Cận Chiến Pháp Sư

Chương 170: Ban đêm tìm người trong đám đông




Từ mấy năm trước người ta đã hiểu, nhân tài là thứ quý giá nhất ở thế kỷ 21. Xây dựng một công hội, có ba loại nhân tài tuyệt đối không thể thiếu.
Một là loại nhân tài có khí chất thủ lĩnh.
Hai là loại nhân tài quân sư có trí tuệ.
Loại ba, chính là loại nhân tài sát thủ có sức chiến đấu mạnh mẽ.
Trong đó loại một chỉ cần một người, loại hai có thể xem xét quy mô công hội lớn hay nhỏ để quyết định, loại thứ ba lại là càng nhiều càng tốt. Mà mỗi người chơi trong trò chơi, kỳ thực cũng có thể tính là loại nhân tài thứ ba.
Nhưng tựa như Cố Phi một thân pháp sư muốn giết ai liền giết, lại càng là nhân tài số một. Đây là nhân tài kiệt xuất trong loại thứ ba, ở bất kì công hội lớn nào cũng đều có đủ khả năng làm sát thủ hạch tâm.
Sát thủ hạch tâm, thường nắm giữ thực lực mạnh mẽ lấy một địch trăm. Loại người này coi như trung tâm nòng cốt của đoàn thể, toàn đoàn đội đều xoay quanh hắn chế tạo ra một bộ chiến thuật độc đáo có thể phát huy năng lực mạnh nhất của hắn.
Loại người chơi sát thủ đầy đường, nhưng có thể trở thành sát thủ hạch tâm, thực sự quá ít người có thể. Loại cao thủ tuyệt thế này, hoặc là có nhân dân tệ làm hậu thuẫn kiên cố, hoặc là nắm giữ may mắn nghịch thiên đến độ té ngã một cái cũng có thể mở ra nhiệm vụ ẩn, hoặc là, có một đoàn đội có trình độ vượt trội thân mật không rời, mọi người hợp mưu hợp sức tạo ra một người.
Lấy năm kẻ mạnh trong Thế Giới Song Song làm ví dụ. Tế Yêu Vũ tất nhiên thuộc loại đầu tiên. Giống như hai người chơi Kiếm Nam Du và Thủy Thâm, rất có thể là sau lưng có studio chống đỡ, thuộc về loại lực lượng tập thể.
Tình huống của hai người còn lại tạm thời không rõ.
Mà thân làm vai chính Cố Phi, cơ bản có thể tính là loại nhân tài thứ hai nắm giữ may mắn. Hơn nữa trực tiếp mang theo nguyên bộ kỹ năng võ thuật vào chơi là đã khác người thường, cũng trực tiếp bước vào phạm vi năm kẻ mạnh.
Bởi vậy cũng không khó hiểu, vì sao mấy hội trưởng công hội xem qua pháp thuật cường hãn của Cố Phi, cũng đều nhớ hắn mãi không quên.
Ban đêm, lúc Cố Phi bình an đi vào giấc ngủ, hai công hội lớn là Đối Tửu Đương Ca và Vân Mục chiêu mở hội nghị khẩn cấp suốt đêm. Phát hiện vấn đề pháp sư cường hãn này cần tiến hành tìm hiểu kĩ càng.
Vốn dĩ hôm nay Đối Tửu Đương Ca cũng đã bắt đầu việc này, nhưng Trọng Sinh Tử Tinh đối với chuyện đáp ứng sẽ cho bọn hắn câu trả lời thuyết phục cho tới nay cũng không thấy hồi âm.
Hội trưởng Đối Tửu Đương Ca – Nghịch Lưu Nhi Thượng cũng ngại đuổi theo hỏi, dẫu sao ý đồ của bản thân là muốn đào góc tường người mù cũng nhìn ra được, người ta không chịu nói cũng là chuyện quá bình thường.
Sau đó biết được tin tức đêm nay sau trận đấu công hội Vân Mục cũng bị Trọng Sinh Tử Tinh đánh bại, Nghịch Lưu Nhi Thượng lập tức ý thức được pháp sư cường hãn này không phải bọn họ có thể chầm chậm ung dung tiếp cận, người bên Vân Mục chắc chắn cũng bắt đầu hành động.
Vì vậy lúc này mới suốt đêm tập hợp nhân thủ, muốn nhanh chóng hỏi thăm ra lai lịch người này cùng nội tình.
