Cận Chiến Pháp Sư

Chương 209: Vận may cực thịnh




Ngân Nguyệt nhìn thấy Vân Trung Mộ thì rất kinh ngạc, cười khanh khách rồi nói: “Không ngờ đến đây cũng có thể gặp phải cậu.”
Vân Trung Mộ cười lạnh: “Chuyện cậu không ngờ tới còn nhiều lắm.”
Trước mắt một nhóm Vân Trung Mộ có ba người, còn Ngân Nguyệt chỉ có một thân một mình, hơn nữa hắn lại là kỵ sĩ, vừa mới rớt ba cấp. Nếu thật sự đánh nhau hắn tuyệt đối không thể làm đối thủ. Nhưng lúc này hắn lại chẳng tỏ ra hốt hoảng chút nào, chỉ thản nhiên nói: “Hôm nay cậu tới không đúng lúc rồi!”
Vân Trung Mộ cười lớn: “Tất nhiên rồi, đối với cậu thì bất cứ lúc nào tôi tới cũng đều không đúng lúc cả.”
Ngân Nguyệt thở dài lắc đầu: “Cậu hiểu lầm rồi.”
“Tôi hiểu lầm ư?” Vân Trung Mộ giả bộ kinh ngạc: “Lẽ nào lão đại Ngân Nguyệt rất hoan nghênh tôi đến đây?”
Ngân Nguyệt cười cười: “Nếu như đổi góc độ mà nói, thì cậu xuất hiện vào lúc này, tôi rất hoan nghênh.”
Vân Trung Mộ ngẩn ra, hắn không biết Ngân Nguyệt nói vậy là có ý gì, đột nhiên Ngân Nguyệt khép hai ngón tay lại, đặt lên môi huýt sáo một tiếng. Chỉ trong nháy mắt, những người chơi bày sạp bán hàng, người đi đường vội vã, nói chuyện tán gẫu trên con phố này đột ngột chuyển lực chú ý tập trung lên ba người Vân Trung Mộ.
Người chơi đi ra từ thành Nguyệt Dạ, đặc biệt là hạng người như Vân Trung Mộ, tình cảnh gì chưa từng thấy. Ngay lập tức ý thức được mình bị trúng kế. Lẽ nào gã này sớm phát hiện mình ở trong quán rượu, lại giả bộ không nhìn thấy, ra đây liền bố trí cái bẫy như thế này, chờ mình tự đưa lên cửa sao?
Vân Trung Mộ hối hận trong lòng không gì sánh được, hắn cũng coi như từng đánh qua lại với Ngân Nguyệt khá nhiều lần, có thể nói là biết rõ người này thế nào. Chỉ là từ khi đánh đổ công hội Tiền Trần phách lối đến nay, đã quá đắc ý vừa lòng, cuộc sống của hắn trôi qua quá thoải mái. Ở trong mắt hắn Ngân Nguyệt đã sớm không còn là đối thủ mạnh có khả năng cạnh tranh, mà chỉ như một con chó nhà có tang [1] khi phát hiện tình thế không đúng liền bỏ vợ bỏ cả anh em mà chạy trốn mất dạng.
[1] 丧家之犬 – tang gia chi khuyển: chó nhà có tang, chó nhà có đám, chó chết chủ; được ví với mất nơi nương tựa, lang thang đây đó.
Hắn lại đã quên, chó nhà có tang cũng là chó, chó không đổi được bản tính ăn phân đó là lời lẽ chí lý, tên Ngân Nguyệt này rõ ràng vẫn âm hiểm như trước. Lúc này biểu cảm trên mặt Ngân Nguyệt đã thay đổi thành đắc ý, đau khổ khi bị rớt ba cấp trước đó dường như đã được giảm đi đôi chút, mà biến hoá vẻ mặt của Vân Trung Mộ, lại trở thành liều thuốc tốt để chữa trị tổn thương tâm lý của hắn.
Thưởng thức chừng nửa phút, Ngân Nguyệt cười sang sảng mà nói: “Bây giờ cậu đã biết tôi nói không đúng lúc là ý gì rồi đi? Đó là thay cậu nghĩ!”
“Thay mẹ mày!” Vân Trung Mộ rống một tiếng, hắn dẫn đầu ba anh em cùng xông về phía Ngân Nguyệt.
