Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 182: Danh ngạch của cảnh gia




Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Không khí quảng trường bỗng thay đổi.
Thương Long nhíu mày hỏi:
- Thành chủ đại nhân có ý gì?
Hoắc Xuân Dương nheo mắt nói:
- Thương Long tiên sinh, ta rất lấy làm tiếc cho cái chết của đệ tử tiên sinh. Nhưng Tác Văn đi Cảnh gia dựng lôi đài, cuối cùng bị tử đệ Cảnh gia giết, quá trình đánh nhau phù hợp quy tắc lôi đài, Cảnh Ngôn rõ ràng vô tội. Tác Văn bày ra võ đài nên có giác ngộ bị giết, nếu Tác Văn có thể giết Cảnh Ngôn thì ta cũng sẽ không trách Tác Văn.
Hoắc Xuân Dương không muốn đắc tội với người như Thương Long, nhưng kêu gã chọn giữa Cảnh Ngôn và Thương Long thì gã sẽ lựa chọn đắc tội lão. Bối cảnh của Thương Long lớn đến đâu có bằng thành chủ Bạch Tuyết không? Có lớn hơn Quận Vương đại nhân?
Đừng nói Cảnh Ngôn không làm sai, dù hắn thật sự sai lầm thì Hoắc Xuân Dương cũng sẽ bảo vệ hắn.
Thương Long nét mặt sa sầm nói:
- Ha ha ha! Ý của thành chủ là Tác Văn đệ tử của ta chết vô ích phải không?
Thương Long không phải người Đông Lâm thành nên dám lên mặt với Hoắc Xuân Dương. Thực lực của Hoắc Xuân Dương mạnh nhưng chẳng lẽ dám đánh Thương Long sao? Thương Long sẽ không ở trong Đông Lâm thành quá lâu, khi lão về Thần Phong học viện thì không còn giao tiếp gì với Hoắc Xuân Dương nữa.
Con ngươi Hoắc Xuân Dương co rút, lạnh lùng trầm giọng nói:
- Đúng vậy! Tác Văn đệ tử của ngươi chết uổng, rồi sao? Đòi ta bồi thường tổn thất?
Triệu Đương Nguyên luôn không lên tiếng lúc này mở miệng nói:
- Thành chủ đại nhân có lẽ không biết thân phận của Thương Long tiên sinh, đệ đệ của Thương Long tiên sinh, Thương Ngọc là đệ tử của đan sư Cao Triệu Hải.
Sự việc phát triển vượt tầm kiểm soát của Triệu Đương Nguyên.
Cảnh Ngôn vốn nên chết chắc bỗng xảy ra biến chuyển, làm sao Triệu Đương Nguyên cam lòng? Ngày nào Cảnh Ngôn chưa chết là ngày đó Triệu Đương Nguyên không yên tâm.
Hoắc Xuân Dương phất tay nói:
- Triệu tộc trưởng đừng nói nhiều, dù sau lưng Thương Long tiên sinh có quan hệ gì cũng không thể thay đổi sự thật.
Bình thường Hoắc Xuân Dương trông thấy Triệu Đương Nguyên còn hơi khách sáo, nhưng dính dáng đến Cảnh Ngôn thì gã tuyệt đối bảo vệ hắn. Hoắc Xuân Dương biết tại sao Triệu Đương Nguyên muốn Cảnh Ngôn chết, vì sợ hắn lớn lên uy hiếp địa vị của Triệu gia. Ở trong lòng Hoắc Xuân Dương ai muốn Cảnh Ngôn chết tức là đối đầu với gã, tuyệt đối không cho phép.
Tộc trưởng Thái gia Thái Vân Kiến muốn nói cái gì nhưng thấy thành chủ đại nhân không thèm nể Triệu Đương Nguyên, gã biết điều ngậm miệng lại, mắt lóe tia sáng độc ác, cực kỳ không cam lòng.
Triệu Đương Nguyên cũng thầm hận.
Nếu sớm biết thành chủ Hoắc Xuân Dương sẽ bảo vệ Cảnh Ngôn thì họ đã ra tay từ lâu, đi vào phủ thành chủ liền giết hắn trước. Với thực lực của Triệu Đương Nguyên, khi đó không có ai ngăn được gã. Triệu Đương Nguyên thật tình không ngờ Hoắc Xuân Dương đột nhiên trở về Đông Lâm thành, kỳ lạ che chở Cảnh Ngôn.
Không cam lòng!
Nhưng không có cách nào, thái độ của Hoắc Xuân Dương rất rõ ràng, bọn họ làm gì được? Không lẽ đánh thành chủ trong phủ thành chủ? Trước không nói thực lực của Hoắc Xuân Dương thế nào, dù Hoắc Xuân Dương không mạnh bằng Triệu Đương Nguyên, nếu đánh thành chủ thì chờ đợi Triệu gia là cả gia tộc sụp đổ. Núi dựa của Triệu Đương Nguyên trong Lam Khúc quận thành cũng không thể cứu Triệu gia. Huống chi Hoắc Xuân Dương mạnh hơn Triệu Đương Nguyên, nếu đánh nhau người bị giết có lẽ là gã.
