Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 12: Đột phá ngũ trọng thiên




Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Cảnh Ngôn rời khỏi hiện trường giết Phong Ảnh Lang chưa đầy một tách trà chợt có mấy bóng người từ rừng cây lao nhanh đến.
Vài người này thuộc tiểu đội săn bắn, bốn nam một nữ, có tổng cộng năm người.
Võ giả vóc dáng cao gầy nheo mắt nhìn quanh, mở miệng nói:
- Hình như nơi này vừa kết thúc đánh nhau.
Võ giả này ngửi được mùi máu thoang thoảng trong không khí.
Nữ nhân duy nhất trong đội con ngươi co rút nhìn Phong Ảnh Lang đã bị lột da:
- Chỗ đó có xác của linh thú!
Nam nhân mặc trường bào màu lam nhíu mày nói:
- Nếu linh thú đã bị giết thì chúng ta đừng chậm trễ thời gian, tiếp tục vào sâu đi.
Bọn họ không muốn lãng phí nhiều thời gian ở khu vực vòng ngoài này.
Người dẫn đầu đội vung tay lên:
- Đi!
Khi năm người dợm bước đi bỗng võ giả này biến sắc mặt, lại nhìn xác Phong Ảnh Lang.
Võ giả dẫn đầu nhận ra xác Phong Ảnh Lang đã nằm ngay đơ:
- Đây là Phong Ảnh Lang!
- Cái gì?!
- Phong Ảnh Lang?
- Không thể nào! Nơi này là khu vực ngoài rìa Hắc Thạch sơn mạch, sao Phong Ảnh Lang có thể xuất hiện?
Võ giả mập mạp xem xét xác Phong Ảnh Lang, mắt nóng cháy nói:
- Trời ạ, đúng là Phong Ảnh Lang thật, Kỳ ca nói đúng!
Võ giả mập kêu Kỳ ca là võ giả dẫn đầu đội tên Lâm Kỳ.
Năm người là tử đệ của Lâm gia Đông Lâm thành, bọn họ tổ thành tiểu đội săn bắn chuyên vào Hắc Thạch sơn mạch săn linh thú đổi lấy linh thạch.
Lâm gia là một trong tứ đại gia tộc Đông Lâm thành.
Thực lực của năm người đều không tệ, Lâm Kỳ dẫn đầu có cảnh giới Võ Đạo lục trọng thiên. Bốn người khác tu vi Võ Đạo ngũ trọng thiên. Tiểu đội thực lực như vậy miễn cẩn thận một chút thì có vào khu vực giữa Hắc Thạch sơn mạch cũng không sợ.
Lâm Kỳ quan sát bốn phía, nheo mắt chậm rãi nói:
- Xem dấu vết đánh nhau hình như không phải tiểu đội làm, chắc là độc hành giả.
- Độc hành giả?
Võ giả cao gầy xoe tròn mắt kinh kêu:
- Một mình giết Phong Ảnh Lang? Không lẽ là võ giả cao cấp?
Nếu không phải tiểu đội làm thì ít nhất phải là võ giả cao cấp mới có khả năng giết Phong Ảnh Lang.
Lâm Kỳ tiếc nuối lắc đầu nói:
- Khó nói! Đáng tiếc chúng ta đến muộn, chậc chậc, đó là Phong Ảnh Lang, giá trị ít nhất mấy trăm khối linh thạch.
Võ giả mập nghiến răng nói:
- Hừ! Không biết là tên khốn nào may mắn như thế, đụng phải Phong Ảnh Lang ngay khu vực ngoài cùng. Phải chi chúng ta đến nhanh hơn. Hừ, dù hắn có là võ giả cao cấp, chúng ta mà thấy được thì hắn đừng hòng độc chiếm Phong Ảnh Lang!
Lâm Kỳ vung tay:
- Thôi không nói nữa, người ta đã đi rồi, muốn đuổi theo cũng không kịp.
Năm người rất nhanh biến mất trong rừng cây.
Khu vực ngoài rìa Hắc Thạch sơn mạch, trên một vách đá.
Cảnh Ngôn chui ra từ hang động trên vách đá:
- Chọn chỗ này đi!
Cảnh Ngôn mất nhiều thời gian mới tìm được hang động này, hang không quá sâu, hắn đã kiểm tra kỹ xác định không có nhân loại hoặc linh thú sử dụng.
Cảnh Ngôn định ở lại đây, sử dụng hồn tinh mới có được. Giờ cảnh giới của hắn chỉ có Võ Đạo tứ trọng thiên, quá thấp, vô tình có được hồn tinh có thể giúp hắn trong thời gian ngắn ngủi lại tăng cảnh giới lên Võ Đạo ngũ trọng thiên.