Hai công hội lớn ở trong trụ sở của mình, hai hội trưởng nói chuyện cũng không có khác biệt: “Nhất định phải nhanh. Muốn tìm được thân phận pháp sư này trước Đối Tửu Đương Ca (Vân Mục), tiến hành tiếp cận!!!”
Phương án hội nghị đặt ra, cũng khá tương tự.
Thứ nhất, tiếp cận với người của Trọng Sinh Tử Tinh là phương thức hữu hiệu nhanh nhất, nghĩ cách thử;
Thứ hai, tiếp cận với vài đối thủ của Trọng Sinh Tử Tinh, có thể sẽ có người quen pháp sư này;
Thứ ba, tiếp cận với người trong thành Vân Đoan, có lẽ có người biết pháp sư ấy;
Hơn nữa nhất định phải nhấn mạnh một chuyện là: không thể tiết lộ pháp sư này là nhân vật lợi hại. Muốn dùng phương pháp thỏa đáng tiến hành nghe ngóng, tránh đưa tới Đối Tửu Đương Ca (Vân Mục) thứ hai.
Phương án như vậy, lúc thực hiện hai công hội cũng có chút khác biệt.
Đối Tửu Tương Ca không hổ là công hội lớn nhân tài đông đúc, sau khi đưa ra đề nghị tiếp cận với Trọng Sinh Tử Tinh, liền có vài người ưa nhìn được xưng là cao thủ tán gái chủ động xin đi giết giặc, nói rằng bọn hắn cùng nhau phát động thế công, trong Trọng Sinh Tử Tinh nhất định có người bị mê đảo, lúc đó thuận miệng hỏi ra, không để lại chút dấu vết.
Nghịch Lưu Nhi Thượng vừa nghe biện pháp này, lập tức phê chuẩn vài người đẹp trai đi tán gái. Đồng thời hứa hẹn nếu thành công, chi tiêu trong quá trình tán gái cũng đều do công hội chi trả.
Ở Vân Mục công hội thì lại là phụ nữ không thua kém bậc mày râu[1]. Chủ động xin ra trận chính là người chơi nữ, phương án là xin vào Trọng Sinh Tử Tinh, đến lúc đó cái gì cũng không cần nói, trực tiếp nhìn danh sách thành viên công hội liền tra ra manh mối, đơn giản cực kỳ.
Vân Trung Mục Địch vừa nghe liền thấy chủ ý này tốt, gật đầu thông qua. Đồng thời hứa hẹn tổn thất khi thực hiện nhiệm vụ mà phải rút khỏi công hội, Vân Trung Mục Địch sẽ nghĩ cách bồi thường.
Phương án hai về mặt hành động, so ra tương đối nhất trí. Cũng đều từ trên diễn đàn điều tra Trọng Sinh Tử Tinh trước một chút, hai vòng trước đối thủ là ai, sau đó tiến hành tiếp cận.
Hai công hội này đều là công hội nhỏ hoàn toàn không lọt vào mắt của Nghịch Lưu Nhi Thượng và Vân Trung Mục Địch, loại công hội nhỏ ít người biết tên này, muốn biết được thành viên của họ có những ai thật sự không phải việc dễ dàng.
Chẳng qua công hội lớn cũng có chỗ tốt, vẫn có thể tra ra hai hội trưởng của hai công hội này là người thế nào.
Nghịch Lưu Nhi Thượng cùng Vân Trung Mục Địch gần như là chân trước chân sau thành lập công hội. Đều là lãnh đạo công hội lớn của thành Vân Đoan, tuy rằng chưa từng quen biết lẫn nhau, nhưng chạm mặt vẫn nhận ra được.
Nhìn một tuyến đường hoàn toàn nhất trí, hai người cũng đều đoán được ý đồ của đối phương, xấu hổ cười cười với nhau, ai cũng không nói chuyện, mỗi người tự làm chuyện của mình.
Tên hai hội trưởng công hội rất nhanh bị tra ra, thêm bạn người thứ nhất, không online.
Người thứ hai… nhìn cái tên ấy, trong lòng Nghịch Lưu Nhi Thượng cùng Vân Trung Mục Địch đều lộp bộp một chút.
Anh Trủng Nguyệt Tử, không thể nghi ngờ là kẻ trâu bò hàng đầu trong bảng xếp hạng đẳng cấp. Loại cao thủ này, cho dù online, chốt bạn cũng không có khả năng mở.
