Cận Chiến Pháp Sư

Chương 231: Chung Cực Tam Ban, tập hợp!




Trận này Công Tử tinh anh đoàn và dong binh đoàn Thủy Hoa đánh đánh núp núp, tiến độ khá thong thả, lúc đi ra thì trận đấu còn lại đã sớm kết thúc rồi.
Dong binh đoàn Hắc Thủ, được hệ thống trong cao ốc dong binh đánh giá là dong binh đoàn đứng đầu thành Vân Đoan cuối cùng cũng thành công giết vào trận chung kết.
Bây giờ một bên tên là Hắc Thủ, bên kia được công nhận là hắc mã, trận chung kết đã bị thuộc tính “hắc” bao trùm. Mà dong binh đoàn Hắc Thủ tuy là dong binh đoàn đệ nhất thành Vân Đoan, nhưng bình thường mấy tên này cũng chỉ chăm chú làm nhiệm vụ, không giống những thành viên của dong binh đoàn Tứ Hải, mỗi người đều là tinh anh trong công hội lớn, khá có danh tiếng. Lúc này, đột nhiên phải đối mặt với đối thủ này, Hữu Ca phát hiện tình báo trong tay mình ít đến đáng thương, hắn vội vội vàng vàng tìm bạn bè, lên diễn đàn nghe ngóng.
Lúc thu thập tình báo là thời điểm mà Hữu Ca có cảm giác tồn tại nhất trong Công Tử tinh anh đoàn.
Thi đấu công hội càng về sau lại càng không được chú ý. Chủ yếu là vì khoảng cách nhân số giữa mỗi công hội rất lớn. Thành Vân Đoan tổng cộng có hai công hội bậc năm, một là Tung Hoành Tứ Hải, một cái khác là Đối Tửu Đương Ca. Bây giờ Đối Tửu Đương Ca đã bị Trọng Sinh Tử Tinh hack mất rồi, Tung Hoành Tứ Hải chỉ cần đem 750 người ra đứng chắn đường, những công hội bậc bốn còn lại nhiều nhất cũng chỉ có 500 người, chênh lệch 250 người, không phải tùy tiện có thể xoá bỏ.
Nhưng vào lúc này, hệ thống thông báo tin tức mới nhất: Hai đội đã bị loại trong trận bán kết của công hội và dong binh đoàn sẽ tiến hành thi đấu trong cùng một ngày cuối cùng, để quyết định ra hạng ba.
Mà công hội và dong binh đoàn đạt được hạng nhất, hạng hai và hạng ba, đã nhận được thông báo chính thức là phần thưởng trang bị hoặc vật phẩm chắc chắn có được lúc trước sẽ đổi thành ngẫu nhiên, còn cụ thể là cái gì… vẫn là còn tuỳ.
Mà ngày thi đấu cũng sẽ không tổ chức vào ngày kế tiếp, mà sẽ diễn ra vào ba ngày sau: thứ bảy tuần này. Đây cũng xem như hệ thống khó được một đợt có nhân tính. Dù sao còn phải phát giải thưởng thi đấu, đó là điều tất nhiên ai cũng không muốn bỏ qua. Còn vẫn thi trong ngày bình thường, vậy thật sự sẽ khiến cho những ai phải đi làm buổi tối không thể tham gia được mà ấm ức.
Mỗi công hội và dong binh đoàn đều rơi vào thời kỳ chuẩn bị chiến đấu căng thẳng, bởi vì khen thưởng ngẫu nhiên nên tuyệt đối không nhìn mặt mà cho. Trái lại Công Tử tinh anh đoàn lại vẫn như cũ, cũng không phải bọn họ thanh cao không thèm để ý, mà là bởi vì bọn họ chỉ là một dong binh đoàn nhỏ sáu người, tính cơ động của bọn họ rất mạnh, sáu người góp đủ để trò chuyện cũng đơn giản như ăn cơm uống nước hàng ngày. Còn giống như công hội Tung Hoành Tứ Hải, muốn góp đủ 750 người mở họp, nào có dễ dàng cho được?
Hôm nay là thứ năm, sau khi Cố Phi login, hắn khá phiền muộn mà đi tới cửa bắc thành Vân Đoan.
