Cân Cả Thiên Hạ

Chương 875: Ban thưởng




Dùng hai ngón tay kéo kéo má Tiểu Mộng, hắn cười nói:
" Thôi được rồi, không đánh thì không đánh. Tất cả đều là của mấy đứa, mấy đứa tự chia nhé."
" Hoan hô ba ba." Mấy tiểu khí linh đồng thời vỗ tay tay hoan hô.
Tiếp sau đó một đám tiểu khí linh nhào về phía mấy thanh tiên khí. Nhưng vào lúc này tranh chấp lại phát sinh, mới vừa sát cánh cùng một chiến tuyến vậy mà lúc này A Manh cùng Tiểu Mộng lại bắt đầu nổi lên xung đột.
Hai đứa nó cùng nhìn trúng một cây cốt tiên, do không đứa nào nhường đứa nào và thế là phát sinh đánh nhau. Nhưng mà mỗi lần chịu thiệt đương nhiên lại là A Manh rồi.
" Bốp bốp bốp bốp... Dám tranh với ta, dám tranh với ta nữa này, đánh cho người hết dám tranh đoạt với ta." Tiểu Mộng lúc này đang túm tóc, bạt tai đánh tới tấp khiến cho A Manh chỉ có thể ôm đầu không dám phản kháng.
Nhìn A Manh diện mạo dữ tợn nhưng thực tế nó lại là đứa hiền nhất trong đám. Cũng vì vậy mà nó toàn nấp bên trong Quỷ Kiếm không dám tiến vào thế giới linh hồn sợ bị mọi người bắt nạt. Còn về thực lực thì hai đứa chỉ sàn sàn nhau thôi, một cái là khí linh của Thần Ma trang bị, một cái là khí linh của Hỗn Độn trang bị đều thuộc dạng công kích cả.
Nhìn hai tiểu khí linh chỉ cho bằng nắm tay người lớn đang đánh nhau thì hắn cảm thấy rất thú vị nhưng ngay vào lúc này thì ở bên ngoài giọng nói truyền vào:
" Đại nhân, mọi người đã tới."
Cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, hắn nhàn nhạt nói:
" Vào trong đi."
" Kẹt kẹt.."
Cánh cửa bị đẩy ra, mười mấy người lúc này thần sắc cung kính lần lượt đi vào bên trong. Nhưng khi vào vừa bên trong thì cả đám không khỏi trợn tròn mắt lên mà nhìn tràng cảnh ở trong phòng.
Bọn họ nhìn thấy một đám khí linh đang tranh giành nhau, lại còn đánh nhau nữa. Điều này quả thật có chút phá vỡ nhận thức của bọn họ về khí linh.
Theo như bọn họ biết thì khí linh thực ra rất yếu đuối nếu không có bảo vật làm nhà thì rất dễ bị tổn thương, chứ đừng nói tới việc ra ngoài đánh nhau như thế này.
Nhìn cảnh tượng trước mắt bọn họ thoáng cái quên luôn mục đích chính đi tới nơi này. Nhưng ngay sau đó ánh mắt của mười mấy người đều tập trung lên bảy kiện tiên bảo. Ánh mắt người nào người nấy đều hiện lên vẻ nóng rực. Phải biết đây là tiên bảo à, Vương Giả nhân vật mới có, có nhiều Vương Giả còn không có nổi một thanh tiên bảo thuận tay.
Nhưng một màn tiếp theo khiến cho bọn hắn cả người run rẩy, kém tí nữa thì hôn mê. Chỉ thấy mấy tiểu khí linh kia vậy mà trực tiếp thúc dục thần thông cắn nuốt tiên bảo, từng luồng linh nguyên từ tiên bảo không ngừng bị mấy tiểu khí linh này hấp thu, quang mang của cả 7 kiện tiên bảo nhanh chóng mờ nhạt, mờ nhạt dần. Tới cuối cùng cả 7 kiện đều hóa thành tro bụi.
Nhìn thấy cảnh này đến cả Tôn Khánh Nguyên cũng phải lắp bắp nói:
" Bảy kiện tiên bảo cứ như vậy không còn nữa rồi. Cái này cũng quá phá của đi."
Vừa nói xong thì hắn liền hối hận mình vì sao lại nói ra một câu ngu như vậy, hắn vội giải thích nói:
" Thuộc hạ không có ý bảo đại nhân phá của đâu, ý của thuộc hạ là nuôi mấy khí linh này tốn kém quá nhiều."
Xuân Đức nghẹo đầu nhìn qua Tôn Khánh Nguyên ôn hòa cười nói:
" Ta cũng không có trách tội làm gì mà cuống cuồng lên vậy."