Hai người thử một lần, quả nhiên. Hai người mang vẻ mặt phiền muộn chạy ra ngoài cao ốc công hội, lại lần nữa gặp nhau, lúc này nghĩ đến đối phương chắc chắn cũng gặp tình huống giống mình, hai người nhịn không được có chút dễ chịu trong lòng.
Kỳ thực trong này vẫn còn chỗ hổng, chỉ là hai người không biết. Nhưng cũng không trách được hai người họ, ai lại nghĩ đến Anh Trủng Nguyệt Tử lại thiết trí thêm một mục chỉ cho phép người chơi nữ thêm bạn hèn mọn như thế chứ…
Phương án hai tiếp tục thực hiện tất nhiên cần thời gian, vừa đúng lúc có thể cùng tiến hành phương án ba. Hai công hội lớn phái ra số lượng lớn người chơi, tại thành Vân Đoan cùng với khu vực xung quanh tiến hành hỏi thăm.
“Một người chơi nam trong Trọng Sinh Tử Tinh, bạn biết không?” Đây là câu hỏi mọi người dùng phổ biến.
Đạt được trả lời thuyết phục chỉ có hai loại.
Loại thứ nhất: Hả? Trọng Sinh Tử Tinh cũng thu người chơi nam sao?
Loại thứ hai: Này! Hỏi thế làm gì, các ngươi là người nào?
Bởi vì hành động khuyết thiếu tính khoa học hiệp lực và thống nhất, cộng thêm người chơi có tính lưu động, không ít người chơi bị quấy rầy hỏi câu ấy mấy lần. Một vài kẻ thần kinh yếu ớt chịu không thấu quấy nhiễu, lệ rơi đầy mặt mà chạy vội khu logout để logout. Màn đêm buông xuống tạo ra một đêm có số lượng người chơi online ít nhất ở thành Vân Đoan từ khi trò chơi chính thức đưa vào hoạt động tới nay, tất cả đều là do câu hỏi của hai công hội lớn gây nên.
Càng đáng buồn chính là, tạo thành như thế vẫn không có cái kết quả. Trong quá trình tìm kiếm ngược lại cũng đã gặp qua đối thủ hai trận trước của Trọng Sinh Tử Tinh. Đối thoại như sau:
“Các cậu đánh qua với Trọng Sinh Tử Tinh sao?”
“Đánh qua!”
Được tin tức này toàn bộ công hội từ trên xuống dưới ở đây đều kích động nắm tay lẫn nhau, có thể coi là tìm được manh mối rồi!! Vội vàng tiến lên đặt câu hỏi: “Biết trong công hội mấy cổ có một pháp sư nam không?”
“Biết.”
Lệ nóng doanh tròng, mọi người ôm nhau, việc này rốt cuộc cũng được chấm dứt, “Người pháp sư ấy tên gọi là gì?” Vểnh tai, e mình nghe lầm.
“Tôi làm sao biết được?” Đối phương hỏi lại.
!@#%…
Hai công hội lớn cả đêm chơi trò chơi vấn đáp, có vài kẻ thần kinh yếu đuối, cư nhiên đã quên cho dù là hai công hội này, khả năng cao sẽ giống Đối Tửu Đương Ca và Vân Mục vậy, toàn bộ công hội đều gặp qua anh ta, nhưng không có ai biết tên hắn.
“Ta là người trong giang hồ, trong chốn giang hồ tràn đầy truyền thuyết về ta, thế nhưng, không có ai biết ta là ai…” Vô số người của hai công hội lớn ảo tưởng ra một cái bóng hình mặc áo choàng đen mơ hồ trước mặt, chậm rãi mở miệng nói với mọi người như thế.
Khi Nghịch Lưu Nhi Thượng cùng Vân Trung Mục Địch nghỉ chân ở quán rượu nào đó trong thành, đã là lần bốn mươi bảy lúc màn đêm buông xuống không hẹn mà gặp.
Trước đó ở thành Vân Đoan hai người ở bốn mươi sáu cái ngóc ngánh hẻo lánh gặp nhau rồi bốn mươi sáu lần trở về. Thân làm hội trưởng nha, đương nhiên phải làm gương tốt, chơi được trò chơi vấn đáp hai người tuyệt không ít so với bất kỳ một thành viên nào trong công hội đấy.