Tại sao lại phiền muộn? Tiết thể dục xế chiều hôm nay, Cố Phi vừa tới đứng trước đội ngũ học sinh đã cảm thấy bầu không khí không đúng, khí thế lúc học sinh đối diện với hắn lúc này khác với sự hồn nhiên ngày thường, đơn giản mà nói: Sát khí tương đối nồng nặc.
Một tiết học cứ thế diễn ra trong bầu không khí kỳ quái này, khi Cố Phi vừa mới hô giải tán, thì đã hơn 20 học sinh đã vây thành một vòng, ở trong có nam có nữ, ồn ào nhốn nháo nói liên thanh.
“Thầy ơi, tới công hội của bọn em đi!”
“Thầy ơi, dẫn bọn em đi luyện cấp!”
“Thầy ơi, dẫn bọn em làm nhiệm vụ!”
“Thầy ơi, em rất nghèo, cho em tiền!”
“Thầy ơi, có trang bị nào không cần không ạ?”
Cố Phi bị kêu đến mức đầu óc quay cuồng, những học sinh khác thấy thầy Cố Phi đột nhiên được đối đãi nhiệt tình như vậy nên rất ngạc nhiên, sau khi nghe ngóng biết được đầu đuôi, mấy tên nhóc này đứng ở bên cạnh lẩm bẩm: “Ngay cả thầy giáo cũng chơi à? Vậy mình cũng phải thử xem xem!””
Cố Phi vừa nhìn, ở trong đám này có không ít học sinh coi lời giáo viên như thánh chỉ, tất cả đều noi theo lời của giáo viên. Đám này bình thường ở trong định nghĩa của giáo viên đều là học sinh xuất sắc tuyệt đối đấy! Đám này nếu lại noi theo mình, toàn bộ đều chạy lên mạng chơi game, nếu phụ huynh hỏi đến, đám này tùy tiện nói một câu “Học thầy Cố”, hắn còn mặt mũi nào mà đi dạy nữa?
Đánh nhau Cố Phi không sợ, mà những chuyện vụn vặt phiền toái này lại không phải đánh nhau có thể giải quyết. Một đám hò hét loạn cào cào, khiến Cố Phi lần đầu tiên có chút hoài niệm “Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm” trong trò chơi.
“Đừng ồn ào nữa!” Cố Phi ở trong một đống âm thanh toàn bộ đều nói về “game” cuối cùng cũng không lạc mất thân phận của mình, hắn không quên đây là hiện thực chứ không phải ở trong Thế Giới Song Song, trong nháy mắt đã bày ra dáng vẻ thầy giáo.
Lúc thầy giáo nổi giận, từ trước đến nay không có học sinh nào dám phát ra tiếng, ít nhất nhóm học sinh trước mặt Cố Phi không dám.
“Buổi tối không làm bài tập hả? Lại chơi game!” Dáng vẻ thầy giáo của Cố Phi bày đến cùng, rầy la. Có điều lời như vậy nói ra từ trong miệng của giáo viên thể dục, thấy thế nào cũng quái quái, có điều đám học sinh vẫn theo bản năng cúi thấp đầu bày bộ dáng sám hối.
“Tất cả đến sân vận động chạy mười vòng!” Lời này của thầy thể dục vừa nói ra thì chân của một nửa học sinh đã mềm nhũn. Tiêu chuẩn sân vận động của trường học là một vòng 400 mét, 10 vòng chính là 4000 mét, là gấp 4 lần tiêu chuẩn chạy cự li dài của học sinh trung học. Bình thường bộ môn chạy cự li dài trong đại hội thể dục thể thao trong trường chỉ là 3000 mét, mà những cuộc thi này cũng chỉ học sinh có nghị lực và tự tin siêu cường mới tham gia.
4000 mét, hốc mắt nữ sinh đã đong đầy nước tại chỗ rồi.
“Thầy ơi, không phải thầy đang đùa đó chứ!” Có người nhút nhát lên tiếng hỏi.
Cố Phi tất nhiên là đang đùa, đám học sinh còn có tiết sau, 4000 mét thì sẽ làm lỡ thời gian, lập tức vung tay: “Trước chạy hai vòng, xong rồi thì nhanh lên lớp đi học đi.”
