Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 22: Lại trắc nghiệm




Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Mặt Cảnh Ngôn đổi màu mực đen, vì trước kia hắn từng hoàn toàn nắm giữ võ học trung phẩm kiếm kỹ Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng này. Khi ấy Cảnh Ngôn cho rằng võ học này siêu hoàn mỹ, hầu như không có lỗ hổng. Bây giờ Thương Khung Đệ Nhất Thần Công tra xét thì ra võ học này giống như Thu Phong Lạc Diệp Kiếm, có mười mấy lỗ hổng.
Cảnh Ngôn động ý niệm liền xác định Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng có mười ba chỗ lỗ hổng.
Cảnh Ngôn chấp nhận hiện thực, sau đó mong chờ:
- Không biết sau khi tinh luyện Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng, trám hết lỗ hổng sẽ tăng uy lực võ học này lên cao bao nhiêu.
Thu Phong Lạc Diệp Kiếm của hắn trải qua Thương Khung Đệ Nhất Thần Công tinh luyện uy lực nâng cao nhiều, nếu không Cảnh Ngôn chẳng thể săn giết nhiều linh thú trong Hắc Thạch sơn mạch. Thu Phong Lạc Diệp Kiếm có công lớn trong hành động săn giết linh thú của Cảnh Ngôn.
Vèo!
Cảnh Ngôn bắt đầu diễn luyện lại Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng.
Tuy hắn nhanh chóng phát hiện lỗ hổng của kiếm kỹ nhưng muốn trám các lỗ hổng không dễ gì. Có thể nói nếu Thương Khung Đệ Nhất Thần Công không tồn tại, với năng lực hiện giờ của Cảnh Ngôn dù biết rõ những lỗ hổng cũng khó sửa lại. Có lẽ nếu hắn tập trung công sức bỏ ra vài năm trời có thể miễn cưỡng sửa được một, hai lỗ hổng.
Nên biết bất cứ loại võ học nào đều trải qua vô số võ giả không ngừng hoàn thiện, trong đó không thiếu một số tồn tại thực lực siêu mạnh đích thân sửa chữa, nên có thể nói muốn tìm ra lỗ hổng dù là áp dụng với võ học hạ phẩm cũng vô cùng khó khăn.
Sau thời gian một tách trà Cảnh Ngôn nhíu mày nói:
- Hưm? Sửa lỗ hổng mà cũng tiêu hao nguyên khí?
Có Thương Khung Đệ Nhất Thần Công khiến Cảnh Ngôn về mặt kỹ thuật không khó khăn sửa lại lỗ hổng Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng, nhưng hắn phát hiện để sửa lỗ hổng cần nguyên khí bàng bạc.
Lúc tinh luyện Thu Phong Lạc Diệp Kiếm là Cảnh Ngôn đã phát hiện cần nguyên khí để sửa, nhưng khi đó Thu Phong Lạc Diệp Kiếm chỉ là võ học hạ phẩm, sửa lỗ hổng cần khá ít nguyên khí, hắn đủ nguyên khí có sẵn.
- Dùng linh thạch!
Cảnh Ngôn không chút do dự lấy linh thạch ra hấp thu, từng khối linh thạch không ngừng bị rút sạch nguyên khí sau đó thành phấn. Song song đó lỗ hổng Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng dần bị trám hết.
Bảy ngày sau.
Cảnh Ngôn thở hắt ra, mắt lóe tia sáng lấp lánh cười nói:
- Phù! Rốt cuộc chỉnh sửa xong, Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng này chắc đã hoàn mỹ rồi.
Nhưng khi Cảnh Ngôn nhìn sang đống bụi linh thạch dưới đất thì cười khổ. Vì tu sửa Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng làm hắn tiêu hao hơn hai trăm khối linh thạch, một con số rất kinh người.
Chỉ mới tinh luyện một loại võ học trung phẩm mà tiêu hao lớn như vậy, nếu tinh luyện sửa chữa võ học thượng phẩm, hoặc võ học siêu phẩm mạnh hơn nữa thì phải hao mất bao nhiêu linh thạch?
Nghĩ đến đây Cảnh Ngôn nhẹ lắc đầu bất đắc dĩ, dù tiêu hao nhiều đến đâu hắn vẫn phải tinh luyện, không có lựa chọn nào khác.
Cảnh Ngôn tự an ủi mình:
- May mà ta không ngừng hấp thu nguyên khí trong linh thạch, không ngừng sử dụng nguyên khí sửa chữa lỗ hổng Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng khiến thực lực tăng trưởng rất nhiều.
Trước khi sửa lại Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng thì cảnh giới của Cảnh Ngôn đột phá đến lục trọng thiên. Nay sau khi tinh luyện Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng, cảnh giới của Cảnh Ngôn đã tới đỉnh lục trọng thiên, một chân bước vào cảnh giới Võ Đạo thất trọng thiên.