Bây giờ gặp nhau, chút xíu tâm tình căm thù ban nãy đều không còn sót lại chút gì rồi, thay vào đó là cùng chí hướng.
“Ngồi đi!” Nghịch Lưu Nhi Thượng uể oải nói với Vân Trung Mục Địch.
Vân Trung Mục Địch mang vẻ mặt mệt mỏi ngồi đối diện Nghịch Lưu Nhi Thượng, vẫy tay với phục vụ của quán: “Mang rượu tới.”
“Bên cậu sao rồi?” Nghịch Lưu Nhi Thượng hỏi.
“Hỏi gì chứ, còn không phải giống y chang cậu.” Vân Trung Mục Địch nói. Vấn đề này vốn cũng không nên hỏi, vẻ mặt hai người chính là cùng một khuôn khắc ra, có thể thấy được tình huống tương tự nhường nào.
“Haiz!” Miệng đồng thanh thở dài, rượu của Vân Trung Mục Địch được đưa tới.
“Mời cậu, cực khổ!” Vân Trung Mục Địch nâng chén với Nghịch Lưu Nhi Thượng.
“Cậu cũng khổ rồi.” Nghịch Lưu Nhi Thượng cười khổ, hai chén khẽ chạm, mỗi người uống một hơi cạn sạch.
“Tôi thực buồn bực chết, một người lợi hại như vậy, làm sao một chút danh tiếng cũng không có chứ?” Vân Trung Mục Địch nói. (Akiko: Tại bay không biết cách hỏi, phải hỏi đứa nào cuồng nhiệm vụ truy nã…)
Nghịch Lưu Nhi Thượng lắc lắc đầu: “Có lẽ suốt đêm quá ít người, ban ngày có khi sẽ có thu hoạch.”
“Ừm, có lẽ vậy!” Vân Trung Mục Địch cụng tán thành cách nói này. Bởi vì phương án thứ nhất của bọn họ đều bị nguyên nhân này đánh gục. Mấy cô gái Trọng Sinh Tử Tinh, thời gian về đêm hầu như không có online.
Đối Tửu đương Ca phái ra đội trai đẹp đi tán gái, ở trong thành đi lại khắp nơi chế tạo cuộc gặp gỡ bất ngờ, gặp con gái liền hỏi “là Trọng Sinh Tử Tinh sao”. Vừa nghe không phải liền quay đầu bước đi. Rất nhanh Rất nhanh mấy cô gái khác ở thành Vân Đoan đều nổi giận: “Có ý gì? Không phải Trọng Sinh Tử Tinh thì làm sao? Sẽ bị khinh bỉ à?”
Lần này vậy mà đắc tội hết thảy mấy cô ở thành Vân Đoan luôn. Vài tên cao thủ tán gái còn mờ mịt không biết, về sau bọn họ nếu muốn tán gái, chỉ có thể đi đất khách quê người.
Mà công hội Vân Mục phái ra mấy cô gián điệp, trực tiếp đi tìm đại bản doanh của Trọng Sinh Tử Tinh, đồng dạng không có ai.
Hội trưởng công hội lại không online, vì thể hiện thành ý muốn gia nhập công hội, còn trực tiếp ngồi ngay ở trước cửa đây này! Sau đó còn bị đội tán gái của Đối Tửu Đương Ca hiểu lầm là thành viên của Trọng Sinh Tử Tinh, đi tới xum xoe, cuối cùng mãi hiểu rõ, song phương suýt chút nữa là đánh nhau rồi.
“Haiz!” Nói lên việc này, hai người lắc đầu như nhau. Chuyện đó xảy ra khi hai người gặp nhau lần thứ bốn mươi, thuận tiện bàn nhau cách giải quyết. Đồng thời phương án thứ nhất của hai người cũng bị đối phương hiểu rõ, lập tức đem về sử dụng cho mình. Chỉ là trong Đối Tửu Đương Ca chọn nữ gián điệp thì chọn được người nhanh chóng, về phần công hội Vân Mục cũng muốn kiếm mấy anh chàng đẹp trai chơi lấy sắc đẹp dụ dỗ, nhưng cấp dưới không có ai gan dạ đi làm. Vì thế Vân Trung Mục Địch đến nay còn có chút căm giận bất bình.
“Tôi nói này, kế tiếp cậu chuẩn bị làm thế nào?” Nghịch Lưu Nhi Thượng hỏi.
