Cân Cả Thiên Hạ

Chương 790: Ăn một cái mệt vào người




Không riêng mình hắn mà những người khác sắc mặt cũng khó coi vạn phần, nguyên bản là sắp thoát khỏi đám hóa huyết điệp này rồi, không đâu mấy tên cô hồn này lại mang phiền phức tới, đã vậy lại còn dùng cái giọng như ra lệnh vậy. 
Bốn tên Thần Quân Tiên Cảnh khác lúc này đều nhìn qua Xuân Đức, hiển nhiên bọn họ muốn làm cái gì cũng phải thông qua Xuân Đức đồng ý.
Xuân Đức không nói gì nhiều mà điều khiển Thiên Canh Kiếm Trận đánh về phía ba người kia, vô tận kiếm quang như mưa rào đồng dạng xối thẳng xuống đầu ba tên cô hồn kia. 
Thấy vậy một màn thì cả ba người kia liền đồng thời hét lớn:
" Các ngươi dám."
Xuân Đức đứng bên trong kiếm trận cười lạnh nói:
" Ta lại sợ các ngươi quá."
Vừa dứt lời thì kiếm ảnh đã phủ xuống, liên miên tiếng kêu thanh thúy phát ra.
Keng keng keng...keng keng keng...
Ba tên kia còn đang định nói cái gì nữa, nhưng bị công kích gần như bất tận đánh lên người thì cả đám chỉ có thể đau khổ chống cự.
Nhưng vào lúc này hai mươi mấy con hóa huyết điệp biến dị bỗng chốc hòa hợp lại với nhau biến thành một con bướm siêu bự, con bướm kia có một cái mặt nữ nhân xinh đẹp, nhưng lúc này đây biểu cảm của cái mặt kia lại tạo cho người ta cảm giác âm độc vô cùng.
Ánh mắt hẹp dài của nó nhìn chằm chằm Xuân Đức, Xuân Đức bị nhìn như vậy thì cảm thấy cả người lông tơ dựng ngược, ngay vào lúc hắn nhìn về khuôn mặt nữ nhân kia thì bỗng nhiên nó há miệng gào rú.
" Réc réc..réc réc."
Khuôn mặt thì xinh đẹp mà lúc nó há cái miệng ra thì cái miệng nó đến tận mang tai, bên trong dịch nhờn màu xanh chảy lênh láng, răng nhọn thì lởm chởm. 
Nó rú lên thì dịch nhờn màu xanh ở trong miệng bay tứ tung, bắn lên vô số hóa huyết điệp ở xung quanh, nhưng con hóa huyết điệp kia nhanh chóng biến thành chất lỏng rơi xuống.
Một màn này khiến cho những người ở đây giật thót, cả Xuân Đức cũng vậy. 
Ngay sau tiếng gào rú của con hóa huyết điệp biến dị kia, kiếm trận của hắn liền ngừng lại, bảy thanh chủ kiếm bị định lại giữa không trung. Cũng vào lúc này thủy triều hóa huyết điệp nhanh chóng dồn về phía này, một trời sắc đỏ không thấy đường ra.
Thử dùng hồn niệm mà không thể thu hồi kiếm trận Xuân Đức quyết định bỏ của chạy lấy người, một tay hắn xách Khổ Đức Nạp rồi chọn một hướng có ít hóa huyết điệp nhất lao ra.
" Sao số ta lại không may như vậy chứ. Chưa nhận được bảo vật đã mất đi 7 kiện."--- Xuân Đức chửi một câu.
Chửi thì chửi nhưng tốc độ hắn cũng không có chậm, một đường hướng bên ngoài lao ra, thấy hắn bỏ chạy thì mấy tên khác cũng theo phía sau. Nhìn thấy mấy người Xuân Đức muốn bỏ trốn thì còn hóa huyết điệp biến dị kia lại hét lên.
" Réc réc...réc réc.."
Sau đó nó cũng dùng một tốc độ không thua kém gì mấy người Xuân Đức mà đuổi theo, không những nó mà đám hóa huyết điệp khác cũng tổ hợp lại với nhau biến thành từng con cự điệp theo sát ở phía sau.
Quay đầu nhìn lại thấy cảnh này thì Xuân Đức muốn khóc.
" Khổ Đức Nạp, có cách gì thoát khỏi loại côn trùng đáng chết này không? "
Bị Xuân Đức xách như xách con gà, Khổ Đức Nạp nói:
" Vô Tà huynh cái này quả thực ta không có cách gì, nếu như..."
Thấy tên này đến tình cảnh bây giờ còn văn vẻ thì Xuân Đức liền chửi:
" Có gì thì nói mẹ ra đi, chết đến nơi còn văn hoa cái củ cải."
