Trong game online muốn trở thành cao thủ một đời, chỉ số thông minh nhất định phải có bảo đảm. Đây là một thế giới đổi mới lẫn cải tiến hết sức thường xuyên, dăm ba tháng liền đổi một trò chơi khác có khối người. Muốn ở mảnh giang hồ này tạo lập danh tiếng, con đường thành tài của Quách Tĩnh hiển nhiên không thể thực hiện được.
Mấy vị đang ngồi đây, đều là nhân vật lăn lộn trong trò chơi cũng có nhiều triển vọng. Không nói là kỳ tài ngút trời, thì cũng là suy nghĩ bén nhạy, kinh nghiệm phong phú. Cho nên hiện tại Hàn Gia Công Tử nói đến mức này, đã thấu rõ, không cần lại giải thích nhiều.
Vì thắng lợi cuối cùng của tập thể, hy sinh vài người, thân là cao thủ thì điểm giác ngộ ấy vẫn phải có.
Về phần bị Hàn Gia Công Tử lừa chẳng hay biết gì, trực tiếp đẩy lên đi hi sinh, mặc dù không thoải mái, nhưng liên hệ đến tính cách đặc biệt của tên Hàn Gia Công Tử này, hết thảy cũng có thể nên nước chảy thành sông. Mấy người cũng không thể làm gì khác hơn là trong lòng âm thầm rủa mấy tiếng, cứ như vậy cho qua.
Về phần lời nhảm nhí “lần sau không được như thế nữa” gì đó cũng không cần nói nữa. Chưa nói sao? Đây là tích cách của Hàn Gia Công Tử quyết định, một người tự luyến như vậy, có thể tiếp nhận lời khuyên sửa đổi tính cách bản thân à?
Bầu không khí chung quy vẫn là có chút lúng túng. Tuy nói là trò chơi, chết thì chết cũng không sao, nhưng dẫu sao tổn thương tự ái mà! Nguỵ cao thủ như Hữu Ca, tự ái của cao thủ không mãnh liệt thái quá. Nhưng hai tên Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương, đó chính là khoác lớp da không thèm để ý mặt mũi trước mặt người đẹp, bình thường đối với khí tiết cao thủ của mình vẫn rất xem trọng.
Nay nghe hết lời giải thích, trong lòng dễ chịu không ít. Nếu như lúc này lại có một nhân vật nói dối lòng nhảy ra khen ngợi hai người chút chút đã hy sinh vĩ đại vì trận chiến này, vậy lòng hư vinh quấy phá khó chịu, cây gai cuối cùng trong lòng có lẽ sẽ không còn nữa.
Hết lần này tới lần khác trong dong binh đoàn sáu người lại không tồn tại người như vậy, mấy người mắt lớn trừng mắt nhỏ thêm một hồi, không ai lên tiếng. Ngự Thiên Thần Minh đứng dậy đầu tiên: “Tôi đi mua bổ sung mũi tên, tí nữa gặp lại trong phòng chờ vậy!”
“Tôi đi sửa chữa trang bị.” Chiến Vô Thương cũng đứng dậy nữa.
Bổ sung mũi tên và sửa trang bị, đây đã là thủ đoạn mà hai người họ quen dùng để thoát thân, mọi người cũng thấy cũng không thể trách.
“Vậy tôi cũng đi dạo chút đây.” Hữu Ca đứng dậy. Đi tới cạnh cửa, cố ý chào hỏi một tiếng với Cố Phi không có phản ứng gì: “Đi thôi, Thiên Lý!”
“Sao!” Cố Phi giật mình đứng dậy, “Họp xong chưa?”
Đầu mấy người chảy vài vạch đen. Ở mức độ nào đó thì cuộc họp này liên quan mấu chốt đến sự sống chết của cả dong binh đoàn, người này vẫn có thể ngủ, cũng quá không tim không phổi rồi đấy nhé!
“Họp xong rồi.” Hàn Gia Công Tử lãnh đạm nói.
