Cận Chiến Pháp Sư

Chương 227: Chú Vô Thương ương ngạnh




Trong rừng cây hoàn toàn an tĩnh, năm người lặng lẽ xem Chiến Vô Thương vụng về hoạt động trên cây.
Thế Giới Song Song được xây dựng phần lớn đều dựa trên những quy tắc vật lý cơ bản trong đời thường, cho nên, chạc cây có thể chịu đựng bất kỳ người nào, đều có khả năng bị Chiến Vô Thương làm gãy.
Chiến Vô Thương rơi xuống đất, hắn có chết hay không không quan trọng, mọi người chỉ quan tâm động tĩnh khi hắn rơi xuống nhất định sẽ rất lớn, lớn đến mức có thể sẽ dẫn đám người Nghịch Lưu Nhi Thượng đến đây.
“Nếu là bẫy, tại sao không để một người dẫn bọn họ tới?” Có người quay qua hỏi Hàn Gia Công Tử.
“Bọn họ tới càng chậm càng tốt, càng không cảnh giác càng tốt, mà tốt nhất là bọn họ đều nghĩ chúng ta không hề mai phục mà chỉ như giấu mèo, dẫn? Như vậy quá lộ liễu rồi!” Hàn Gia Công Tử trả lời như vậy.
Thế là sáu người Công Tử tinh anh đoàn cứ ngồi chồm hổm trên cây, lẳng lặng chờ. Ngoài bìa rừng, Nghịch Lưu Nhi Thượng dẫn người đi tìm bóng hình sáu người bên Công Tử tinh anh đoàn. Lúc trước hắn đã hỏi thăm tin tình báo của những dong binh đoàn bị loại, Nghịch Lưu Nhi Thượng biết rõ yếu điểm lớn nhất khi đối phó với Công Tử tinh anh đoàn chính là không thể phân tán binh lực!
Dong binh đoàn sáu người này đều là tinh anh không thể nghi ngờ, tinh anh trong tinh anh. Bọn họ tụ chung lại một chỗ có thể xảy ra bao nhiêu phản ứng hóa học, câu trả lời này hiện tại vẫn chưa có đáp án chính xác. Nghịch Lưu Nhi Thượng cũng không muốn dâng dong binh đoàn của mình ra để thử, hắn chỉ có thể chọn cách hành động theo chỉnh thể.
Dong binh đoàn 72 người đoàn kết chặt chẽ duy trì trận hình, cả đám lục soát trong chiến trường.
72 người vs 6 người, bản đồ có kích cỡ lớn giống như đúc trận đấu giữa Công Tử tinh anh đoàn và dong binh đoàn Mục Vân. Nhưng lúc này, Nghịch Lưu Nhi Thượng lại đem 71 người leo lên điểm cao nhất trong chiến trường, đưa mắt nhìn bốn phía, không phát hiện ra điều gì.
Trên bản đồ có khe rãnh, có đất trũng, có sườn phía sau núi, có rừng cây, tất cả những thứ này đều là góc chết của tầm mắt, Nghịch Lưu Nhi Thượng bó tay.
Để lại một vài thành viên tiếp tục ở trên cao quan sát, những người còn lại kết thành đoàn tiếp tục tìm tòi, mục tiêu tự nhiên chính là những góc chết khi nãy chưa nhìn rõ được.
Chui vào khe rãnh, thâm nhập đất trũng, leo núi vượt đèo, xuyên qua rừng cây. Cứ tìm một chỗ rồi lại một chỗ, nhưng vẫn không có phát hiện gì.
Lúc này trận đấu đã trải qua 21 phút, mà thời gian của trận chiến này chỉ có tổng cộng 47 phút.
Tìm không được đối thủ làm Nghịch Lưu Nhi Thượng rất nóng lòng. Hắn cũng là một trong những kẻ thất bại ngã xuống dưới chiến thuật diều gió lớn, hơn nữa trận thua kia là lần khoa trương nhất, hơn sáu trăm người nhưng cũng không thể tìm được một mình Tế Yêu Vũ.
