Cận Chiến Pháp Sư

Chương 238: Kim thiền thoát xác




Nguyệt Hạ Độc Bạch chạy vội đến nơi đã hẹn trước với các thành viên là cửa bắc thành Vân Đoan, đồng thời hắn cũng phái người có tốc độ khá để chạy đến cao ốc dong binh nhận nhiệm vụ.
Dong binh đoàn bậc cao, ngoài việc có giới hạn thành viên cao nhất ra, tự nhiên cũng có thật nhiều chỗ tốt khác. Chẳng hạn như ở phương diện nhiệm vụ, dong binh đoàn bậc 1 một lần cũng chỉ có thể nhận 1 nhiệm vụ từ hệ thống, mà dong binh đoàn bậc 5 thì có thể nhận được cùng lúc năm nhiệm vụ. Tất nhiên, chuyện bọn họ nhận nhiệm vụ chui thì không có khả năng bị hạn chế. Ngoài ra, dong binh đoàn bậc cao còn có thể cấp quyền cho thành viên đi nhận nhiệm vụ, như lúc này người sở hữu quyền hạn chạy đi nhận nhiệm vụ là một trong những người chơi thiên về tốc độ.
Lúc này ở dưới cửa bắc thành, khi Nguyệt Hạ Độc Bạch chạy đến đã thấy các đồng bạn cùng dong binh đoàn tụ tập đông đảo mà nói chuyện phiếm với nhau. Vừa thấy Nguyệt Hạ Độc Bạch đến, cả đám vội vã đến bắt chuyện, ai cũng nhao nhao hỏi thăm tên “Thiên Lý Nhất Túy” lợi hại đến cỡ nào.
Nhắc tới việc này, Nguyệt Hạ Độc Bạch rất biệt khuất! Theo tin đồn thì Thiên Lý Nhất Túy là một pháp sư giết người trong nháy mắt, pháp thuật công kích hung hãn ra sao hay như thế nào. Kết quả lúc đối phó với bốn người, chỉ dùng một cái Dịch Chuyển Tức Thời không có xíu sát thương nào, sau đó thời điểm sét chết một gã đạo tặc chứng minh sát thương cao của hắn ta thôi. Mà hắn cùng với pháp sư kia, cư nhiên bị Cố Phi cứ thế dùng đao chém chết.
Nhưng mặc kệ những điều này, cũng đã chứng thực được tin đồn về hai thiếu hụt lớn của Thiên Lý Nhất Túy.
Một, Pháp lực ít;
Hai, pháp thuật phát động chậm.
Hai điều thiếu hụt này nhìn kiểu gì cũng là trí mạng với một tên pháp sư, hơn nữa còn có thể coi là vô cùng hết sức trí mạng. Kết quả người nọ vẫn lăn lộn trong xã hội được đến tận giờ, còn rạng danh khắp nơi, được khen là kẻ mạnh nhất thành Vân Đoan, đầu óc của tất cả mọi người đều cảm thấy có chút không đủ dùng rồi.
“Tới, mọi người tính kế cẩn thận một chút xem phải làm sao đi!” Nguyệt Hạ Độc Bạch tụ tập mọi người lại để bày mưu tính kế.
“Thế này thì có gì khó đâu? Pháp thuật phát động chậm, đó chính là dễ tránh được, hắn lại ít pháp lực, thì cứ dụ hắn phóng pháp thuật, hai ba lần hao hết pháp lực thôi. Pháp thuật của hắn sát thương cao tới đâu đi nữa thì có ích gì?” Có người khinh thường nói.
Đây cũng là một cách nghĩ tương đối chính xác. Bốn người Nguyệt Hạ Độc Bạch khi nãy ở trong sơn cốc cũng muốn dùng chiến lược này, chỉ tiếc bọn hắn không ngờ đến Cố Phi khi không có pháp lực rồi chơi cận chiến còn hung hãn đến như vậy. Nhưng mà điều này cũng bị Nguyệt Hạ Độc Bạch cho rằng lúc đó hỏng bét hết cả chuyện chủ yếu ở chỗ “không nghĩ tới”. Chứ nếu bọn họ có chuẩn bị từ trước chắn chắn sẽ không chật vật như vậy. Mà lúc này phe mình đã có thêm viện binh, lại hiểu rõ về Cố Phi rồi thì việc xử được hắn là không thành vấn đề.