Ngân Nguyệt làm sao lại không hiểu Vân Trung Mộ, sớm đoán được dưới tình cảnh này tên đó sẽ hành động như vậy, hắn vừa lui lại về sau, vừa vung trường kiếm lên. Đồng thời thi triển kỹ năng ‘Vương Hiệu Lệnh’, một đám anh em xung quanh cũng lao lên đánh về phía ba người. Các anh em của Ngân Nguyệt cũng không nhiều lắm, hơn nữa là chiến sĩ cồng kềnh. Ba người Vân Trung Mộ lại có kinh nghiệm thực chiến phong phú, hy sinh một người hai người trong số họ để kéo dài thời gian, chưa chắc không phải ai cũng không thể trốn đi. Chỉ là loại hành vi ấy hiển nhiên không hợp cá tính của bọn hắn, ba người đều lấy tư thái chết cũng phải cùng chết, mà xông lên muốn liều mạng cả.
Vân Trung Mộ không hổ là loại người hung ác, chống chọi băng qua vòng vây nhào tới chỗ Ngân Nguyệt tặng cho hắn ta một đao lên người. Phòng ngự của Ngân Nguyệt không thấp, chịu một đao này chưa chết, nhưng vẫn đủ khiến hắn đổ mồ hôi lạnh. Tiếp đó mấy anh em tiến lên chém loạn khiến Vân Trung Mộ hóa thành đốm sáng trắng, phải đến một lúc sau, Ngân Nguyệt mới phục hồi tinh thần lại: “Tên khốn kiếp này, trong khoảng thời gian này hắn lại mạnh lên không ít đâu! Trang bị thật trâu bò!”
“Phì!” Ngân Nguyệt nhổ một ngụm nước miếng xuống đất, “Nên tới thì không tới, không cần tới lại đắc ý tìm đến.”
Ngân Nguyệt chịu xui xẻo cả một đêm, đây cũng coi như một lần may mắn. Bị Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương, tiếp đó lại bị đạo tặc đánh lén. Ngân Nguyệt đã đoán đối phương sẽ chuẩn bị đuổi giết mình, nên tương kế tựu kế, đặt bẫy, lấy bản thân làm mồi nhử, chuẩn bị dẫn đối phương ra để trả đũa. Kết quả là chính chủ nên tới lại không tới, ngược lại nhảy ra một tên Vân Trung Mộ.
“Mẹ nó! Tên này chạy tới từ thành Vân Đoan, sẽ không thật là vì mình đi?” Ngân Nguyệt thầm nghĩ. Thời gian đã sắp qua cả một tháng, thường thì thù hận trong game online tới rất đơn giản, đi cũng nhanh, lẽ ra giữa hai người sẽ không khăng khăng giữ thù lâu như vậy.
Nhưng đám Ngân Nguyệt lại thuộc về một án lệ đặc biệt, thứ nhất lúc đầu đánh đánh giết giết ở thành Nguyệt Dạ thật lâu, oán hận đã tích tụ quá sâu; thứ hai là khi truy sát, Ngân Nguyệt đã sớm bỏ trốn mất dạng, đám Vân Trung Mộ dù giết Mang Mang Mãng Mãng đủ sướng, nhưng mà giết Mang Mang Mãng Mãng càng nhiều, càng thấy không giết được Ngân Nguyệt thì thật đáng tiếc. Nhớ nhung hắn mãi mà không quên; điều thứ ba sao, lúc trước đã nói qua, Ngân Nguyệt trong mắt Vân Trung Mộ căn bản đã không tính là hạng gì đáng gờm, cảm thấy giết hắn chính là đi ra ngoài thấy thì giết tiện đường mà thôi.
Kết quả chính vì cái tiện đường này mà thuận lợi ném mình về thành Nguyệt Dạ luôn. Ba người không có đăng ký làm điểm hồi sinh ở thành Vân Đoan, sau khi chết tự nhiên sẽ quay về điểm hồi sinh ở thành Nguyệt Dạ. Ba người đã trở về thành Nguyệt Dạ, điều ấy Ngân Nguyệt lại không biết.