Chính vì vậy Nghịch Lưu Nhi Thượng tương đối e ngại chiến thuật diều gió lớn, cho nên hắn thắp thỏm nhìn lên đỉnh núi vừa nãy hắn lưu lại một người ở trên đó nhiều lần, mỗi phút trôi qua hắn đều nhìn về phía bên kia thử xem, rất sợ một người bị đối phương bắt lẻ, cuối cùng lại thua với tỷ số 0 – 1.
May mắn tình hình này không có xảy ra. Nhưng mãi không tìm được đối thủ cũng làm cho Nghịch Lưu Nhi Thượng hoảng hốt.
Hắn có thể đoán được ý đồ của đối phương: Chiến thuật diều gió lớn chính là muốn giữ vững trong thời gian dài cho đến khi trận đấu kết thúc, vì vậy bắt đầu đụng độ càng chậm thì càng có lợi. Công Tử tinh anh đoàn đang cố ý kéo dài thời gian, có lẽ vào năm giây cuối cùng, đột nhiên cung tiễn thủ ló ra từ một góc nào đó bất thình lình, trong nháy mắt giết một người của phe mình. Thua như vậy có oan không cơ chứ?
Không thể tiếp tục như vậy! Lòng Nghịch Lưu Nhi Thượng rõ ràng. Chỉ là, tột cùng người họ ở chỗ nào? Những thành viên ở chỗ đất cao bên kia vẫn nhìn chăm chú quan sát các ngóc ngách, rất tự tin nói trong quá trình tìm kiếm không hề phát hiện ra đối phương có hành vi di dời vị trí, đã vậy bọn họ xác định đều không có chỗ nào có thể ẩn thân, có thể loại bỏ mấy chỗ này, vậy thì ở đâu?
Nghịch Lưu Nhi Thượng vỗ vỗ ót, 71 thành viên của dong binh đoàn Thủy Hoa cũng đều vỗ trán.
Trí tuệ của quần chúng nhân dân là rất lớn, chuyện một người không nghĩ ra ngay chốc lát, không có khả năng 72 người cũng không nghĩ được. Một người bỗng nhiên kêu lên: “Ở trên cây, là ở trên tàng cây đó! Đó là chỗ mà khi nãy chúng ta không chú ý.”
Mọi người đều phản ứng kịp. Đúng rồi, là ở trên tàng cây.
Bản thân bản đồ của chiến trường này có năm rừng cây, chỗ nào cũng có thể là nơi bọn hắn ẩn thân. Việc này không thể chậm trễ, Nghịch Lưu Nhi Thượng liền dẫn nhân mã truy tìm.
Sáu người Công Tử tinh anh đoàn đang ngồi chổm hổm trên cây, trơ mắt nhìn mấy người Thủy Hoa đi qua dưới chân bọn họ một lần. Nhiều người như vậy cũng có mấy người ngẩng đầu lên nhìn, nhưng cũng chỉ lướt qua một chút. Hơn nữa ánh sáng trong rừng không tốt lắm, ngẩng đầu lên sẽ bị ánh dương chiếu lọt qua tán cây làm lóa mắt, cho nên không ai phát hiện dị thường trên cây.
Sau khi bọn họ rời đi, Hàn Gia Công Tử lập tức nhắc nhở đồng đội cảnh giác hơn: “Bọn chúng sẽ trở lại rất nhanh, khi đó chắc chắn họ đã biết chúng ta đang ở trên cây.”
Đợt dò tìm thứ hai quả nhiên không cần mất quá nhiều thời gian đã đến. Nghịch Lưu Nhi Thượng cũng khá hên, năm mảnh rừng cây, mới tìm đến mảnh thứ hai đã trùng hợp đụng đến chỗ sáu người Công Tử tinh anh đoàn ẩn thân.
Ở mảnh rừng cây thứ nhất bọn họ cũng đã tổng kết ra biện pháp tìm kiếm hiệu quả, vừa vào rừng cây, cung tiễn thủ và pháp sư sẽ hướng lên cao bắn cung phóng pháp thuật, Chiến Sĩ thì rung lắc cây cối. Những chức nghiệp khác cũng sẵn sàng chiến đấu, tùy thời tấn công về phía những kẻ rơi xuống từ trên cây.
Hàn Gia Công Tử phát ra hai chữ trong kênh chat dong binh: “Kiên trì!”