Tin tức nhận nhiệm vụ thành công được truyền tới từ cao ốc dong binh bên kia, danh sách nhiệm vụ của dong binh đoàn Hắc Thủ lập tức được hệ thống thêm vào một nhiệm vụ do người chơi thuê này. Các thành viên của Hắc Thủ chờ đợi một lát,tên hội trưởng của công hội nhỏ kia đã dẫn vài người chạy tới cửa thành bắc. Vừa nhìn thấy đội hình của dong binh đoàn Hắc Thủ, tên này nhút nhát hỏi một câu có tăng giá hay không.
“Tất nhiên không cần, lần trước là do chúng tôi không ước đoán đúng về thực lực của đối phương, hại các anh cũng phải chịu tổn thất. Chúng tôi phải xin lỗi các anh mới đúng!” Nguyệt Hạ Độc Bạch nói.
Nói thật cái công hội này xác thực nhỏ, nhỏ đến mức không thể so sánh với quy mô của dong binh đoàn Hắc Thủ. Vì vậy, khi thuê đám người này, hắn không cho rằng mình là thượng đế, mà luôn luôn có chút khúm núm, thậm chí có hơi nịnh bợ. Cho nên khi thấy đối phương dù là cao thủ nhưng vẫn bình tĩnh hòa nhã nói chuyện phân rõ phải trái, làm cho cả đám cảm thấy được quan tâm mà vừa mừng lại vừa lo.
“Nhiệm vụ của anh có cho biết tọa độ của họ không?” Nguyệt Hạ Độc Bạch hỏi hội trưởng của công hội nhỏ. Nhiệm vụ biểu thị trong danh sách của dong binh đoàn của họ chỉ biểu hiện đến hỗ trợ một công hội nào đó hoàn thành nhiệm vụ, chứ không hề đề cập đến chi tiết của nhiệm song hướng kia.
Mà nội dung của nhiệm vụ này yêu cầu thành viên của công hội ám sát trùm cướp mới được coi là hoàn thành, sau đó họ mới tiến hành đánh giá sự trợ giúp của dong binh đoàn Hắc Thủ. Phần thưởng sau cùng, chỉ là số tiền định trước với cố chủ, mà phần thưởng từ nhiệm vụ này cho cố chủ, chẳng hề có xíu quan hệ nào với dong binh đoàn cả.
Hội trưởng của công hội nhỏ xem qua cột nhiệm vụ của mình rồi lắc đầu: “Vẫn như lúc mới nhận nhiệm vụ, nó chỉ biểu hiện đến tọa độ của cửa sơn cốc Vân Hà kia thôi, chỉ nói bọn họ sẽ từ chỗ này áp giải tội phạm về thành Vân Đoan.”
“Tuy rằng đường gần nhất là đi theo cửa bắc, nhưng cũng chưa chắc bọn họ sẽ đi như vậy.” Nguyệt Hạ Độc Bạch nhíu mày.
“Có biết bọn họ áp giải về chỗ nào không? Chúng ta có thể ôm cây đợi thỏ.” Có người đề nghị.
Kết quả hội trưởng của công hội nhỏ lắc đầu: “Chỉ nói là thành Vân Đoan.”
“Có ai làm kiểu nhiệm vụ này chưa?” Nguyệt Hạ Độc Bạch hỏi anh em, thành viên của Dong binh đoàn đều là chuyên gia làm nhiệm vụ, nhưng lúc này bọn họ đều lắc đầu.
“Theo như lẽ thường, phải đưa tội phạm về nhà lao đúng không?” Có người nói.
“Đây là trò chơi mà, có khi đưa đến chỗ phát nhiệm vụ thì sẽ kết thúc.”
“Cũng có khi vừa bước chân vào cửa thành Vân Đoan thì sẽ kết thúc…”
Cả đám đều đưa ra suy nghĩ của mình làm cho Nguyệt Hạ Độc Bạch càng nghe càng đau đầu. Dong binh đoàn cũng không phải công hội lớn, nhân số của bọn họ rất hữu hạn. Huống chi lúc này tụ tập ở cửa bắc cũng chỉ có hơn hai mươi người, không thể chia ra n đường được.