Hắn ở quán rượu Tiểu Lôi thật sự không có chú ý tới Vân Trung Mộ, lúc đó cố không nháy mắt lấy mà chú ý đám người Hữu Ca, Hàn Gia Công Tử, lấy đâu ra thời gian chú ý người khác? Bây giờ hắn thực lo lắng Vân Trung Mộ có mang theo nguyên đội nhân mã hùng mạnh giết tới cửa hay không. Ngân Nguyệt ở thành Vân Đoan cũng được một đoạn thời gian rồi, dong binh đoàn của hắn phát triển cũng chỉ ở mức bình thường. Một kẻ tới sau như hắn lại phải cạnh tranh nhân tài với mấy công hội và dong binh đoàn đoàn cũ trong thành từ thời kì beta tới giờ, tự nhiên nằm sẵn ở thế yếu. Ngân Nguyệt có giỏi giang cỡ nào, cũng không có khả năng trong thời gian ngắn làm nó phong sinh thuỷ khởi [2] được bao nhiêu. Nếu Vân Trung Mộ thật sự kéo mấy trăm người sang đây, nhất định là rồng mạnh giết chết bọn rắn độc bên hắn.
[2] 风生水起 – phong sinh thuỷ khởi: nghĩa là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc; ở đây dùng với ý là vừa mới phất lên, phát triển mạnh mẽ và có sức ảnh hưởng to lớn.
Nghĩ như vậy, Ngân Nguyệt cũng không dám làm mồi nhử chạy khắp nơi ngoài đường phố nữa. Một lát nữa mà Vân Trung Mộ dẫn 500 nhân mã giết tới, hắn chỉ có ba bốn mươi anh em, vậy thật có thể sẽ thành mồi cho cá.
Ngân Nguyệt bảo mọi người giải tán tự hành động, chú ý hỏi thăm tin tức nhiều một chút, sau đó tự đi về điểm hồi sinh, lòng thấp tha thấp thỏm logout.
Cái bẫy này vốn nhằm vào Công Tử tinh anh đoàn, vốn là một cái bẫy có tính toán đủ điều, ai biết họ cứ thế làm bậy mà thoát khỏi rồi. Ngày hôm nay Công Tử tinh anh đoàn có thể nói là vận may cực thịnh.
Lại nói đến Cố Phi bên này.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở quán rượu, rồi đánh chết phần tử xấu mà Ngân Nguyệt chừa lại, Cố Phi đã bay trở về chỗ nhận nhiệm vụ truy nã. Theo sau lại nhận vài nhiệm vụ, vừa PK giải trí, vừa tẩy sạch giá trị PK.
Ngày thường thì hiện tại, chính là đến lượt trận chiến công hội cơ! Ở đó PK mới đã nghiền, Cố Phi nghĩ. Tiếc nuối chuyện Trọng Sinh Tử Tinh bị loại e rằng hắn còn tiếc nhiều hơn so với mấy cô gái ấy chứ. Mà nhiệm vụ truy nã bây giờ đã khkông thể thoả mãn nhu cầu của Cố Phi. Đẳng cấp của người chơi càng cao, thăng cấp càng khó, càng ngày càng quý trong đẳng cấp của mình, vì vậy quan hệ giữa mọi người với nhau cũng càng an hoà.
Gần đây Cố Phi khi không có chuyện đi làm nhiệm vụ PK, mười đối tượng truy nã đã có tám chín đứa đều là người chơi giai đoạn mới từ cấp 30 trở xuống, yếu đến mức một chút cảm giác giải trí Cố Phi cũng chả tìm được. Vừa nãy cư nhiên ở trong quán rượu tóm được một nhân vật cấp bậc lão đại. Ngoại trừ buổi sáng hôm nọ nhận trúng Nghịch Lưu Nhi Thượng, thì đã lâu rồi Cố Phi chưa nhận được nhiệm vụ nào có phần thưởng cao như vậy.
Không sai, phần thưởng… Ở trong mắt người khác, phần thưởng của nhiệm vụ đều là sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới biết được. Nhưng Cố Phi lại coi đối tượng của nhiệm vụ truy nã là là phần thưởng, người càng mạnh cấp càng cao,đó chính là phần thưởng phong phú.
Cố Phi khó được dịp cũng có chút ý khiến với trò chơi, hắn hy vọng nhiệm vụ truy nã đừng treo những mã số và giá trị PK nhảm nhí cỡ nào, ghi lên cả thông tin đẳng cấp của mục tiêu lên đi mà!