“Ơ, vậy tôi đi mua hai lạng trái cây.” Đây là câu riêng mà Cố Phi dùng để thoát thân.
Đi theo Hữu Ca cùng ra khỏi quán rượu Tiểu Lôi, Hữu Ca hỏi hắn: “Mua trái cây?”
Cố Phi thật thà mà cười một tiếng. Trái cây trong túi hắn thì có nhiều.
Hữu Ca cũng cười, hai người cũng không biết đi đâu. Cứ thế không có chút mục đích gì mà đi lòng vòng trên đường.
“Cách làm của Công Tử, cậu không để ý sao?” Yên lặng một lúc lâu, Hữu Ca rốt cuộc mở miệng hỏi.
Cố Phi cười nhẹ: “Anh xem, Công Tử mặc dù đều tính kế các anh, nhưng không có tính kế tôi mà!”
“Lý do này… cũng quá thực tế đó!” Hữu Ca cảm khái.
“Giỡn thôi, giỡn thôi.” Cố Phi nói, “Anh cảm thấy thế nào?”
“Nếu như là công hội lớn, làm như vậy đúng là hơi quá đáng. Bất quá chúng ta chẳng qua là đoàn thể nhỏ tạo nên từ mấy người bạn với nhau, chỉ cần mọi người có thể thấu hiểu lẫn nhau, ngược lại không có chuyện gì to tát.” Hữu Ca nói.
“Ừm!” Cố Phi gật đầu, “Tôi cũng nghĩ vậy đấy.”
“Hey, đáp án của cậu quá xảo quyệt rồi! Cậu rốt cuộc thấy thế nào?” Hữu Ca nói.
Cố Phi nói: “Ban đầu có chút nóng giận, nhưng sau suy nghĩ kĩ. Đây là trò chơi, từ quy tắc trò chơi mà nói, hy sinh thế kia không có tổn thất gì, nếu quả thật có thể đổi lấy thắng lợi cuối cùng, tôi đoán rằng các anh cũng sẽ không có ý kiến gì khác nhỉ?”
“Này, chắc có lẽ.” Hữu Ca nói, “Thế là cậu hoàn toàn không để ý hả?”
“Để ý, tôi rất để ý đó!” Trên mặt Cố Phi hiện lên nét buồn bực, “Trực tiếp giết là được, một trận rồi giết qua một trận, thế mới sảng khoái.”
“Nếu thế thì, chúng ta chỉ sáu người có thể đi tới cuối cùng sao?” Hữu Ca nói.
“Quản nó làm gì! Đánh đến sảng khoái là được.” Cố Phi nắm quyền.
Hữu Ca nghẹn họng một lúc lâu, cuối cùng cảm thán: “Cậu là tên PK cuồng, tôi và cậu không có tiếng nói chung.”
Cố Phi lại thật thà mà cười một tiếng. Đích thực, người chơi như Cố Phi cân nhắc vấn đề có góc độ khác biệt với mấy người chơi bình thường như đám người bên Hữu Ca. Phân chia ra quá trình và kết quả để bàn luận mà nói, phần lới người chơi đều là thiên về kết quả, chỉ cần có thể lấy được khen thưởng cuối cùng, trong quá trình phát sinh chuyện gì đều có thể chịu đựng. Nhiều lắm chính là cãi nhau không thoải mái chút thôi, không ảnh hưởng đại cục.
Mà nói đến quá trình, chính là loại lời nói treo ngoài miệng một số nhóm người như “hưởng thụ trò chơi”, “chơi game chứ không phải bị game chơi”, vân vân. Trong đó có một phần tương đối là không ăn được bồ đào liền nói bồ đào chua lét, giả vờ cao ngạo. Trừ những người ấy ra, chân chính ôm loại ý nghĩ đó, cũng không ai cực đoan như Cố Phi cả.