Nhưng vào lúc này Tiểu Mộng lại cầm đầu, dẫn theo tiểu đồng bọn bay tới trước mặt Tôn Khánh Nguyên tức giận nói:
" Tên xấu xí(cái này là câu cửa miệng của Tiểu Mộng) ý ngươi là nói mấy người bọn ta phá của phải không. Ý của ngươi có phải như vậy không? "
" Ngươi biết hậu quả khi dám bất kính với bọn ta là như thế nào không? " Lúc này A Manh cũng đứng ở bên cạnh Tiểu Mộng phụ họa theo, không những thế nó còn điều khiển cả Quỷ Kiếm phát ra linh áp hướng Tôn Khánh Nguyên khóa lại.
Cảm nhận được sự bất thiện từ mấy tiểu khí linh, Tôn Khánh Nguyên lúc này toát mồ hôi lạnh. Lại nhìn Quỷ Kiếm đang trực chỉ bản thân thì hắn càng thêm kinh sợ. Những người khác lúc này cũng âm thầm đổ mồ hôi giùm cho Tôn Khánh Nguyên.
Trong lòng mỗi người thầm nghĩ " Cái này còn là khí linh sao, cái này là yêu linh chứ khí linh gì nữa."
Xuân Đức nhìn thấy Tôn Khánh Nguyên đang toát mồ hôi đầy người thì cười cười, nói thật hắn có đôi chút cảm giác thích thú khi mấy tiểu khí linh bắt nạt người khác. Cái bộ dạng kia quả thực vô cùng thú vị.
Nhưng suy nghĩ một chút hắn vẫn là lên tiếng giải vây cho Tôn Khánh Nguyên:
" Được rồi mấy đứa, người ta trẻ người non dạ ăn nói thiếu suy nghĩ mấy đứa cũng không nên chấp nhặt làm gì. Chúng ta là đại nhân vật, đại nhân vật nên có độ lượng của đại nhân vật."
Những người khác nghe lời này thì lại âm thầm đổ mồ hôi tập hai. Khóe miệng cả đám không tự chủ được co giật mấy cái.
Còn về phần mấy tiểu khí linh thì cảm thấy ba ba nói rất đúng, bản thân là đại nhân vật sao lại đi so đo với đám người dưới của ba ba đây.
Tiểu Mộng lúc này hừ nhẹ nói:
" Tha cho ngươi, lần sau liệu hồn."
A Manh cũng là đe dọa:
" Một lần nữa là ta ăn thịt ngươi."
Mấy tiểu khí linh khác thì cũng dơ nắm đấm nhỏ ra đe dọa:
" Liệu hồn."
Thấy vậy thì Tôn Khánh Nguyên nào dám cãi lại hắn liên tục gật đầu nói:
" Phải phải phải, là tiểu nhân sai mấy đại nhân bớt giận, bớt giận. Bỏ qua cho tiểu nhân lần này."
Tiếp sau đó mấy tiểu khí linh liền đi qua một bên chơi với nhau, chắc do ở bên trong thế giới linh hồn lâu quá rồi nên cả đám muốn đổi gió ở bên ngoài chơi cho vui.
Nhẹ mỉm cười Xuân Đức hướng về phía mấy người Tôn Khánh Nguyên nói:
" Hôm trước có nói là sẽ ban thưởng nhưng do ta bận chút công việc nên chưa có ban thưởng được. Hôm nay gọi các ngươi tới cũng là vì vấn đề này. Trong số bảo vật nơi đây các ngươi mỗi người tự chọn cho bản thân 3 kiện thích hợp nhất."
Nói xong hắn liền vung tay một cái, hào quang chợt lóe. Thoáng cái ở bên trong căn phòng nhiều ra một núi bảo vật, từ đao,thương, kiếm,kích, áo giáp, phù chú... Vô số bảo vật lấp lóe hào quang chói cả mắt.
Tất cả mọi người ở nơi đây trong lúc nhất thời ánh mắt đều dồn lên núi bảo vật kia, đến cả mấy tiểu khí linh đang chơi đùa lúc này cũng nhìn qua nơi đây. Và như thường lệ Tiểu Mộng lại là người đầu tiên bay tới cái núi bảo vật kia định chiếm làm của riêng cho bản thân.
Nhưng lên này Tiểu Mộng còn chưa có vọt đến núi bảo vật kia thì đã bị Xuân Đức một tay bắt lấy rồi.
Nhìn Tiểu Mộng, hắn ôn nhu cười nói:
" Đi ra chỗ khác chơi nào. Ngoan tí nữa tất cả đều là của Mộng Nhi."
Nói xong thì hắn liền đặt Tiểu Mộng qua một bên và đương nhiên là Tiểu Mộng rất không vừa lòng rồi, cô bé xụ mặt nói:
" Bọn họ lấy đi hết thức tốt rồi thì phải làm sao?"
Ánh mắt của cô bé cùng đám tiểu đồng bọn đều nhìn chằm chằm đám người Tôn Khánh Nguyên, khiến cho cả đám người Tôn Khánh Nguyên sắc mặt có phần không được tự nhiên.
[ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ np cho mình, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.