“Cái này…” Vân Trung Mục Địch do dự.
“Hey, có gì không thể nói? Chúng ta cứ giày vò như vầy mãi, tôi cam đoan cuối cùng biết được cũng chỉ là kiểu người trước biết rồi người sau biết ngay, ai cũng không nhanh hơn được ai bao nhiêu. Cậu tin không?”
“Tôi không phải có ý đó. Tôi còn chưa nghĩ ra tiếp theo phải làm thế nào cho tốt.” Vân Trung Mục Địch nói.
“Cứ đi hỏi lung tung như hiện tại không phải là chuyện hay, thành Vân Đoan này có bao nhiêu người chơi chứ?”
“Trăm ngàn? Hai trăm ngàn? Ba trăm ngàn?” Vân Trung Mục Địch nói.
“Cũng có thể!” Nghịch Lưu Nhi Thượng nghiêm túc gật đầu, “Như thế thỉ hỏi tới khi nào mới được? Phải biết rằng công hội hai ta cộng lại chỉ có hơn một ngàn người. Hơn nữa không có khả năng cam đoan không hỏi lặp lại.”
“Còn dám hỏi lặp lại? Còn lặp lại nữa chắc chúng ta có khi bị đám người thành Vân Đoan trục xuất luôn thì có.” Vân Trung Mục Địch nói.
Nghịch Lưu Nhi Thượng cũng cười xảo quyệt: “Hehe, tôi không gạt cậu, tối hôm qua hễ là người nổi giận truy hỏi chúng ta là ai, tôi hạ lệnh thống nhất câu trả lời, để cho bọn họ đáp là công hội Vân Mục đó.”
Vân Trung Mục Địch nghe xong giật mình, đột nhiên cười lên ha hả.
“Làm sao vậy?” Nghịch Lưu Nhi Thượng mờ mịt.
Vân Trung Mục Địch cười to không ngừng, nói không ra lời, tự mình khoa tay múa chân, một hồi chỉ chỉ Nghịch Lưu Nhi Thượng, một hồi dùng ngón tay chỉ mình.
Nghịch Lưu Nhi Thượng nhìn hắn ra dấu một hồi, đột nhiên tỉnh ngộ lại: “Cậu là muốn nói người công hội các cậu cũng trả lời người khác nói mình là Đối Tửu Đương Ca sao?”
Vân Trung Mục Địch vừa cười to như điên vừa điên cuồng gật đầu.
“Moá nó!” Nghịch Lưu Nhi Thượng mắng. Nghĩ lại mới hiểu rõ từ đêm về hai công hội lớn này rốt cuộc có bao nhiêu lần không bàn mà giống nhau, sau đó tính đến bốn mươi bảy lần hai người gặp nhau.
Bốn mươi bảy lần… Mẹ kiếp, vì sao mình nhàm chán như vậy, cư nhiên ở trong lòng thầm đếm. Nghĩ đến tận đây, Nghịch Lưu Nhi Thượng đột nhiên hỏi Vân Trung Mục Địch: “Tối hôm nay, hai ta tổng cộng gặp nhau bao nhiêu lần?”
Vân Trung Mục Địch dần dần dừng lại tiếng cười, đáp lại: “Bốn mươi tám lần.”
“Hử? Bốn mươi tám? Sao tôi chỉ đếm có bốn mươi bảy, cậu đếm sai rồi à?” Nghịch Lưu Nhi Thượng nói.
“Không sai.” Vân Trung Mục Địch trả lời, “Có một lần tôi thấy cậu, cậu không thấy tôi. Cho nên cậu sẽ không đếm nó vào.”
“Nếu như tôi không thấy cậu, đó đương nhiên không tính là gặp nhau, cho nên cậu cũng không cần tính.” Nghịch Lưu Nhi Thượng nói.
“Ặc, tôi đếm là đếm tôi gặp phải cậu bao nhiêu lần, không phải là cùng cậu gặp nhau bao nhiêu lần.” Vân Trung Mục Địch nói.
“Chậc chậc chậc…” Hai người cùng cảm khái.
Đang nói chuyện, đột nhiên cửa quán rượu mở ra, một người vội vã chạy vào, hướng về phía Nghịch Lưu Nhi Thượng kêu: “Hội trưởng, tôi có một biện pháp, không bằng chúng ta đi dán quảng cảo đi! Dán hết chung quanh thành Vân Đoan, đến lúc đó có người biết sẽ chủ động liên hệ với chúng ta, có khi pháp sư kia nhìn thấy, tự hắn liên hệ chúng ta thì không còn gì tốt hơn nữa phải không!”