Đối với Cố Phi mà nói, PK chính là mục tiêu quan trọng nhất của hắn, quá trình và kết quả của hắn đã hợp thành một thể. Về phần người chơi bình thương coi trong “kết quả”, nhiều lắm thì là kinh nghiệm, các vật phẩm khen thưởng, đó không phải là thứ Cố Phi muốn.
Sau đó không nói nữa, mấy người chuồn mất dạng trong thời gian rảnh, thấy giờ sắp đến rồi thì tới truyền tống trận tiến vào sân thi đấu.
Bởi vì dong binh đoàn đối phương tổng cộng chỉ có năm người, đối với bọn cao thủ mà nói, quả thực không cần nói tới dùng chiến thuật gì, trực tiếp đi lên một chọi một giải quyết là xong xuôi. Vì vậy ở trong lúc ở phòng chờ, mọi người chủ yếu nhất mạnh là vấn đề có liên quan đến việc hạn chế Cố Phi ra tay.
“Không cho phép dùng pháp thuật phạm vi rộng, không cho phép đồng thời ra tay với hai mục tiêu, đối phương tổng cộng chỉ năm người, chỉ cho phép anh đuổi một người trong đó.” Đám người Ngự Thiên Thần Minh nghiêm túc nói lên yêu cầu với Cố Phi.
“Tôi nói này, thật ra các cậu căn bản không cần tới.” Cố Phi khổ não.
“Không được!” Bọn họ mấy miệng đồng thanh. Thi đấu dong binh đoàn đã đi qua hai vòng rồi, một vòng không đến sân đấu, một vòng lại làm pháo hôi, dù coi trọng kết quả, nhưng quá trình cũng phải thú vị một ít mới được chứ,
“Một người một tên!” Muôn miệng một lời. Thật không biết có phải thương lượng sẵn đặc biệt nhằm vào Cố Phi rồi không, “Chúng tôi ba người mỗi đứa một tên, sau đó Hữu Ca và Công Tử cùng nhau giải quyết một tên.”
“Tôi cố gắng vậy!” Cố Phi than thở.
Kết quả thế mà xảy ra chuyện bất ngờ, thấy cuộc thi sắp bắt đầu đến nơi, dong binh đoàn đối phương năm người, cuối cùng chỉ tới có ba người.
“Vầy làm sao chia?” Hữu Ca nói.
Cố Phi, Ngự Thiên Thần Minh và Kiếm Quỷ ba người nhìn nhau cười một tiếng rồi nói: “Vậy thì không thể làm gì khác hơn là cướp nha, ai cướp được thì là của người đó.”
“Trời ạ!” Chiến Vô Thương buồn rầu. Cái này tỏ rõ chính là muốn so tốc độ, so sánh với ba tên kia, hắn ta thân chiến sĩ là một phầm trăm cơ hội cũng không có. Về phần Hữu Ca và Hàn Gia Công Tử, vốn cũng không phải là chức nghiệp chiến đấu, đối với việc có thể tham dự chiến đấu hay không không thất vọng gì.
Thời gian đếm ngược kết thúc, sáu người được truyền ra chiến trường. Song phương tham chiến tổng cộng 9 người, là bản đồ nhỏ nhất cho 10 người trở xuống, ngước mắt nhìn là bắt được ba bóng người đối diện.
“Xông lên!” Trong tiếng kêu của Ngự Thiên Thần Minh lộ ra sự tự tin hết sức.
Lấy được đôi giày Truy Phong, dù đổi chác lần nữa với Tế Yêu Vũ, nhưng đối lấy đôi giày Tật Vân cũng chỉ kém 2 điểm di động thôi, cộng thêm Ngự Thiên Thần Minh là cung tiễn thủ có ưu thế nhanh nhẹn, mặc dù không phải toàn bộ nhanh nhẹn, nhưng bây giờ tốc độ đã đạt đến cùng một trình độ với Cố Phi rồi.
