nói Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ đã rời khỏi phủ tổng quản.
Mộ Liên Thiên nhìn Mộ Vân Phỉ:
- A? Sao Cảnh Ngôn tiểu hữu đột nhiên đi rồi? Ta còn chưa ngay mặt cảm ơn.
Cao Triệu Hải nghe Mộ Vân Phỉ nói thì cười phá lên, mắt lấp lóe tia sáng.
- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Cao Triệu Hải quét mắt từng người trong phòng:
- Ta biết ngay tiểu tử này phồng má giả làm người mập, ngay từ đầu ta không nhìn lầm! Tiểu tử này không biết kiếm đâu ra đan dược chúng ta chưa thấy qua, định lừa bịp một phen. Nhưng quỷ kế của hắn bị ta xuyên thấu, không lừa bịp được nữa đành lấy vài viên đan dược nộp lên rồi thừa dịp bỏ chạy.
Cao Triệu Hải đắc ý nói:
- Mộ tổng quản, không phải ta tham công, nếu không phải ta ngay từ đầu thấy ra thằng nhãi này lòng mang ý xấu thì hắn đã kiếm một số lớn tài phú từ tay Mộ tổng quản rồi bỏ chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.