Không khí nặng nề.
Lát sau Hoắc Xuân Dương nhìn Cảnh Ngôn mỉm cười nói:
- Cảnh Ngôn!
Cảnh Ngôn vội tiến lên trước:
- Có! Cảnh Ngôn xin kính chào thành chủ đại nhân!
Hoắc Xuân Dương khen Cảnh Ngôn trước mặt nhiều người:
- Ừm, đừng khách sáo, ngươi giỏi lắm. Tuy ngươi từng trải qua thung lũng một lần nhưng nó không làm người mất tinh thần võ giả, giỏi lắm.
Cảnh Ngôn cung kính cảm ơn:
- Đa tạ thành chủ đại nhân khen.
Cảnh Ngôn không rõ tại sao thái độ của thành chủ thân thiện với mình như vậy, trước kia hắn không có tiếp xúc gì với thành chủ. Nay thành chủ vì bảo vệ hắn trực tiếp đắc tội với đám người Thương Long, Triệu Đương Nguyên, điều này không hợp với lẽ thường. Đương nhiên Cảnh Ngôn rất vui, ít nhất mạng sống của hắn an toàn, Cảnh gia cũng an toàn.
Hoắc Xuân Dương nhìn hướng khác nói:
- Triệu tộc trưởng, Thái tộc trưởng, Cảnh tộc trưởng! Vừa lúc ba vị có mặt ở đây ta mượn cơ hội tuyên bố một việc luôn. Về tuyển chọn khảo hạch tuyển nhận đệ tử của ba học viện lớn lần này thời gian tuyển chọn của Đông Lâm thành là một tháng sau. Một tháng sau khi các người nhận tin tức của phủ thành chủ trực tiếp mang theo võ giả trẻ dưới ba mươi tuổi ưu tú nhất gia tộc đến phủ thành chủ.
Hoắc Xuân Dương đi Lam Khúc quận thành vì việc ba học viện lớn tuyển nhận học viên mới, giờ gã trở về tất nhiên bắt đầu tuyển chọn ngay.
Quận Vương phủ cho Đông Lâm thành mười danh ngạch, tức là nguyên địa vực Đông Lâm thành sẽ có mười võ giả dưới ba mươi tuổi được danh ngạch tham gia khảo hạch ba học viện lớn. Danh ngạch này vô cùng quý giá.
Đông Lâm thành tuy là thành phố nhỏ không nổi bật trong Lam Khúc quận, nhưng địa vị bao la, võ giả cảnh giới Tiên Thiên đi hơn một tháng mới xuyên qua hết là đủ biết. Võ giả trẻ trong địa vực Đông Lâm thành đông kinh người, muốn sàn chọn ra mười người trong số họ đi Lam Khúc quận thành tham gia ba học viện lớn khảo hạch không đơn giản.
Nên lựa chọn có giới hạn, ví dụ gia tộc lớn Đông Lâm thành tùy vào thực lực tổng thể từng gia tộc cho danh ngạch nhất định. Mỗi gia tộc chỉ có thể đưa võ giả trẻ ưu tú nhất tham gia tuyển chọn.
Nói về khảo hạch ba học viện lớn, Triệu Đương Nguyên lại lên tiếng:
- Thành chủ, lần này Triệu gia ta có mấy danh ngạch tuyển chọn?
Đối với gia tộc nào thì khảo hạch vào ba học viện lớn là việc lớn quan trọng. Một gia tộc có càng nhiều tử đệ vào ba học viện lớn thì gia tộc đó càng cường thịnh, đây là điều chắc chắn.
Trong Đông Lâm thành, Triệu gia là gia tộc có nhiều tử đệ vào ba học viện lớn nhất, Lâm gia, Cảnh gia kém xa.
Các gia tộc cực kỳ xem trọng danh ngạch tuyển chọn.
Hoắc Xuân Dương trả lời:
- Triệu gia lần này có sáu danh ngạch tuyển chọn.
Lần trước danh ngạch tuyển chọn của Triệu gia là sáu, số lượng lần này giống nhau.
Nghe gia tộc của mình có sáu danh ngạch thì Triệu Đương Nguyên gật gù, khá vừa lòng về số lượng. Hoắc Xuân Dương không cắt giảm danh ngạch tham gia tuyển chọn của Triệu gia.
Hoắc Xuân Dương nhìn sang Cảnh Thành Dã:
- Cảnh tộc trưởng, danh ngạch tham gia tuyển chọn của Cảnh gia cũng có sáu cái.