Tiếng kêu ấy vừa dứt, Cố Phi và Kiếm Quỷ đã xông ra ngoài, Ngự Thiên Thần Minh cũng khởi bước, nhưng phát hiện hai chân mình đột nhiên cách mặt đất, lơ lơ lửng lửng.
Quay đầu vừa nhìn, là Chiến Vô Thương xách cậu ta lên.
“Làm gì thế?” Ngự Thiên Thần Minh trợn mắt há mồm.
“Tôi không giành được rồi, nên kéo cái chịu tội cùng được không?” Chiến Vô Thương cười đễu giả nói.
“Moá nó, tại sao là tôi, tại sao là tôi?” Ngự Thiên Thần Minh ở trong không trung quơ quyền cước, đáng tiếc coi như đập phải Chiến Vô Thương cũng tổn thương có hạn. Chiến Vô Thương xách cậu ta lắc lắc vài cái, đầu óc Ngự Thiên Thần Minh đã choáng váng.
“Chẳng lẽ tôi đi bắt Thiên Lý sao? Tôi không muốn sống nữa hả?” Chiến Vô Thương nói.
“Kiếm Quỷ kìa, còn có Kiếm Quỷ.” Ngự Thiên Thần Minh nói.
“Đã trễ rồi.” Chiến Vô Thương một tay kia chỉ về phương xa, “Cậu xem, bọn họ đều chạy xa lắc kìa.”
Nói xong đem Ngự Thiên Thần Minh thả lại trên đất, tay vẫn đè trên vai cậu ta không dời. Hai cái thân ảnh một già một trẻ, một cao một thấp đứng ở trên gò đất, đứa mắt nhìn về bóng người lao nhanh vun vút Cố Phi và Kiếm Quỷ ở phương xa, Ngự Thiên Thần Minh trong nháy mắt liền lệ rơi đầy mặt.
Trận này tự nhiên không có gì thay đổi được kết quả, vì báo ân ngày hôm qua Kiếm Quỷ cứu giúp, Cố Phi nhịn đau bỏ thứ yêu thích, vốn một đối thủ có thể do hắn giải quyết đấy, nhưng chung quy để lại cho Kiếm Quỷ. Công Tử tinh anh đoàn thật ung dung vượt qua vòng thứ ba.
Tiếp lại là công hội chiến. Bây giờ Cố Phi hứng thú với cuộc chạm trán này đã vượt qua với cuộc thi bên dong binh đoàn rồi.
Thứ nhất là công hội chiến tổng số người rất nhiều, thứ hai là Trọng Sinh Tử Tinh không nói chiến thuật, hoàn toàn tạo không gian cho Cố Phi thi triển, muốn thế nào liền giết thế ấy, đây chính là Cố Phi luôn luôn mong đợi.
Mặc dù đến nay còn chưa giết tới đối thủ nào có thể chống lại mình. Khụ, Anh Trủng Nguyệt Tử có lẽ miễn cưỡng coi là một người đi. Nhưng đúng như cậu ta nói, cậu ta và Cố Phi nếu đánh thì chỉ gặp phải cục diện không thắng cũng không bại, trừ việc tốn thời gian ra thì không có ý nghĩa gì mấy.
Bởi vì PK bên dong binh đoàn kết thúc quá nhanh, thời gian còn sớm, Cố Phi lại chạy đi chơi mấy cái nhiệm vụ truy nã, đến gần giờ mới chạy tới truyền tống trận ngoài cao ốc công hội.
Vừa vào phòng chờ, phát hiện sắc mặt mấy cô rất cứng nhắc. Chẳng lẽ lại gặp phải công hội thô bỉ gì nữa sao?
Đang suy nghĩ, Thất Nguyệt thấy người đủ, theo lệ bắt đầu thông báo đối thủ ngày hôm nay.
Trọng Sinh Tử Tinh rốt cuộc cũng rút phải thứ nặng ký rồi: Đối thủ hôm nay của các cô ấy, là công hội lớn đứng thứ hai thành Vân Đoàn, Đối Tửu Đương Ca.