Mặc dù xác định xung quanh không có nhân loại, linh thú nhưng Cảnh Ngôn vẫn đặt chút cạm bẫy đơn giản gần cửa hang. Tác dụng của các cạm bẫy không phải ngăn cản võ giả, linh thú đi vào nhưng có thể báo động trước. Võ giả, linh thú nào đến gần thì Cảnh Ngôn ở trong hang sẽ phát hiện ra ngay, có thời gian chuẩn bị trước.
Ở nơi như Hắc Thạch sơn mạch phải chú ý cẩn thận, đặc biệt khi Cảnh Ngôn định tu luyện tăng cao cảnh giới càng cần hết sức cẩn trọng.
Làm xong công tác chuẩn bị, Cảnh Ngôn chọn đại một góc trong hang ngồi xuống.
Ánh mắt Cảnh Ngôn nghiêm túc lấy ra hồn tinh tỏa ánh sáng màu vàng:
- Bắt đầu đi!
Hồn tinh này đương nhiên là loại cấp thấp, nhưng giá trị của nó đủ để làm nhiều võ giả điên cuồng.
Mắt Cảnh Ngôn bắn ra tia sáng khiếp người, tay cầm hồn tinh, cánh mũi phập phồng. Cảnh Ngôn vận chuyển Thương Khung Đệ Nhất Thần Công, nguyên khí trong người chuyển động. Vầng sáng màu vàng trên hồn tinh chợt lấp lóe.
Nếu là võ giả cảnh giới siêu cao có thể nhìn bằng mắt thường thấy một số tia sáng vàng sữa tách ra khỏi hồn tinh bị hút vào người Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn hấp thu năng lượng của hồn tinh, thoải mái suýt kêu thành tiếng:
- Sảng khoái, không uổng là hồn tinh!
Linh thạch chỉ như rác rưởi khi so với hồn tinh, dù là linh thú cực phẩm cũng kém xa hồn tinh cấp thấp.
- Quá lợi hại, rất ghê gớm! Tiếc rằng hồn tinh ít quá, nếu có thêm một ít hồn tinh thì không bao lâu ta sẽ trở về Tiên Thiên cảnh.
Hơi thở của Cảnh Ngôn dài lâu dày nặng, Cảnh Ngôn chỉ một thoáng nghĩ như vậy sau đó tập trung tinh thần hấp thu năng lượng trong hồn tinh.
Hấp thu năng lượng hồn tinh càng nhiều nguyên khí trong người Cảnh Ngôn càng dâng trào.
Thời gian chậm rãi trôi, Cảnh Ngôn không phát hiện đã qua bao lâu, nắng sớm ngày thứ hai chiếu vào cửa hang.
Có thể thấy quanh người Cảnh Ngôn nổi lên lớp sương mờ không ngừng dâng lên, sắc mặt hắn đỏ rực.
Bùm!
Nguyên khí trong người Cảnh Ngôn như mặt nước phẳng lặng bị cục đá to rơi vào gây xao động, tràn ngập sức sống.
Cảnh Ngôn mở mắt ra, khóe môi cong lên:
- Ha ha ha! Cảnh giới Võ Đạo ngũ trọng thiên!
Cảnh Ngôn nhìn tia nắng bên ngoài:
- Ủa? Trời sáng rồi?
Cảnh Ngôn nhảy người đứng bật dậy:
- Một đêm đã qua, ha ha ha, trong một đêm ta từ Võ Đạo tứ trọng thiên đột phá đến cảnh giới Võ Đạo ngũ trọng thiên, sảng khoái!
Toàn thân Cảnh Ngôn dâng trào lực lượng khó tả, hắn cảm giác nguyên khí dồi dào hơn lúc ở cảnh giới tứ trọng thiên gấp mấy lần. Giờ mà gặp con Phong Ảnh Lang, nếu nó dám đánh lén Cảnh Ngôn thì hắn tự tin có thể cho nó một kích mất mạng.
Cảnh Ngôn cảm nhận sơ qua lực lượng tăng mạnh, hắn đưa mắt nhìn đoàn hồn tinh màu vàng trong tay. Hồn tinh chưa tan biến nhưng nhỏ hơn rất nhiều, hiển nhiên năng lượng ẩn chứa trong đó đã bị Cảnh Ngôn hấp thu.
Cảnh Ngôn cẩn thận cất đi hồn tinh:
- Mới tăng một cảnh giới cần chút thời gian ổn định, không thể tham nhiều. Ưm, tạm thời không hấp thu năng lượng hồn tinh.
Cảnh Ngôn co chân lướt nhanh ra ngoài hang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.