Cảnh Thành Dã há hốc mồm:
- A?
Cảnh Thành Dã không tin được, đến bây giờ gã còn lơ mơ. Cảnh Thành Dã không hiểu tại sao thành chủ đại nhân trân trọng Cảnh gia đến thế, kiên quyết bảo vệ Cảnh Ngôn. Cảnh Thành Dã không biết từ khi nào Cảnh gia thân thiết với thành chủ đến thế.
Nghe thành chủ nói Cảnh gia cũng có sáu danh ngạch tuyển chọn thì thảng thốt.
Khảo hạch ba học viện lớn lần trước Cảnh gia chỉ được ba danh ngạch, đúng vậy, là ba cái.
Triệu gia gia tộc số một được sáu danh ngạch.
Lâm gia gia tộc số hai mới có bốn cái. Cảnh gia là gia tộc thứ ba có ba danh ngạch. Thái gia gia tộc thứ bốn có hai danh ngạch.
Gia tộc Đông Lâm thành khác đa số là một danh ngạch. Mỗi trấn trong địa vực Đông Lâm thành có một danh ngạch đề cử.
Cảnh Thành Dã giật mình kêu ra tiếng. Những người khác cũng hết hồn ngó thành chủ Hoắc Xuân Dương.
Thành chủ đang làm cái quỷ gì? Dựa vào cái gì Cảnh gia có sáu danh ngạch? Thực lực của Cảnh gia chỉ xếp hạng ba trong Đông Lâm thành, nếu Cảnh gia có sáu danh ngạch thì tại sao Triệu gia chỉ được sáu cái?
Triệu Đương Nguyên hỏi ngay:
- Thành chủ đại nhân, điều này không đúng lắm? Triệu gia ta có sáu danh ngạch tại sao Cảnh gia cũng được sáu cái? Vậy Lâm gia có mấy danh ngạch?
Triệu Đương Nguyên cho rằng Triệu gia và Cảnh gia có số lượng danh ngạch ngang nhau là sỉ nhục cho Triệu gia. Ngay trước mặt nhiều người, gã là tộc trưởng Triệu gia không còn mặt mũi nào. Cảnh gia mà có thể đánh đồng với Triệu gia của gã? Sao được! Nên Triệu Đương Nguyên phải hỏi kỹ.
Hoắc Xuân Dương híp mắt lườm Triệu Đương Nguyên:
- Lâm gia có bốn danh ngạch. Triệu tộc trưởng hãy chú ý thân phận của mình, tốt nhất đừng chất vấn quyết định của ta, Triệu tộc trưởng cũng không có quyền lực chất vấn. Ta cho Triệu gia sáu danh ngạch là đã rất nể mặt.
Triệu Đương Nguyên nghe vậy mặt đen thui, nhếch mép cười lạnh, bỗng nhìn sang Cảnh Thành Dã. Triệu Đương Nguyên nghi ngờ Cảnh Thành Dã và Hoắc Xuân Dương có hiệp nghị gì, nhưng gã không hiểu Cảnh gia có cái gì khiến Hoắc Xuân Dương ưu ái như thế? Để đổi lấy đãi ngộ này Cảnh gia phải đưa ra thứ gì làm Hoắc Xuân Dương cực kỳ động lòng, Cảnh gia bình thường có cái gì đáng giá đến thế?
Hoắc Xuân Dương lại ném ra bom hạng nặng:
- Cảnh tộc trưởng, Cảnh Ngôn không cần chiếm cứ danh ngạch, đợi đến lúc khảo hạch ba học viện lớn Cảnh Ngôn đi theo ta đến Lam Khúc quận thành, hắn không cần tham gia tuyển chọn!
Không cần tham gia tuyển chọn, trực tiếp đến Lam Khúc quận thành tham gia ba học viện lớn khảo hạch?
Trong lịch sử Đông Lâm thành không có vài lần ví dụ giống như vậy.
Đến lúc này óc heo cũng nhìn ra thành chủ Hoắc Xuân Dương đối xử với Cảnh Ngôn khác biệt. Mọi người nhìn Cảnh Ngôn, đoán quan hệ của hắn và Hoắc Xuân Dương.
Không lẽ Cảnh Ngôn là con riêng của Hoắc Xuân Dương? Khả năng này lớn nhất, nếu không tại sao Hoắc Xuân Dương đối xử tốt với Cảnh Ngôn như vậy?
Nhưng tại sao trước đó nam nhân trung niên không biểu hiện ra đặc biệt chăm sóc Cảnh Ngôn? Mới gần đây Cảnh Ngôn bị đuổi ra Thần Phong học viện, không thấy Hoắc Xuân Dương đứng ra nói cái gì. Cảnh Ngôn chịu nhiều trào phúng trong Đông Lâm thành, thành chủ cũng không bênh hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.