“Như thế này đi!” Nguyệt Hạ Độc Bạch liên tục chỉ ra mấy người, mấy tên này đều là người có ưu thế về tốc độ: “Các cậu chia ra ba cửa đông, tây, bắc, chọn mấy tuyến đường khác nhau rồi đi về hướng toạ độ này ở sơn cốc Vân Hà, nếu thấy bọn họ thì phán đoán xem hướng đi của bọn họ, sau đó chúng ta lại lên đường mai phục chặn lại.”
“Đám người bọn họ nhìn như thế nào?” Có người hỏi.
Nguyệt Hạ Độc Bạch hơi trầm ngâm, hắn dễ dàng tổng kết ra đặc điểm của đội ngũ kia: “Một người lớn và một đám nhóc con.”
“Ồ!” Cả đám lên tiếng đáp lời, rồi lập tức chuẩn bị xuất phát.
Nguyệt Hạ Độc Bạch phân phó xong xuôi, hắn lại quay đầu về phía mấy người bên công hội nhỏ: “Người của mấy anh tạm thời đừng ra mặt. Có thể bọn chúng sẽ nhận ra mà làm bại lộ ý đồ của chúng ta.”
Một đống người không hề nói nhiều, cả đám đứng dưới cổng thành chuẩn bị trang bị lên đường, yên tĩnh đợi tin báo của thám tử tiền trạm. Trong khoảng thời gian này lại có mấy thành viên của dong binh đoàn Hắc Thủ có hứng thú với Thiên Lý Nhất Túy, nghe được tin tức mà chạy vội vã tới cửa thành bắc trợ giúp.
Với phần lớn thành viên của dong binh đoàn Hắc Thủ, việc thực hiện nhiệm vụ là giả, mục đích thực của bọn họ đều là muốn xem thử xem đối thủ mạnh nhất sắp tới. Chỉ đợi một vài phút, thám tử ở tiền phương đã báo tin về: “Phát hiện một đội ngũ người chơi, đang từ toạ độ kia hướng về của thành bắc.”
“Có phải có một người lớn và một đám nhóc con không?” Nguyệt Hạ Độc Bạch hỏi.
“Xa quá, không thấy rõ, đợi tôi lại gần một chút đã.” Thám tử trả lời, “Nhưng mà, đội hình này đúng là thật chỉnh tề mà! Đám người này là đang làm gì?”
“Không sai, chính là bọn họ!” Nguyệt Hạ Độc Bạch kích động, “Không nên tiếp cận gần nữa, cứ chú ý quan sát từ xa, không nên để bọn họ phát hiện.” Nguyệt Hạ Độc Bạch phát lệnh hoàn tất với thám tử, rồi quay qua nói với đồng đội: “Tới, lên đường thôi!”
“Còn bọn tôi?” Mấy người bên công hội nhỏ rất mờ mịt, dong binh đoàn Hắc Thủ này đến cùng có phải đang giúp họ làm nhiệm vụ không đây, hắn cảm thấy có chút không chắc chắn rồi.
“Các anh không cần đi, chờ tin tức của tôi. Cứ đợi để hoàn thành nhiệm vụ là được!” Nguyệt Hạ Độc Bạch cười nói.
Thám tử ở tiền phương không ngừng gửi về tọa độ của Chung Cực Tam Ban. Mắt thấy mình sắp tiếp cận, Nguyệt Hạ Độc Bạch liền chia đội hình thành ba phân đội, một trái một phải một giữa, ba phân đội tạo thành hình quạt để tiến công. Khi còn đang sắp xếp thì Nguyệt Hạ Độc Bạch đã thấy đối phương tiến tới từ phía xa.
Lúc này Chung Cực Tam Ban hàng ngũ chỉnh tề mà bước đi, lâu lâu trong miệng lại hô khẩu lệnh ăn khớp nhịp chân, khiến cho bụi bay mù mịt nguyên một mảnh đồng. Đây chính là tín hiệu cho thấy bọn họ đang đến gần.
“Chuẩn bị mau, chuẩn bị mau!” Nguyệt Hạ Độc Bạch ẩn thân ở giữa đội ngũ, làm cho đối phương không nhận ra anh em ra tay đánh trận trước, mỗi người vờ như không có việc gì cả mà áp sát đội ngũ Chung Cực Tam Ban.
“Trước phải tìm ra Thiên Lý Nhất Túy, nhóm cung tiễn thủ chuẩn bị, trực tiếp bắn hạ.” Nguyệt Hạ Độc Bạch chỉ huy.
