Cân Cả Thiên Hạ

Chương 561:




Ngay sau đó những tên kia liền bị một đạo ánh sáng truyền tống đi mất, chỉ để lại nơi bọn họ trước khi biến mất một vài thứ đồ vật linh tinh. Xuân Đức nhìn thấy mấy người xung quanh ánh mắt sáng rực nhìn mấy vật kia nhưng lại có một âm thanh lạnh lùng vang lên ngăn chặn lại tâm tư của những người này.
" Nhanh vào vị trí, đội 2 nhanh vào chủ trì trận pháp, đội ba phụ trợ đội hai dùng huyễn thuật công kích hai người kia, chỉ cần chúng ta hạ được hai người kia thì con sinh vật kia cũng không đáng lo." 
Nghe thế những người ở bên ngoài nghiêm túc nghe lời của tên thiếu niên kia không dám lộn xộn, rất nhanh đã có 32 người tiến vào chủ trì trận pháp cùng kết giới. Cùng lúc Xuân Đức ở bên trong liền cảm thấy có một đợt áp lực lớn hơn trước rất nhiều kiếm chế hắn, áp lực này hầu như có thể so mới một tên Bất Diệt Cảnh hậu kì gây ra.
Xuân Đức nói với Lam Nhã bên cạnh:
" Đại Di Hoa Cung đệ tử cũng không phải mấy người Luyện Huyết Ma Giáo kia, tí nữa một mình sư muội sẽ tác chiến, còn ta thì sẽ ở bên cạnh lược trận giúp sư muội. Nếu như mà sư muội có thể thu phục được những người này thì ta sẽ cho sư muội thêm một món quà nho nhỏ."
Xuân Đức vừa dứt lời thì trận pháp cùng kết giới đều bị con tang thi kia một quyền đánh tan, mấy chục người đang trong các mấu chốt của trận bị phá liền bị thương nặng. Không còn gì vây khốn thì Lam Nhã liền có thể thấy được người ở bên ngoài.
Lúc này đây những người kia đều đang dùng ánh mắt kinh nghi về phía con tang thi, bởi vì nó lúc này đây đang gặm xuống từng khối của con người đá. Con người đá bị đánh về nguyên hình trở thành một thạch linh cao trên mét, nó bị con tang thi gặm ăn thì điên cuồng vùng vẩy kêu gào thê lương. Có điều thực lực của con tang thi mạnh hơn nó nhiều, nó có làm cái gì cũng là vô dụng.
Không biết ai la lên.
" Chạy, mọi người chạy nhanh, mấy người này chúng ta không thể đối phó được."
Nói xong hắn liền hóa thành một đạo độn quang chuẩn bị rời đi. Có điều lúc hắn vừa nói dứt câu thì Lam Nhã đã như u linh tới ngay sau tên này cho hắn một dao chí mạng, ngay lập tức tên kia bị bạch quang bao trùm rồi truyền tống ra ngoài.
Lam Nhã bình thản nhìn những người xung quanh một cái hỏi:
" Còn có ai muốn chạy không? Người nào tự tin bản thân có thể chạy thoát thì cứ việc bỏ chạy."
Còn lại mấy chục người nơi đây không ai dám hành động thiếu suy nghĩ cả, tuy bọn họ cũng không có thực sự chết đi nhưng mà những thứ bọn họ tân tân khổ khổ kiếm trong gần tháng này sẽ không công làm mai mối cho người khác. Mặc dù những thứ đó đều là bọn họ đánh cướp được từ những tên đệ tử khác.
Tên thanh niên tuấn mạo phi phàm là người cầm đầu đám người nơi đây lúc này sắc mặt như thường tiến lên một bước ôm quyền nói:
" Xin hỏi cô nương đây quý danh là gì? Ta là Tam Thanh con trai của Tam Tôn trưởng lão nếu như cô nương cùng người bạn đồng hành của mình gia nhập đội ngũ chúng tôi, giao ra đầu yêu vật kia thì mọi chuyện sẽ bỏ qua, khi ra bên ngoài ta cũng sẽ ở trước mặt cha ta nói tốt cho hai người một chút, đảm bảo cuộc sống sau này dễ chịu một ít.