Đồng thời hắn nhắn riêng với Cố Phi: “Chuẩn bị công kích, pháp thuật phạm vi lớn, dùng Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm.”
“Công kích chỗ nào?” Cố Phi hỏi.
“Chỗ nào có người té xuống thì ném phép về phía đó!” Hàn Gia Công Tử trả lời.
Cố Phi quýnh lên trong lòng, Hàn Gia Công Tử quả nhiên vẫn là phải lấy người nhà ra làm mồi sao? Cái loại thói quen này sao không thể sửa đổi chút à?
Thế nhưng Hàn Gia Công Tử cũng nhanh chóng gửi thêm một tin: “Cho dù là tôi ngã xuống cũng không được nương tay!”
“Yên tâm đi, tôi sẽ ác hơn một tí!” Cố Phi bất đắc dĩ nói. Dù sao cũng chỉ là game, cho dù là bản thân cũng có thể làm vật hy sinh. Dù loại chiến thuật này bị người khác phê bình ra sao, Cố Phi biết nội tâm của tên kia cũng chẳng để ý lắm. Cái tên tự luyến này nhất định đang nghĩ: Ngay cả bản thân tôi cũng có thể hi sinh, các cậu chết có một lần thì thấm vào đâu?
Nhưng đạo lý đối nhân xử thế cũng không đơn giản như vậy, bởi vì trong mắt tất cả mọi người, quan trọng nhất vẫn là bản thân mình! Nếu như tự nguyện hi sinh, hành vi này sẽ rất được tôn trọng. Thế nhưng nếu hi sinh mình đồng thời cũng mang người khác cùng chết chung, cách làm ấy sẽ không được người ta thông cảm đồng ý rồi.
Nhưng mặc kệ thế nào, Hàn Gia Công Tử đã quyết định như vậy. Cố Phi không thừa nhận cũng không được, đây chính là một chiến thuật hung ác nhưng cũng rất hữu hiệu.
“Kiên trì!” Hàn Gia Công Tử chỉ lập lại hai chữ này với những người còn lại.
Chẳng qua Cố Phi cảm thấy, nếu như nói rõ tất cả với mọi người, họ cũng sẽ hiểu và cho qua, cần gì phải ôm hết vào trong lòng rồi đi ám sát người ta chứ? Tính cách của tên Hàn Gia Công Tử này, đúng là có chút ác liệt.
Đang thở dài đây này! Cố Phi chợt nghe thấy trên một thân cây lân cận có tiếng phịch, Chiến Vô Thương thật vất vả nhất mới có thể leo lên vị trí này, kết quả lại là tên đầu tiên dứt khoát rơi xuống.
“Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm! Khởi!” Cố Phi chỉ thẳng vào điểm rơi của Chiến Vô Thương, ngâm xướng thật nhanh nhưng trong lòng hắn không hề vui vẻ gì.
Mà pháp thuật của Cố Phi vốn phát động chậm, lúc này lại được trời ưu ái. Chiến Vô Thương rơi từ trên cây xuống, mấy người bên Thủy Hoa tự nhiên nhào tới, nếu như pháp thuật xuất hiện nhanh, trước khi bọn họ lao tới đã bạo phát, vậy thì quá lãng phí. Nhưng vào khoảng khắc phép thuật bị chậm lại ấy, mấy tên Thủy Hoa đã tụ tập bên cạnh Chiến Vô Thương.
“Bùng!” Ngay khi đám lửa phun lên, Cố Phi thấy Chiến Vô Thương bị té xuống đất đột nhiên đứng dậy, một cái Toàn Phong Trảm tung ra sau đó.
Tuy rằng đây chỉ là một ông chú bỉ ổi không phúc hậu, nhưng trong giờ khắc chiến đấu, từ trước đến giờ sẽ không cam lòng bó tay chịu trói. Toàn Phong Trảm, tích tụ nộ khí để tung ra Toàn Phong Trảm chính là minh chứng tốt nhất.
Toàn Phong Trảm tung ra, lửa mượn gió thổi giống như dấy lên nhanh hơn, chỉ là Chiến Vô Thương cũng vô tình bị làn lửa này nuốt sống.