Nghịch Lưu Nhi Thượng nghe xong biến sắc: “Gửi tin nhắn là được, chạy tới làm chi vậy?”
“Hả? Tôi vừa lúc đi ngang qua đây, biết anh ở đây uống rượu, làm sao thế?”
Nghịch Lưu Nhi Thượng không nói chuyện, vị kia ngồi ở đối diện hắn chậm rãi xoay người lại, cười he he với người chơi này: “Biện pháp này của cậu thật không tệ đâu!”
“Vân Trung Mục Địch???” Người chơi này suýt nữa ngất xỉu luôn, thế mới biết vì sao Nghịch Lưu Nhi Thượng sẽ trách cứ hắn như thế. Nhưng vấn đề là hắn làm sao nghĩ đến hai người bọn họ ngồi chung một chỗ uống rượu.
“Con mẹ nó, một biện pháp thật tốt, để cho cậu chiếm không!” Nghịch Lưu Nhi Thượng căm giận bất bình.
“Yên tâm, không nghe trắng của cậu.” Vân Trung Mục Địch nói.
“Vậy còn tạm được. Thu được tin tức báo tôi một tiếng đấy!” Nghịch Lưu Nhi Thượng nói.
“Nói cái gì đó?” Vân Trung Mục Địch kinh ngạc nhìn hắn.
“Hửm? Làm sao…”
“Ý của tôi là, rượu của cậu tôi mời! Cậu nghĩ rằng sau khi tôi lấy được tin tức về anh ta xong còn cố ý nói cho cậu biết một tiếng sao?” Vân Trung Mục Địch cười.
Nghịch Lưu Nhi Thượng tự mình đa tình một vố. Ăn mất mặt đến tận già, vẻ mặt sắp không nén được giận, đen mặt nói: “Chớ đắc ý, nói cứ như nhất định các người sẽ nhận được tin tức vậy, đừng quên, nhân số của công hội bọn tội nhiều hơn các người một chút.”
“Đúng vậy, nhiều đồ ngốc.” Vân Trung Mục Địch cười.
“Moá, chúng ta đi!” Nghịch Lưu Nhi Thượng thở hồng hộc mà dẫn người chơi hội mình đi rồi.
Mắt thấy Cố Phi lại có manh mối bị đào lên, hai người trước đó đồng tình cùng chí hướng gặp nhau biến mất sạch, một lần nữa đứng ở hàng ngũ cạnh tranh. Vân Trung Mục Địch ngược lại không có vội vã rời đi, ngồi không nhúc nhích ở bàn cũ, chỉ chốc lát, nhưng lại có mấy người tìm tới hắn.
“Chuyện gì thế lão đại?” Mấy người vừa vào cửa liền hỏi.
Vân Trung Mục Địch cười he he: “Mới vừa rồi ngồi cùng Nghịch Lưu Nhi Thượng một thời gian, một thằng nhóc trong công hội bọn họ chạy vào cho hắn ta một ý kiến, không khéo bị tôi hưởng chung rồi.”
“Ý kiến gì?” Mấy người hỏi.
“Dán quảng cáo!” Vân Trung Mục Địch nói.
“Ồ?” Con mắt mấy người họ lập tức sáng ngời.
“Là một ý kiến hay đi? Dành thời gian làm, viết thêm một chút, chúng ta không chỉ dán, còn phát giống truyền đơn trên đường cái, không quan tâm nó bay tới nơi nào, chỉ cần có người thấy sẽ tìm tới chúng ta là được. Viết nói tất có thưởng lớn!” Vân Trung Mục Địch.
“Thưởng bao nhiêu tiền?” Một người hỏi.
“Cái này…” Vân Trung Mục Địch ngập ngừng, ngược lại không phải là chuyện tiền, chủ yếu là biện pháp này Đối Tửu Đương Ca cũng đang dùng, nếu quả thật ghi rõ một số tiền lên, hai bên sợ rằng sẽ dựa vào đó mà lên giá, tiếp tục như vậy chỉ có thể làm cho người bán tình báo chiếm lợi mà thôi. Việc này sợ rằng phải bàn bạc với Nghịch Lưu Nhi Thượng một chút.