Nếu các ngươi ra tay lúc này nhất thời phong quang nhưng ra ngoài thì hắc hắc. Hậu quả khôn lường à. Phải biết hai người các ngươi có giết chúng ta trong này thì bọn ta cũng không có chết đi nhưng ra ngoài kia thì ha ha ha. Hai người các ngươi nên suy nghĩ cho kỹ. "
Tên này bình thản nói chuyện nhưng bên trong thực chất là uy hiếp trắng trợn, vừa muốn hai người Xuân Đức, Lam Nhã gia nhập đội ngũ này làm tay sai cho hắn còn phải dâng lên tang thi để làm bồi thường.
Đám đệ tử xung quanh lúc này mới định thần lại, bọn họ từ từ đi về phía sau Tam Thanh đứng phía sau hắn, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lam Nhã. Bọn họ tin rằng Lam Nhã dù gan lớn bằng trời cũng không dám đụng tới một vị con trai của trưởng lão nội môn Đại Di Hoa Cung. Một cái thế lực to lớn như thế mà cả Tông môn cũng chỉ có 200 người là trưởng lão nội môn thì biết địa vị của trưởng lão nội môn lớn thế nào.
Thấy sau một lúc mà Lam Nhã không có trả lời cũng không có tấn công thì Tam Thiên được voi bắt đầu muốn hai bà trưng, lúc này đây hắn thay đổi một bộ mặt, hắn cho rằng Lam Nhã không có chỗ dựa lớn nên đã có quyết định khác.
Hắn cười có vẻ đê tiện nói:
" Ta đổi ý rồi, bây giờ hai người các ngươi không chỉ phải giao nộp lên tất cả bảo vật tìm được mà cô còn phải hầu hạ ta ba đêm. Nếu như cô hầu hạ ta tốt thì mọi chuyện mới coi như bỏ qua. Sau này nếu cô nghe lời thì ta sẽ cho cô một ít ngon ngọt để nếm thử." 
Nói xong hắn không kiêng dè gì mà đánh giá từ trên xuống dưới Lam Nhã, ngực cao, mặt đẹp, thân hình khúc nào ra khúc đấy, chân dài, mông lớn, chỉ nghĩ đến lúc được Lam Nhã phục vụ ở trên giường thôi mà Tam Thanh đã cảm thấy nóng cả người.
Mấy người xung quanh cũng không có gì ngạc nhiên, bọn họ đã biết bản tính của người này từ trước, trong gần tháng này tất cả những cô gái bên trong đội ngũ đều bị hắn ngủ qua. Mấy cô gái kia tuy không phải rất nguyện ý nhưng vì tương lai sau này nên bọn họ đành làm như vậy. Sống ở thế giới đầy nguy hiểm này nếu như không chỗ dựa thì những cô gái như bọn họ sớm hay muộn cũng là đồ chơi của người khác trừ khi bọn họ có sức mạnh siêu việt.
Lúc này đây một tên nam tử trẻ tuổi vẻ mặt nịnh hót đi tới bên cạnh Tam Thanh nhìn về phía Lam Nhã hét lớn:
" Còn không qua đây hầu hạ cho tốt Tam Thanh công tử. Hai người các ngươi đều bị điếc sao mà không nghe thấy Tam Thanh công tử nói gì."
Lúc này đây tên này trên mặt chỉ toàn vè cao ngạo làm gì có bộ dạng sợ chết như lúc trước nữa. Nhưng đang lúc này mấy chục người cảm thấy một bàn tay vô hình đưa vào bên trong đầu của bọn họ móc ra một ấn phù văn lóng lánh, bọn họ nhìn thấy phù văn lóng lánh kia bị tách ra khỏi thần hồn thì kinh hãi không thôi.
Tam Thanh nhìn 3 đạo phù văn bảo mệnh mà cha mình mất bao nhiêu là công sức chuẩn bị cho hắn lúc này đây không hiểu vì sao lại thoát ly thần hồn của hắn thì kinh hãi hét lớn.
" Không thể nào, tại sao lại có chuyện như vậy."
Đáp lại hắn là một âm thanh mang theo vẻ trào phúng, Xuân Đức vung tay lên mang tất cả phù văn kia đánh vào bên trong con Ma Lang, sau đó nhìn đám người cười nói:
" Phải công nhận Đại Di Hoa Cung cũng có người tài, không ngờ lại có thể đánh sâu phù văn vào linh hồn từng người, ta cũng phải mất một lúc mới có thể phá giải. À phải rồi, sư muội lên tặng cho mỗi người một dao làm quà đi, nhất là vị công tử kia sư huynh muốn một chân một tay của hắn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.