Võ Đạo thất trọng thiên là thân phận võ giả cao cấp. Võ Đạo lục trọng thiên là võ giả trung cấp. Hai thứ bậc có lạch trời khó vượt qua, cách biệt không cách nào tính toán.
Ví dụ nếu nói khoảng cách giữa võ giả ngũ trọng thiên cùng lục trọng thiên là một dòng suối nhỏ, vậy chênh lệch từ lục trọng thiên đến thất trọng thiên là sông lớn.
Cảnh Ngôn xua tan ý nghĩ tinh luyện võ học tiêu hao linh thạch, bật cười nói:
- Hôm nay là ngày trắc nghiệm thực lực tử đệ gia tộc mỗi tháng một lần, đi xem thử.
Cảnh Ngôn cất bước rời khỏi biệt viện của mình đi hướng diễn võ đường.
Ngày này hàng tháng diễn võ đường của Cảnh gia rất náo nhiệt, nhiều tử đệ gia tộc sẽ đến đây qua trắc nghiệm thực lực nhận thưởng số lượng tài nguyên nhất định.
Với tử đệ gia tộc cảnh giới thấp thì qua trắc nghiệm thực lực được linh thạch là con đường rất quan trọng. Ngoài ra có thể đi Hắc Thạch sơn mạch săn giết linh thú, đi vào Hắc Thạch sơn mạch tức là mình tùy thời mất mạng. Bởi vậy đa số tử đệ Cảnh gia thông thường sẽ không đi Hắc Thạch sơn mạch, dù có đi phần lớn hoạt động ở khu vực ngoài rìa.
Cảnh Ngôn đến tham gia trắc nghiệm thực lực không phải vì lấy thưởng linh thạch, giờ tu vi của hắn là Võ Đạo lục trọng thiên, qua trắc nghiệm sẽ được gia tộc thưởng cho hai mươi khối linh thạch. Đối với Cảnh Ngôn bây giờ hai mươi khối linh thạch bình thường không đáng gì, hắn tới trắc nghiệm là làm cho đám đệ tử Cảnh gia xem.
Trong mắt đục ngầu của đám người này chỉ biết chê cười Cảnh Ngôn không ngừng rớt cảnh giới, hắn muốn dùng thực lực vả miệng họ.
Bước vào diễn võ đường, Cảnh Ngôn đưa mắt nhìn tinh thạch, khóe môi cong lên.
- Nhìn kìa, Cảnh Ngôn lại đến trắc nghiệm thực lực!
Một tử đệ Cảnh gia cảnh giới Võ Đạo tứ trọng thiên dáng người nhỏ gầy cười cợt:
- Đến thật sao, trắc nghiệm tháng trước hắn đã tới, khi đó ta cũng có mặt. Ha ha, cảnh giới Võ Đạo tam trọng thiên, không bằng cả ta.
- Sao hắn không biết xấu hổ đến đây?
- Ài, vì hai khối linh thạch vứt luôn da mặt?
- Ha ha, nếu lão tộc trưởng dưới suối vàng biết được chắc sẽ đỏ mặt giùm hắn.
Nhiều tử đệ Cảnh gia trong diễn võ đường trông thấy Cảnh Ngôn thì bàn tán rôm rả hơn.
Có người đoán tháng này Cảnh Ngôn rớt cảnh giới xuống võ giả nhị trọng thiên rồi.
Cảnh Ngôn nghe những tiếng xì xầm, châm chọc chui vào lỗ tai, hắn thầm cười nhạt nhưng không nói gì, tìm đại một góc đứng chờ trưởng lão lo việc trắc nghiệm đọc tên mình.
Cảnh Ngôn muốn dùng thực lực cho đám khốn kiếp câm mồm!
Sau khi nhận trắc nghiệm Cảnh Ngôn quyết định lập tức trở lại điều chỉnh trạng thái, sau đó dùng hồn tinh với tốc độ nhanh nhất bứt đứt trói buộc lục trọng thiên tiến vào cảnh giới thất trọng thiên.
Trong trắc nghiệm tháng sau Cảnh Ngôn muốn lấy thân phận võ giả cao cấp vượt qua trắc nghiệm.
Cảnh Ngôn đang nhắm mắt thả lỏng chợt nghe bên tai có giọng nói coi rẻ mình:
- Cảnh Ngôn, da mặt của ngươi thật dày.
Cảnh Ngôn cau mày đưa mắt nhìn sang.
Người này tên Cảnh Lục Thành, hiện giờ là Võ Đạo thất trọng thiên.
Nhìn người nọ, chân mày Cảnh Ngôn cau lại vì hắn nhớ lúc trước không có mâu thuẫn gì với Cảnh Lục Thành, không có nhiều giao tiếp lẽ ra không chút ân oán mới đúng.
Nhưng tại sao đối phương đứng ra châm chích hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.