Đám học sinh lệ rơi đầy mặt rời đi, Cố Phi đứng ở bên cạnh đường chạy nghiêm túc nhìn, cũng không thúc giúc tốc độ của tụi nó. Toàn thể công hội Chung Cực Tam Ban của thành Vân Đoan tại Thế Giới Song Song, lúc này đang ở trên đường chạy cùng nhau phấn đấu, bầu không khí đoàn kết của công hội này nồng đậm chừng nào đã không cần lần nữa phiền toái nói rõ nữa nhỉ?
Đây không phải kiểm tra gì, không cần chạy quá nhanh, nhưng ở trong ánh nhìn soi mói của thầy giáo, cũng không dám chạy một chút rồi ngừng chân, 800 mét tiến lên không ngừng, cũng đã đủ khiến cả cơ thể lẫn tinh thần mệt nhọc.
Nhất là đối với nữ sinh, nhất trí kêu khóc hô lên yêu cầu nam sinh chạy thêm một vòng nữa.
Lúc này những học sinh xem náo nhiệt đã tản đi không ít, trước mặt Cố Phi chỉ còn lại học sinh Chung Cực Tam Ban, nhìn từng vẻ mặt mệt mỏi mà không dám nói, lương tâm của Cố Phi trỗi dậy, phất tay lên: “Buổi tối đợi thầy ở cửa thành đi!”
Bất chợt xoay chuyển trăm tám mươi độ thế này khiến đám học sinh kinh ngạc, sau đó mới hoan hô. Tên của Cố Phi trong trò chơi được bao nhiêu ông chủ công hội tìm kiếm trong mơ rất nhiều lần trước kia, nhưng những học sinh này của hắn muốn biết thì quá dễ. ID này vốn là do A Phát đặt, đám học sinh hỏi xong sau đó chạy lên bảng cấp bậc pháp sư tra một chút. Cấp 40! Đối với những học sinh này quả thật là quá cao vời vợi, bất luận từ góc độ giải trí hay là từ góc độ lợi ích thiết thực thì kéo thầy giáo đến giúp đỡ đều không phải lựa chọn sai lầm, khi này mới khiến đám học sinh hạ quyết tâm.
Lúc này mục đích đã đạt được, mọi người tất nhiên vui mừng nhảy nhót không thôi.
Mắt thấy Cố Phi sắp muốn rời đi, tên A Phát chơi game lâu rồi, kinh nghiệm tương đối phong phú, vội vàng chạy theo Cố Phi, hết sức thận trọng hỏi một câu: “Thầy ơi, là cửa nào?”
“Thật nhiều lời nha, chạy thêm một vòng nữa!” Cố Phi nói.
“Aaaa!” A Phát vốn là học sinh ba yếu đi ngược lại học sinh ba tốt [1], chạy hai vòng đã gần chết rồi, lại chạy thêm một vòng thật sự sẽ mất mạng.
[1] Học sinh ba tốt: Đạo đức tốt, học tập tốt, rèn luyện tốt.
May mà vấn đề cậu hỏi đã nhắc nhở những học sinh khác, vội vàng xông tới hỏi thăm địa điểm cụ thể, Cố Phi bất đắc dĩ đành phải hẹn mọi người ở cửa bắc.
Có hẹn với học sinh, đây khẳng định không cách nào trốn tránh, mọi người nhiều nhất không gặp trong trò chơi thì có thể gặp ngoài đời, đây chính là gọi hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được. [2] Cố Phi bất đắc dĩ, đúng giờ hẹn đến cửa bắc, kết quả một học sinh cũng không xuất hiện.
[2] Nguyên văn Thành ngữ: 跑得了和尚跑不了庙 – bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu: nhà sư có thể chạy trốn, nhưng ngôi đền sẽ không chạy với anh ta; có ý là ‘có thể hiểu tránh được nhất thời cũng không tránh được sau này’.
Cố Phi giận sôi cả máu.
Thầy không để các trò phải đợi, ngược lại các trò lại dám để thầy đợi.
Dựa theo mạch suy nghĩ bình thường, đoạn này tuyệt đối phải tự xưng ông đây, có điều nếu đối mặt là học sinh, vẫn là nên làm gương sáng mà thay đổi chút đi! Dù sao chỉ khác biệt một chữ. Cố Phi chính là luôn luôn cảnh tỉnh bản thân như vậy, nếu thật sự ở trước mặt học sinh tự xưng ông đây, không những sẽ không có bất kỳ tác dụng đe dọa nào, sợ là đám học sinh sẽ càng cảm thấy mình bình dị dễ gần, đây đúng là phiền toái.