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng trong lòng Cố Phi vẫn mong ngóng mình có thể trúng xổ số độc đắc, lúc lần nữa bay về trả nhiệm vụ rồi nhận tiếp mà lao ra cửa, bất ngờ nhìn thấy Phiêu Lưu đang đứng chờ ở bên ngoài.
“Lại nhận sao, thật chăm chỉ.” Phiêu Lưu nói, khi mới tới thành Vân Đoan, hắn đã từng nghĩ rằng làm nhiệm vụ truy nã là mốt ở nơi này, sau này mới biết đây là sở thích đặc biệt của Cố Phi.
“Có việc?” Phiêu Lưu cố tình chờ Cố Phi thể hiện quá rõ, Cố Phi trực tiếp hỏi.
Phiêu Lưu gật đầu.
“Chuyện gì thế?”
“Cái pháp thuật cậu thả ra ở quán rượu trước kia ấy, làm sao phóng ra được? Tôi dám khẳng định, sát thương của Thiên Lý cậu không nên thấp như vậy. Hơn nữa, cậu múa kiếm thế kia, ngâm xướng không thể gọi ra pháp thuật mới đúng chứ!” Tinh thần học tập cần cù siêng năng về game online của Phiêu Lưu cũng mạnh như Kiếm Quỷ, những vấn đề khác hắn có thể qua quýt làm lơ, nhưng vấn đề học thuật mà Cố Phi làm lại liên quan đến pháp thuật. Đừng thấy trước đó Phiêu Lưu vẫn luôn trò chuyện với các lão đại hay hội trưởng vui vẻ, một nửa thời gian lúc ấy đều đang thầm suy nghĩ vấn đề này. Nếu không hỏi được kết quả xác đáng từ trong miệng Cố Phi, nhất định trong thời gian hắn hắn sẽ ngủ không ngon giấc đấy.
“Cậu cho là thế nào?” Cố Phi cười hỏi.
“Cậu Thiên Lý tìm bạn giúp? Ngâm xướng là cậu, pháp thuật lại do người ta phóng lén?” Phiêu Lưu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy giải thích này là hợp lý được chút.
Cố Phi mỉm cười lắc đầu.
“Vậy là?”
“Không ngờ tới pháp sư có tiếng trong nghề như cậu cũng không nhìn thấu, chiêu tay này rất hữu hiệu nha!” Cố Phi nói xong, vén ống tay áo lên.
“Nhìn đây!” Cố Phi hoạt động mười ngón tay hai cánh, như là muốn biểu diễn tuyệt chiêu gì đó vậy, trong cái nhìn soi mói không chuyển của Phiêu Lưu, đột nhiên tay phải nhanh như chớp rút kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra, quơ loạn trong không trung một hồi, miệng hô “Song Viêm Thiểm, thiểm!”
“Song Viêm Thiểm là kỹ năng phát động trong chớp mắt, như vậy…” Phiêu Lưu đang cảm thấy Cố Phi lừa gạt hắn, có chút bất mãn lên tiếng, nhưng mới nói được nửa câu đã phải dừng lại.
Cố Phi ngâm xướng, nhưng trên thân kiếm lại không toát ra ánh lửa, mà tay trái của Cố Phi bấy giờ khép lại thành một lưỡi đao, ánh lửa của Song Viêm Thiểm vạch ra một đường vòng cung.
“Thấy rõ ràng chưa?” Cố Phi mỉm cười hỏi.
Trên mặt Phiêu Lưu đã sớm lộ ra vẻ bừng tỉnh: “Tay chủ đặt thành tay trái, dùng để thi triển pháp thuật; cho nên tay phải múa kiếm cũng không ảnh hưởng ngâm xướng pháp thuật, hơn nữa sát thương của vũ khí cũng không được kích hoạt, vì vậy Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm trở thành một cái pháp thuật có thương tổn rất thấp.”
“Không hổ là cao thủ.” Cố Phi khen.
“Nếu là cao thủ thì tôi đã sớm nghĩ tới.” Phiêu Lưu vỗ vỗ đầu.
“Cám ơn cậu Thiên Lý, hôm nay tôi không đến nỗi không ngủ yên giác rồi! Cậu tiếp tục làm nhiệm vụ đi, tôi đi trước.” Phiêu Lưu nói.
Hai người đều nói tạm biệt, mỗi người đi một phía khác nhau, Cố Phi lại chạy đến mục tiêu nhiệm vụ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.