Bị ăn chửi, Khổ Đức Nạp sắc mặt có phần khó coi nhưng hắn che giấu rất nhanh, hắn lúc này vẫn nở nụ cười ôn hòa nói:
" Chỉ cần giết được trùng chúa thì đám này sẽ chết theo."
Xuân Đức nghe vậy thì chửi:
" Nói cũng như không, ngươi có giỏi lại giết con bướm chúa kia giùm ta cái. "
Lần này tới lượt Khổ Đức Nạp ngậm mồm. Hắn cảm thấy nếu bây giờ còn nói cái gì nữa chọc giận Xuân Đức thì rất có khả năng hắn sẽ bị ném thẳng vào đám hóa huyết điệp kia.
Tiếp theo chính là một màn rượt đuổi, Xuân Đức tốc độ cực nhanh nhưng lại bị vô số hóa huyết điệp cản đường khiến cho tốc độ hắn chậm lại rất nhiều, thành ra mấy người đi cùng với hắn vẫn theo ở phía sau.
......
Một ngày sau.
Công cuộc bỏ chạy vẫn tiếp tục, cũng không biết cái đám hóa huyết điệp kia là cái giống gì mà bám dai như đĩa đói, với cái đám khốn nạn này có rất nhiều thần thông quái lạ. 
Hắn thấy rõ ràng là đã bỏ xa được đám côn trùng kia rồi vậy mà quay đi ngoảnh lại thì lại nhìn thấy đám hóa huyết điệp kia xuất hiện ở phụ cận đón đầu hắn rồi. Có thể nói cái thứ hóa huyết điệp này chính là thứ tà môn nhất mà hắn từng gặp. 
Đi cùng hắn lúc này chỉ còn lại 5 người, Khổ Đức Nạp, Cửu Công Chúa và một người tùy tùng của nàng,cùng với hai tên trưởng lão của Chí Gia gì đó. Còn những kẻ khác đều bị đám quái điệp kia ăn sạch rồi, giờ đến xương chắc gì đã còn.
Nhận thấy cứ chạy mãi thế này cũng chẳng phải biện pháp hay gì. Hắn lúc này liền dừng lại không có tiếp tục chạy nữa. Hắn vừa ngừng lại thì những người khác cũng ngừng lại.
Lúc này đây hai tên trưởng lão Chí Gia liền chất vấn hắn:
" Sao không tiếp tục chạy tiếp, dừng lại ở đây chẳng phải chịu chết."
Một ngày này Xuân Đức vốn đã chịu đủ giày vò, cảm thấy vừa nản vừa mệt, tâm tình đã rất không tốt, lúc này đây hai con chó này lại còn ý kiến. Nếu không phải có hắn mở đường máu thì còn ai có thể sống.
Ánh mắt lúc này trở nên hung ác, không một dấu hiệu Quỷ Kiếm xuất hiện trong tay hắn, ngay lúc hai người kia không đề phòng thì bị hắn bất ngờ chém cho mỗi người một kiếm.
"Phúc phúc "
Hai âm thanh êm ái vang lên, cùng lúc này hai tên mới vừa chất vấn hắn bị chém ngang eo, bị cắt làm hai khúc. Lòng mề các kiểu rơi hết trên mặt đất, hai người này tu vi đều là nửa bước vương giả(nữa bước Tinh Vương Cảnh) nên bị chém làm 2 cũng không có chết ngay.
Phải sau mấy hô hấp thì hai người kia mới bắt đầu cảm thấy đau đớn, cả hai cùng hét lên thê lương " A a a a."
Xuân Đức nghe vào tai thì càng cảm thấy chán ghét, lúc này hắn cầm Quỷ Kiếm xiên qua đầu một tên.
Phập...
Sau đó lại nâng lên đâm tiếp một kiếm.
Phập...
Như xiên mứt quả, Quỷ Kiếm nhẹ nhàng xuyên thẳng qua đầu hai tên kia. Ngay sau đó phần trên của hai tên này đều bị Quỷ Kiếm cắn nuốt sạch.
Giết xong mấy thứ ruồi bộ xung quanh hắn mới lạnh giọng nói:
" Hết ồn ào, có câm miệng đi thì ta còn cho một đường sống, đường này sống không muốn chỉ thích đi đầu thai sớm."
Lúc này hắn lại nhìn qua ba người còn lại hỏi:
" Ba người các ngươi có kẻ nào thích chất vấn ta nữa không? "
Ba người còn lại thấy một màn như vậy thì những lời đang định nói liền nuốt vào trong, cả ba đồng thời lắc đầu như lắc trống. Bọn họ nhìn Xuân Đức lúc này mà liên tục nuốt nước miếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.