Cùng chơi game online với học sinh? Chỉ một từ xui xẻo. Ở trong lòng Cố Phi đã mắng tác giả một ngàn lần, ông nha đừng viết bậy có được không? (Hồ Điệp Lam: Để cho cậu biết ai nb [3] hơn ~. Cố Phi: Tôi thua rồi…)
[3] NB = 牛屄 (niúbī): có 2 nghĩa: tiêu cực thì ám chỉ người tự cao tự đại; tích cực thì ám chỉ người tự tin.
Khụ, nên quay về chính truyện. Đã đến thời gian hẹn vẫn không thấy đám học sinh lộ mặt, Cố Phi rất kiên nhẫn lại chờ thêm một lát, cuối cùng nhìn thấy từng học sinh từ các khu logout chạy tới.
Nguyên nhân giải thích cũng muôn màu muôn vẻ.
Gì mà “Mama em gọi đi rửa bát đó!”
Gì mà “Bố chơi đào địa chủ [4], bảo em đợi chốc lát!”
[4] Đào địa chủ: game bài của TQ.
Cố Phi lệ rơi đầy mặt, bao nhiêu lý do thân thiết với cuộc sống rất dễ lý giải đấy! Nghĩ lúc đó mình nói với đám Kiếm Quỷ muốn logout, bởi vì phải đi dạy, từng ánh mắt kia khác thường chừng nào kìa!
Từng học sinh đến thêm bạn tốt với Cố Phi, đối với đám lão đại của thành Vân Đoan mà nói, một thời cơ tuyệt vời lại bỏ lỡ như vậy. Buổi tối 7 giờ đến 7 giờ 15 phút hôm đó, công tắc kết bạn của Cố Phi chưa từng đóng lại.
“Khụ, xếp hàng đi!” Sau khi học sinh tụ họp đầy đủ, Cố Phi trầm giọng nói. Thật đáng tiếc trong trò chơi không có loại đạo cụ như cái còi, dùng ngón tay? Quá lưu manh rồi, phải làm gương tốt, phải làm gương tốt!
“Oa, thầy ơi, đừng mà, quá lúng túng đó!” Đám học sinh kháng nghị.
Còn có gì lúng túng hơn gọi “thầy” trong trò chơi hả? Cố Phi tiếp tục lệ rơi đầy mặt, lại không có biện pháp khác. Bảo đám học sinh trực tiếp gọi tên, tuy chỉ là ID, nhưng cũng đã không phân biệt được tôn ti lớn bé; Như đám người Hỏa Cầu gọi Túy ca… vậy so với gọi thầy còn lúng túng hơn. Trong lòng Cố Phi tồn tại ý niệm muốn lúng túng thì mọi người cùng lúng túng, kiên trì muốn đám học sinh phải xếp hàng.
Đám học sinh do dự không làm theo, mặt Cố Phi xụ xuống: “Không xếp hàng thì tiết sau phải chạy hết tám vòng còn lại.”
Đám học sinh nhanh chóng đứng thành hàng, Cố Phi đếm nhân số, vừa vặn 24 người, sáu người mỗi bốn hàng.
“Đại biểu tiết thể dục của tôi không tới sao?” Cố Phi liếc một vòng trong đám người, trong những người này lúc chiều có những ai hắn không chú ý.
“Không có, thầy ơi bây giờ số người vừa đủ, vốn chỉ có 21 người, sau giờ học buổi chiều lại tới thêm ba người, chính là ba người bọn họ, lúc này mới vừa đủ 24 người! Nếu nhiều thêm một người thì…”
“Nếu nhiều thêm một người thì xếp 5 hàng, 21 người thì xếp ba hàng, cái gì gọi mà 24 người thì vừa đủ hả, A Phát ngu ngốc!” Có học sinh bác bỏ.
A Phát uất ức chết được! Sao cậu nghĩ đến một đám người ở trong trò chơi còn phải xếp hàng chứ? Cậu nói vừa đủ cũng không phải dựa vào cái dòng suy nghĩ nhân số này.
Cố Phi vừa nghe buổi chiều còn thật sự thu hút tới ba vị bạn học mới, trong lòng phiền não. Lần này phải làm thế nào mới tốt đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.