Bên Thủy Hoa còn đang chìm đắm trong sự vui sướng vì phát hiện ra đối thủ, nhưng rất nhanh sau đó, phần lớn người đã bị lửa đốt thành ánh sáng. Tuy vậy vẫn có người sống sót, dù sao người chơi cũng lên cấp 40, trang bị cũng không ngừng được nâng cấp.
Tuy rằng Cố Phi cầm kiếm Ám Dạ Lưu Quan cấp 70, nhưng thứ nhất hắn không có thêm một điểm trí lực, sát thương bị giảm rất nhiều; Thứ hai, kiếm Ám Dạ Lưu Quang tuy cấp 70, nhưng bởi vì nó gây sát thương hỗn hợp cả pháp thuật cả vật lý, nên nếu tính riêng ra sát thương pháp thuật của nó cũng chỉ ở trình độ của trang bị cấp 60.
Với con số này, nếu không phải Cố Phi còn có Nguyệt Dạ Linh Bào tăng mạnh sát thương từ pháp thuật, có khi ngay cả mấy chức nghiệp thiếu máu cũng chưa chắc đốt chết.
Hơn nữa mấy tên thuộc dong binh đoàn Thủy Hoa này cũng là tinh anh, nhân tài kiệt xuất của công hội lớn, pháp thuật này tung ra, một vài tên máu dày, trang bị xịn, tuy rằng mặt trắng bệch, nhưng bọn họ vẫn giữ mạng lại được.
Trong số đó có bao gồm một người: Chiến Vô Thương.
Chiến Vô Thương vẫn chưa ngã gục trong pháp thuật của Cố Phi, vì vậy hắn vẫn không từ bỏ. Những tên có thể vọt tới bên người hắn lúc nãy đều có tốc độ khá ưu tú, tốc độ nhanh nên máu khá mỏng, cả đám không hẹn mà cùng bị Cố Phi giết chết.
Chiến Vô Thương thu Toàn Phong Trảm, gầm lên giận dữ. Hắn xông đến bên cạnh một gã chiến sĩ bằng Xung Phong.
Tên chiến sĩ này mới vừa ăn chiêu pháp thuật của Cố Phi, máu đã không còn nhiều lắm, lúc này còn bị lửa trên mặt đất đốt liên tục, hắn cuống quít lui ra ngoài vòng tròn trước. Nhưng ai ngờ Chiến Vô Thương trong màn lửa đột nhiên thu Toàn Phong Trảm rồi dùng Xung Phong liều chết lao ra, lập tức bị đụng trúng, hắn chổng mông bay ra khỏi đám lửa, thân hình chưa kịp rơi xuống đất đã biến thành đốm trắng bay mất.
Chiến Vô Thương lại rống một tiếng, phất tay vung kiếm chém về phía một tên chưa chết dính lên cây. Một đòn này không dùng kỹ năng, sát thương gây ra khá hữu hạn, tên nhóc bị chém lên cây kia cư nhiên không chết, chỉ hoảng sợ nhìn Chiến Vô Thương bùng nổ.
Nhưng Chiến Vô Thương lập tức chứng minh mình vẫn sáng suốt, biết rõ ngọn lửa dưới chân mình còn đang duy trì tổn thương, sau ukhi dẹp bỏ hai người cản đường, hắn cũng cấp tốc nhảy ra khỏi hố lửa.
Lúc này, đám người Thủy Hoa đã bắt đầu bao vây lần thứ hai, Chiến Vô Thương dính đòn của Cố Phi nên máu đã không còn nhiều nhưng hắn vẫn ương ngạnh chống lại.
“Cơ hội!” Hàn Gia Công Tử tức tốc nhắn cho Cố Phi, “Lại phóng một đi.”
Cố Phi đã sớm biết tên này có ý đó, đã chỉ kiếm sẵn rồi. Lúc nhận được tin, Cố Phi nhanh chóng đáp lại một chữ: “Được!”
“Thiên Hàng Hỏa Luân!” Cố Phi bỗng hô to, Hàn Gia Công Tử tức giận nhắn đến: “Cậu hô to làm gì?”
Cố Phi căn bản không rảnh trả lời, bởi vì sau một tiếng này, hắn đã phi người từ trên cây xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.