Vân Trung Mục Địch đang nghĩ như vậy, Nghịch Lưu Nhi Thượng lại đột nhiên từ bên ngoài quán rượu xông vào, trực tiếp đi tới trước mặt Vân Trung Mục Địch: “Nói với cậu chuyện này.”
Sẽ không đúng dịp như thế đi! Trong bụng Vân Trung Mục Địch nói thầm, lại muốn hỏi giá giống nhau?
“Các người viết quảng cáo, sẽ không ngốc đến mức viết tiền thù lao bao nhiêu lên đó chứ?” Nghịch Lưu Nhi Thượng hỏi.
Quả nhiên lại nghĩ giống nhau. Vân Trung Mục Địch tấm tắc lấy làm kỳ lạ, sau cùng lắc đầu cười nói: “Đương nhiên sẽ không, tôi biết cậu lo lắng cái gì.”
“À, vậy là tốt rồi, chỗ nên hợp tác, vẫn nên hợp tắc một chút ha!” Nghịch Lưu Nhi Thượng cười cười.
“Nói phải.” Vân Trung Mục Địch gật đầu.
“Tôi đây tới xem các người chuẩn bị viết như thế nào.” Nghịch Lưu Nhi Thượng bận tối mắt mà vẫn thong dong đứng qua một bên.
Mấy tên thân tín của Vân Trung Mục Địch lúc này đã nằm úp sấp trên bàn chuẩn bị bắt đầu viết, viết xong nội dung liền pháp trên kênh chat công hội, những người khác dựa theo mà chép lại thống nhất là được. Hiện giờ ở trước một đối thủ cạnh tranh tuỳ tiện đứng bên cạnh, người viết bản thảo đương nhiên cảm thấy rất không được tự nhiên, chất phác ngẩng đầu nhìn.
“Đi đi mau, làm loạn cái gì nữa!’ Vân Trung Mục Địch đẩy Nghịch Lưu Nhi Thượng sang một bên.
“Hai vị lão đại, các người thật không chuẩn bị viết tiền thù lao lên rồi phải không?” Đột nhiên có thanh âm nhẹ nhàng bay tới.
Hai người hướng theo chiều âm thanh, nhìn thấy một người đẹp từ bàn rượu khác đứng dậy, đang đi về phía hai người. Hai người trố mắt nhìn nhau, cùng nhau hỏi: “Cô có ý gì?”
“Không nói rõ tiền thù lao, vậy thì tôi thật không biết nên bán tình báo của mình cho ai đây!” Người đẹp ấy nói.
“Tình báo gì?” Hai người cùng nhau hỏi.
“Pháp sư cấp 39 ở Trọng Sinh Tử Tinh chứ còn ai!” Người đẹp cười tủm tỉm nói.
Hai người lần thứ hai đối diện nhau rồi hỏi: “Cô thuộc Trọng Sinh Tử Tinh?”
“Không phải.” Người đẹp lắc đầu: “Chỉ là đúng dịp biết thứ các người muốn biết thôi.”
“Ồ? Làm sao cô biết?”
“Bởi vì tôi quen người mà các người muốn tìm.” Người đẹp nói.
“Anh ta tên gì?” Hai người trăm miệng một lời nâng cao âm lượng.
Người đẹp vẫn là cười tủm tỉm, nhưng không nói lời nào.
“À…” Hai người phản ứng kịp, Nghịch Lưu Nhi Thượng nghĩ một lúc, cười cười nói: “Người đẹp cô khoan hãy đi nha!” Nói xong kéo Vân Trung Mục Địch, đẩy hắn đến sang một bên.
[1] Ở khúc này nguyên văn tác giả là “cân quắc bất nhượng tu mi”, quắc là trang sức trên đầu của phụ nữ, cân quắc là khăn trùm đầu của phụ nữ, dùng khăn trùm đầu để chỉ phụ nữ bắt nguồn từ việc Gia Cát Lượng phái người tặng khăn trùm đầu cho Tư Mã Ý, ám chỉ Tư Mã Ý như phụ nữ, về sau liền dùng khăn trùm đầu ám chỉ phụ nữ. Người xưa thường gọi nam tử là bậc mày râu (tu mi). Phong kiến trọng nam khinh nữ, cho nên mỗi lần nữ nhân muốn làm việc gì đó đều nói “cân quắc bất nhượng tu mi”, ý nói phụ nữ không thua kém đàn ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.