Thực ra tâm trạng hắn đang rất mờ mịt, hắn cảm thấy để đối phó với một tên pháp sư như vậy thì có vô số cách khác nhau. Giống như bây giờ, mấy tên cung tiễn thủ cùng nhau sử dụng kỹ năng Truy Tung Tiễn hàng loạt, thì tên kia còn trốn được ư? Người này rốt cuộc làm sao lăn lộn đến bây giờ? Vấn đề này thực sự quá sâu sắc khó hiểu rồi.
Nhóm cung tiễn thủ đều ẩn sâu trong trận, giương cung cài tên, trừng Đôi Mắt Ưng tìm kiếm mục tiêu trong đám học sinh.
Áo choàng màu đen, thanh trường kiếm màu tím sậm!
Đây chính là trang phục của Thiên Lý Nhất Túy. Nhưng nhìn tới nhìn lui, bọn họ phát hiện trong đám học sinh kia không hề có người nào ăn mặc như vậy, mà chỉ có một đám nhóc con mặc quần áo tả tơi. Một đám nhóc con và một người lớn? Một đám nhóc thì đã ở trước mặt, còn một người lớn đâu này?
“Không có mục tiêu, không có mục tiêu!” Nhóm cung tiễn thủ nhao nhao báo lại.
Mục sư không có Đôi Mắt Ưng, lúc này Nguyệt Hạ Độc Bạch còn nhìn không rõ lắm. Hắn nghe được hồi báo, thầm nghĩ chẵng lẽ tìm nhầm người rồi.
Hắn lại mang đội ngũ tiến về phía trước một khoảng thì bọn hắn đã đối mặt với Chung Cực Tam Ban. Lúc này Nguyệt Hạ Độc Bạch khẳng định mình tuyệt đối không tìm sai người. Đội ngũ này nhìn rất quen mắt, trong đám cũng có một vài gương mặt quen thuộc. Mà mình đối với bọn họ mà nói, thoạt nhìn cũng quen thuộc, mấy đứa nhỏ đó lại đang nhìn hắn mỉm cười híp mắt kìa!
“Moá, bị lừa rồi!” Nguyệt Hạ Độc Bạch chợt bừng tỉnh, lại đưa mắt nhìn kỹ một lần, quả nhiên hắn không hề thấy tên trùm cướp bị trói kia đâu. Đối phương đã sớm ngờ đến bọn hắn sẽ kéo nhau trở lại, vì vậy bọn họ lấy đội hình lớn để thu hút sự chú ý, rồi cử hai ba người mang tên trùm cướp không biết đi vòng qua hướng nào mất rồi.
“Mục tiêu không ở bên này!” Nguyệt Hạ Độc Bạch vội vã kêu gào trong kênh chat dong binh. Mà hiện giờ mấy tên thám tử phụ trách giám sát, bây giờ đã kết thúc nhiệm vụ mà đang chạy về bên này đây, đều muốn thấy phong thái của pháp sư giết người trong nháy mắt là thế nào.
“Mau đuổi về hướng cửa thành, bốn cửa đều phải có người! Nhân số của mục tiêu đại khái có hai hoặc ba tên, bọn chúng đang áp giải trùm cướp.” Nguyệt Hạ Độc Bạch hô lên, đồng thời hắn cũng nhanh chóng nhắn tin riêng với mấy người của công hội nhỏ, để họ cũng phái người phối hợp. Trước hết cần nghĩ biện pháp để tìm ra tung tích của mấy người Thiên Lý Nhất Túy đã rồi tính sau.
Bọn học sinh thì cười khanh khách lắc lư đến trước mặt Nguyệt Hạ Độc Bạch: “Thầy có chuyện nhờ chuyển cho anh.”
“Thầy? Thiên Lý Nhất Túy?” Nguyệt Hạ Độc Bạch hơi nghệch ra.
“Ừm, thầy bảo, đã nói gặp ở trong trận đấu rồi, vậy thì trong trận gặp lại!”
“Moá!” Nguyệt Hạ Độc Bạch nhụt chí, hắn nhìn mấy đứa nhóc trước mặt, thật sự có ý tưởng giết bọn họ hết sạch cho hả giận.
[1] ví với việc dùng mưu trí trốn thoát không kịp phát hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.